Phủ Thượng thư rất ít khi mời khách, lần gần nhất là đại thọ sáu mươi của lão phu nhân, lúc đó Thẩm Tẫn Hoan mới tám tuổi.
Nếu Triệu Dực đã tới thì không thể không mời cơm.
Bây giờ vẫn chưa ban thánh chỉ, vẫn còn cơ hội để thương lượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau bữa cơm này, dựa vào thái độ của lão phu nhân và Thẩm Thường An là cơ bản đã có thể kết luận.
Thẩm Tẫn Hoan lại dậy rất sớm, bò dậy chọn một bộ quần áo đẹp rồi gọi Chi Đồng tới.
Chi Đồng phủi tay chạy từ trong sân vào, vừa thấy Thẩm Tẫn Hoan đã chỉnh trang xong liền oán giận nói:
“Sao cô nương lại dậy rồi!”
“Mau giúp ta chải đầu, chúng ta tới phòng bếp chơi.”
Thẩm Tẫn Hoan cười thầm.
Chi Đồng cầm cái lược:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Phòng bếp có gì hay mà chơi, hôm nay trong phủ mở tiệc mời Triệu công tử, không phải ngài không biết.”
“Không biết cô nương có tính toán gì ạ?”
Sau khi chải xong lọn tóc cuối cùng rồi cố định bằng trâm hoa, Chi Đồng mới lên tiếng, nhưng mà một giây sau đã bị kéo đi.
Thẩm Tẫn Hoan chạy tới chạy lui, trâm hoa ở hai bím tóc sau ót va vào nhau kêu leng keng.
“Tiểu cô nương định đi đâu vậy?”
Lý Vân Trử chắp tay sau lưng nở nụ cười có đi tới, lúc này người đi theo sau hắn không phải là A Viêm, mà là Thiệu Trần.
Thẩm Tẫn Hoan hơi sững sốt, lập tức nở nụ cười, hành lễ với Thiệu Trần:
“Hai vị không vào triều sao?”
Mặt Thiệu Trần đầy ôn hòa nói:
“Lâm triều không có chuyện gì nên bãi triều sớm, phụ hoàng để ta thay ngài tới dự tiệc của phủ Thượng thư.”
Vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan đầy phức tạp “Ồ” một tiếng, lại nghe thấy Lý Vân Trử hỏi:
“Hoan Nhi còn chưa nói muốn đi đâu đâu.”
Thẩm Tẫn Hoan mím môi cười:
“Đi chơi mà.”
Lý Vân Trử ha ha cười to:
“Không nghĩ lung tung là đã phải cám ơn trời đất rồi.”
Đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan sẽ không để ý tới ca ca ngốc này.
Ánh mắt Thiệu Trần thoáng qua một tia phức tạp.
Đến phòng bếp, hai người chui qua tấm vải trắng đi vào trong, không khỏi hít một hơi lạnh.
Không phải gia yến, rõ ràng là thịnh yến háu ăn... Chắc chắn là dành cho Triệu Dực chứ không phải Thái tử điện hạ sao?
Thẩm Tẫn Hoan đi giữa các bàn thức ăn, bất giác nuốt nước miếng.
Tiểu nhị phòng bếp thấy nàng tới, tay bận rộn nhưng ngoài miệng vẫn ôn hoà, gọi một tiếng:
“Tam cô nương tới!”
“Các ngươi bận thì các ngươi bận đi, ta thay nương tới xem một chút.”
Thẩm Tẫn Hoan cười khoát tay.
Nơi náo nhiệt nhất ở Thẩm gia là phòng bếp.
Ngày thường không ra vào bếp, các viện, các phòng cũng chỉ ăn ở phòng bếp nhỏ. Chỉ có đến ngày lễ, ngày Tết hoặc là lúc gia yến, tất cả đầu bếp của phòng bếp nhỏ mới có thể tụ họp lại phòng bếp lớn để làm việc.
Tiếng cắt thức ăn thành nhịp, thành thạo phanh long bào phượng*, ai nói chỉ có Tư thiện phòng là tay nghề đệ nhất thiên hạ?
