A Viêm nhìn hình vẽ hồi lâu, lắc đầu.
“Con dấu kiểu này không thấy nhiều.”
Người Thẩm Tẫn Hoan vốn căng thẳng mềm ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngay cả Đại ca cũng chưa từng thấy ư?”
Thẩm Tẫn Hoan cau mày nhìn về phía Lý Vân Trử.
Lý Vân Trử cầm giấy nhìn đi nhìn lại, sau đó nói:
“Quả thật chưa từng thấy, nhưng có lẽ lão binh khách điếm Tụ Duyên sẽ nhận ra, sáng sớm ngày mai chúng ta đi hỏi một chút.”
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu:
“Muội đi cùng huynh. Gia đinh của Triệu gia thật sự có vấn đề, Triệu Dực đó cũng đáng nghi, phải nhìn chằm chằm bọn họ mới được.”
Lý Vân Trử suy nghĩ một lát, chậm rãi nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Muội và A Viêm đi tìm lão binh, ta dẫn người đi điều tra Triệu Dực.”
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ đến nhập thần, không để ý tới ánh mắt của người trước mặt.
“Cô nương, giờ không còn sớm, chúng ta về thôi.” Chi Đồng tiến lên phía trước nói.
Thẩm Tẫn Hoan “ừ” một tiếng, mặc áo choàng rồi hành lễ với Lý Vân Trử.
Tụ Duyên điếm toạ lạc ở một rừng trúc nhỏ làm tĩnh lặng.
Sau một đêm, Chi Đồng nhận ra Thẩm Tẫn Hoan không ổn, nhưng lại không dám hỏi, đi theo một bước không rời.
Thẩm Tẫn Hoan theo A Viêm tiến vào từ một cửa gỗ nhỏ, không lưu tâm thì rất khó chú ý tới.
Ba người được một lão thái dẫn vào một gian phòng chờ.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Xung quanh nhà, nhìn một vòng không phát hiện ra có gì khác thường mới ngồi xuống, A Viêm đã sớm ngồi xuống rót trà.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của A Viêm dễ nghe truyền vào tai Thẩm Tẫn Hoan.
Giọng của hắn không vân đạm phong khinh như biểu hiện của hắn, mà rất ôn hòa.
Thẩm Tẫn Hoan giãn chân mày, ngẩng đầu lên nhìn A Viêm cười:
“Đang nghĩ xem rốt cuộc Triệu thị là nguời thế nào.”
“Tam cô nương nghĩ xa hơn tưởng tượng của ta đó.”
A Viêm nhìn vào mắt.
Thẩm Tẫn Hoan bật cười, “Đa tạ.”
Trong lúc nói chuyện, trong phòng đóng cửa, có ánh mặt trời chiếu vào, có thể nhìn rõ bụi bay trong không khí, thời gian như dừng lại ở giây phút này.
Lão binh trong miệng Lý Vân Trử, không phải là một ông lão còng lưng như trong tưởng tượng, mà là một nam nhân trung niên bước chân vững vàng, thân thể cường tráng.
Tôn Nhất khom người, “Bái kiến quân sư, Tam cô nương.”
Thẩm Tẫn Hoan vội nói: “Khách khí rồi.”
A Viêm nói rõ ý đồ, liền lấy bức vẽ con dấu của Thẩm Tẫn Hoan ra.
Tôn Nhất nhìn kỹ rất lâu, “Đây là con dấu trên người phản tặc. Có con dấu này, đa phần sẽ bị bí mật áp tải lưu đày tới biên ải làm khổ sai.”
A Viêm hỏi tới:
“Phản tặc trong tám nước đều có con dấu như vậy?”
Tôn Nhất nói:
“Đa số là người Tây Vực có con dấu hình tròn như vậy.”
Thiệu Kỳ thật sự muốn ngôi vị hoàng đế, không ngần ngại bán nước cấu kết với địch.
Tôn Nhất nhìn ra được sự lo lắng của Thẩm Tẫn Hoan:
“Nếu muốn lẻn vào Trung Nguyên, chắc chắn phải dùng dao cùn cắt bỏ vết đóng dấu, nhận được tiếp ứng của đồng đảng hoặc là người mua.”
Còn chưa biết có phải thuộc hạ của Thiệu Kỳ và phủ Lương Hầu chứa chấp phản tặc hay không.
Đi cùng Triệu thị ít nhất phải có mười mấy người.
Quả nhiên, tất cả mọi chuyện, đều đã được tính toán trước.
“Nếu Quân sư và Đại công tử đụng phải loại người này, nhất định không được bứt dây động rừng. Bọn họ chiếm cứ ở các nước biên ải, có thể xuất hiện ở biên ải Ung Châu, nhất định là được người có quyền cao chức trọng che chở.”
Tôn Nhất trả lại tờ giấy cho A Viêm rồi nói.
“Biên ải có quân Định Viễn trông nom, bọn họ làm sao có cơ hội?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Tôn Nhất nói:
“Biên ải có nhiều thương nhân, dấu này chỉ đóng vào da, sau khi cắt bỏ đi sẽ chỉ để lại sẹo, rất dễ thoát khỏi lục soát.”
Hai người yên lặng.
Không bứt dây động rừng, vậy làm sao có thể dẫn rắn ra khỏi hang?
Thẩm Tẫn Hoan không ngừng hỏi mình.
Một khi đã ra tay thì không thể thu về được.
Đế quốc khổng lồ này bị xâm chiếm từng chút từng chút một, nếu muốn thay đổi nó nhất định phải trả giá đắt.
Không biết A Viêm đang nghĩ gì, Thẩm Tẫn Hoan đi ở phía bên phải không đeo mặt nạ của hắn, bên gò má này, cảm thấy đường nét rõ ràng rất quen.
“A Viêm, tại sao ngươi lại đeo mặt nạ?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
“Tại xấu.”
A Viêm ôn hoá nói.
Thẩm Tẫn Hoan bị chọc cười.
Từ lúc mới gặp Thẩm Tẫn Hoan đã không cảm thấy xa lạ với hắn, dường như trong tiềm thức định trước sẽ xuất hiện một số người như vậy, cho nên nói chuyện, hay là đi bộ với hắn đều cảm thấy rất an tâm.
“Vân Trử đi đón người, rồi đợi chúng ta ở Phong Nguyệt lâu.”
A Viêm quay đầu nói.
Thẩm Tẫn Hoan không nghĩ nhiều, gật đầu đáp lại.
Đêm đến mới là thời điểm náo nhiệt nhất của Phong Nguyệt lâu, cảnh xuân tươi đẹp, ca vũ thanh bình.
Thẩm Tẫn Hoan đi theo sau lưng A Viêm toàn thân mặc đồ đen.
“Tại sao Đại ca lại tới Phong Nguyệt lâu này chứ?”
A Viêm quen cửa quen nẻo đi vào, vung quạt ngọc bích lên ngăn mặt nàng ngó sang bên:
“Chỗ này là để thương lượng đại sự.”
Lúc này má mì uốn éo người ra chào đón, hai đầu ngón tay vê khăn tay che mặt cười:
“Vị gia này đặt phòng hay uống rượu đây?”
Dứt lời nhìn một chút sau lưng hắn đích Thẩm Tẫn Hoan, “Ai ui, là quý cô nương nhà đây.”
A Viêm kéo Thẩm Tẫn Hoan ra đằng sau mình, “Đừng đùa nữa, công tử tới chưa ?”
Nghe giọng điệu này dường như là có biết nhau, Thẩm Tẫn Hoan chỉ dựa vào A Viêm, không nói câu nào.
Má mì dời mắt khỏi Thẩm Tẫn Hoan, cười hì hì, “Tới rồi, ở trong phòng rồi, còn có một vị khách nữa đó.”
A Viêm gật đầu, liền dẫn Thẩm Tẫn Hoan lên nhã gian lầu ba.
“Tại sao hai người lại quen bà chủ Phong Nguyệt lâu?”
Thẩm Tẫn Hoan tiến lên hỏi.
A Viêm đội cái mũ sắp rơi xuống của nàng lên, vỗ nhẹ đầu Thẩm Tẫn Hoan “Phong Nguyệt lâu là cứ điểm của chúng ta đặt ở kinh thành.”
Tấm lụa hồng bên trong phòng bị gió từ ngoài cửa sổ thổi đung đưa, che đi không ít đồ, vừa nhìn đã biết là đồ đáng tiền.
Nhìn kỹ căn phòng này, là nơi ở của hoa khôi cấp phẩm.
Một bóng người chậm rãi xuất hiện sau bức màn, giọng nói lả lướt truyền tới:
“Quân sư tới rồi à?”
“Phải.” A Viêm hạ thấp giọng.
Thẩm Tẫn Hoan tháo mũ xuống, nhìn người đó đi từ phía sau rèm ra, không khỏi kinh ngạc,
Ở Phong Nguyệt lâu này, y phục yên thuỷ báhc thuỷ kéo lê dưới đất, chải tóc phi tiên kế không cài trâm đeo đồ trang sức, tuy trên mặt chỉ bôi một lớp phấn mỏng, nhưng cũng không làm giảm đi nét đào hoa trên khuôn mặt nàng ấy.
Người đó nhìn thấy Thẩm Tẫn Hoan cũng không kinh ngạc, chậm rãi phúc thân:
“Ta Tố Thiển, bái kiếp cô nương.”
Người truyền tin cho Lý gia lại là người đứng đầu tam đại danh kỹ - Tố Thiển.
Bắc Yến có tam đại danh kỹ.
Thiên Trạch của Đào Hoa Nguyên quận Đông, nghe nói bề ngoài nghiêng nước nghiêng thành, ra giá vạn lượng hoàng kim để có được, công phu trai gái rất cao nên mới khiến quan lớn không tiếc dốc hết của cải cầu nàng ấy tiếp khách.
Hủ Lan Chi của Bách Hoa Châu phía Nam múa đẹp nhưng chưa bao giờ tiếp khách, chỉ mời người có duyên trai gái tới chỗ trang nhã, bao nhiêu người bỏ ra ngàn vàng mua vui cũng phải hậm hực mà về.
Tố Thiển của Phong Nguyệt lâu dưới chân thiên tử, không lẳng lơ, không hào hoa, dịu dàng, thuần khiết khiến người ta thương yêu, nổi tiếng với tài thơ văn.
Thẩm Tẫn Hoan thật sự không ngờ có một ngày lại được gặp nàng ấy.
Tố Thiển dẫn ba người vào bên trong, “Công tử vừa mới tới không lâu, đang ở bên trong uống trà.”
Sau khi tiến vào, Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy một cái bàn gỗ lên, Lý Vân Trử đang ngồi chung một nam nhân.
Nghe được động tĩnh, Lý Vân Trử nhìn qua, “Hoan Nhi tới rồi à.”
“Hoan Nhi không ngờ Đại ca còn có thói quen lưu luyến trăng gió.”
Câu này đương nhiên là nói đùa.
Lý Vân Trử cười nói:
“Dạ dạ dạ, bị muội nắm đằng chuôi rồi.”
Nam nhân ngồi bên cạnh hắn cũng đứng dậy, Thẩm Tẫn Hoan nhìn hắn đi thẳng tới chỗ mình rồi quỳ xuống:
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, Bạch Kỷ nguyện đi theo cô nương.”
Thẩm Tẫn Hoan ho nhẹ một tiếng, lui về sau một bước, “Bạch Kỷ?”
Dung mạo thay đổi, không còn dấu vết của trước đó nữa.
“Ngươi đứng lên trước đã.”
Thẩm Tẫn Hoan đỡ hắn lên rồi ngồi xuống, nhìn về Lý Vân Trử để biết sự thật.
“Là hắn đó.”
“Nhanh như vậy à, vết thương của ngươi lành chưa?”
Thẩm Tẫn Hoan kéo cánh tay hắn muốn xem, Bạch Kỷ cũng không từ chối, mặc cho nàng vén ống tay áo lên.
“Vẫn bị nội thương, sau khi tĩnh dưỡng thì sẽ không sao.”
Thẩm Tẫn Hoan bắt mạch rồi nói.
“Tổ phụ vốn định an bài cho muội một ám vệ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hay là để Bạch Kỷ đổi thân phận tới bảo vệ muội, vậy thì sẽ bớt được rất nhiều chuyện.”
Lý Vân Trử nói.
“Còn thân phận của hắn?”
Thẩm Tẫn Hoan lập tức nhớ tới điểm mấu chốt.
“Tại hạ được cô nương cứu giúp, nên vô cùng cảm kích, hôm nay trở lại kinh thành, tên trước kia không dùng được nữa, xin cô nương ban tên cho.”
Bạch Kỷ nói.
“Sau khi về ta sẽ xử lý mọi chuyện.”
Thẩm Tẫn Hoan nói.
A Viêm nói với Lý Vân Trử về chuyện con dấu, cả quá trình sắc mặt Lý Vân Trử rất khó coi.
Người đi điều tra Triệu Dực không phát hiện ra điều gì bất thường, bọn họ còn không bước ra khỏi cửa khách điếm.
Thẩm Tẫn Hoan nghe xong cũng không hoảng hốt.
Cung yến giao thừa sắp tới, mãi mới để Hoàng thượng nhớ tới mẫu tộc, Triệu thị có to gan hơn nữa thì cũng sẽ không dám làm chuyện gì bất thường.
Sau khi về, Lý Vân Trử chỉ nói với Lý Tĩnh Dao rằng Bạch Kỷ là ám vệ mà phủ Tướng quân an bài cho Thẩm Tẫn Hoan.
Bạch Kỷ đã thay đổi dung mạo, Lý Tĩnh Dao cũng không nghi ngờ, sau khi dặn dò mấy câu thì để Thẩm Tẫn Hoan dẫn hắn về viện.
Thẩm Thường An để Chỉ Nhi đưa quần áo của ám vệ tới, Thẩm Tẫn Hoan cùng Chi Đồng tự mình sửa sang lại gian nhà phía Đông viện Hoan Tê cho hắn.
“Cái này chắc là ấm.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi trên đệm giường rất dày, nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Bạch Kỷ thay trang phục đi ra, Thẩm Tẫn Hoan quan sát kĩ, nhớ tới một câu 《 Thế thuyết· Dung chỉ 》[1] dặm thi từ — long chương phụng tư, thiên chất tự nhiên [2].
[1] “Thế thuyết tân ngữ - Dung chỉ” của Lưu Nghĩa Khánh, người Tống thời Nam Triều
[2] Long chương phụng tư, thiên chất tự nhiên: uy phong như con rồng, tư thái như con phượng, thiên chất chất rất tự nhiên
“Tốt lắm.”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Bạch Kỷ khôi ngô tuấn tú [3], tán dương.
[3] Gốc là mi thanh mục tú: có đường nét khuôn mặt tinh tế, lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện maọ đẹp
Không còn chật vật như lúc lang thang trên đường lần trước, sau khi chỉnh trong xong, có một nét anh khí giữa hai chân mày, trên tay cầm trường kiếm bọc vải bên ngoài, tư thế hiên ngang.
Bạch Kỷ đứng ở đó, nghe Thẩm Tẫn Hoan sắp xếp.
“Gọi ngươi là A Túc đi. Túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn.” [4]
[4] Túc túc như tùng hạ phong, cao nhi từ dẫn: Túc túc là từ tượng thanh, hình dung tiếng gió ngân nga, cũng có nghĩa là thanh tĩnh. Ý nói yên tĩnh, bình thản như cây tùng trước gió, từ từ vươn cao.
Bạch Kỷ chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan:
“Tạ cô nương.”
Thẩm Tẫn Hoan đi xuống giường, lấy một cái khăn được được buộc kĩ bằng dây đỏ.
“Đây là thứ mà ngươi đánh rơi lúc ta gặp ngươi, ta đã bảo quản rất lỹ.”
Bạch Kỷ mở ra, trong khăn là ngọc Côn Luân tổ truyền.
“Tiểu nhân tưởng là sẽ không tìm được nó nữa.”
Bạch Kỷ chậm rãi nói, ngón tay vuốt đường vân trên ngọc.
“Chuyện của Bạch phủ chưa tra rõ, cho dù là vì giữ lại huyết mạch của Bạch thị, ngươi cũng phải che giấu kỹ thân phận của mình.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi trước bàn, thêm than vào trong chậu.
“Ta sẽ giúp ngươi.”
Thẩm Tẫn Hoan lẳng lặng nói.
Bạch Kỷ nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
Dường như nàng có thể tiếp thêm sức mạnh cho người khác, trong mắt không có vẻ của tiểu thư nhà quý phù.
Sau khi tỉnh lại ở phủ Tướng quân tưởng là Lý Vân Trử cứu mình, sau đó mới biết là Tam cô nương Thẩm gia.
Lý Vân Trử miêu tả lại khiến tất cả mọi người không dám tin một cô nương mười mấy tuổi lại quyết đoán. đến vậy
Bạch Kỷ luôn đợi cơ hội trở lại, không chỉ là để gặp ân nhân cứu mạng, còn là để tìm phủ Lương Hầu trar thù.
Nếu như nói phủ Định Viễn Tướng quân là đệ nhất tướng môn trấn thủ biên ải, vậy Bạch phủ chắc chắn là hổ phù.
Kiếp trước suýt chút nữa Bạch phủ đã diệt môn, may mà viện binh kịp thời, mới không gây thành đại họa.
Lúc đó Ty giám ty dốc toàn lực cũng không tra ra kết quả, Hoàng đế tức giận, nhốt toàn bộ Ty giám ty vào đại lao. . .
Chuyện này thì nói sau, trước mắt kiếp này Bạch thị đã bị diệt tộc nhiều năm như vậy rồi, còn được Hoàng đế ngầm cho phép giữ lại một người, đúng là suy nghĩ tỉ mỉ vô cùng.
“Tam cô nương.”
Tào ma ma ở bên ngoài gọi một tiếng.
Chi Đồng lên tiếng đáp lại, Thẩm Tẫn Hoan phân phó Bạch Kỷ nghỉ ngơi rồi cũng đi ra ngoài.
“Sao Tào ma ma lại tới vào lúc này?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
“Lão phu nhân gọi Tam cô nương tới trò chuyện.”
Tào ma ma cúi người nói.
Tới viện Trai Tâm, Thẩm Tẫn Hoan ngửi được mùi trầm hương quen thuộc, không đậm đà, khiến lòng người bình tĩnh.
Vào chánh đường, Thi thị vẫn như thường ngày, ngồi trên thảm bồ đoàn tụng kinh.
Thẩm Tẫn Hoan cho Chi Đồng lui ra, cũng yên lặng quỳ lên thảm bồ đoàn.
“Thái tử đã tới.”
Một lúc lâu sau, Thi thị mới mở mắt ra nói chuyện.
“Dạ?” Thẩm Tẫn Hoan nói , không rõ ý bà là gì.
Thi thị đứng lên nói:
“Phủ Thượng thư được mời tiệc, dựa theo lễ phép, phải dẫn gia quyến đi.”
Thẩm Tẫn Hoan đỡ bà vào nội thất:
“Tại sao trông tổ mẫu có vẻ không vui.”
“Đáng tiếc,” Thi thị thở dài, “Ta để cho nương cháu từ cháu hôn sự với Triệu thị, cung yến giao thừa lần này, sợ rằng tỷ tỷ cháu sẽ không có được thánh dụ ban hôn.”
“Tỷ tỷ mới cập kê được một năm, không vội xuất giá.”
Nghe được câu này, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Tẫn Hoan cũng rơi xuống.
Thi thị bật cười:
“Quỷ nha đầu này, cháu thật sự cho rằng tổ mẫu không biết trong lòng cháu nghĩ thế nào à?”
Dĩ nhiên Thẩm Tẫn Hoan biết sự lợi hại của Thi thị, cho nên chỉ cười không nói.
“Theo lý là phải chuẩn bị hiến nghệ tặng Thánh thượng, nương cháu quyết định thế nào?”
Thẩm Tẫn Hoan nhớ, tài múa của Thẩm Khuynh Ninh, năm đó là nổi tiếng nhất trong đám quý nhân.
Cố nói:
“Nhị tỷ múa đẹp, nhất định có thể đoạt được đầu bảng.”
Thi thị lập tức bực bội:
“Cháu muốn để con bé hiến vũ?”
Thẩm Tẫn Hoan ngẩn người: “Nói thế nào thì trước đây Hà di nương cũng là nữ quan bên cạnh Hoàng hậu, lại xuất thân từ phủ Quận công Nhạn Môn, Nhị tỷ hiến vũ cũng không thua kém gì. Tỷ tỷ thích yên tĩnh, đến lúc đó viết lời chúc rồi đưa lên, chắc hẳn cũng ổn thỏa.”
“Ừ.”
Thi thị nhấp một ngụm trà, nháy mắt ra hiệu với Tào ma ma, bà ấy lấy một hộp gấm từ nội thất ra.
“Nương cháu chuẩn bị cung trang cho cháu thế nào rồi?”
“Nương đã tính rồi ạ.” Thẩm Tẫn Hoan đạo.
Thẩm Tẫn Hoan thấy Thi thị mở hộp gấm ra, một đôi vòng ngọc khảm bạc hiện ra trước mắt.
Đây không phải là đồ cưới của tỷ tỷ lúc xuất giá sao? Năm đó về tiễn nàng đã từng thấy một lần.
“Vốn là cho trường tỷ cháu, bây giờ ta cảm thấy cho cháu là thích hợp nhất. Cháu chưa tới tuổi lên đài hiến nghệ, nhưng cũng không thể quá giản dị.”
Thi thị kéo qua cổ tay Thẩm Tẫn Hoan lại nói, “Tổ mẫu biết cháu không thích mấy thứ đồ sặc sỡ này, nhưng trong trường hợp long trọng như vậy, phải cho người ta thấy dáng vẻ của đích nữ Thượng thư.”
Thẩm Tẫn Hoan để bà đeo vòng vào tay mình, quan sát một lát.
Thi thị thần thái sáng láng gọi Tào ma ma:
“Ngươi nhìn xem, nếu để cho Thường An đeo, ta nghĩ chắc cũng không thanh tú được như này!”
Tào ma ma cũng nhìn ra được sự yêu thích của bà:
“Đúng vậy ạ!”
Lúc Thẩm Thường An cưới, Thẩm Tẫn Hoan từng nghe bà lải nhải, đây là ngọc truyền từ đời tổ tiên, khi sinh ra có là hai cái, có thể nói là trân quý.
“Tạ tổ mẫu.”
Thi thị đầy thâm ý, “Đúng là rất đẹp.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...