Loạn thần mỹ nhân

Sau khi ngọ yến kết thúc, một số gia quyến đại thần rời khỏi cung về phủ để đón giao thừa.
 
Thẩm Đan Thanh được Yến Đế gọi tới nói chuyện, Lý Tĩnh Dao cũng cùng hai tỷ muội tốt tới nội cung nói chuyện.
 
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy vào cung cùng họ là để buôn chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Thường An cùng một đám tỷ muội ở thiền điện nói chuyện, Thẩm Tẫn Hoan không thích như vậy.
 
Còn Thẩm Khuynh Ninh sau bữa tiệc đã không thấy đâu, Thẩm Tẫn Hoan cũng không đi tìm.
 
Giờ phút này nàng cùng với Chi Đồng nhàn nhã đi dạo quanh hồ hoàng tước.
 
Có rất ít cung điện ở Bắc Cung Dao, mỗi tòa đều cách biệt, nhưng đường đi rất quen thuộc.
 
Tường đỏ ngói xanh, được xây lâu quỳnh gác ngọc, bên trong tầng tầng lớp lớp, nguy nga lộng lẫy. Người ngoài nhìn vào, ánh mặt trời chiếu vào trên ngói vàng đều cảm thấy chói mắt, mơ về cuộc sống vàng son bên trong bức tường, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào.
 
Thế giới bên ngoài bức tường là cuộc sống củi, dầu, gạo, muối bình thường, có lẽ cả đời sẽ sống an phận, tầm thường, nhưng đến lúc già, lại được hưởng hạnh phúc gia đình. Người bên trong chén ngọc trên đài vàng lại thấy hâm mộ, ngày ngày nhìn về bức tường này mà than thở.
 
Thiên gia được cả thiên hạ tôn sùng, cũng phải nhận lấy sự cô đơn của toàn thiên hạ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bức tường bao quanh hoàng cung, cũng giam lại một đám người cô độc.
 
Phía ngoài bức tường, nhận lấy sự kinh sợ của người đời, chúc phúc và nguyện vọng.
 
Bên trong bức tường thì chỉ có thể lắng nghe được hy vọng, thất vọng và tuyệt vọng.
 
“Trong cung cũng không náo nhiệt lắm, sao cô nương không đi theo Đại cô nương nói chuyện với các cô nương khác?” 
 
Chi Đồng rùng mình một cái.
 
“Sự náo nhiệt trong cung, sao có thể để cho ta và ngươi nhìn thấy.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Chi Đồng.
 
Đi tới cửa chu tước, có một cô nương mặc áo lam chạy đến từ khúc quanh.
 
“Bổn cô nương tìm được ngươi rồi!” 
 
Mộ Khinh Hàn đi ba bước thành hai bước chạy đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan cũng không thở gấp.
 
“Ngươi tìm ta làm gì?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan rút khăn ra lau mồ hôi cho nàng ấy, nhìn mặt nàng ấy đỏ bừng cũng biết đã chạy rất nhiều nơi rồi.
 
Mộ Khinh Hàn mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt rất to, lại còn hai mí, rất có hồn. Cười lên để lộ hàm răng đều. Đuôi lông mày bên trái có một nốt ruốt, cũng vì nốt ruồi này mà không chỉ một lần Mộ Khinh Hàn nhấn mạnh rằng nàng ấy vốn là nam nhi kiêu dũng, không biết kiếp trước đã tạo nghiệt gì mà đầu thai thành nữ nhi.
 
Thật ra nốt ruồi này của nữ nhi là nốt ruồi vượng phu.
 
Đúng là kiếp trước Mộ Khinh Hàn có mạng vượng phu, biểu đệ Thượng Quan Văn đã dành nửa đời trong thuốc, rất vất vả mới ra mặt, lại bị kiếp nạn của Thẩm thị liên lụy tới Thượng Quan thị, tan đàn xẻ nghé chì còn mình hắn ở lại kinh thành.
 
Sau đó Mộ Khinh Hàn gả cho Thượng Quan Văn liền bắt đầu mở rộng thành tích, một đường đi lên.
 