*Phanh long bào phượng: xào rồng rán phượng
Thẩm Tẫn Hoan hắng giọng, kéo một nha đầu có vẻ là quản sự hỏi:
“Bàn của Triệu công tử là bàn nào?”
Nha đầu quản sự phúc thân, dẫn nàng đến một cái bàn bên trái, phía trên bày hai tầng đồ ăn nói:
“Đây là bàn ăn của Triệu công tử.”
Lại có một đầu bếp trêu ghẹo:
“Triệu công tử không phải là cô gia thật chứ.”
Thẩm Tẫn Hoan sẵng giọng nói:
“Cô gia cái gì chứ, đừng có nói linh tinh!”
“Tam cô nương thích ỷ vào Đại cô nương,” nha đầu quản sự che miệng cười “Tam cô nương xem xong thì mau về đi, ở đây đầy mùi khói dầu thôi.”
Thẩm Tẫn Hoan đáp lời, cúi người nhìn kỹ những món ăn của Triệu Dực, đưa mắt mỳ củ sen ở trên cùng, cố ý nhíu mày hỏi:
“Sao món mỳ củ sen này lại thuần chay vậy? Món đầu nên có đạm hơn chứ.”
Nha đầu quản sự nói: “Món khai vị là mỳ củ sen là ngon nhất, đầu bếp nói nếu trộn hoặc nhồi thêm nhân thì ăn sẽ không ngon.”
“Triệu công tử sinh ra ở Giang Nam, thường ngày rất hiếm khi ăn mấy món đặc trưng của phương Bắc chúng ta, món đầu nên là món cay, để hắn nhập gia tùy tục. Đi đi, lấy tương ớt mà mẹ ta làm tới.”
Thẩm Tẫn Hoan nói.
Nha đầu quản sự do dự nói:
“Chuyện này ... Chuyện này không được đâu.”
Thẩm Tẫn Hoan vội đẩy nàng nói:
“Không gì là không được, nếu là con rể Thẩm gia thì phải ăn được cay!”
Nha đầu quản sự không còn cách nào, nửa đẩy nửa cầm tương ớt chưng tới.
Thẩm Tẫn Hoan nhận lấy một lon tương ớt lớn, nóng lòng bóc ra, nhất thời bị kích thích đến hắt xì.
Ngẫm nghĩ rồi múc một muỗng bỏ vào mỳ củ sen, lại thấy món chính là cá trắm hầm nước dùng, lại múc một muỗng ớt phết lên bụng cá, cuối cùng còn sảng khoái bỏ ba muỗng ớt vào đĩa gà rồi mới đứng dậy vỗ tay, thưởng thức kiệt tác của mình, “Đây mới gọi là đãi khách chứ.”
Nha đầu quản sự và Chi Đồng đều sững sốt, nghĩ thầm xong đời rồi.
Thẩm Tẫn Hoan quay đầu lại:
“Đến lúc đó chỉ câng mang lên thôi.”
Nha đầu quản sự uốn gối nói:
“Dạ.”
Lúc về đúng lúc đụng phải A Viêm, nhưng Chi Đồng từ đằng sau đuổi nói:
“Tam cô nương, chúng ta mau về thay quần áo thôi, mùi tương ớt nồng quá!”
Thẩm Tẫn Hoan giơ tay áo lên ngửi:
“Hình như là hơi hơi thật.”
Lại hỏi “Ngươi nói xem sẽ không cay lắm nhỉ?”
Bộ dạng Chi Đồng khó mở miệng:
“Nghe đầu bếp nói, chỉ cần một chút thôi là đã tê đầu lưỡi rồi, phu nhân cũng không ăn.”
Vừa nói vậy, Thẩm Tẫn Hoan bỗng nhớ ra. Tương ớt là để phạt cha nếu phạm sai lầm, nương đã đặc biệt xay ba cân hạy tiêu, cuối cùng ngay cả nương cũng cảm thấy cay, cho nên vẫn không dùng.
“Thật hời cho Triệu Dực.”
