Với nhiều người mà nói, được vào cung là một chuyện rất đặc biệt.
Các quý gia dắt theo nữ nhi, xin thánh chỉ hoặc thăng quan tiến chức hoặc được một vị quan gia coi trọng, một bước lên trời.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi cùng xe ngựa với Thẩm Đan Thanh, nghe ông nói mấy lễ nghi rườm rà trong cung, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi đến hoàng thành, phủ Thượng thư được ban cho bàn tiệc phía trên, đương nhiên vào cung sẽ được chú ý.
Thẩm Tẫn Hoan mặc quần áo ngọc lan tím đậm, chải thùy hoàn phân tiếu kế*, trừ hai chỉ phỉ thúy ngọc điệp bên ngoài chỉ trâm liễu một chi bạch lan cây trâm, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa, vòng bạc trên cổ tay va vào nhau phát ra tiếng leng keng.
*Thùy hoàn phân tiếu kế: kiểu tóc dành cho thiếu nữ chưa lấy chồng
Cả người vô cùng thuần khiết, thanh nhã, khiến cho không ít công tử tiểu thư cũng thầm khen ngợi.
Thẩm Khuynh Ninh nghe thấy tiếng nói chuyện xung quanh, xuống xe lại thấy Thẩm Tẫn Hoan, đôi mắt được trang điểm tinh xảo cũng không giấu được sự hâm mộ trong mắt:
“Nhìn danh tiếng của muội xem, rất được hoan nghênh.”
Thẩm Tẫn Hoan cũng không thèm quan tâm, nhích lại gần mỉm cười:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay Nhị tỷ phải hiến vũ, còn nở mặt nở mày hơn cả Hoan Nhi.”
Thẩm Tẫn Hoan định đi tìm Thẩm Thường An nhưng lại bị Thẩm Khuynh Ninh gọi lại, “Tỷ đã tập rất lâu rồi nhưng vẫn rất lo sẽ xảy ra chuyện rắc rối.”
Thẩm Tẫn Hoan kéo nàng tay, “Nhị tỷ đừng lo, muội thấy cô nương quan gia khác cũng không có khí chất như tỷ.”
Lại thấy nha hoàn cầm trang phục múa tới thiền điện phía sau tiệc rượu, Thẩm Khuynh Ninh đứng thẳng lưng.
Hai người đi theo Thẩm Đan Thanh, hoà mình vào đám người dự tiệc.
Thẩm Tẫn Hoan vẫn nhìn đám người, không ít người trong số đó là những khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Thiên kim của Thượng khanh - Nghê Nhị Tâm, Ngũ hoàng phi tương lai; nữ nhi Hàn Kim Yểu của Ngự sử trưởng đài, Cảnh vương phi tương lai; còn có tiểu nữ nhi của Thái phó mới nhậm chức..
Kết cục của bọn họ, Thẩm Tẫn Hoan đều biết, thậm chí còn từng tham dự vào.
Trong đó có đủ hỉ nộ ái ố, cuối cùng cũng chỉ lắc đầu than thở.
Thượng Quan gia và Thẩm Ký cũng bị mời, chạy từ phía sau lên.
“Khuynh Ninh hiến nghệ à, rất vẻ vang nha.”
Thượng Quan Hâm lại gần Thẩm Khuynh Ninh nói, ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Thẩm Khuynh Ninh tự mình nhận sự tán thưởng này, “Phủ Thượng Quan được lên yến thượng thừa, cô cô cũng định để tỷ hiến nghệ.”
“Khuynh Ninh vẫn còn trách ta hôm đó không đưa lò sưởi cho muội à?”
Thượng Quan Hâm cười hỏi.
“Muội không thù dai đâu.”
Thẩm Khuynh Ninh cười nói.
Thẩm Tẫn Hoan ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, nhưng lại nghe được vài manh mối.
“Đang nói chuyện gì vậy?”
Thẩm Ký Dung tới nói.
Thẩm Tẫn Hoan vội nghênh đón, “Thượng Quan tỷ tỷ nói Nhị tỷ muốn hiến nghệ, rất vẻ vang.”
“Tài múa của Khuynh Ninh có thể coi là hàng đầu đó,” Thẩm Ký Dung quan sát bộ quần áo tím đậm của nàng, mặt mày hớn hở, “Quần áo của Hoan Nhi thật là đẹp.”
“Ký Dung tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh và Thượng Quan Hâm hành lễ.
“Phủ Thượng thư nở mặt nở mày, là vinh quang của Thẩm thị. Hâm Nhi không cần quá để tâm, nếu bị nhà khác nghe được nhất định sẽ cười nhạo.”
Thẩm Ký Dung hơn hai người họ hai tuổi, đương nhiên hiểu sự ghen tuông giữa con nít, vài ba lời dập tắt mầm mống của Thượng Quan Hâm.
“Dạ.” Thượng Quan Hâm nén lại.
“Ký Nho ca đâu ạ?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
“Hắn đang ở cùng Thẩm Hàn, Cốc Toàn.”
Thẩm Ký Dung nói.
“nhà Đại bá phụ và tiểu cô mẫu cũng tới ạ?”
Thẩm Khuynh Ninh thầm hô.
Thẩm Hàn là nhi tử của bá phụ Thẩm Kỳ, trưởng tôn của bá công Thẩm Trung, còn có một tỷ tỷ hơn Thẩm Thường An, tên là Thẩm Du.
Viên Cốc Toàn là trưởng tử của tiểu cô mẫu Thẩm Tích, tiểu cô mẫu còn có hai nữ nhi, Viên Cốc Đồng và Viên Cốc San.
Từ xa nhìn thấy Thẩm Thường An đi cùng một nử tử cao gầy.
Mấy người đồng loạt hành lễ với nàng ấy, “Du tỷ.”
Thẩm Du mặc áo bông cáo tuyết màu hồng, váy xếp ly thêu hoa râm bụt, thân hình nhỏ nhắn, dường như tướng quân kỵ mã có thể ôm lấy bằng một tay, đôi mắt hút hồn, đôi môi đỏ mọng, một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng ưu nhã vô cùng.
Thẩm Du liếc nhìn, cười cầm tay Thẩm Tẫn Hoan nói, “Hoan Nhi lại cao hơn rồi, sắp đuổi kịp Khuynh Ninh tỷ tỷ của muội rồi.”
“Đó là do muội ấy ăn nhiều.”
Thẩm Khuynh Ninh không khách khí đáp.
Thẩm Du quở trách, rồi nói với Thẩm Tẫn Hoan:
“Miệng Nhị tỷ của muội lợi hại, có thể ăn được là phúc.”
Thẩm Thường An kéo Thẩm Tẫn Hoan qua nói với mấy người, “Chúng ta đi vào thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Sau đó Thẩm Du và Thẩm Thường An đi đầu, ba người Thẩm Ký Dung đi theo sau.
“Hình như không thấy, hai vị cô mẫu Vương Nguyệt và Vương Mạn.”
Thẩm Thường An thuận miệng nhắc tới.
Thẩm Ký Dung đi ở cuối dường như không thèm quan tâm, “Chi thứ nhất của tổ cô mẫu, ở bên cạnh Hoàng thượng thì đã sớm không có chuyện như vậy rồi, năm ngoái có tiệc gì mời Thẩm thị, hai vị cô mẫu cũng chưa từng lộ diện.”
Thẩm Du bình tĩnh cười, “Bảo Nhi thật đáng thương mà, còn có Tạ Giang nữa, từ khi ra đời tới giờ vẫn chưa từng thấy sự đời.”
“Cũng không biết tằng tổ mẫu nghĩ thế nào, đột nhiên muốn tới phủ Thượng thư, đợi trong phủ tổ cô mẫu không phải rất thoải mái à.”
Thượng Quan Hâm cười nhẹ.
Mọi người nghe vậy, cười lúng túng, cũng không thảo luận về đề tài này.
Bắc Cung Dao trì được xây ở trên hồ hoàng tước, bốn phía cây cối mọc um tùm, núi non trùng điệp, thản nhiên tự đắc*.
*Thản nhiên tự đắc: thoả thuê mãn nguyện, hả lòng hả dạ, đắc ý
Các vị Hoàng đế đều thích tổ chức yến tiệc ở chỗ này, ở giữa điện có đài nước, người hiến nghệ có thể hiến nghệ ở trên đài nước, nhìn sang, giống như tiên nữ giá lâm.
Lúc này đã có rất nhiều người đến Bắc Cung, ai cũng tụ tập nói chuyện, trong điện được giăng đèn kết hoa một màu đỏ vui tươi.
Mấy người vừa mới tới, ngoài điện liền gào to.
“Thượng thư đến —— “
Tiếp đó lại nghe hô to.
“Thái tử điện hạ giá lâm —— “
“Thế tử Ly Quốc đến —— “
Sau đó, thấy có một hàng người vây quanh kiệu liễn đi tới yến tiệc, mọi người vội vàng tránh ra rồi quỳ xuống.
“Tham kiến Thái tử điện hạ, Thế tử điện hạ.”
Thẩm Tẫn Hoan liếc thấy một đôi ủng dừng lại cách mình không xa.
“Mời các vị đứng dậy.”
Một giọng nói nhẹ nhàng, khoan khoái vang lên, ngay sau đó lập tức bị lấn át bởi tiếng mọi người đứng dậy và tiếng cười.
Có lẽ là do hoảng hốt một hồi, lúc Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy vô tình giẫm lên góc váy, lảo đảo. Thẩm Khuynh Ninh không kịp đỡ, Thiệu Trần đã bước tới dùng chuôi quạt đỡ nàng.
Trong phút chốc, cảnh tượng quen thuộc ùa vào trong tâm trí hai người.
Kiếp trước nàng cũng lỗ mãng dẫm vào góc váy lảo đảo ngã xuống, hắn cầm quạt đỡ.
Thẩm Tẫn Hoan rung động, nhưng giây phút chạm mắt với Thiệu Trần, nàng đã hồi thần, vội vàng hành lễ:
“Đa tạ Thái tử điện hạ.”
Thiệu Trần cười khẽ:
“Không sao.”
Thẩm Tẫn Hoan lui về bên cạnh Thẩm Thường An.
“Nàng cũng ở đây à.”
Người nói chính là Du Bạch.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn hắn, nhưng chưa thấy bóng dáng.
Chỉ thấy hắn mừng như điên, nói với Thẩm Thường An.
Thẩm Thường An mỉm cười phúc thân, tua rua ngọc trai của cây trâm tước trên búi tóc lư lắc bên tai, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trông rất đẹp.
Thẩm Khuynh Ninh nhìn thấy cảnh này, lúc ngước mắt lên thì thấy có người một mình đi tới, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, không biết đã làm bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ khuê phòng rung động, lại nghe xung quanh có người gọi Nhị điện hạ, vội cong người hành lễ:
“Tham kiến Nhị điện hạ.”
Thẩm Tẫn Hoan nghe vậy thì nhìn lên, quan sát người đó.
Thiệu Trần lạnh lùng, một thân một mình. Thiệu Kỳ tà mị đa tình, đương nhiên các nữ tử thích Thiệu Kỳ hơn nhiều
Thiệu Kỳ đáp lễ Thẩm Khuynh Ninh, thấy Thẩm Tẫn Hoan nhìn chằm chằm mình, liền tiến lên nói đùa:
“Tại sao Tam cô nương vẫn nhìn bổn điện vậy?”
Chuyện lần trước thật sự là không ổn.
Thiệu Trần tiến lên một bước, ngăn hắn lại:
“Nhị ca.”
Thiệu Kỳ ngẩn người, nhếch miệng cười, vỗ vào vai Thiệu Trần, chắp tay hành lễ:
“Đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới cô nương một tiếng ấy àm.”
Thẩm Tẫn Hoan đúng mực:
“Điện hạ khách khí rồi.”
“Hoàng thượng giá lâm —— “
“Thần quý phi nương nương giá lâm —— “
“Lương phi nương nương giá lâm —— “
Đám người rối rít nhường đường, Hoàng thượng và Thần quý phi đi một trước một sau bước vào yến tiệc ngồi lên trên.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——
Quý phi nương nương, Lương phi nương nương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế—— “
“Chúng ái khanh bình thân.”
Yến Đế nhìn dưới Đại điện, vui mừng:
“Lâu rồi trong cung chưa náo nhiệt như vậy, yến tiệc giao thừa chúng ái khanh không cần câu nệ.”
Người hầu đọc lời chúc trước đài, sau ba lạy chín gõ mọi người mới vào tiệc.
Lương phi nhìn Thiệu Trần, cười:
“Hoàng thượng, ngài xem, nếu Trần Nhi không giúp thần thiếp, sợ rằng còn được vui như vậy đâu!”
Yến Đế cố ý nhìn Thiệu Trần, vuốt râu:
“Ừ, không tệ.”
Thần quý phi ưỡn bụng ngồi bên cạnh Yến Đế, cũng nhìn lướt qua người dưới đài, cuối cùng hướng mắt về bàntiệc của Thẩm thị.
Là bàn tiệc phía trên, được xếp theo thứ tự từ trên xuống, Thẩm Tẫn Hoan ngồi ở hàng đầu tiên, giương mắt là có thể nhìn thấy Lý Vân Trử và A Viêm ở đối diện.
Cung nữ nối đuôi nhau vào, dâng lên món ngon rượu ngon, vũ nữ đi qua hành lang trên hồ nhỏ, đi tới giữa yến tiệc, bỗng sanh ca.
Cảnh tượng trong kí ức không khỏi hiện lên trước mặt.
Nữ nhi Vân Cẩm của Thừa tướng vẽ tranh thuỷ mặc, hoàn thành một bức tranh mẫu đơn lộng lẫy.
Trưởng tử Mộ Phủ An của Binh bộ Thượng thư Mộ Viên Dung múa một đoạn kiếm.
Lúc mọi người đang thán phục không thôi thì một nữ nhân xinh đẹp tiến vào.
