Loạn thần mỹ nhân

Trong thời khắc giao thừa, đường phố cũng náo nhiệt hơn trước, các thương nhân bản xứ cũng treo những tấm vải đỏ.
 
Mấy ngày nay Thẩm Tẫn Hoan đi sớm về muộn cố tình tránh mặt Thẩm Thường An, nghĩ đến vẻ mặt không biết làm sao của tỷ ấy đêm đó liền tức giận.
 
Thẩm Thường An là một cô gái truyền thống, cho dù sấm rền gió cuốn, gặp phải chuyện lớn gì thì vẫn sẽ nghe lời trưởng bối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng nàng cũng tự trách, nói là Hoàng đế buộc gả, nhất định bắt tỷ ấy trả lời, chẳng lẽ là muốn thân tỷ của mình kháng chỉ không tuân theo? Đúng là hơi vội vàng.
 
Nhưng nhớ tới kết cục kiếp trước của Thẩm Thường An, trong lòng Thẩm Tẫn Hoan lại bốc hỏa, không cam tâm tình nguyện gả gì, cả quãng đời còn lại chưa từng nở nụ cười, còn tộc Triệu thị, dựa vào hôn sự với phủ Thượng thư mà lại bước lên mây một lần nữa.
 
“Cô nương nhìn kìa, có rất nhiều thủ đoạn bịp bợm trên đường phố vào dịp đầu năm.” 
 
Nhìn một thương đội bị đâm vào đầu, Chi Đồng ló đầu nhìn mười mấy chiếc xe ngựa hàng hóa đi sau thương đội.
 
“Là tới từ Giang Nam.” 
 
Chi Đồng quan sát cách ăn mặc của thương nhân.
 
Thẩm Tẫn Hoan phát hiện ra tâm tư của quỷ nha đầu này, kéo nàng lẩn vào trong đám người đi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì có rất nhiều người, nên Chi Đồng bị người ta va vào đến lảo đảo, lập tức bị tách khỏi Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Cô nương.”
 
Chi Đồng không đuổi kịp Thẩm Tẫn Hoan, đuổi theo sau đám người.
 
Hàng hoá của Giang Nam là tốt nhất, cho dù là phấn hương hoặc là quần áo gấm, cũng rất được hoan nghênh ở phương Bắc, ngày xưa chỉ cần thấy thương đội Giang Nam tới, dân chúng nhất định phải xông tới tham gia náo nhiệt, ngó qua chất lượng hàng hoá của thương đội, suy đoán xem hàng hóa tốt hay xấu.
 
Thương đội rất có chú trọng tới chất lượng hàng hoá.
 
Rương gỗ bọc ngoài bằng bao bố là vải vóc, thảo dược để mua bán; 
 
Những rương gỗ bằng vật liệu gỗ thượng đẳng là phấn để bán; 
 
Đi lên nữa là rương gỗ bằng gỗ trầm hương hoặc là gỗ quý giá, trông có vẻ là của thương hộ, hoặc là của Triệu thị Giang Nam làm ngọc, sứ thượng phẩm, hoặc là của hiệu buôn Vạn thị làm vật liệu gỗ, lương thực.
 
quy củ làm ăn của Nam Bắc là ra Bắc vào tháng 3, tháng 5, còn tháng Giêng, tháng 7 thì giữ miếu, cứ như vậy đã tạo thành sự lưu thông hàng hóa giữa Nam Bắc.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi mà cảm thấy có gì đó vẻ bất thường.
 
Toàn bộ thương đội đều không treo cờ. Mặc dù mặc trang phục Giang Nam, nhưng người dẫn đội và bảo vệ hàng hóa lại là một đám người cường tráng. Khí thế hiên ngang đi trên phố, bọc và chở hàng cũng rất chặt chẽ, không giống như tới để làm ăn, mà lại giống như giao hàng hơn.
 