Trở về viện Hoan Tê thay một bộ thuỷ văn, xịt chút hương, cuối cùng lúc truyền thiện trên đầu vẫn dính chút mùi hạt tiêu.
Thẩm Tẫn Hoan và Thi thị cùng tới hậu viện. Đập vào mắt đầu tiên là Thiệu Trần đang ngồi ghế đầu, bình tĩnh tiến lên trước hành lễ.
Thiệu Trần “Ừ” một tiếng, quan sát nàng, cũng không nói gì.
Thẩm Tẫn Hoan đi tới bên phải ngồi xuống chỗ của mình, thấy Thiệu Trần nghịch chén, không khỏi thở dài.
Ở phía đối điện, chỗ thứ ba là Triệu Dực, mặc cẩm bào, vừa nhìn đã biết chất vải rất quý, ngọc bích của phát quan đeo bên hông cũng là cực phẩm.
Thẩm Tẫn Hoan không tỏ ra quá quan tâm với hắn, chống cằm chờ mở tiệc, nhưng không ngờ Triệu Dực lại tự dâng tới tận cửa.
“Đây là Tam cô nương đúng không?”
Triệu Dực đi tới chắp tay.
Thẩm Tẫn Hoan đành chịu, đứng dậy hành lễ lại nghe hắn nói:
“Đã sớm nghe nói Tam cô nương thông minh hơn người, tuổi còn trẻ đã cùng xử lý Đông Đường.”
“Đa tạ Triệu công tử.”
Thẩm Tẫn Hoan cười một tiếng.
Triệu Dực không thể nói là anh tuấn, chỉ có thể là ưa nhìn. Nếu là người bình thường, sợ rằng sẽ không nhận ra.
Lúc đang nói, Lý Tĩnh Dao dẫn Thẩm Thường An tới.
Hai nha hoàn đi đầu giơ cao hai lớp vải mỏng che cho Thẩm Thường An.
Hôm nay Thẩm Thường An ăn mặc muốn đoan trang hơn bình thường, Triệu Dực dịu dàng nhìn, nhưng ánh mắt cũng không có gì bất thường.
Đợi tất cả ngồi vào chỗ của mình, Thiệu Trần nói mấy câu khách sáo, Thi thị phân phó khai tiệc, người làm nối đuôi nhau vào.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn lướt qua những người có mặt, lại không thấy A Viêm, bất gíac nhìn xung quanh, nhưng nhìn thẳng lại thấy Triệu Dực chuẩn bị ăn mỳ củ sen.
Thiệu Trần nhìn Thẩm Tẫn Hoan theo bản năng, chỉ thấy nàng nở một nụ cười không rõ, thuận thế nhìn về phía Triệu Dực, trong đầu ngẫm nghĩ, nhất định là nàng lại giở trò gì đó.
Đúng như dự đoán, sau khi Triệu Dực ăn một miếng vẫn chưa tan hết dư vị, mặt lập tức đỏ bừng. Ngại không thể hiện tốt, cố nuốt xuống, lúc này trong miệng đến dạ dày đều như lửa đốt, lưỡi cũng rút gân.
Thấy hắn như vậy, Thiệu Trần không khỏi quan tâm:
“Triệu công tử không thoải mái sao?”
Thiệu Trần vừa nói, ánh mắt mọi người đều hướng lại đâu.
Triệu Dực đâu nói được, khoát tay nhận lấy cốc nước nha hoàn đưa tới, uống mấy ngụm thì đỡ hơn.
Triệu Dực cười theo nói:
“Không sao, chẳng qua là bị sặc thôi.”
Thẩm Tẫn Hoan nhếch khóe miệng, không nhịn được cười.
Sặc? Chờ đi, còn sặc nữa đó.
Sau khi nói chuyện được mấy câu liền ăn đến món chính, món đầu Triệu Dực ăn là món chay, nhưng trong miệng vẫn còn tê vì cay, ăn gì cũng khó chịu.