Người đó mặc váy xanh đậm, mái tóc dài không buộc thành búi, chỉ có tóc mái dài hai bên được vén ra sau, khí thế hiên ngang.
Thẩm Tẫn Hoan suýt nữa đã bị nghẹn.
Mộ Khinh Hàn!
Nàng phóng khoáng tiến lên trước điện nói:
“Thần nữ tới trễ, xin Hoàng thượng chấp thuận để thần nữ múa một đoạn kiếm pháp, giúp trợ hứng.”
Mặc dù không phải là ngày đầu tiên biết tính của Mộ Khinh Hàn, nhưng lúc quay lại hồi nhỏ thấy nàng ấy trẻ tuổi khí thịnh thì vẫn không khỏi khái.
“Khinh Hàn đã quay lại.”
Thẩm Tẫn Hoan hơi quay người sang nói với Thẩm Khuynh Ninh bên cạnh.
Thẩm Khuynh Ninh ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt không thay đổi cúi đầu xuống:
“Nếu nàng ấy cãi tay đôi thắng tỷ thì tỷ sẽ chịu phục.”
Thẩm Tẫn Hoan liếc nàng ấy, tiếp tục nhìn Mộ Khinh Hàn.
Lúc nói chuyện, nàng đã bắt đầu múa kiếm, Thẩm Tẫn Hoan cười nghịch ngợm:
“Nàng ấy múa kiếm và Lữ Nham có liều mạng đâu.”
“Hứ, kỹ thuật không có sức, muội đúng là coi trọng nàng ấy.”
Thẩm Khuynh Ninh giật cánh tay nhếch miệng.
Thẩm Tẫn Hoan che miệng xoay người, trùng hợp nhìn thấy Tào ma ma vừa mới vội vàng đi ra ngoài rồi quay lại ghé sát vào tai tổ mẫu nói cái gì.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt tổ mẫu trở nên rất nghiêm trọng, Thẩm Tẫn Hoan gảy một miếng bánh móng ngựa, lại thấyTào ma ma vội vả rời đi.
Chưa tới hai tiết mục nữa là tới Thẩm Khuynh Ninh hiến vũ, tổ mẫu là một người cẩn thận, nhất định sẽ sai người kiểm tra đi kiểm tra lại, để không có sự cố gì, vậy đã xảy ra chuyện gì?
Quay đầu lại thấy Thẩm Khuynh Ninh đang yên tĩnh xem Mộ Khinh Hàn múa kiếm, bộ dáng như không biết gì.
Mộ Khinh Hàn múa xong, cung nữ lại lên rót thêm rượu.
Thẩm Khuynh Ninh không còn lòng dạ để xem điệu múa của nữ nhi các đại nhân, cúi đầu suy nghĩ mình nên lên đài thế nào.
Cô nương Phượng gia múa được một nửa, Thẩm Tẫn Hoan thấy sắc mặt Thẩm Khuynh Ninh ảm đạm, lật đật tiến lên trước hỏi, không ngờ còn chưa mở miệng, Thẩm Khuynh Ninh đã chật vật rời đi.
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc, vội xách váy đứng lên theo.
“Hay!”
Bên trên truyền tới tiếng khen của Yến Đế, lại nhìn về phía trước điện, phượng nghê thường một vũ đã xong lui xuống.
Thẩm Tẫn Hoan đi theo, thấy Thẩm Khuynh Ninh chạy vào thiền điện.
“Sao vậy?”
Thẩm Khuynh Ninh bám lấy Thẩm Tẫn Hoan, “Tỷ lo, nếu tỷ nhảy không tốt, có làm mất mặt Thẩm gia không.”
Thẩm Tẫn Hoan cảm nhận được lòng bàn tay Thẩm Khuynh Ninh toát mồ hôi, trở tay nắm chặt lấy tay nàng, “Nhị tỷ đừng sợ, tỷ cứ coi bọn họ là củ cà rốt, cải xanh.”
“Nhị cô nương, Tam cô nương,” Lúc này Tào ma ma chạy tới, vẻ mặt nghiêm trọng, “Vì một nhạc cụ đệm nhạc cho Nhị cô nương bị hư, lão phu nhân phân phó Tam cô nương tấu nhạc cho Nhị cô nương múa.”
Lúc này đến lượt Thẩm Tẫn Hoan choáng váng.
Lúc người hầu tới trước điện nói chuyện này, Thi thị liền nói ra ý kiến.
“Nương, Hoan Nhi còn chưa cập kê đâu.”
Thẩm Đan Thanh bị quyết định của lão phu nhân làm cho kinh ngạc, lập tức thấp giọng nói.
Lý Tĩnh Dao cũng thử dò xét: “Nương?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...