“Là cửa hàng của nhà nào ở Giang Nam?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi, một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời của Chi Đồng, mới phát hiện mình và Chi Đồng bị đám người tách ra.
 
Vất vả mãi mới chờ được Chi Đồng chen qua đám người để quay lại bên cạnh, Thẩm Tẫn Hoan vội lấy khăn ra cho Chi Đồng lau mồ hôi.
 
“Hình như thương đội này có gì đó vẻ bất thường, sao ngài đi mà không nói?” 
 
Chi Đồng ai oán nói.
 
“Không phải, xung quanh ta toàn là người.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn xung quanh đã sớm bị quây đến mức nước chảy không lọt, mấy người chung quanh cũng có vẻ bất thường, thu lại vẻmặt vui vẻ lại tới bàn luận.
 
“Chuyện này ...”
 
Chi Đồng kéo tay Thẩm Tẫn Hoan, rất sợ lại bị dòng người xô đẩy: 
 
“Mấy người dân này cũng có vẻ bất thường, cùng là xông tới thì thật lạ, cô nương, chúng ta về thôi.”
 
Nhưng dòng người nhiều như vậy, sao có thể nói đi là đi.
 
Bị một phụ nhân trung niên đẩy một cái, Thẩm Tẫn Hoan va vào lòng một người.

 
Thẩm Tẫn Hoan vừa đỡ trán vừa nói xin lỗi, ngẩng đầu nhìn lên...
 
“Sao ở đây cũng gặp ngươi vậy.”
 
Thẩm Tẫn Hoan sầm mặt đẩy Thiệu Trần ra.
 
Thiệu Trần xoa ngực bị va vào đau không khỏi buồn cười: 
 
“Thẩm Tẫn Hoan, đầu ngươi cứng như thế, va vào ta đến nội thương rồi.”
 
Trạch Vũ sát lại gần nói: 
 
“Chủ nhân, thương đội này dài như vậy, mọi người đều sáp lại gần, chúng ta mau ra ngoài đi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn đám người không thấy tận cùng, âm thầm nghĩ cách.
 
Thiệu Trần nhìn nàng, để cho hai gã sai vặt mở đường, một giây tiếp theo lại liền kéo tay áo Thẩm Tẫn Hoan, dẫn nàng theo chậm rãi đi ra ngoài.
 
Chắc là Trạch Vũ thấy chuyện lạ, liền che mắt Chi Đồng rời đi.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi theo sau Thiệu Trần, hơi mệt mỏi nhìn gáy hắn, trên trán hơi đau.
 
Thẩm Tẫn Hoan có tham vọng, muốn ngắm mọi cảnh đẹp trên thế gian này, nhưng chỉ một mình Thiệu Trần, liền chặn lại đám đông.
 
Đến khi hai người đến cửa Đông Đường, Thẩm Tẫn Hoan tránh tay Thiệu Trần theo bản năng, điên cuồng ra lệnh cho mình bình tĩnh lại.
 
Tay Thiệu Trần trống không, lòng bàn tay hứng một cơn gió lạnh.
 
“Lại có tuyết rơi rồi.” 
 
Không biết ai nói một câu.
 
Thẩm Tẫn Hoan quay đầu nhìn về phía hành lang bên ngoài, một bông tuyết thật sự rơi từ trên trời xuống, bông tuyết thứ hai, thứ ba, thứ tư...
 
Thiệu Trần nhớ, nàng thích nhất là tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, chứ không thích tuyết rơi lác đác.
 
“Không ngờ đầu năm mà còn có thể nhìn thấy tuyết lớn như vậy.” 
 
Trạch Vũ nói, quay đầu sang nhìn, chủ tử nhà mình đang nhìn cô nương Thẩm gia, liền nín cười cùng Chi Đồng tiến tới.
 
“Mau ước nguyện đi.” 
 
Thiệu Trần đột nhiên nói một câu, ngay cả hắn cũng sợ hết hồn.
 
