Loạn thần mỹ nhân

Xung quanh vang lên tiếng xì xào.
 
Thần quý phi quay đầu không thấy Yến Đế không vui, cố lão phu nhân là quả phụ của nguyên lão ba triều, nói thay Hoàng đế:
 
“Nếu lão Phong quân cố ý trợ hứng, vậy thì phá lệ để cho Tam cô nương tấu Trường tương tư, bổn cung cũng nghe nói tài đánh đàn của Tam cô nương thật tốt, hôm nay có thể nghe xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn là một cung yến giao thừa, có thể vui vẻ thì đương nhiên mọi người cũng đồng ý, rối rít tán thành.
 
Thẩm Khuynh Ninh lại bình tĩnh lại, Thẩm Tẫn Hoan ở thiền điện cẩn thận nghe đi nghe lại, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
 
“Trường tương tư lên.”
 
Người hầu cạnh điện kéo dài giọng.
 
Chuyện tới nước này, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày*.
 
*Gốc là bắt vịt lên giá, dùng để hàm ý bắt ai đó làm những chuyện không thể làm được, ngoài khả năng, bất đắc dĩ
 
Lúc Thẩm Khuynh Ninh thay quần áo có nói nàng ấy nhảy nhạc thanh bình, Thẩm Tẫn Hoan lướt nhanh qua bài hát trong đầu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mời hai vị cô nương lên điện hiến nghệ.” 
 
Người hầu ở thiền điện tới triệu kiến.
 
Hai người đi theo đám vũ công từ chánh điện vào.
 
Thẩm Tẫn Hoan thở phào một hơi, lúc đi lên điện cảm thấy có rất nhiều người nhìn mình, không khỏi thấy sốt ruột.
 
Đi tới dưới đài chỗ Yến Đế ngồi, Thẩm Tẫn Hoan phất tay áo ngồi xuống, tay lướt qua dây đàn.
 
Nhìn Thẩm Khuynh Ninh tiến lên đài nước với tư thế sẵn sàng, lúc gảy dây đàn “Ting”, mái tóc trượt từ vai xuống, đầu ngón tay lướt qua, nhịp điệu vờn quanh tai.
 
Vòng bạc trên cổ tay va vào nhau, tiếng đing đong khúc nhạc đệm.
 
Đoạn trước nhỏ nhẹ, đoạn sau ngân vang có lực, bay bổng, không khỏi khiến rung động tâm can người khác.
 
Dường như gửi gắm mọi tình cảm tất cả mọi người, trong điện đều quên mất ngón tay đang lướt trên dây đàn, là của một bé gái mười ba tuổi.
 
Hai người chưa từng tập luyện, nhưng lại phối hợp rất hoàn mỹ, lúc Thẩm Khuynh Ninh xoay người đung đưa tay áo, Thẩm Tẫn Hoan tăng thêm tiếng đàn, khiến cho nàng xoay người còn có lực hơn.
 
Thiệu Trần rất ngạc nhiên, hắn đã lĩnh hội được tài đánh đàn của Thẩm Tẫn Hoan, nhưng cũng không có lực như này, nhất là chỗ chuyển âm, luôn bị vỡ.
 
Bọn họ từng gảy đàn cùng nhau, cũng là khúc thanh bình này.
 
Tiếng đàn trở nên chậm hơn, dần tốt hơn.
 
Âm thanh dừng lại, hết một khúc nhạc, các vũ công cũng dừng lại.
 
Yến Đế vỗ tay.
 
Ngay sau đó, có một tràng pháo tay vang lên.
 

Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Khuynh Ninh cùng hành lễ, lui xuống đại điện.
 
Lúc về lại tiền điện, Thẩm Thường An cũng đã biểu diễn xong màn viết thư pháp, mọi người bàn luận sôi nổi, khen ngợi ba nữ nhi Thẩm gia.
 
Binh bộ Thượng thư Mộ Viên Dung nói với Thẩm Đan Thanh: 
 
“Thẩm lão huynh, trông huynh thanh tâm quả dục, nhưng ba vị thiên kim đúng là được dạy dỗ ngàn dặm chọn một!”
 
