Cần Đức điện
Trưởng tư Tư hình tư Cảnh Hải Tri đứng trước bàn Yến Đế, Thiệu Trần cùng Trương Tương đứng ở bên trái. Ánh mắt thâm thúy của Trương Tương lướt qua Cảnh Hải Tri, sau đó Cảnh Hải Tri cúi đầu xuống chờ thánh thượng lên tiếng.
Hai tờ giấy đặt trước mặt Yến Đế, một tờ là lời khai do thị nữ thiếp thân của Thuần phi giao ra, một tờ là giấy thú tội do Thuần phi đích thân viết trước khi chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã nghiệm qua chữ viết, đúng là nét chữ của Thuần phi nương nương.”
Cảnh Hải Tri nói.
“Hạ quan đã điều tra mấy vụ án trong giấy thú tội, ghi chép giao dịch đã bị làm giả, số tiền thu được đúng là bị thiếu hơn một nửa, số lượng hoàn toàn khớp với những gì mà Thuần phi đã viết trong giấy thú tội, và thần cũng đã điều tra được vị quan khảo hạch trước đây đã qua đời được nhiều năm, nguyên nhân cái chết cũng rất kỳ lạ, mà Chủ sự* lại... Là Nhị điện hạ.”
*Chủ sự: Tên một chức quan ngày xưa.
Cảnh Hải Tri dừng một lát, hạ giọng nói.
“Vô liêm sỉ!”
Yến Đế đập bàn, hất tờ lời khai và giấy thú tội xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, rất sợ sẽ chọc giận long nhan.
“Thiệu Kỳ đâu? Trói hắn tới đây cho trẫm!”
Yến Đế vô cùng tức giận, hai mắt bốc hoả.
Tư Đình Kính Thủ canh giữ ngoài điện sợ hết hồn, vội vàng kêu người tới điện Cam Lồ.
Thiệu Trần chắp tay nói:
“Phụ hoàng bớt giận, bảo trọng long thể.”
“Nhi tử sống như vậy, uy nghiêm của trẫm đặt ở đâu đây!”
Yến Đế cảm thấy mắt mình như phun ra lửa.
Thiệu Trần không hiểu, nhặt giấy thú tội và lời khai dưới đất lên kiểm tra.
Vẻ mặt cũng đầy khó hiểu.
Từ vụ án Tương Nguyên tham ô nhận hối lộ năm Thiên Chiêu thứ 37, đến vụ án quận Ngư Dương mất hai triệu hoàng kim vào năm thứ 38, rồi đến Giang Bắc bị hạn hán vào giữa hè năm thứ 40 được triều đình cứu trợ thiên tai 50 ngàn lượng, trên dưới phải hơn mười lần. Lúc đó đều giao cho Thiệu Kỳ làm, nhưng mà hắn lại nuốt hơn một nửa?
Tính sơ qua thì cũng hơn mười triệu lượng hoàng kim.
Thuần phi nói toạc ra những chuyện mờ ám ẩn sau mấy sự kiện này và cũng nhận hết về mình, thú nhận rằng mình bị tiền bạc, lợi ích làm mê muội tâm can nên đã sắp xếp thân tín trợ giúp Thiệu Kỳ, không liên quan gì đến Thiệu Kỳ, rõ ràng là chưa đánh đã khai.
Tại sao Thuần phi lại ngu ngốc đến mức muốn viết như vậy trong giờ phút quan trọng thế này?
Yến Đế vốn không biết mấy chuyện này, nhưng hành động này của Thuần phi rõ ràng là tự lật tẩy mình trước bàn dân thiên hạ —— Thiệu Kỳ với tư cách là Chủ sự mà lại dung túng cho việc tham ô chứ không điều tra thoả đáng.
Theo luật pháp của Bắc Yến, đây là tội khi quân.
Thiệu Trần lập tức nghi ngờ liệu Thuần phi có thật sự viết giấy thú tội rồi tự vẫn không, hay là bị ép.
Chuyện phong Vương, đại hôn lại bị tờ nhẹ tênh này nói hủy là hủy.
Xem xét lời khai của cung nữ thì động cơ của việc Thuần phi tự vẫn cũng rất mơ hồ.
Nói tóm lại là biết ơn Yến Đế đã tấn vị cho bà ta, Thiệu Kỳ được phong tước hiệu Vương gia, lập phủ nạp phi trước cả Thái tử, cuộc sống quá tốt đẹp, nên lương tâm cảm thấy cắn rứt vì trước đây đã làm chuyện có lỗi với Yến Đế, sợ rằng sau này bị người ta tố giác vì ghen ghét. Dù sao thì nếu chuyện này bị lộ ra thì sẽ làm rạn nứt tình cảm cha con, nên bà ta đã uống rượu hàng đêm để giải buồn, và vào đêm hôm đó đã viết tờ giấy thú tội rồi tự vẫn.
Cả bức thư chỉ có một câu ngắn ngủi là nói về bà ấy.
“Mong quân mười năm, một lần nhận được quân ân*, nhìn lại mười năm, khi gặp lại quân, không quên nhớ chàng.”
*Quân ân: ân huệ của Vua
“Làm phiền Cảnh đại nhân rồi, mời đại nhân và Trương Tương về nghỉ ngơi đi.”
Thiệu Trần né người, chắp tay nói với Cảnh Hải Tri và Trương Tương.
Trương Tương cũng không dám lên tiếng, khẽ thở dài rồi cùng Cảnh Hải Tri cáo từ.
Lúc này Tư Đình Kính mới khom người đi vào:
“Bệ hạ, Nhị điện hạ tới.”
Rõ ràng mấy ngày trước “Nhị điện hạ” trong miệng cung nhân là “Thận vương”, nhưng hôm nay lại đổi thành “Nhị điện hạ”, Thiệu Trần không khỏi cười khẽ.
Thiệu Kỳ mặc một bộ đồ trắng thuần, hai mắt sưng đỏ, gò má còn chưa lau sạch nước mắt, trên mép đầy râu, trông lôi thôi hơn nhiều.
Hắn còn chưa đi tới chính giữa, Yến Đế đã ném một vật cứng tới, nện trúng trán hắn.
Thiệu Kỳ không kịp phản ứng đã bị Yến Đế tiến lên tát một cái.
“Nghịch tử!”
Yến Đế không hề quan tâm tới việc hắn có đang đau buồn vì để tang mẫu không, oán khí chất chứa bùng nổ, chỉ vào mũi Thiệu Kỳ rồi mắng.
Thiệu Kỳ ngây người quỳ xuống, Thiệu Trần ở bên cạnh nghe rõ tiếng xương đầu gối va xuống đất.
“Tại sao phụ hoàng lại tức giận, nhi tử không hiểu.”
Máu từ từ chảy xuống từ trán Thiệu Kỳ.
Yến Đế hừ lạnh:
“Trong lòng ngươi vẫn không đoán được sao? !”
Vẻ mặt Thiệu Kỳ đầy mờ mịt nhìn về phía Thiệu Trần, ánh mắt dừng trên hai tờ giấy trắng trong tay Thiệu Trần, nhất thời trong lòng thấy kinh ngạc, bò qua giật lấy.
Mặt hắn biến sắc, vò giấy thú tội và lời khai thành một cục:
“Phụ hoàng, nhi thần không biết, những chuyện này nhi thần thật sự không biết!”
Yến Đế kéo qua bị Thiệu Kỳ níu lại đích vạt áo, nhấc chân đạp hắn lộn nhào:
“Ngươi không biết? Trẫm cho ngươi điều tra việc tham ô, nhận hối lộ! Mẫu thân của ngươi lại lấy tiền ngay dưới mí mắt ngươi mà ngươi lại không biết? Bà còn có thể nuôi người khác sao!”
“Ngươi thật sự cảm thấy trẫm lớn tuổi nên hồ đồ, không nhớ đại danh ghi trong giấy kết án năm đó ngươi phải không!”
“Uổng cho trẫm luôn nhớ tới ngươi, cho ngươi những gì tốt đẹp nhất, Thái tử có thì ngươi cũng có! Nhưng mẫu tử các ngươi báo đáp trẫm thế nào đây! Là như vậy sao!”
“Ngươi! Ngươi cứ ở đế đô làm tốt Thận vương cho trẫm, ngươi đừng có mơ tới đất phong! Trẫm không triệu vào thì có chết ngươi cũng đừng mong được hồi cung!”
Thiệu Kỳ nằm dưới đất, không dám tin rằng lần mình ngã thảm nhất lại là do thân mẫu ban tặng.
Ưu tư của Yến Đế như xả lũ, ầm ầm muốn nuốt chửng tất cả.
Thiệu Kỳ lo lắng, tại sao tất cả mọi chuyện lại thay đổi đột ngột đến vậy? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Cao Sĩ Lâm thất thủ, Tam công rớt đài, Vương Sư bị cấm túc, thân mẫu tự vẫn, những chuyện mà hắn đã làm trước đây lại bị lôi ra.
Chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau tang mẫu đã bị cha đối xử như vậy. Lúc này tâm trí Thiệu Kỳ hỗn loạn, bắt đầu than vãn khóc lớn, hai mắt sưng đỏ lại càng sưng hơn, nước mắt không ngừng rơi xuống, trên trán cũng chảy máu, đau lòng khóc.
Yến Đế và Thiệu Trần đều sững sốt trước cảnh này, Thiệu Trần muốn tới đỡ, lại bị Yến Đế đưa tay ngăn lại.
“ Người đâu đưa nghịch tử này xuống, cho trẫm!”
Tư Đình Kính khom người hoang mang đi tới, vung phất trần lên, thấy cảnh này cũng ngẩn người không dám nhìn.
Thiệu Kỳ khóc đến tê tâm liệt phế, như một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ.
Yến Đế vung tay lên, cung nhân nhanh chóng kéo Thiệu Kỳ xuống.
Thiệu Trần hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Thiệu Kỳ trở nên ngu ngốc cũng là một chuyện tốt.
“Phụ hoàng, còn hai ngày nữa là tới đại hôn của Nhị ca, nhi thần nên sắp xếp thế nào ạ?”
Thiệu Trần hỏi.
Thiệu Kỳ thành tội thân trong đại hôn, đúng là vô cùng châm chọc, cuối cùng Yến Đế cũng không đành lòng.
“Đừng làm rộn ra nhiều động tĩnh lớn.”
“Nhi thần biết rồi ạ.”
Thiệu Trần gật đầu.
Ánh mắt Yến Đế đầy tức giận, trong mắt lộ ra vẻ quan sát:
“Nếu con ở vị trí này thì con sẽ làm thế nào?”
Thiệu Trần quỳ xuống:
“Nhi thần nhất định sẽ không quả quyết được như phụ hoàng.”
“Con cảm thấy lòng dạ trẫm độc ác?”
Yến Đế không vui.
“Nhi thần không dám!”
Thiệu Trần xấu hổ.
“Trẫm hỏi con, có phải lúc đầu điều tra chuyện này con đã biết chuyện cũ sẽ có dính dáng tới một đám người không?”
Yến Đế sầm mặt nói.
“Nhi thần không biết!”
Thiệu Trần tiếp tục ngậm chặt miệng.
Hồi lâu sau, Thiệu Trần nghe thấy tiếng thở dài truyền tới từ trên đỉnh đầu:
“Con không biết thì đó là số trời đã định, số trời đã đinhh...”
“Con về đi.”
Yến Đế đỡ eo ngồi về bàn sau, dựa vào ghế nhìn lên trần.
Thiệu Trần ngẩng đầu lên, thấy trong lòng lão tổ Yến Đế khó chịu.
Sau khi thánh chỉ của Thiệu Kỳ được tuyên cáo, tiền triều, hậu viện đều sôi sục.
Trên phố có người còn thảo luận khí chất của nữ thị Vương gia thanh nhã đến thế nào, xinh đẹp thông minh, nói năng rõ ràng, mạch lạc, làm như thật sự đã từng quen biết với thiên kim Vương gia.
Ngưỡng cửa của phủ Lương Hầu bị dẫm nát, quản gia xây lại một cái mới, còn đặt ở cửa hai dây pháo, người qua đường đều biết ở Vương gia có chuyện vui.
Cũng chờ đón thịnh yến đỏ thẫm, nhưng hôm nay liên tiếp xảy ra biến cố, không ít thấy người lạnh lòng, cuối cùng quẻ đã thật sự thay đổi.
Trở về cung Phượng Nghi, Tư Đồ Nguyệt ra hiệu đóng cửa lại rồi ngồi vào chủ vị xoa huyệt Thái dương.
“Người đó đã quay lại chưa?”