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc: 
 
“Ngài nói gì?”
 
“Thiên tư Tả Khâu từng nói, tuyết báo được mùa, ước nguyện vào lúc tuyết đầu mùa rơi là rất tốt.” 
 
Thiệu Trần vội vàng nói cho tròn lời.
 
Ánh mắt Thẩm Tẫn Hoan tối đi.
 
Nàng có thói quen cầu nguyện vào ngày tuyết rơi nhiều, kiếp trước mùa đông nào cũng kéo Thiệu Trần đi của Thiên tư của lầu cao nhất cầu nguyện, vì thế bị hắn cười nhạo không ít, nhưng lần nào cũng mình rất nhiều hoàn nguyện.
 
Mới vừa mình là cái gì hoang đường ý tưởng, còn muốn trứ hắn cũng là mang trí nhớ kiếp trước đích.
 
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ, chắp tay lại, cầu bình an.
 
“Hôm nay là ngày Triệu thị vào kinh,” Thiệu Trần chậm rãi nói, “Thương đội vừa rồi là quà ra mắt của Triệu thị mang tới Thẩm gia.”
 
Thẩm Tẫn Hoan như tỉnh như mơ!
 
“Chi Đồng, về phủ.”

 
Thẩm Tẫn Hoan không nói thêm nữa, kéo Chi Đồng đi vào trong màn tuyết.
 
“Thẩm Tẫn Hoan!”
 
Thiệu Trần dùng đầu ngón chân cũng biết tại sao giờ phút này Thẩm Tẫn Hoan lại hốt hoảng.
 
“Đa tạ Thái tử điện hạ, thần nữ cáo lui.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cắn răng nói ra mấy chữ này.
 
“Chuẩn bị xe đưa nàng về.” 
 
Thiệu Trần nói với Trạch Vũ.
 
Trạch Vũ lên tiếng đáp, để Thiệu Trần đứng một mình trước hành lang nhìn bóng lưng Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Tính khí ương ngạnh đúng là không thay đổi chút nào.”
 
Cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan vẫn ngồi lên xe ngựa Thiệu Trần phái tới. Bởi vì quá lạnh, nàng lạnh đến run lẩy bẩy.
 
Xa xa nhìn thấy đoàn xe đậu ở cửa nhà mình, có một người cường tráng đứng bên cạnh mười mấy người hầu trông nom xe, không biết là người áp tải, hay là môn đồ của Triệu thị. Nhìn điệu bộ giống hệt tỷ phu kiếp trước.
 
Thẩm Tẫn Hoan xuống xe, quay lại quan sát đám người trước mặt, mấy người hầu kia mặt ai cũng hung dữ, vóc người to lớn, không khỏi sinh lòng nghi ngờ.
 
Kiếp trước chưa từng thấy qua Triệu thị dẫn võ sinh bên cạnh, cũng không phải là tiến cống vàng bạc châu báu gì cho Hoàng đế, một tên hung thần ác sát như vậy, không hề giống gia đinh của Triệu gia.
 
Tên đầu lĩnh nhìn thấy Thẩm Tẫn Hoan quan sát, giơ nắm đấm lên nói: 
 
“Đừng có đứng ở đây!”
 
Thẩm Tẫn Hoan lui về sau một bước, cảm thấy đã từng gặp tên đầu lĩnh mặt hung tợn ở đâu đó.
 
Chi Đồng đỡ chủ tử, tiến lên mắng: 
 
“Tên thô lỗ này ở đâu ra vậy, đây là Tam cô nương trong phủ, là người mà ngươi có thể đụng à!”
 
Người đó thu lại vẻ hung dữ, chắp tay với bên này: 
 
“Tiểu nhân không có mắt, cô nương thứ tội!”
 