“Đâu có, thiên kim của Mộ huynh mới là không thua gì bậc nam nhi.” 
 
Thẩm Đan Thanh chắp tay nói cám ơn.
 
Hình như Yến Đế đã hơi say, dường như quên mất chuyện Thẩm gia từ chối quan hệ thông gia với Triệu thị: 
 
“Thẩm ái khanh, quả nhân kính ngươi!”
 
Thẩm Đan Thanh và Lý Tĩnh Dao vội vàng đứng lên: 
 
“Thần (phụ) sợ hãi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Thiệu Trần, vô thức né tránh, ngược lại khiến Thần quý phi nhìn qua, nghiền ngẫm.
 
Thiệu Kỳ rót rượu đứng dậy: 
 
“Cảnh này khiến nhi thần nổi hứng làm thơ.”
 
“Kiếm cũng múa, vũ cũng nhảy, đàn cũng thưởng, mỗi thơ là còn chưa ngâm, xin Nhị điện hạ nổi hứng ngâm thơ!” 
 
Thượng Quan Khiêm đạo.
 
“Nếu Trung thư đại nhân đã mở lời, vậy vãn bối cũng không lận bêu xấu, làm một bài thơ 《Mộ xuân yến》.”
 
Thẩm Tẫn Hoan che tay áo uống rượu, lúc giương mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thiệu Kỳ.
 
“Ngày tà tân quán vãn, xuân khinh mạch hậu sơ.
Diêm huyên sào mạc yến, trì dược hí liên ngư.”
 
Quả nhiên vẫn là bài này.
 
Thẩm Tẫn Hoan nở nụ cười, nhân lúc mọi người còn đang cố hiểu, không nhịn được nối thơ.
 
“Thạch thanh tuỳ lưu hưởng, đồng ảnh bàng nham sơ.
Thuỷ năng thiên lý ngoại, độc ký bát hành thư.”
 
Thiệu Kỳ ngẩn người, nhưng có ai lên tiếng.
 
Thẩm Tẫn Hoan chỉ cảm thấy có một tia sát khí hướng tới, người trước đành phải biện minh: 
 
“Thẩm cô nương thật tài hoa, câu đối rất với với câu của bổn điện.”
 
Thật ra không phải là nàng cố ý làm khó, kiếp trước cũng là cảnh tượng như này, nhưng rất nhiều năm sau nàng mới phát hiện bài《Mộ xuân yến》chép lại《Lâm An xuân》của một đại thi nhân đã mất mấy trăm năm.
 
Khóe miệng Thẩm Tẫn Hoan cong lên: Thiệu Kỳ, ta để cho ngươi ngông cuồng.
 

Thẩm Tẫn Hoan đứng lên nói: 
 
“Nhị điện hạ quá khen, lúc rảnh rỗi thần nữ đọc thêm mấy cuốn sách, trùng hợp đọc được bài thơ này, không ngờ là do điện hạ làm, nên cũng không được coi là tài hoa gì.”
 
Thẩm Khuynh Ninh nhìn qua vẻ mặt hoảng sợ, như nói: Muội điên rồi sao?
 
Thẩm Tẫn Hoan cười đáp lại, cũng không quan tâm.
 
Vừa dứt lời, ngay cả khóe miệng Thẩm Đan Thanh cũng nở nụ cười nghiền ngẫm.
 
Lấy tác phẩm của người khác ra để diễu võ giương oai, coi mấy quan văn ở đây là kẻ ngốc à.
 
Động tác gắp thức ăn của Thiệu Trần dừng lại, ánh mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan cũng sâu hơn, nhưng nàng làm như không có chuyện gì, ngồi ở chỗ của mình gắp thức ăn.
 
Thiệu Kỳ không cãi lại được, lúng túng đứng ở đó liếc nhìn quần thần phía sau, ra hiệu cho một số người đứng lên nói giúp.
 
Nhưng ai mà có chút đầu não đều biết Thẩm Tẫn Hoan đang ngầm mỉa mai Nhị hoàng tử. Lúc này mà nói giúp thì chắc chắn kẻ ngu.
 
Tư Đồ Nguyệt cười, nghiêng người ghé vào tai Yến Đế nói: 
 
“Nghe nói trước đây Nhị điện hạ và Thẩm cô nương có mâu thuẫn, sợ là nha đầu này đang cho điện hạ một bài học.”
 
“Quả nhân cũng nghe nói.”
 
Yến Đế ho khan, giảng hòa cho nhi tử của mình: 
 
“Kỳ Nhi say rồi, sau khi kết thúc yến tiệc nhớ uống canh giải rượu rồi nghỉ ngơi sớm đi.”
 
Gia quyến và các đại thần lúng túng hồi lâu, lúc này mới dám lên tiếng, tiếp tục uống rượu.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhắm mắt suy nghĩ, giống như bữa tiệc kiếp trước, Thiệu Kỳ làm thơ khiến long nhan của Thánh thượng vui mừng, cộng thêm vài ba lời của vây cánh đi theo hắn nên đã được phong Vương.
 
Lần này đã để cho Thiệu Kỳ mất cơ hội thăng quan tiến chức, đúng là hả hê.
 
Tính luôn cả tuổi kiếp trước thì đã hơn bốn mươi tuổi, giờ nàng như cải lão hoàn đồng, nên thấy tiểu bối ngang ngược, rất khó kìm lòng mà không ra oai phủ đầu.
 
Huống chi Thiệu Kỳ độc ác như vậy, bị phỉ nhổ đến chết cũng không phải là nói quá.
 
Thẩm Tẫn Hoan liếc qua bàn tiệc đối diện, thấy bạn cũ phủ Lương hầu đằng sau Thiệu Kỳ.
 
Lúc này Vương Sư cũng nhìn sang đây.
 
Giữa yến tiệc, Thái sư Vưu Diễn nhảy ra chắp hai tay trước ngực hành đại lễ.
 
“Thái sư, hành đại lễ làm chi?” 
 
Yến Đế chống tay lên đùi, say rượu má ửng đỏ, lời nói cũng có men say.
 
Tư Đồ Nguyệt ngước mắt, nhìn xuống dưới đài.
 

“Bệ hạ, ngày kia là Tết Nguyên Đán, ngày cũ qua đi đón chào cái mới, vi thần kỳ mong bệ hạ thiên thu vạn tuế, phúc trạch vạn năm.” 
 
Vưu Diễn nói năng hùng hồn, nếu râu trên cằm cắt xuống thì có thể làm chuôi phất trần cho người hầu bên cạnh Hoàng đế.
 
“Nếu Thái sư có chuyện gì, cứ nói thẳng là được.” 
 
Yến Đế thẳng lưng, ánh mắt cũng sáng hơn nhiều.
 
“Vi thần quan tâm tới Hoàng thượng, lại càng lo cho Hoàng tử, trước mắt Thái tử điện hạ đã là vũ tượng chi niên*, vậy mà Đông cung trống không, thần cho là nên lập một vị Thái tử phi!”
 
*Vũ tượng chi niên: từ 15-20 tuổi
 
Lời của Vưu Diễn như kim đâm vào lòng Thẩm Tẫn Hoan, nàng quay đầu nhìn phản ứng của Thẩm Đan Thanh, lại thấy sắc mặt ông như thường, không định phản bác.
 
Lúc này Vương Sư cũng = đi ra tán thành.
 
“Vương ái khanh đã chọn được người?” 
 
Yến Đế hỏi.
 
“Thần tiến cử trưởng nữ của Trương Tương Quốc.”
 
“Lần này Trương Tương Quốc bị bệnh không thể tới dự tiệc.” 
 
Không biết là ai đã nói câu này.
 
Sau khi Yến Đế nghe xong, tựa vào long ỷ nhìn hai người họ, hơitức giận.
 
Tư Đồ Nguyệt khẽ hừ một tiếng, giơ tay lên để cho người hầu đỡ dậy, một tay vịn eo, một bên từ từ đi xuống đài.
 