“Đồ ăn phương Bắc không giống với phương Nam, phương Nam thanh đạm hơn, còn khẩu vị phương Bắc nặng hơn nhiều, mong Triệu công tử nhập gia tùy tục.”
Lão phu nhân nói.
Chỉ nghe Lý Tĩnh Dao nói:
“Ta đã đặc biệt phân phó phòng bếp làm cá trắm, Triệu công tử nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Triệu Dực chắp tay, sắc mặt khá hơn chút, món này thì không thể cay được, cuối cùng cũng có một món ăn quê hương, liền sảng khoái động đũa.
Thẩm Tẫn Hoan nhớ trên cá trắm có hạt tiêu, nghểnh cổ lên nhìn thì lại trắng tinh, chắc là bị đầu bếp đổi rồi.
Thấy Triệu Dực gắp một miếng thịt bụng cá bỏ vào miệng, Thẩm Tẫn Hoan không khỏi nhăn mũi nhìn.
“Muội nhìn chằm chằm hắn làm gì đó?”
Thẩm Khuynh Ninh kéo vạt áo nàng
Hạ thấp giọng nói, lại nghe nha hoàn bên kia nhẹ giọng kêu.
Chỉ thấy Triệu Dực ngã quỵ ở trên bàn vì cay dưới ánh mắt mong chờ của Lý Tĩnh Dao.
Ngay cẩ cổ và bàn tay cũng đỏ bừng, lão phu nhân nhìn vậy thì thấy mất hứng, phân phó Tào ma ma tới xem.
Hoá ra là bỏ hạt tiêu đi, nhưng có thể vẫn còn vị cay. Thẩm Tẫn Hoan giơ ngón tay cái cho đầu bếp.
Triệu Dực khom lưng chỉ khoát tay không nói câu nào.
Lý Vân Trử thấy vậy thì cảm thấy kỳ quái, tiến lên xem:
“Triệu công tử sao vậy?”
Lý Tĩnh Dao tưởng là bị hóc xương cá, vội đi tới xem, Thường An cũng đứng lên.
Lý Tĩnh Dao nâng mặt Triệu Dực lên xem, mặt đã đỏ đến tím bầm, thân thể còn nóng hơn cả heo nhúng nước sôi.
Lý Tĩnh Dao ngửi, vội vàng dùng đũa niếm vị cá, sắc mặt thay đổi, tức giận nói:
“Không phải đã bảo cho rượu và thức ăn của Triệu công tử thanh đạm một chút sao?”
Vừa nói vừa rót cho hắn chút sữa dê, lúc này mới đỡ hơn.
Triệu Dực đỏ mặt, khịt nước mũi, rất mất mặt:
“Tại hạ tưởng là đặc sản trong phủ, thứ cho tại hạ sinh ra ở Giang Nam, thực sự không ăn được cay như vậy.”
Bộ dạng rất chật vật, nha hoàn bên cạnh cũng không khỏi bật cười thành tiếng, Lý Tĩnh Dao lạnh lùng liếc mắt qua, nha hoàn cũng vội thu lại biểu cảm cúi đầu xuống.
Lý Tĩnh Dao nói:
“Đi gọi đầu bếp tới đây.”
Thẩm Tẫn Hoan đã sớm đoán được cảnh này, ngồi tại chỗ ngồi nói:
“Đừng gọi đầu bếp, là con.”
Mọi người đều quay lại nhìn nàng, Thẩm Tẫn Hoan cũng không thèm quan tâm:
“Triệu công tử ở Giang Nam nên không ăn được cay, nhưng nếu Triệu công tử thật sự trở thành tỷ phu của Hoan Nhi, vậy không thể để con áp đảo, con chỉ nghĩ cho tương lai của Triệu công tử thôi.”
Tên cường tráng bên cạnh Triệu Dực vén tay áo lên theo bản năng, đi thẳng tới chỗ Tẫn Hoan.
Chi Đồng thấy bộ dạng hung dữ đó, lập tức cản lại, lại bị người đó đẩy ra.
Thẩm Tẫn Hoan tình cờ nhìn thấy vết sẹo.trên cánh tay hắn giống của tên đầu lĩnh
Lão phu nhân kinh ngạc đứng dậy, “Người đâu!”