Lúc tên đầu lĩnh chắp tay, lộ ra vết sẹo hình tròn màu đỏ trên cổ tay, rõ ràng từng bị sắt nung in dấu, sau dao cùn khoét nên để lại dấu vết.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy rõ, quả nhiên đã từng thấy ở đâu, nhưng tuyệt đối không phải là trên người gia đinh của Triệu gia.
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan càng thấy bất an, xoay người đi vào trong phủ, không nói câu nào mà đi thẳng vào trong tiền đường.
 
Vòng qua ảnh bích*, quả thật đã thấy các trưởng bối đang nói chuyện với nam nhân thứ ba tính từ bên tay trái.
*Ảnh Bích 影壁, còn gọi là Chiếu Bích 照壁, thời cổ gọi là Tiêu Tường 萧墙, là một kiểu tường chắn đứng tách biệt trong quần thể kiến trúc. Ảnh Bích có thể đặt ở phía ngoài cổng nhà (cửa lớn, đại môn) hoặc phía trong của cổng.
 
 
Nam nhân đó mình hạc xương mai, phần lớn con nhà phú thương quý tộc đều bụng phệ, nhưng Triệu Dực lại được coi là một ngoại lệ.
 
Sau khi Thái hậu mất, quyền hành của tộc Triệu thị ở trong triều rơi xuống ngàn trượng, năm xưa từng có mấy gian thần, hậu bối tự biết gần vua như gần cọp nên tự xin cho cả nhà về quê Giang Nam nghỉ ngơi dưỡng sức, làm nghề chế tác và mua bán ngọc do tổ tiên truyền lại.
 
Tuy không thuận lợi* bằng những nhà hiển hách ở các lĩnh vực, nhưng trong tộc có Hoàng hậu, Thái hậu, nên cũng là danh môn.
 
*Gốc là Tứ thông bát đạt: thuận lợi, không có gì trở ngại, bốn phương tám hướng đều rộng mở
 
Triệu Dực là nhi tử thứ hai của Triệu gia, phía trên có một ca ca hơn tám tuổi - Triệu Dận. Nhớ không lầm, Triệu Dận đã sớm thừa kế gia sản lập gia đình, là người an ổn thực tế, còn phẩm cách của Triệu Dực kém ca ca hắn nhiều.
 
Hôm nay nghĩ đến bộ dạng ăn con cua cao lương của Triệu Dực, liền cảm thấy chán ghét.
 

Chi Đồng vừa định tiến tới nói, đã bị Thẩm Tẫn Hoan bịt miệng: 
 
“Đi vòng qua hậu viện đi.”
 
Hai người đi con đường nhỏ phía sau tới phòng tổng quản, đi xuyên qua đến hành lang dài giữa viện.
 
Vừa mới dừng chân thở hổn hển, sau lưng vang lên tiếng quát lớn: 
 
“Ai đó!”
 
Thẩm Tẫn Hoan khép áo choàng bình tĩnh trả lời: 
 
“Là muội.”
 
Lý Vân Trử sải bước đi tới phủi những bông tuyết trên đầu nàng đi: 
 
“Về nhà mình mà còn phải chui đường nhỏ, tại sao sáng sớm đã đi ra ngoài rồi?”
 
Thẩm Tẫn Hoan ngượng ngùng cười, nói:
 
 “Muội đi quanh Đông Đường, cảm thấy chán nên về.”
 
“Ta nhìn muội vẫn còn đang giận Thường An, còn giận đến mức không ăn cơm.” 
 
Lý Vân Trử chắp tay ra sau lưng nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan mất tự nhiên, thấy A Viêm sau lưng Lý Vân Trử từ từ lại gần, sợ lại bị cười nhạo, liền che mặt chạy về hậu viện.
 
“Này! Đường trơn đó!” 
 
Lý Vân Trử không kịp phản ứng, Thẩm Tẫn Hoan đã chạy mất.
 
A Viêm từ sau đi tới, thấy một bóng người màu vàng che mặt chạy thục mạng, không khỏi cảm thấy buồn cười.
 
“Là Tam muội.”
 