Người mang thai không nên trang điểm đậm, nhưng Tư Đồ Nguyệt là ai chứ, cho dù đánh phấn nhẹ, cũng có thể hút hồn người khác.
 
“Thái sư phí tâm rồi, Thái tử là trưởng tử của bệ hạ, đương nhiên bệ hạ vô cùng coi trọng. Bổn cung thấy trước mắt Thái tử mới bắt tay vào việc triều chính, không vội lập Phi.” 
 
Tư Đồ Nguyệt chậm rãi mở miệng, lại liếc Vương Sư.
 
“Nhưng còn Nhị điện hạ, lớn hơn Thái tử hai tuổi, là đại ca thì phải làm gương. Nữ nhi Vương Thiền của Vương đại nhân không tệ, không thì cứ làm tức phụ của Thiên gia, sau này Nhị điện hạ mở phủ sẽ xử lý tốt mọi chuyện.”
 
Cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng tin lời Mộ Khinh Hàn nói.
 
Tư Đồ Nguyệt nhìn rất rõ cục diện của tiền triều, nên đã tính toán ổn thoả.
 
Bây giờ khi nhìn bà ấy cũng thêm vài phần kính nể.
 
Tư Đồ Nguyệt cười, trong đầu nghĩ: Để cho phe phái của các ngươi thắt chặt tình cảm đi, con rùa đen rụt cổ Trương Tương Quốc kia không xứng với Thiên gia.
 
Thiệu Trần đứng lên nói: 
 
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy Quý phi nương nương nói có lý, nhi thần một lòng muốn san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng, huống hồ mẫu phi cũng dạy dỗ nhi thần tiên thiên hạ sau chuyện nhà.”
 
Yến Đế và một vài triều thần mặt đầy hoài nghi, Thái tử chưa bao giờ nhận Lương phi là mẫu phi trước mặt người khác. 
 
Lương phi lộ vẻ xúc động, “Bệ hạ, Thái tử có suy nghĩ riêng của mình, Quý phi nương nương nói cũng có lý.”
 
Lúc này Vương ư tiến lên một bước: 
 
“Từ xưa tôn ti đích thứ rõ ràng, Thái tử điện hạ phải làm gương sáng cho hoàng tự. Quý phi nương nương tiến cử nữ nhi của vi thần, quả thật là đã coi trọng rồi. Quan hệ thông gia của Hoàng tử cũng thuộc về chuyện triều chính, xin nương nương không cần phí tâm.”
 
Thái sử lệnh Tư Đồ Duyên vừa nghe có người nói nữ nhi mình không phải, lập tức nhảy ra: 
 
“Câu này của Vương đại nhân nói sai rồi, Quý phi và Hoàng thượng tâm ý tương thông, nói câu đó là nể mặt ngươi mới nói, ngươi không cảm kích thì thôi, mà còn nói nương nương không phải.”
 

Trong thời kỳ Bắc Yến đến Thiên Chiêu, sự tranh đấu ở triều đình và hậu cung càng ngày càng nghiêm trọng.
 
Sau khi Bạch phủ diệt môn, Hoàng đế thành lập phủ Lương hầu, phong Vương Sư làm Lương hầu, đảm nhiệm tổng lĩnh lính hộ vệ của hoàng thất.
 
Tỷ tỷ của Vương Sư vừa vào cung đã được phong Ngọc Chiêu nghi, phong quang vô hạn.
 
Hai năm thổi gió bên gối, Vương gia cũng có một thế lực lớn ủng hộ —— Vưu Thái sư, Cao Thái phó tiền nhiệm, Đại học sĩ Trần Đức Sĩ, Ngự sử đại phu Hàn Tông Cừ, ngoài ra đều là các quan nhỏ.
 
Trong triều chỉ có phủ Tướng quốc, Thiếu phủ, Tư thiên tư trung lập.
 
Khác với phủ Thượng thư phủ, trước có Thái sử Tư Đồ gia mở đường, Thượng đại phu Từ gia giúp đỡ, sau có phủ Định Viễn Tướng quân làm chỗ dựa.
 