Nhưng lúc nói thì đã muộn, một người phi thân tới đạp hắn ra ngoài mấy bước, A Viêm vung quạt ngọc bính chỉ vào tên cường tráng, lạnh lùng nói:
“Ngươi muốn làm gì?”
Tên cường tráng xiết chặc nắm đấm rồi buông ra, trên mặt lộ ra lệ khí, nhưng cũng không làm gì nữa.
Thiệu Trần thở phào nhẹ nhõm, tâm tư chỉ để ý tới Thẩm Tẫn Hoan.
Thẩm Tẫn Hoan thấy động tác nhỏ của tên cường tráng, trên mặt không hề có vẻ hoảng sợ.
“Là ta hại chủ tử nhà ngươi chịu khổ, nhất định sẽ bồi tội.”
Nghe được câu này, người này mới thu lại, chắp tay xoay người về chỗ Triệu Dực.
A Viêm thu quạt lại, nhìn hắn về bên cạnh Triệu Dực.
Lúc này Triệu Dực cũng hoàn hồn lại.
Sắc mặt Thi thị mất hứng, mở miệng nói:
“Triệu công tử dự tiệc còn dẫn theo võ sinh, chẳng lẽ là có Thái tử điện hạ ở đây, lão thân lại muốn hỏi ngươi đó.”
Triệu Dực vội đi tới trước đài:
“Lão phu nhân đừng trách, lúc ra khỏi nhà Đại ca không yên tâm, liền phái người đi theo. Vãn bối không quen với kinh thành, nghĩ là dẫn theo người sẽ an toàn hơn, nếu đắc tội ở đâu thì mong lão phu nhân lượng thứ.”
Thi thị khoát tay ái.
Thẩm Tẫn Hoan biết lúc tổ mẫu mình mình rộng lượng thì làm gì cũng không sao, nếu mà hẹp hòi thì một cây kim cũng không lọt.
Hôm nay là để cho người làm thất lễ với cô nương trong phủ ngay trước mặt Thái tử, trong lòng tám phần sẽ không đồng ý với hôn sự này.
Cuối cùng, đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan bị thân mẫu dẫn tới thiên phòng mắng một trận.
Sau khi tiễn Thiệu Trần, tiệc rượu liền giải tán.
Lý Vân Trử và A Viêm đưa nàng về viện Hoan Tê, cười nàng suốt cả đường.
Thẩm Tẫn Hoan thầm thấy khó chịu.
Lý Vân Trử thấy nàng quệt miệng quay mặt sang bên kia, nín cười:
“Chiêu này của Hoan Nhi hơi độc, nhưng đúng là có tác dụng.”
“Huynh biết à?”
Thẩm Tẫn Hoan ngửa đầu nói.
Lý Vân Trử hất cằm về phía A Viêm:
“Lúc A Viêm quay lại cũng nhìn thấy, ta và Thái tử đều biết.”
“...”
“Lúc đó kẻ đó tiến tới, tại sao không sợ?”
A Viêm đột nhiên hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan biết A Viêm có ý gì, tiểu nha đầu thông thường, sợ là đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán.
Lúc tên thô lỗ kia tới thì thật sự có hơi kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy vết sẹo trên tay họ giống nhau, Thẩm Tẫn Hoan lại không thấy sợ.
Lúc sắp đến viện Hoan Tê Thẩm Tẫn Hoan dừng chân, “Đại ca.”
“Ừ ?”
“Hôn sự này với Triệu gia, nhất định không được.”
“Tại sao?”
Lý Vân Trử kinh ngạc nhìn nàng.
Thẩm Tẫn Hoan nói một cách chắc chắn:
“Người mà Triệu gia dẫn tới có vấn đề.”
Lý Vân Trử nhìn thấy bóng lưng nàng một mình rời đi, còn định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn giữ trong họng không nói ra.
“Tại sao muội ấy lại biết?” Lý Vân Trử sững sờ hỏi A Viêm.