Lý Vân Trử liên tục than thở: 
 
“Đúng vậy, chỉ có muội ấy mới bướng bỉnh như vậy.” 
 
Lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên, hỏi: 
 
“A Viêm, trước giờ ngươi không cười, tại sao vừa đụng phải Tẫn Hoan lại cười như ăn mật vậy ?”
 
A Viêm liếc hắn: 
 
“Không đâu, là ngươi nghĩ nhiều thôi.” 
 
Dứt lời, bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước.
 
“Ta còn chưa hỏi ngươi, tại sao ngươi đột nhiên muốn tới kinh thành?” 
 
Lý Vân Trử đuổi theo hỏi.
 
“Năm mới kinh thành rộn rã phồn thịnh, tới mở mang tầm mắt cũng không tồi.” 
 
A Viêm chậm rãi nói.
 
“Ồ, sợ ngươi thấy cuộc sống ở hoàng thành tiêu dao, đến lúc đó lại không muốn về biên ải với ta.” Lý Vân Trử cười lộ nếp nhăn.
 
A Viêm vuốt phiến ve ngọc trong tay nói: 
 
“Vân Uyên tới sẽ dẫn theo Bạch Kỷ à?”
 
“Nghe tổ phụ dặn rồi, sẽ dẫn tới.” Lý Vân Trử nói, “Sao vậy? Trước đây không phải ngươi đã nói để cho Bạch Kỷ về quê cũ sao?”
 
“Trưởng tôn thị sẽ sửa đổi dung mạo cho hắn, trở về với thân phận ám vệ của Lý thị thì sẽ không bị hoài nghi.” 
 
A Viêm suy nghĩ.
 
“Ám vệ? Ngươi đã thương lượng với tổ phụ rồi à?”
 
“Là tự hắn xin”, A Viêm nói, “Bạch thị và Thẩm, Lý thị là thế giao, nếu một ngày nào đó lật đổ phủ Lương Hầu, cũng không thể thiếu sự giúp đỡ của hắn. Để hắn nghỉ ngơi lấy sức dưới phe cánh của phủ Thượng thư, ngược còn có ích lại với chúng ta.”
 
Lý Vân Trử biết A Viêm chưa bao giờ vòng vo.
 
Bây giờ trong thành không có ai trấn giữ, binh mã quyền hành đều ở trong tay Vương thị phủ Lương Hầu.

 
Không có sự kìm chế của Bạch thị, cho dù của phủ Thượng thư trong triều có mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không địch lại đao thương đoản kiếm. Nhỡ Vương thị khởi nghĩa vũ trang, Lý thị sẽ không cứu được lửa gần, nếu bây giờ mà không phòng bị, đến lúc đó tất cả cũng đã muộn rồi.
 
“Tay chân của phủ Lương Hầu ngày càng vươn dài.”
 
Sau khi hai người đi tới hành lang tiền đường, nhìn xuyên qua khe hở được chạm khắc trên vách đá, nhìn con em Triệu thị.
 
Không biết tại sao, bên ngoài phủ Thượng thư đột nhiên tụ tập đầy người, vô cùng hỗn loạn.
 
Chắc là nghe danh Triệu gia Giang Nam, thấy tình hình này liền chắc chắn là tới kinh thành cầu hôn, đồn bậy bạ với phụ nhân ăn không ngồi rồi mua thức ăn xung quanh, khiến cho họ bừng bừng lên.
 
Phái Văn tới tiền đường xin phép, rồi hành lễ với Triệu Dực: 
 
“Mạo phạm Triệu công tử tôn giá, để xe ngựa đi theo nghỉ ngoài phủ, không bằng để đầu lĩnh tới chỗ quản gia kiểm kê rồi về phòng uống trà sớm.”
 
Người hầu bên cạnh liếc nhìn Triệu Dực, thấy hắn nghiêng người gật đầu, liền dẫn mấy người ra ngoài phủ.
 