Bà khoan thai nói.
Phong Nhược nói:
“Nô tỳ đã đi xem rồi, hắn đã tự vẫn tại chỗ.”
“Xá lợi thì sao?”
Tư Đồ Nguyệt nói một cách miễn cưỡng.
“Xá lợi... Nô tỳ đã thăm dò hiện trường mà không thấy.”
Phong Nhược căng thẳng.
Tư Đồ Nguyệt mở mắt nhìn nàng ta, ánh mắt khó hiểu ngừng trên người nàng ta:
“Cũng được, dù sao thì muốn làm gì thì làm.”
Phong Nhược cúi đầu nói:
“Chúc mừng nương nương.”
Tư Đồ Nguyệt liếc nàng ta:
“Bệ hạ thu lại đất phong của Thiệu Kỳ, hắn ta không phản kháng à?”
Phong Nhược khẽ vuốt cằm:
“Nhị điện hạ khóc lớn, cũng không ra sức giãy giụa.”
“Khóc lớn?”
Tư Đồ Nguyệt cười khẽ, “Hắn coi mình là Nguyên Gia sao? Không cho thì sẽ khóc làm loạn à.”
Nói xong thì hơi sững sốt, thay đổi suy nghĩ, “Chẳng lẽ là bị kích thích đến ngu rồi?”
Phong Nhược nhất thời cũng nghi ngờ về điều này, nhưng Yến Đế đã lấy lại phong thưởng cho Nhị điện hạ, ngay cả đại hôn vốn đã hứa cũng bị đổi thành một buổi lễ đơn sơ, đây chính là làm nhục Thiệu Kỳ và cả nữ nhi của Vương gia.
Nếu Quý phi còn muốn ra sát chiêu, Phong Nhược thật sự không tìm được lý do.
Nhưng kết quả còn thuận lợi hơn cả dự liệu, Tư Đồ Nguyệt vui mừng nên cũng không muốn đại khai sát giới.
Tư Đồ Nguyệt trầm tư đảo mắt, rồi lập tức trở nên tỉnh táo:
“Cứ cho ở ngoài cung cũng được, với danh hiệu Vương gia thì cũng sống được ngàn năm.”
Phong Nhược thấy sự tàn bạo trong mắt bà, không dám nói lời nào.
“Thuần phi là một kẻ ngu ngốc, nói mấy câu là tin, vẫy là tới, “ Tư Đồ Nguyệt chuyển đề tài, “Đáng thương, phân vị mới, nhưng lại ở cung cũ. Cung Nghi Hòa, bổn cung nhớ trước đây đó là nơi ở của Nghi phi.”
“Chủ tử nhớ bạn cũ ạ.”
Phong Nhược nói.
Tư Đồ Nguyệt cười yếu ớt, nâng tay ngọc lên đỡ cây trâm tường vân mạ vàng trên búi tóc, ánh mắt lóe lên:
“Hoàng trưởng tử không rõ tung tích, bệ hạ cũng chưa từng tìm. Sau khi Thuần phi chết bệ hạ cũng không có đau lòng, quả nhiên sinh nhi tử, ngay cả mạng cũng là giống nhau.”
Bà lờ mờ nhớ ra, dương xuân tháng Ba năm ấy, hoa đào nở rộ khắp cung Nghi Hòa. Bà đi ngang qua bên ngoài cung nhìn thấy, liền đứng ở khe cửa nhìn, đúng lúc nhìn thấy Nghi phi đang ngồi dưới cây đào dỗ con.
Lúc đó Thiệu Diễm mới sinh, mà bà cũng chỉ là một phi tử không được may mắn.
Dáng vẻ Nghi phi quay đầu cười gọi bà tới ngắm hoa đào lúc ấy, bây giờ nghĩ lại bà vẫn thấy như là gió xuân sang.
Đã một năm rồi không ngắm hoa đào nở ở cung Nghi Hòa.
Người mà Tư Đồ Nguyệt thích ngoài Từ Tĩnh Viện ra thì là người đầu tiên bà gặp - Nghi phi, rồi đến Văn hoàng hậu. Cho bà thấy được sự sạch sẽ và dịu dàng hiếm có ở nơi dơ bẩn này.
Phong Nhược không dám nói tiếp, xoay người giải tán một đám cung nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...