Còn vì cơ duyên với Tam phòng, là sui gia với Tổng đốc Giang Nam Hách gia, nhưng sau nhiều năm cứu tế, dù sao Hách gia vẫn cần chính phủ bảo vệ gia sản, cho nên Thẩm gia lại có một phần ba thế lực kinh tế. Hơn nữa còn quản lý Đông Đường, trong mắt người ngoài, Hoàng đế cho phe của Thượng thư quá nhiều lợi ích, khó tránh khỏi việc làm phủ Lương hầu ít có thịt ăn phải đỏ mắt.
 
Chắc hẳn hôm nay Vương Sư để cho Vưu Thái sư can gián, ngoài mặt là giữ cục điện trong triều được cân bằng, còn bên trong thì là gây hiềm nghi, lôi kéo Tướng quốc.
 
Thẩm Tẫn Hoan chỉ khẽ cười, trong lòng rất muốn xem màn kịch không có khói súng này rốt cuộc sẽ rơi vào nhà nào.
 
“Bữa tiệc hôm nay, quả thực rất náo nhiệt.” 
 
Yến Đế mở miệng, ánh mắt mang theo nụ cười châm biếm, “Nữ nhi của Vương ái khanh cũng tốt, cứ làm theo lời Quý phi.”
 
“Truyền ý chỉ của trẫm, phong Nhị hoàng tử Thiệu Kỳ làm Thận Vương, chọn ngày lành tháng tốt sẽ mở phủ, gả nữ nhi Vương Thiền của Lương hầu Vương Sư làm Thận vương phi, ngày mở phủ sẽ là ngày đại hôn.”
 
“Tấn Lương phi làm Hoàng quý phi, cầm phượng ấn chưởng quản chuyện lục cung, tấn Thái tử làm Hoàng thái tử, huy hiệu Ngự Quốc, ban cho ngọc tỷ Hoàng thái tử.”
 
“Tấn Thuần dung hoa làm Thuần phi, Ngọc chiêu nghi là phu nhân...”
 
Chỉ dụ Yến Đế ban xuống, Thẩm Tẫn Hoan lại không còn muốn nghe.
 
Lịch sử cuối cùng là lịch sử, Thiệu Kỳ vẫn được phong là Thận vương.
 
Náo nhiệt như vậy, Vương Sư và phu nhân lại ngồi nữ nhi, lại có thêm bậc hoàng thân quốc thích này.
 
Yến Đế không hồ đồ, biết rải đều mưa móc, để cho các phe phái đều được lợi.
 
Thiệu Kỳ cho rằng mình phụ hoàng tin chiều, lại có sự ủng hộ của phủ Lương hầu, mặc dù cho mình phong Vương mở phủ, nhưng hắn thật sự không cam lòng cưới nữ nhi của Vương Sư!
 
Rõ ràng là muốn mình cách xa triều đình, làm một Vương gia nhàn tản.
 
Nhiều năm cực khổ trôi theo dòng nước, sao có thể cam tâm chứ.
 
Thiệu Kỳ hít một hơi khí lạnh.
 
Suy nghĩ kỹ một chút, Thái phó bị lưu đày, mình mất thế lực phe phái, trộm gà không được còn mất nắm gạo, người nằm vùng ở chỗ Thiệu Trần cũng không còn.
 
Mình và Thẩm Tẫn Hoan đã từng tiếp xúc, nàng ta không hề bướng bỉnh, ngây thơ như lời thám tử nói, chỉ với biểu hiện lột tẩy Thái phó trước mặt phụ hoàng thì đã bộ lộ được ra mưu lược hơn người của nàng ta.
 
Vì sao ta không thể chia chén canh của phủ Thượng thư, vì sao phải để cho Thái tử, để cho phủ Thượng thư chiếm hết chỗ tốt?
 
Phủ Thượng thư có hai phần ba quyền lực trong triều, còn có Tổng đốc phủ Giang Nam làm chỗ dựa kinh tế.
 
Cho người của phủ Thượng thư thiên hạ, tại sao phụ hoàng không chịu cho ta một nửa!
 
Thiệu Kỳ cũng không nén được dã tâm của mình, chợt uống cạn vò rượu trước mặt.






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui