Nửa đêm tổ mẫu kêu nương và cha tới nói chuyện, liệt kê các hành động của Triệu Dực, nói tóm lại là không hài lòng lắm, hy vọng cha nương cân nhắc. cẩn thận
Tổ mẫu là một người trọng lễ nghĩa. Nhà nam mất mặt, nhà nữ cũng không thể kham nổi nước miếng của dân chúng, cơ nghiệp của quan gia còn quan trọng hơn nhiều so với danh dự của thương nhân.
Mấy ngày sau, Thẩm Đan Thanh dẫn về một vị thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Là Thế tử Ly Quốc Du Bạch.
Du Bạch nói:
“Không biết Du Bạch tới thăm có quấy rầy sự thanh tịnh trong phủ không.”
Thẩm Đan Thanh chắp tay, trước mặt nam nhân dịu dàng này, khiến cảnh đẹp ý vui:
“Thế tử không cần khách khí, ngắm chút thịnh cảnh cũng tốt.”
“Dạ, lần này tới, cũng là có ý này,” Du Bạch nói “Hương mai trong quý phủ thật thấm lòng người.”
“Ta có nghe đại thần nói, ba nữ nhi của Thẩm đại nhân đều là người nổi bật, đặc biệt là tiểu nữ nhi, còn nhỏ mà lại có thể đưa ra kế sách cho Thiên cung sách, không biết Du mỗ có th may mắn được gặp không.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Du Bạch cười nói.
Thẩm Đan Thanh nghe Du Bạch nói tới Thẩm Tẫn Hoan, cười:
“Thế tử đừng nhắc tới con bé,” lại tiến tới “Quỷ linh tinh!”
Du Bạch cười yếu ớt: “Du mỗ chỉ tò mò thôi.”
Lý Tĩnh Dao ở bên cạnh chỉ dẫn đúng mực, không khỏi nhìn thêm.
Ngay lối vào hậu viện có núi giả tượng đá, không xa xỉ như hậu hoa viên của hoàng cung, mà là yên ả, thanh bình, một hồ nước nhỏ trong xanh chắn ngang tiền đường hậu viện, bên kia hồ là rừng trúc tràn trề sức sống.
Du Bạch nhìn mà xúc động:
“Trong lòng, tao nhã khiến người ta thật an tâm.”
Thẩm Đan Thanh khiêm tốn cười:
“Đâu có, đâu có, chỉ cố để yên tĩnh thôi.”
Du Bạch chắp tay sau lưng không khỏi gật đầu:
“Thượng thư đại nhân và phu nhân đúng là văn nhân hiếu khách.”
Lý Tĩnh Dao cười nhẹ:
“Thế tử điện hạ quá khen.”
Lúc quay đầu lại, hai bóng người chạm đập vào mắt mọi người.
Thẩm Thường An thấy vậy thì dừng bước, theo bản năng tiến lên hành lễ:
“Cha, nương.”
Thẩm Đan Thanh tiến lên đỡ:
“Thường An, tới bái kiến Thế tử điện hạ Ly Quốc đi.”
Thẩm Thường An trong lòng lộp bộp một chút, ngẩng đầu nhìn lên rồi lại cúi đầu:
“Thần nữ tham kiến Thế tử điện hạ.”
Thấy người trước mắt anh tuấn, phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết*, mắt ngọc mày ngài, nhìn kỹ lại, dưới mí mắt còn có một tia màu xanh, hình như là đi xe vất vả, giữa hai chân mày có vẻ mệt mỏi.
*Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết: Hai câu thơ trong “Lạc thần phú” của Tào Thực.
Thẩm Thường An mặc váy màu trắng quần gấm, trên quần áo thêu hoa văn màu hồng, góc quần che đi giày thêu, hợp với mày ngài như trăng của nàng, môi hồng cười chúm chím, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm ngọc hoa đào đơn giản để búi tóc, nhìn như thiên tiên vậy.
“Đây là trưởng nữ của hạ quan, Thẩm Thường An.” Thẩm Đan Thanh đạo.
Du Bạch không khỏi nhìn đến ngây người, rất lâu sau mới chỉnh lại quần áo đáp lễ:
“Bái kiến cô nương, tại hạ là Du Bạch.”
Thẩm Thường An quan sát thiếu niên ngọc thụ lâm phong, dịu dàng như ngọc trước mắt, dùng từ “Mỹ nam” để hình dung đúng là không ngoa chút nào.
Du Bạch nhìn không dời mắt, nhận ra mình thất lễ, liền chắp tay nói với Thẩm Đan Thanh:
“Ta như thấy tiên tử, đã xúc phạm rồi, tại hạ thấy thật xấu hổ.”
Thẩm Đan Thanh cười ha hả, ngoài miệng khách khí cảm ơn, tay cũng rất thành kéo Thẩm Thường An về bên cạnh mình.
Lý Tĩnh Dao liếc nhìn Du Bạch, lại nhìn nữ nhi của mình, sau đó cầm áo choàng trên tay Phái Văn khoác lên người nàng:
“Sao mặc ít vậy?”
Giọng nhàn nhạt, nhưng vẫn nghe ra được sự ân cần, lúc này Thẩm Thường An mới hoàn hồn, trên cổ bỗng thấy lạnh như băng, vô thức cầm tay Lý Tĩnh Dao:
“Nương nói này, tay con sao lại lạnh như băng vậy?”
Du Bạch để ý tới cuốn sách trong tay nàng, vô thức hỏi:
“Không biết trên tay Thẩm cô nương là. . .”
Thẩm Thường An cười nói:
“Tới thư lâu đọc sách.”
người hầu A Tô của Du Bạch tiến lên trêu chọc, chắn trước mặt Du Bạch:
“Thế tử nhà ta cũng thích đọc sách!”
Du Bạch đen mặt, cấu A Tô đẩy sang một bên.
A Tô nhịn đau, khuôn mặt vốn thanh tú nhất thời trở nên vô cùng dữ tợn, chọc Chỉ Nhi cười thành tiếng.
Thẩm Thường An giao sách cho Chỉ Nhi, vì để tránh hiềm nghi liền từ chối:
“《 thơ điển 》, nhất thời hứng thú, liền muốn lấy về phòng tỉ mỉ nghiên cứu, không dám phô trương trước mặt điện hạ.”
Du Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thường An, dường như đã quên mất lý do mình đi chuyến này.
A Tô kề vào tai nói một câu:
“Điện hạ, ngài bớt lại một chút đi mà.”
Nhất thời cả mặt và cổ Du Bạch đều đỏ, cả đám cũng ý thức được điều gì, nhưng vì nể mặt nên cũng không nói gì.
Thẩm Đan Thanh thấy cảnh này, cũng không biết nên nói gì.
Ít khi sứ thần ngoại quốc tới thăm, Thẩm Đan Thanh nói với Du Bạch:
“Mời Thế tử tới thư phòng uống ngụm nước cho ấm giọng.”
Đám người rời đi, Chỉ Nhi lập tức ôm lấy cánh tay Thẩm Thường An:
“Cô nương, Thế tử Ly Quốc cực kỳ tuấn tú!”
Dường như Thẩm Thường An hiểu ý Chỉ Nhi, bất đắc dĩ nói:
“Mặt mũi thiên gia, sao có thể nhìn thẳng.”
Chỉ Nhi khẽ thở dài:
“Dạ biết thưa cô nương.”
“Triệu Dực còn ở kinh thành?” Thẩm Thường An đi nói.
Chỉ Nhi gật đầu một cái:
“Dạ, hai ngày nữa là tới cung yến giao thừa, Triệu Dực được vào cung ban giá.”
“Hôm đó nghe mấy câu hắn nói, cũng không đoán được là hạng người gì.”
“Cô nương mới gặp hắn một lần, đương nhiên không nhìn thấu.”
“Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của người bên cạnh hắn với Hoan Nhi, ta và hắn đã không còn gì để nói.”
Thẩm Thường An cau mày nói, nhắc tới Thẩm Tẫn Hoan, lại dừng một chút, “Ta đi xem quần áo mà Hoan Nhi đã chuẩn bị thỏa đáng chưa.”
“Dạ.”
Rời khỏi phủ Thượng thư, Du Bạch đi thẳng vào cung tới điện Nghi Doanh.
“Thái tử điện hạ đâu rồi?”
Vừa mới vào đại điện, Du Bạch nhìn thấy thị vệ bên cạnh Thiệu Trần liền hỏi.
“Thuộc hạ tham kiến Thế tử điện hạ, Thái tử điện hạ ở trong điện xem công văn.”
Thị vệ cung kính trả lời.
Du Bạch đáp một tiếng, sải bước chạy thẳng vào trong điện.
Du Bạch và Thiệu Trần quen biết đã nhau từ nhỏ, tới nay đã được mười năm, cả hai đã hai mươi tuổi.
Du Bạch nhớ lúc trước cứ nhắc đến đi học là Thiệu Trần tìm cách trốn.
Bây giờ lại thấy giá sách đầy bên trong điện, trên bàn có hai chồng giấy, lại thấy cả người bào mực, Thiệu Trần khí vũ hiên ngang ngồi ngay ngắn trước bàn, bộ dạng duyệt công văn, quả thực không dám tin.
“Ta không dám tới nhận mất.”
Du Bạch quen cửa quen nẻo ngồi trước bàn, tự rót chén trà uống.
Thiệu Trần giơ tay lên nhìn về phía Du Bạch, cười nói:
“Ngươi sắp làm Vương chư hầu rồi, ta còn phải cố gắng nhiều.”
Du Bạch tiện tay rút ra một quyển sách cổ lật xem, lại nói lời không tương xứng với sách:
“Quả nhiên Đại Yến có nhiều nhân tài, cân quắc không thua kém bực mày râu.”
“Tới phủ Thượng thư à?”
Thiệu Trần dí dỏm nói.
Du Bạch khép sách lại, nghiêm túc nhìn Thiệu Trần:
“Ta nói thật, hôm nay tới phủ Thượng thư, nhìn thấy trưởng nữ của Thẩm đại nhân, quả thực đã khiến ta ngây người một lúc lâu, sao trên đời lại có một nữ nhân đẹp như vậy chứ.”
“Lúc ngươi còn bé đã nàng ấy rồi, chỉ là không nhớ thôi.”
Thiệu Trần lạnh nhạt trả lời.
Du bạch chống đầu như nhớ lại tình cảnh lúc đó:
“Khó trách lại cảm thấy quen mắt như vậy.”
Thiệu Trần giả bộ nổi nóng:
“Ly Quốc có nhiều người đẹp vậy mà không muốn, lại tới Đại Yến ta làm bậy.”
“Ta làm sao dám!”
Du Bạch cười phản bác, chuyển chủ đề dễ như trở bàn tay, “Nếu ngươi không bảo ta đi chuyến này thì ta cũng đã chuẩn bị nạp Phi rồi.”
“Quả nhiên là Thế tử thần tốc.”
Thiệu Trần cất công văn đi, cười đứng dậy đi tới chỗ Du Bạch.
“Haiz, người mà phụ vương chọn ta đều không thích, thê tử của ta, cần phải... Cùng ta cầm sắt hoà minh [1], nhìn nhau không chán, đến lúc đó ta được phong làm Vương, nàng sẽ được thụ sách vi Hậu [2], cùng đồng lòng thống trị Ly Quốc.”
[1] Cầm sắt hoà minh: Ý nói vợ chồng yêu thương nhau, đoàn kết
[2] Thụ sách vi Hậu: lễ nhận sắc phong Hoàng hậu
Du Bạch quơ tay, khảng khái kể lể.
Thiệu Trần liếc hắn
Kiếp trước Ly Quốc diệt vong, Du Bạch không rõ tung tích, đến chết vẫn không có tin tức, chợt nhìn thấy hắn đầy khí thế trước mắt mình, giật mình bừng tỉnh thật sự vẫn không thích ứng được.
“Thiệu Trần ngươi sao rồi? Ta nghe nói lúc trước ngươi bị bệnh, không phải là bệnh ngốc đó!”
Du Bạch đi sang ngồi nói.
Thiệu Trần đánh vào tay hắn.
“Ta nghi ngờ Thiệu Kỳ kết bè kết phải nhằm chiếm lợi riêng.”
Thiệu Trần nói dứt khoát, khuôn mặt trắng noãn hiện lên sự lo lắng, không cho phép đùa giỡn, khinh nhờn.
Dường như Du Bạch bị doạ, thử dò xét:
“Có chứng cớ không?”
“Thám tử phái đi bị giết,” trong lời nói Thiệu Trần ẩn chứa sự tức giận, đương nhiên hắn không thể nói hắn biết sau này Thiệu Kỳ chính là đứng sau cuộc đảo chính trong triều.
Du Bạch thẳng người:
“Hắn lại có tâm tư đó, thám tử chết, chẳng phải hắn sẽ nghi ngờ ngươi sao?”
Thiệu Trần cười:
“Hắn cũng không thể làm gì ta.”
Thiệu Trần ho nhẹ, chắp tay đi ra ngoài.
“Ngươi muốn làm gì? Ta giúp ngươi.”
“Sang năm đã.”
Thiệu Trần đứng ở đại điện chính giữa, nhìn bên ngoài điện Nghi Doanh nói.
Sau khi tỉnh lại phát hiện mình đã sớm rời khỏi trận càn khôn đằng đằng sát khí đó, giây trước còn cảm nhận được nỗi đau bị vạn tiễn xuyên tâm, giây sau lại phát hiện ra mình nằm trên giường ở điện Nghi Doanh.
Tình thân, quyền biến, tình yêu, dường như đều là giấc mộng Nam Kha, mọi nỗi thống khổ đều hóa thành hư vô.
Hắn bắt đầu trầm tư, suy nghĩ tại sao kiếp trước từ một trữ quân lại trở thành tù nhân, suy nghĩ tại sao một trận quyền biến lại mang đến tai họa ngập đầu cho vương triều Bắc Yến, suy nghĩ vì sao trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc lại lựa chọn cứu nàng mà chết. . .
Có lẽ bị cuốn vào thế giới, sau khi tỉnh lại, hắn trở nên ít nói.
Hắn muốn đi tìm Thẩm Tẫn Hoan, nhưng bước hân tới cửa cung lại cảm thấy mình ngu xuẩn.
Kiếp trước, nàng vốn có thể lập công lớn trong triều, bạn quân chừng, phân ưu với Vua, nhưng vì yêu hắn, nàng bỏ gia đình, bỏ người than, theo hắn xuôi Nam ngược Bắc.
Phủ Thượng thư
Thẩm Tẫn Hoan thương lượng xong với Lâm Trường sư về chuyện năm mới rồi mới trở về phủ.
Chi Đồng đã cho người chuẩn bị nước nóng trước, lúc về có thể ngâm nước nóng luôn.
Nàng vùi đầu trong nước, thoáng chốc nhớ lại năm đó Thiệu Kỳ dẫn người tới điện Cửu Long, hình như có trên cổ của một tướng lĩnh quân phản loạn cũng có một con dấu.
Con dấu trên người hắn là hoàn chỉnh.
“Rào rào —- “
Thẩm Tẫn Hoan bỗng đứng dậy khỏi thùng tắm, khiến nước bắn tung tóe đầy đất, gọi Chi Đồng thay nàng cho quần áo.
Cuối cùng nàng cũng biết tại sao hung tướng võ sinh đó lại trông quen như vậy, con dấu trên cổ tay hắn giống hệt trên cổ tướng lĩnh quân phản loạn của dưới tay Thiệu Kỳ năm đó.
Nói cách khác, Triệu gia Giang Nam rất có thể là người của Thiệu Kỳ và phủ Lương Hầu.
Triệu Dực vào kinh, thứ nhất là dẫn thế lực vào kinh thành, thứ hai là có thể dựa vào việc gả để canh chừng phủ Thượng thư, thứ ba là có thể giúp Triệu thị vinh quang như xưa.
Một khi phủ Thượng thư đối lập với Thiệu Kỳ, Triệu Dực sẽ trong ứng ngoài hợp lật đổ phủ Thượng thư.
Hoá ra từ trước đến giờ Thiệu Kỳ đã ngầm chiêu mộ binh sĩ đảng, kết bè kết phái nhằm chiếm lợi riêng.
Đây rõ ràng là dẫn sói vào nhà!
Trước mắt quan trọng nhất vẫn là mau tra ra đồng bọn của đám kia, không thể mặc cho bọn chúng tùy ý phát triển.
Với trí nhớ mơ hồ của Thẩm Tẫn Hoan, vẽ lại hình dáng con dấu đã từng thấy.
Nhân lúc trời tối, tóc ướt còn chưa kịp lau khô liền chạy đi Nam lâu tìm Lý Vân Trử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...