Triệu Dực cười híp mắt nói: 
 
“Là tại hạ không hiểu quy củ.”
 
“Triệu công tử tới trước thời hạn thì nên nói một tiếng, để trong phủ thu xếp cho tốt, không đến nổi phải để người làm đi theo đứng ngoài cửa trông đồ.” 
 
Lý Tĩnh Dao ngồi bên cạnh chủ vị, mỉm cười, nói với người phía trước, khí thế của đương gia chủ mẫu cũng lấn át lão phu nhân ngồi trên.
 
Triệu Dực đứng dậy chắp tay, không dám thờ ơ: 
 
“Vãn bối đã lâu không tới kinh thành, nghĩ rằng không thể trì hoãn đại sự, cộng với việc đã chuẩn bị nhiều đồ, lên đường trước thời hạn sẽ không sao, không muốn biến khéo thành vụng.”
 
Thi thị gẩy chuỗi phật châu, âm thầm quan sát Triệu Dực, vung tay lên: 
 
“Vừa mới đến, không cần khách khí, đã gặp Hoàng đế chưa?”
 
“Chưa ạ.”
 
“Dù gì cũng là mẫu tộc của Hoàng đế, lần này cũng là Hoàng thượng bổ nhiệm, lẽ ra phải tiến cung trước mới đúng.”
 
Thi thị cũng không nể mặt Triệu Dực, đương nhiên Lý Tĩnh Dao hiểu tâm tư của lão phu nhân, ngay từ đầu, bà đã không thích hôn sự do Hoàng thượng chỉ điểm này.
 
Nô tỳ bên dưới tiếng lên thay nước trà, Lý Tĩnh Dao nâhn dịp lúc này để chuyển đề tài.
 
“Ngươi là Nhị đương gia, trên phương diện làm ăn có kinh nghiệm gì rồi?”
 
Triệu Dực nói: 
 
“Lúc trước đã từng cùng cha, thúc phụ đi buôn bán khắp nơi, học được sơ sơ, bây giờ cũng có thể san sẻ giúp Đại ca một chút.”
 
Lý Tĩnh Dao gật đầu, nói mấy lời khách sáo.
 
Phái Văn ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy gượng, liền tìm một lý do lui xuống.
 
Gặp Chi Đồng đi lấy nước nóng, dừng lại trò chuyện mấy câu, rồi đụng phải Thẩm Thường An, lập tức phúc thân.
 
“Đại cô nương vạn an.”
 
“Đứng lên đi.” 
 
Thẩm Thường An tiến lên trước, thấy bốn bề vắng lặng, liền hỏi nhỏ: 
 
“Công tử Triệu gia ở tiền đường à?”
 
Bộ dạng trông cực kỳ giống tiểu cô nương đòi ăn đường, chọc cho Chi Đồng bật cười: 
 
“Đúng rồi ạ, là công tử Triệu gia.”
 
Thẩm Thường An đỏ mặt, “Hoan Nhi đâu rồi, muội ấy có biết không?”
 
“Tam cô nương tức thì tức, nhưng vẫn lo lắng cho Đại cô nương. Nhìn thấy người Triệu gia tới, không nói câu nào, bất chấp tuyết rơi nhiều liền chạy về, bây giờ phải tắm nước nóng.”
 
Chi Đồng nhỏ giọng nói, “Triệu gia đúng là, dẫn theo toàn kẻ thô lỗ, lúc Tam cô nương về nhìn lâu một chút, đã bị tên đầu lĩnh kia xông tới, đúng là không có quy củ!”
 
Vừa rồi còn cười hì hì, bây giờ đã thay đổi sắc mặt như chinh phạt tặc nhân.
 
Đây cũng là điều trong dự liệu, Thẩm Thường An cau mày không nói câu nào, trong lòng cũng thấy ác cảm với công tử Triệu gia, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện, xoay người về Trường An Các.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui