Chợ đêm trong kinh thành đã đóng, cửa hàng hai bên đường phố không một bóng người, sự rộn ràng nửa khắc trước đã biến mất.
Bánh xe cán qua viên gạch không bằng phẳng, âm thanh vang lên trên đường vắng vô cùng chói tai, người điểm canh xách đèn lồng, bóng người kéo dài.
Thẩm Thường An đi tới cửa phủ rồi xoay người nhìn về phía Du Bạch đã đưa nàng về, Du Bạch cũng đang nhìn nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng, chẳng qua khóe miệng lại không rõ cảm xúc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thường An phúc thân:
“Điện hạ về đi.”
hai người đứng cách nhau mấy bậc thang, lúc Du Bạch muốn đưa tay đỡ nàng thì cửa phủ mở ra, thấy người làm ra đón, Du Bạch đành phải thu tay về.
Du Bạch cúi đầu xoay người về xe ngựa.
Thẩm Thường An đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi rồi mới vào cửa, giây phút cửa đóng lại, lòng nàng cũng đóng theo.
Thẩm Thường An mất nửa tiếng để đi từ tiền đường tới hậu viện, bình thường chỉ mất có mấy phút, nhưng đêm nay con đường này lại dài đằng đẵng.
“Cô nương, hôm nay Tứ lão gia nhà Ký Dung cô nương đã tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ Nhi nói.
“Sao tỷ ấy lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Thẩm Thường An hỏi.
“Đến thăm Tam cô nương ạ, rồi được lão phu nhân mời ăn tối.”
“Từ hôm Hoan Nhi ở lại phủ Trường sử một đêm, hình như nhà thúc phụ bắt đầu qua lại với nhà chúng ta rồi.”
Thẩm Thường An suy tư nói.
Chỉ Nhi nói:
“Chỉ Nhi cũng cảm thấy vậy, có phải là Tam cô nương đã nói gì hay đúng không ạ?”
Thẩm Thường An không đáp, từ từ dời bước.
Dưới ánh trăng sáng có một đám mây đen rất dày, mãi mà không tan.
Ai cũng có sự lựa chọn, và nàng cũng không ngoại lệ.
Vì một câu nói của Yến Đế mà nàng trở thành một nữ tử “Từng có hôn ước”. Mà người được gọi là “Vị hôn phu” ấy lại loạn đảng đang chạy trốn.
Thẩm Thường An không nghĩ mình còn có tư cách để được người ta chọn, hay là mình có tư cách để chọn người ta.
Không có ai có thể an ủi cho tình cảnh của nàng bây giờ, cũng không ai có thể sắp xếp cho tương lai của nàng.
Đêm tối là thời điểm tâm ma của con người ta tùy ý hoành hành.
Sự bi thương không thể hiện ra vào ban ngày, chỉ có chờ lúc mọi người ngủ say thì mới có thể chữa lành.
Thẩm Thường An chính là con mãnh thú tự liếm vết thương của mình, trước mặt người thì vô cùng cứng rắn, không dễ vỡ, nhưng đằng sau thì lại một chạm là vỡ.
Du Bạch quay lại điện Thính Trúc, ngồi ngơ ngác dưới đất dựa vào giường, trong đầu không ngừng lặp lại vẻ mặt hốt hoảng và tự ti của Thẩm Thường An khi nói câu “Thường An không xứng”.
Hoá ra nghiêm túc gì đó đều là giả vờ.
Du Bạch khẽ cười.
Du Bạch biết Triệu Dực là hôn sự do Hoàng đế Bắc Yến cố ý sắp đặt, trong lòng không khỏi thấy thương Thẩm Thường An.
Nàng không hiểu gì cả, mà chỉ là vật hy sinh.
Du Bạch nghĩ đến hôn sự mà sắp đặt cho mình phụ vương trước khi tới Bắc Yến, cái nào không giống nhau.
Thân bất do kỷ, đồng bệnh tương liên.
Thẩm Thường An không hề thông minh, thậm chí còn không hiểu biết cách che giấu nhược điểm, khi bị người ta đâm trúng chỗ đau thì sẽ hoàn toàn lộ ra vết thương rướm máu.
Nửa đêm, bên ngoài đổ mưa.
Du Bạch còn ngồi khoanh chân dưới đất, nghe tiếng cung nhân ngoài điện bị mưa làm thức tỉnh, sau đó mơ màng chạy tới thiền điện lấy áo mưa.
Trong phòng tối um chỉ có một người cô độc còn tỉnh táo.
Phủ Thượng thư
Người đang mê man nằm trên giường cắn chặt răng, giọt mồ hôi trên trán to như hạt đậu rơi xuống.
Vương Y Nghiên không đút thuốc được thì lo lắng, đưa tay mò vào trong chăn thấy chăn nệm đã ướt sũng, rồi thử nhiệt độ của hắn lại thấy cao hơn, trán rất nóng, vội vàng đắp khăn nhúng nước lạnh để hạ nhiệt cho Lý Vân Trử, sau đó tìm khăn để lau mồ hôi cho hắn.
Bởi vì nhiệt độ cơ thể quá cao, khuôn mặt màu đồng của hắn đỏ bừng, người còn không ngừng toát mồ hôi lạnh. Vương Y Nghiên lau tới ngực hắn, đột nhiên nhìn thấy một vết sẹo dữ tợn nằm trên ngực, trên vai và cổ cũng có những vết nông, sâu khác nhau, khiến nàng thấy căng thẳng.
“Ngươi làm gì vậy?”
Vương Y Nghiên ngước mắt, thấy Lý Vân Trử hé mắt, cau mày nhìn nàng.
Sau khi phản ứng kịp liền vội vàng đắp kín chăn cho hắn:
“Ngài lại sốt rồi, ta giúp ngài lau mồ hôi.”
Lý Vân Trử nhìn khăn trong tay nàng rồi lại cảm thấy trên trán lạnh như băng, người lạnh mới tin lời nàng.
“Nếu đã tỉnh rồi thì uống thuốc đi.”
Vương Y Nghiên đi tới đầu giường đỡ Lý Vân Trử dậy, lót hai cái gối ở sau lưng, xoay người sang chỗ khác bưng thuốc tới.
Lý Vân Trử quan sát mọi hành động của nàng, cho đến khi Vương Y Nghiên vâng vâng dạ dạ đi tới, biểm cảm của hắn lại trở nên vô cùng kỳ lạ.
Bưng chén thuốc còn hơi nóng, Vương Y Nghiên đắp kín chăn cho Lý Vân Trử rồi ngồi ở mép giường thổi thuốc, thỉnh thoảng hơi lạnh bên ngoài lại xuyên qua khe cửa xông vào, vì không có ánh mặt trời, nên trong phòng cũng trở nên rất lạnh.
“Ngươi là nữ nhi của Vương Sư.”
Lý Vân Trử đột nhiên nói.
Vương Y Nghiên dừng tay, lại nghĩ đến thiếu niên tên là A Viêm biết được thân phận của nàng, vậy thì nhất định Lý Vân Trử cũng biết. Nàng tiếp tục khuấy thuốc, bình tĩnh nói:
“Dạ.”
“Ngươi đến gần Hoan Nhi là vì mục đích gì?”
Lý Vân Trử nhìn chằm chằm từng biểu cảm của nàng, muốn tìm được dấu vết từ vẻ mặt nàng.
Điều khiến hắn thất vọng chính là nữ tử trước mặt vẫn ung dung, bình tĩnh, không cố ý kìm chế, cũng có không phản ứng gì lớn với chất vấn của hắn.
“Ta đến gần Tẫn Hoan là có mục đích,”
Vương Y Nghiên nói, “Ta muốn có một nơi có thể yên tâm sống.”
Lúc này Lý Vân Trử vẫn còn giữ vẻ mặt băng sơn, cũng không thèm để ý rằng môi mình đã tái nhợt, miệng đã sắp khô khốc.
Mặt Vương Y Nghiên không trang điểm nên rất mộc mạc, người ta nhìn vào cũng thấy thoải mái, tay cầm muỗng còn lót bằng mấy lớp vải không đều, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trong có ớt bột.
Dùng ớt bột trị cảm lạnh là phương pháp hắn dạy cho Thẩm Tẫn Hoan.
Sau khi vào phủ Thượng thư, Vương Y Nghiên đều mặc quần áo của nha hoàn nhị đẳng, trên đầu cũng không đeo đồ trang sức của nha hoàn nhị đẳng, dùng dây cột tóc buộc mái tóc dài hai vòng ngay tại thắt lưng.
Trong lòng Lý Vân Trử cũng lúng túng, hắn biết Vương Sư chưa từng công khai nữ nhi này, thậm chí có thể còn không biết có nữ nhi này tồn tại; nhưng người qua lưu danh, nhạn qua lưu thanh, chắc chắn có người của Vương gia biết đến sự tồn tại của nàng, trước mắt phủ Lương Hầu đang an phận, nếu có ngày dựa vào vây cánh để Đông Sơn tái khởi* thì nhi tử mới chỉ ba tuổi sao có thể làm nên việc, sợ rằng sẽ muốn lợi dụng nữ nhi này.
*Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại. Cũng ví ra làm quan trở lại sau khi ẩn cư.
“Há miệng!”
Vương Y Nghiên đặt cái muỗng vào miệng hắn, giọng hơi cứng rắn.
Lý Vân Trử há miệng theo bản năng, thuốc ấm chui vào họng làm tan bớt khí lạnh trên người.
Thuốc rất đắng, đầu lưỡi đắng ngắt, đắng một chút thôi là nhức đầu, Lý Vân Trử nhắm mắt lại co người, không còn lạnh như vừa nãy nữa.
Vương Y Nghiên buồn cười, khẽ cười:
“Lý tướng quân uy phong lẫm liệt mà lại sợ đắng.”
Lý Vân Trử trầm ngâm nói:
“Bổn tướng quân thì không được sợ gì sao?”
“Được chứ,” Vương Y Nghiên nén cười, lại múc một muỗng đưa tới “Uống một ngụm nữa đi!”
Lý Vân Trử khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy bi phẫn nhìn chén thuốc còn một nửa trên tay nàng, không làm thì thôi chờ đã làm thì làm đến cùng, cầm lấy chén thuốc uống một hơi cạn sạch, rất có khí khái anh hùng của tráng sĩ một đi không về.
Vị đắng làm tê lưỡi, trong miệng toàn là mùi thuốc khó chịu, dường như dạ dày cũng chống cự lại thân thể khi chủ nhân uống thuốc đắng như vậy.
Trong lúc ngũ quan Lý Vân Trử vặn vẹo, đầu đau như sắp nứt ra thì bỗng có một vị ngọt, là mứt hoa quả mà Vương Y Nghiên đút cho hắn, nhất thời ôm chăn đi giường lăn qua, miệng nói không rõ:
“Ở đâu ra vậy?”
“Nhặt dưới đất.”
Vương Y Nghiên nghiêm túc nói đùa.
Lý Vân Trử không bỏ được vị ngọt trong miệng, nghe thấy là nhặt được cũng không chịu nhổ ra, chỉ lo ngậm trong miệng.
Đâu còn dáng vẻ uy chấn tám phương mà Thiếu tướng quân Định Viễn quân nên có?
Vương Y Nghiên cho rằng chắc chắn mọi người hơi hiểu lầm về thiếu niên anh hùng trong lời tin đồn.
“Ngài cứ ở đó cho khoẻ, để ta tìm cho ngài cái chăn mới.”
Cuối cùng Lý Vân Trử cũng nhớ ra, nhíu mày, vào giờ phút này trong lòng đang hung hăng mắng mình một trận, nhưng mứt hoa quả thật là ngon, nhai xong rồi vị đắng trong miệng lại xuất hiện nên còn muốn ăn thêm.
Cùng lúc đó lại thấy Vương Y Nghiên bê một cái đệm và chăn tới, nửa người bị khuất sau chăn, chỉ nhìn thấy đôi chân đang đi, lảo đảo đi tới chỗ hắn.
Thật đúng là khổng vũ hữu lực*.
*Khổng vũ hữu lực: rất oai phong và có sức mạnh.
Trong đầu Lý Vân Trử chỉ có từ này, một nử tử thì sao có thể kết hợp với một từ thô lỗ như vậy chứ ?
Vương Y Nghiên đặt dưới chân Lý Vân Trử, lấy một túi nhỏ từ trong ngực ra cho hắn, nói kiểu ra lệnh:
“Cầm ăn đi, đắp chăn vào đừng để bị lạnh.”
Lý Vân Trử vui vẻ, phát hiện đó là một túi mứt trái cây nhỏ, đúng là hạn hán gặp mưa rào, mặc dù trong lòng rất không vui vì bị chi phối như vậy, nhưng là có thể giải được vị đắng thì bây giờ cái gì hắn cũng có thể nhịn.
Vương Y Nghiên nhanh nhẹn vén chăn lên, ôm sang một bên, lại đem dưới đáy in cá thủy nhân ảnh đích giường đệm rút lui hạ.
Lý Vân Trử cầm túi nhìn bóng lưng bận rộn của nàng.
Vương Y Nghiên vội vàng thu dọn chăn mới để hắn quay về chăn.
“Đừng ăn nhiều như vậy!”
Thấy túi vải nhỏ đã thấy đáy, nàng đoạt lấy, thấy chỉ còn lại ba viên, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thủ phạm đang bị bệnh thoáng trở nên ấm ức.
“Đây là trái cây gì vậy?”
Lý Vân Trử mặt dày hỏi.
“Trái cây sấy lạnh, không thể ăn nhiều.”
Vương Y Nghiên cau mày nói.
“Vậy thì không đúng, ta đang bị sốt, tại sao không được ăn nhiều?”
“Ăn nhiều sẽ muốn đi vệ sinh!”
Vương Y Nghiên che trán.
Cả người Lý Vân Trử run rẩy kịch liệt, không biết tại sao mình lại dở hơi muốn ăn nhiều trái cây như vậy.
Vương Y Nghiên liếc hắn, ôm đệm và chăn đã thay đi ra ngoài:
“Tướng quân không cần lo ta sẽ làm gì Tẫn Hoan, nếu thật sự có ngày đó, không cần ngài ra tay, ta sẽ tự kết liễu.”
Lý Vân Trử nghe thấy lời chân thành, hắn còn nghe thấy người đi ra ngoài cười nói một câu:
“Đúng là một kẻ ngốc.”
Đầu đột nhiên hơi choáng, mí mắt không mở nổi, cuối cùng bất giác khép lại, ngẩng đầu lên theo phản xạ.
Khứu giác trở nên tinh tường lạ thường, cuối cùng không chịu nổi lại ngả xuống ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...