A Viêm im lặng, chắp tay với hắn rồi rời đi.
Trên thư lâu thắp đèn xanh, đêm đến ít có người đi, mỗi lần không ngủ được, Thẩm Tẫn Hoan sẽ leo đến tầng cao nhất đợi.
“Lại không ngoan ngoãn đi ngủ, cẩn thận cha nói cho nương con.”
Sau lưng truyền tới tiếng của Thẩm Đan Thanh, sau đó tiến đến bên cạnh Tẫn Hoan, bỏ về phía lò ấm.
Thẩm Đan Thanh vào cung, lúc về thường là lúc trăng đã lên.
Cũng không biết ông lấy một gói bánh móng ngựa ra đặt vào lòng Thẩm Tẫn Hoan.
Lúc còn bé ở nhà ngoại công, có một lão cung nhân ở Tư thiện phòng làm bánh móng ngựa ăn rất ngon, Thẩm Tẫn Hoan rảnh rỗi sẽ quấn lấy ông ấy đòi ăn. Sau khi Thẩm Đan Thanh biết, bãi triều xong liền đi tìm quản sự.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thẩm Đan Thanh cười nói:
“Ngoài miệng cha mắng Hoan Nhi, nhưng trong lòng lại rất đau lòng đó.”
Thẩm Đan Thanh cong môi, nhéo mặt nàng:
“Nha đầu này nói vậy mà cũng không đỏ mặt, coi chừng không ai thèm lấy.”
Thẩm Tẫn Hoan trả lời:
“Không ai thèm lấy thì ở với cha.”
Thẩm Đan Thanh nhếch môi cười rất vui vẻ.
Thẩm Tẫn Hoan khoanh chân, tùy ý cầm bánh móng ngựa nhét vào miệng, hương lúa mạch lập tức lan ra.
Nàng không biết tại sao cha lại hỏi quản sự, dù sao mình chưa từng đòi.
Thẩm Đan Thanh nói:
“Ly Quốc phái Thế tử tới thể hiện lòng thành.”
Thẩm Đan Thanh chủ động nói chuyện triều đình cho nàng nghe, khiến Thẩm Tẫn Hoan hơi kinh ngạc.
Thế tử Ly Quốc, chỉ nghe thôi chứ chưa từng gặp.
Ly Quốc họ Du, năm xưa thủy tổ cùng đế tổ giành thiên hạ, sau đó phong Vương chư hầu ban cho đất phong, để không phát triển trước mặt người.
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ một lát:
“Năm ngoái Ly Quốc chỉ phái sứ giả tới gặp, sao bây giờ lại chịu để Thế tử tới.”
Nếu như đoán không lầm, tám phần Ly Quốc không hoà hợp với những nước chư hầu khác.
Ly vương sợ thành đối tượng bị đả kích, phái Thế tử tới Đại Yến là mượn tay Yến Đế trấn áp nước hắn thôi.
Thẩm Đan Thanh cầm một cái bánh móng ngựa “Ừ” một tiếng, chuyện này không còn gì để nói tiếp.
Ông liền chuyển chủ đề, hỏi nàng:
“Nghe nương con nói, con không thích Triệu Dực.”
“Cha cũng đồng ý hôn sự này sao?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi ngược lại.
Thẩm Đan Thanh im lặng một lát, “Chuyện này cha sẽ thương lượng thật kỹ với tổ mẫu.”
Không biết là ánh đèn xanh mỏi mắt, hay do lò lửa hun, Thẩm Tẫn Hoan thấy mắt nàng nhất thời ửng đỏ, nhất thời có gì đó đảo lộn.
Thẩm Tẫn Hoan nhào vào lòng Thẩm Đan Thanh:
“Cha ơi, sau này Hoan Nhi nhất định sẽ ở bên cha, chỉ cần cha không rời bỏ Hoan Nhi, Hoan Nhi cũng nhất định sẽ không bỏ rơi cha.”
Câu này nghe có vẻ trẻ con, nhưng với Thẩm Tẫn Hoan mà nói, đây là lời nói từ tận đáy lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...