Mộ Khinh Hàn thấy Thẩm Tẫn Hoan giơ khăn nhìn nàng ngẩn người, búng một cái, “Ngươi ngốc rồi à, nhìn ta làm gì?”
 
Thẩm Tẫn Hoan bị đau, lẳng lặng che chỗ bị đâu, uất ức nói, “Ta nhớ ngươi mà.”
 

Mộ Khinh Hàn nháy mắt, cười đùa chen vào giữa Chi Đồng và Thẩm Tẫn Hoan, khoác tay lên vai Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Ta đây không được về, nhưng ta cũng biết có thể gặp ngươi ở yến tiệc giao thừa, Nhị ca còn chưa để ta về đâu.”
 
Lần trước vội vã bỏ lại bức rồi biệt tăm, Thẩm Tẫn Hoan cũng cảm thấy mình sơ ý, không hồi âm để nàng ấy yên tâm.
 
Dường như Mộ Khinh Hàn cũng không bận tâm chút nào, vô tư miêu tả lại phong cảnh và chuyện lý thú ở biên ải, lúc cần thiết còn chạy ra trước mắt Thẩm Tẫn Hoan để phụ hoạ, khiến Thẩm Tẫn Hoan ôm bụng cười lăn lộn.
 
Thật sự là không quen với bộ dạng Mộ Khinh Hàn không mặc đồ cưỡi ngựa, váy màu xanh đậm nàng ấy mặc trông không thoải mái lắm, cứ cảm thấy nàng ấy không tiện hoạt động tay chân.
 
Thẩm Tẫn Hoan rất ngạc nhiên khi phát hiện nàng có thể trò chuyện với Mộ Khinh Hàn của “Quá khứ”  rất hợp, có thể nói với nhau đủ thứ chuyện, như hồi họ còn bé.
 
Hai người vừa nói vừa đi đến Ngự hoa viên sau Bắc Cung, mơ hồ nghe thấy hai giọng nữ chanh chua.
 
“Xưa nay Ngự hoa viên luôn là nơi thị phi, hay là chúng ta đi thôi.” 
 
Chi Đồng nói.
 
Mộ Khinh Hàn không đi, kéo Thẩm Tẫn Hoan muốn tới nhìn lén.
 
Nghe lén không sao, nhưng quan trọng hơn là các nàng nhìn thấy nữ nhi Bao Thanh Đan của Thái bảo và nữ nhi thứ hai Thái Linh Nhi của Môn hạ thị trung đang vây quanh Thẩm Khuynh Ninh! 
 
Thẩm Tẫn Hoan đang định xách váy tiến lên, liền bị Mộ Khinh Hàn kéo lại.
 
Mộ Khinh Hàn nhìn nàng như nhìn quái vật, thấp giọng, “Ngươi sao vậy? Không phải là mối quan hệ của ngươi và Thẩm Khuynh Ninh không tốt sao, lúc này đến lượt nàng ta bik cười nhạo! Lúc trước ta đi thăm ngươi còn bị nàng ta mắng muốn chết.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nghiêm túc nói: 
 
“Lúc ta bị bệnh nặng, Thẩm Khuynh Ninh đã chạy đến quận Thượng Dương trói Tuân Chi vội vàng tới khám bệnh cho ta, trước giờ là do ta nhỏ mọn.”
 
Mộ Khinh Hàn hơi sững sốt, khẽ kéo Thẩm Tẫn Hoan, sau đó đi thẳng tới quát lớn, “Ai to gan vậy, bịa đặt gì đây!”
 
Thẩm Tẫn Hoan và Chi Đồng sợ hết hồn, vội đi theo sau.
 
Thẩm Khuynh Ninh bị chặn trong góc chết, nhìn thấy Thẩm Tẫn Hoan đi tới, thái độ cứng rắn mới dịu xuống.
 
Bao Thanh Đan và Thái Linh Nhi xoay người, nhìn thấy hai người họ, mới thu lại vẻ kiêu căng phách lối.
 
“Thẩm Tẫn Hoan, nghe đại danh đã lâu.”
 
Thẩm Tẫn Hoan không biết tại sao Bao Thanh Đan lại khách sáo với mình như vậy, vừa định nói vài câu thì lại nghe thấy nàng ta cao giọng nói với Mộ Khinh Hàn, “Không phải Đại tiểu thư Mộ gia đang ở biên ải Mục Dương sao? Sao lại trở về?”
 
Mộ Khinh Hàn nghe vậy thì tức giận, lửa giận bốc lên muốn tiến tới dạy dỗ nàng ta, nhưng lại bị Thẩm Tẫn Hoan kéo mạnh ra sau.
 
“Tỷ tỷ ta đắc tội gì với hai vị cô nương, mời hai vị nói.”
 
Giọng Thẩm Tẫn Hoan lạnh lùng, nghe không ra sự tức giận.
 
Bao Thanh Đan vẫn khách sáo với Thẩm Tẫn Hoan, “Tam cô nương, bọn ta đều là đích nữ, sao có thể không biết thứ nữ hèn mọn chứ. Hôm nay nàng ta được vẻ vang khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, có phải nàng ta đã ngấm ngầm làm gì không, người lên đài hiến nghệ vốn là tỷ tỷ ngươi mới đúng chứ.”
 
Thái Linh Nhi đảo mắt nhìn quanh Thẩm Tẫn Hoan, “Nghe nói Tam cô nương có quyền quản lý Đông Đường, tại sao hôm nay còn phải làm nên cho tỷ tỷ thứ xuất, đúng là đau lòng cho một bài hát hay.”
 
Dứt lời, hai người họ cười nhìn nhau.
 
Thẩm Tẫn Hoan kiên nhẫn chờ họ cười xong, chậm rãi nói, “Sợ là hai vị cô nương hiểu nhầm rồi.”
 
Bao Thanh Đan châm biếm nhìn nàng từ trong ra ngoài, đi tới bên cạnh Thẩm Khuynh Ninh.
 

“Nhị di nương của ta là Quận chúa của phủ Quận công Nhạn Môn, trước đó còn là quan nhất phẩm bên cạnh Hoàng hậu, là chính miệng Hoàng thượng ban hôn cho Thẩm thị làm quý thiếp.”
 
Thẩm Khuynh Ninh kéo tay áo Thẩm Tẫn Hoan, mặt đầy lo âu.
 
Thẩm Tẫn Hoan nói xong, Thái Linh nhi nói tiếp, “Vậy thì. . . Thì sao, nàng ta vẫn là do di nương sinh ra.”
 
“Hai vị tỷ tỷ coi trọng đích thứ như vậy, muội đã đắc tội rồi,”Thẩm Tẫn Hoan không cho họ cơ hội trả lời, “Bao tỷ tỷ là đích nữ, nhưng suy cho cùng, sau khi chủ mẫu mất, thiếp thất lên kế vị thì mới được vậy mà? Bao đại nhân và Vưu Thái sư, Chân Thái phó là tam công* phụ tá Thái tử, vì sao xưa nay bệ hạ lại quá thờ ơ với Bao đại nhân, hôm nay cũng không thấy Bao đại nhân nói gì, bàn tiệc rượu cũng ở gần cuối, có lẽ. . . . . Là vì những chuyện không minh bạch ở Đông Đường năm xưa, sợ là còn chưa xử lý sạch sẻ nhỉ?”
 
*Tam công: 3 chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: thái sư, thái bảo, thái phó
 
“Ngươi!” 
 
Bao Thanh Đan kêu lên một tiếng, ngắt lời Thẩm Tẫn Hoan, vội nhìn xung quanh xem có ai không, sợ bị người khác nghe được.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn bộ dạng kinh sợ của nàng ta cũng không nói tiếp nữa.
 
“Với xuất thân của ngươi, ở Mộ phủ ta thì chỉ là thứ bị nhốt vào phòng chứa củi thôi!”
 
 Mộ Khinh Hàn đi lên nói thẳng, mắt lạnh nhìn Thái Linh Nhi không nói gì, xem thường, “Một ít người, chẳng qua xuất thân chỉ là một Môn hạ thị trung, nhưng lại vọng tưởng dựa vào quan lớn vọng tộc, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
 
Thái Linh Nhi thấy Bao Thanh Đan bất động, cũng không dám lên tiếng, bả vai gầy yếu co lại.
 
“Phủ Thượng thư phủ không có đích thứ, Tẫn Hoan không thể lay động hai vị,” Thẩm Tẫn Hoan hơi nhếch mép, lạnh lùng nói, “Nhưng từ trước đến giờ Bao đại nhân và Thái đại nhân ra sức bảo vệ Nhị điện hạ, cũng là Dung hoa sinh ra chứ không phải là đích trưởng tử, hôm nay lại được phong Thận vương, hai vị tỷ tỷ nói bóng gió, Thẩm Tẫn Hoan có thể cho rằng là đang miệt thị Thận vương không?”
 
Thẩm Tẫn Hoan nói năng từ tốn, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim họ, nàng cũng tin rằng hai người họ cũng nghe rất rõ.
 
“Trong cung có nhiều quy củ, nếu như bị người khác nghe được, chắc là sẽ rút lưỡi,” Thẩm Tẫn Hoan nghiêng người, nhẹ giọng nói, “Mong hai vị tỷ tỷ nói năng cẩn thận.”
 
Bao Thanh Đan và Thái Linh Nhi bị dọa sợ không nhẹ, Thẩm Tẫn Hoan nói xong hai từ rút lưỡi đã khiến cả người họ toát mồ hôi lạnh.
 
“Còn không mau biến đi!”
 
Mộ Khinh Hàn không nhịn được quát, hai người lảo đảo rời đi.
 
“Chướng mắt.”
 
Mộ Khinh Hàn liếc họ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Khuynh Ninh, “Ta nói này không phải Nhị cô nương Thẩm gia có thể mắng người ta đến nghẹn lời mà, tại sao ở nhà dữ vậy mà đi ra ngoài lại sợ thế?”
 
Thẩm Khuynh Ninh không coi lời Mộ Khinh Hàn nói coi ra gì, khẽ nói: 
 
“Chuyện này ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của phủ, ở nhà làm loạn cũng được, nhưng ở trong cung thì cần gì phải bận tâm tới họ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan định nói gì đó, nhưng lại thấy Thẩm Khuynh Ninh như vậy
 
Nhìn xem, tự suy nghĩ cũng không vượt quá phận.
 
Ba người đi tới trong vườn, nhìn thấy có một bàn đá, vừa mới ngồi xuống còn chưa hết nóng, đã có một cung nhân đi tới.
 
“Tam cô nương, nô tỳ là chưởng sự Phong Ninh của cung Phượng Nghi, Thần quý phi nương nương mời ngài tới Ngự trì Ngự hoa viên.” 
 
Dứt lời, nàng ta cung kính dâng lên lệnh bài của cung Phượng Nghi để bày tỏ sự trong sạch.
 
Ngự trì Ngự hoa viên ở trung tâm của hậu cung, cách Bắc Cung Dao một đoạn đường, Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày, đồng ý.
 
“Ngươi mau đi đi, Nhị tỷ ngươi giao cho ta.”

 
 Mộ Khinh Hàn khoát tay nói.
 
Chi Đồng đang định đuổi theo, lại bị Phong Ninh ngăn lại nên cũng không thể làm gì khác ngoài việc nhìn theo Thẩm Tẫn Hoan.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhớ đường tới Ngự trì Ngự hoa viên, đi qua khúc cua cung Quan Sư là đến.
 
Đến bên cạnh Ngự trì, Phong Ninh hành lễ rồi nói: 
 
“Những lời Thẩm cô nương vừa nói, nô tỳ đã nghe thấy hết.”
 
Ánh mắt Thẩm Tẫn Hoan lạnh lẽo, nhưng lại nghe nàng ta nói.
 
“Hình như cô nương cái gì cũng biết, nhưng Quý phi nương nương hy vọng cô nương không biết gì cả.”
 
“Quý phi nương nương có ý gì?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
 
Phong Ninh cúi đầu thấp hơn: 
 
“Nương nương có lý do riêng của ngài ấy, cô nương nghe vậy là được rồi, nô tỳ cáo lui.”
 
Cũng không nhắn lại câu nào, đến đây cũng không thấy ai?
 
Thẩm Tẫn Hoan không biết làm sao, tưởng rằng sẽ nhìn thấy Quý phi bổn tôn gì đó, sau đó suy nghĩ lại thì mình thấy mình đúng là đã ngu xuẩn, Quý phi còn đang mang thai thí sao có thể xuất hiện ở đây chứ!
 
Bây giờ vẫn còn sớm, Thẩm Tẫn Hoan quen cửa quen nẻo vòng qua núi giả, đi tới một khoảng đất trống.
 
Năm đó Thiệu Trần đã từng nói với nàng, lúc hắn còn bé ở đó còn có cả xích đu, rất cao, rất dài, trải qua mấy năm dãi gió dầm mưa vẫn có thể ngồi lên đu.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi tới bên đó, quả nhiên thấy được một cái xích đu bằng gỗ đỏ trông rất quen mắt. Chạy tới nhìn kỹ, vẫn mới đến tám phần, dựng rất cao, nhìn từ xa lại rất lẻ loi, xung quanh đều là cỏ khô, mùa đông không có nhiều hoa, hoa mai, sơn trà trong Ngự hoa viên đang nở rộ. Đặc biệt là đào đông đỏ*, lá rụng mùa thu để lại xương lá màu đỏ, ở dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng lại càng trở nên chói mắt, là cây mà Hoàng quý phi vô cùng yêu thích, cho nên bất cứ chỗ nào trong cung cũng có thể thấy đào đông đỏ.

 
*Đào đông đỏ (winterberry) 
 



 
Xích đu nằm trong đám đào đông đảo, nhưng lại có một lối thoát xung quanh nó, dường như đã có người xử lý qua. Sau khi quét bụi phía trên, Thẩm Tẫn Hoan dè đặt ngồi lên, nhón chân từ từ di chuyển trước sau, sau đó buông chân, liền đung đưa.
 
Đỉnh đầu truyền tới tiếng dây thừng ma sát với gỗ, sợi dây bị kéo căng phát ra âm thanh chói tai.
 
Một luồng gió xuyên từ cổ áo, chui từ ống tay áo vào trong người, khiến cho Thẩm Tẫn Hoan không khỏi run lên, nhưng là liền muốn ở đây đung đưa một lát.
 
“Thật sự không biết vị nương nương ở lãnh cung kia lại gắng gượng dọn đồ đến đây để chịu tội.”
 
“Tại sao ngươi lại biết là đồ của nương nương ở lãnh cung, nói không chừng là do một thị vệ làm cho tỳ tử đó.”
 
Thẩm Tẫn Hoan vốn đang co chân nắm lấy sợi dây, bỗng nhiên nhìn thấy Thiệu Trần đi từ phía sau núi giả ra, bị doạ sợ run lên, vội vàng đưa chân dừng xích đu lại nhảy xuống.
 
Sau đó nói một câu hung ác phát ra từ nội tâm: 
 
“Tại sao ngươi làm sao ở nơi này? !”
 
Thiệu Trần cảm thấy buồn cười, chắp tay ra sau lưng đi tới: 
 
“Ta là Hoàng thái tử, đây là nhà ta, ta còn chưa hỏi ngươi tại sao lại ở đây, ngươi lại còn hỏi ta trước.”
 
Hoàng thái tử giỏi lắm à!
 
Thẩm Tẫn Hoan nghiêng đầu thật sự bị chọc tức, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, tim đập rộn lên, lập tức nói: 
 
“Là Quý phi nương nương để ta tới, vô tình gặp được Thái tử điện hạ.”
 
Cố ý nâng giọng nói hai từ “Thái tử”.

 
“Hả?” 
 
Thiệu Trần nhìn nàng mất tự nhiên, cố ý lại gần một bước.
 
“Thật trùng hợp, ta cũng được Quý phi mời.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười lúng túng lui về phía sau một bước, nữ quan vừa rồi đã sớm biến mất, Chi Đồng cũng không đi theo.
 
Thật là lúng túng. . . .
 
Thiệu Trần từng bước đi tới.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhếch mép, mơ hồ cảm nhận được nhiệt độ thân thể dần tăng lên, không gian cũng trở nên nhỏ đi, đành phải lui về sau.
 
Một giọng nói sạch sẽ từ trước truyền tới, có chút giễu cợt: 
 
“Hay là Quý phi nương nương cố tình se duyên?”
 
Thẩm Tẫn Hoan còn chưa nghĩ ra phải trả lời thế nào, chỉ thấy Thiệu Trần bước nhanh hơn đến gần, nàng lùi đến bên cạnh xích đu đặt mông ngồi xuống.
 
Xích đu bị lắc lư do dao động, một tay Thiệu Trần kéo dây thừng, một tay đỡ Thẩm Tẫn Hoan đã mất cân bằng, mà nàng cũng kéo cánh tay hắn theo bản năng.
 
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu, trên trán chợt sượt qua một chút ấm áp, bắt gặp một đôi mắt đẹp.
 
Dưới ánh ánh mặt trời yếu ớt, Thiệu Trần nhìn dung nhanh trong trẻo, có hồn này, cho dù nhìn từ góc độ nào, các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hoà, khiến người ta nhìn mà thoải mái.
 
Thẩm Tẫn Hoan ngây ngốc nhìn Thiệu Trần ngay trước mắt, lại không dời mắt được.
 
Thẩm Tẫn Hoan bị nhìn chằm chằm đến mất hết hồn vía, đẩy Thiệu Trần ra rồi đứng dậy khỏi xích đu, không khỏi thở hổn hển để mình bình tĩnh lại.
 
Thiệu Trần lại thấy vui vẻ khi thấy Thẩm Tẫn Hoan như vậy, đảo mắt lại thấy bên cạnh Ngự trì có mấy cung nhân đi qua nhìn về hướng này, khóe miệng lại hạ xuống như lật sách vậy.
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng nhìn thấy cung nhân, vì để tránh hiềm nghi liền xoay người, lại lặng lẽ tiến hai bước tới chỗ Thiệu Trần, âm thầm rút hai tay mình ra, hận vừa rồi không chạy luôn.
 
Rõ ràng là bị người ta sắp đặt, không biết lúc này trong bụi rậm ở núi giả có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào.
 
Mặc dù Thiệu Trần hơi mất tự nhiên, nhưng mỹ nhân ở bên cạnh, có mấy lời vẫn phải nói: 
 
“Có tin tức tốt, Bách Dung đồng ý năm sau đến Đông Đường nhậm chức huấn sách quan.”
 
Thẩm Tẫn Hoan đột nhiên rùng mình, dường như đối phương thật sự đã quên mất chuyện vừa rồi, cố gắng nở nụ cười vui vẻ: 
 
“Vậy à, tốt lắm.”
 
Thiệu Trần cười một tiếng, cố ý làm khó: 
 
“Trông Thẩm cô nương không vui lắm.”
 
Thẩm Tẫn Hoan đỡ trán, hắn đúng là mặt dày.
 
Thiệu Trần đi xa một chút, Thẩm Tẫn Hoan tưởng là cuối cùng hắn cũng có lương tâm, muốn để mình đi.
 
Tâm Lý thầm khen: Trẻ nhỏ dễ dạy, cũng không uổng công bổn cô nương sau này sẽ nâng hắn lên chức.
 
Thiệu Trần mỉm cười, “Đầu xuân năm sau, ngươi tới Đông Đường bàn giao đi, không cần lao tâm nữa.”
 
Thẩm Tẫn Hoan thất vọng, nhưng lại bắt gặp ánh mắt quan tâm của Thiệu Trần.
 
Chỉ có lần này, nàng không cãi.
 
Đối phương chưa nói câu nào quan trọng, mà đã vứt bỏ khí giới áo giáp như vậy, cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như thế.
 
Thẩm Tẫn Hoan đoán có lẽ sau này sẽ xảy ra chuyện gì đó, liền vội vàng phúc thân, rồi rời đi như chạy trốn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui