Loạn thần mỹ nhân

Đi từ Khuynh Lan Uyển ra, Thẩm Tẫn Hoan đi một mình tới hồ bên cạnh, trong đầu trống rỗng, đôi giày đã ướt một nửa cũng không biết.
 
Bỗng nhiên bị trượt chân, Thẩm Tẫn Hoan bị mất trọng tâm, nhưng lại có người đỡ.
 
“Hai tháng không gặp, sao Hoan Nhi lại ngốc hơn nhiều vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc, vội quay đầu lại, đúng là Lý Vân Trử.
 
Ln này gặp lại, Lý Vân Trử và A Viêm đã không còn mặc đồ đen che kín người nữa.
 
Lý Vân Trử không thích màu sáng, mặc áo choàng xanh sẫm trông rất trầm ổn. Hai tháng không gặp, Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy hắn lại trắng hơn, thậm chí hơn nhiều ấy.
 
A Viêm mặc lông cừu màu đỏ nhạt, còn đeo mặt nạ nửa bên mặt, tay cầm một miếng ngọc, Thẩm Tẫn Hoan bất giác nhìn tới say mê.
 
Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Thẩm Tẫn Hoan, A Viêm không khỏi cúi đầu cười yếu ớt.
 
Thẩm Tẫn Hoan hồi thần, bỗng nhiên đỏ mắt nhìn về phía Lý Vân Trử: 
 
“Đại ca.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao vậy? Ai bắt nạt muội!” 
 
Lý Vân Trử thấy không ổn, cúi người xuống nâng mặt Thẩm Tẫn Hoan lên hỏi.
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng cảm thấy mình ngốc, vội lắc đầu kéo hắn tới Đông Noãn Các, “Sao hai người lại tới đây vậy?”
 
“Cô mẫu truyền tin tới phủ Tướng quân, nói có chuyện quan trọng cần bàn về Thường An, đúng lúc trong cung cũng tổ chức cung yến, vì vậy tổ phụ để ta và A Viêm tới trước.” 
 
Lý Vân Trử nói.
 
A Viêm ở bên cạnh kéo tay áo Lý Vân Trử, lúc này mới chú ý tới đề tài nhắc tới Thường An, Thẩm Tẫn Hoan càng cúi đầu thấp hơn.
 
Biết mình có thể là người cuối cùng biết chuyện này, vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan không khỏi tối sầm, cố ý chuyển đề tài: 
 
“Đúng vậy, lại phải dự cung yến, Nhị ca có đến không ạ?”
 
“Vân Uyên đòi tới tìm muội, nhưng ta không cho.” 
 
Lý Vân Trử cười, cẩn thận tìm hiểu ưu tư của nàng.
 
Đông Noãn Các tuy nhỏ, nhưng không có ai tới, vào lại hơi lạnh.
 
Thẩm Tẫn Hoan phân phó người đốt than rồi mới ngồi xuống pha trà, đã rất lâu rồi nàng không gặp Nhị ca dở hơi Lý Vân Uyên.
 
Trong kí ức của Thẩm Tẫn Hoan lúc còn nhỏ nhớ nhà, la hét đòi về kinh, Lý Vân Uyên liền cưỡi ngựa đưa nàng đến Kỳ Sơn xem tinh tinh, dỗ nàng nói chỉ cần đếm tới năm trăm vì sao, sẽ có thần tiên tới đưa nàng về, kết quả mới đếm tới hơn hai trăm, Thẩm Tẫn Hoan đã dựa vào người hắn ngủ mất.
 
Cửu cửu và cửu mẫu của Thẩm Tẫn Hoan mất sớm, cho nên phủ Định Viễn Tướng quân vẫn do ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu lo liệu.
 
Tính ngày thì năm nay Lý Vân Trử và Lý Vân Uyên đã hai mươi tuổi.
 
“Đã lâu không gặp Nhị ca”, Thẩm Tẫn Hoan chống đầu nói, “Cũng không nhớ huynh ấy trông thế nào nữa.” 
 
“Buổi tối ta sẽ viết một bức thư để hắn tới sớm.”
 
Lý Vân Trử cưng chìu vỗ nhẹ lên đầu nàng.
 
“Bạch Kỷ ổn không?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
 
Lý Vân Trử và A Viêm nhìn nhau, nói với Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Sau khi về tổ phụ đã mời thần y Trường Tôn, trước mắt đã gần khôi phục rồi, nhưng nếu Hoan Nhi lúc ấy không bảo vệ kinh mạch cho hắn thì cả người đã bị tàn phế rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu.
 
Trò chuyện thêm một lúc thì Lý Tĩnh Dao dẫn người tới, như đang suy nghĩ điều gì đó đứng sau lưng Thẩm Tẫn Hoan nói: 
 
“Hoan Nhi, Thái tử điện hạ tới.”
 
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan đang bực bội, vừa nhắc tới Thiệu Trần liền không khống chế được mình, cau mày không ngẩng đầu lên, nói: 
 

“Hắn tới làm gì, ấm ức sao?”
 
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thẩm Tẫn Hoan liếc thấy Lý Vân Trử và A Viêm đứng lên tránh qua một bên hành lễ: 
 
“Bái kiến điện hạ.”
 
Cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng được trải nghiệm cảm giác nói xấu sau lưng bị người ta bắt gặp.
 
“Hoá ra ở trong mắt ngươi, ta chính là hai chữ ấm ức?”
 
Giọng nói rất dễ nghe của Thiệu Trần truyền tới từ sau lưng, mang theo ý đùa.
 
Thẩm Tẫn Hoan cố gắng nhịn cười, đứng dậy tới phúc thân với hắn: 
 
“Điện hạ đa nghi rồi, thần nữ không ý gì khác.”
 
“Ý trên mặt chữ.” 
 
Thiệu Trần lại gần, nhìn mặt nàng đỏ lên, trong lòng vui vẻ, đưa tay dùng sức kéo Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhạy cảm tránh Thiệu Trần, lui về sau một bước, hành động này khiến hai người càng lúng túng hơn.
 
Lý Tĩnh Dao tiến lên giảng hòa: 
 
“Điện hạ tha thứ, tiểu nữ được cưng chiều sinh hư rồi.”
 
Trong lòng Thiệu Trần thấy khó hiểu, hơi khó chịu, giọng lạnh lùng: 
 
“Cùng ta tới phủ Thứ sử.”
 
Thẩm Tẫn Hoan lén nhìn hắn.
 
Ừ, sắc mặt không tốt lắm.
 
Liền “Dạ” một tiếng, cũng không chờ Thiệu Trần, bước nhanh ra ngoài.
 
Rõ ràng Lý Vân Trử nghe thấy Thiệu Trần khẽ thở dài, đợi sau khi hắn rời đi, vội tiến lên kéo Lý Tĩnh Dao ngồi xuống: 
 
“Cô mẫu, Hoan Nhi và Thái tử...”
 
Lý Tĩnh Dao lắc đầu một cái, để người làm lui ra.
 
“Cháu xem đó, ta cũng buồn bực, từ khi Hoan Nhi khỏi bệnh thì đã trở nên như vậy, làm việc ổn thỏa ,bình tĩnh không hề hoạt bát như trước, tính tình cũng không khóc không nháo.” 
 
Lý Tĩnh Dao thở dài.
 
Lý Vân Trử nghĩ đến chuyện phát sinh lúc gặp Thẩm Tẫn Hoan hai tháng trước, lúc ấy đầu óc cũng mơ hồ.
 
“Không phải Tam cô nương cùng giúp quản lý Đông Đường ư?” 
 
A Viêm nhấp một ngụm trà rồi nói.
 
“Đúng rồi, từ khi phụ trách chuyện của Đông Đường, liền va chạm với Thái tử, Nhị hoàng tử. Lần trước được mời vào triều, Nhị hoàng tử cắn chặt ép Hoan Nhi nhận tội, thật sự là khiến ta tức chết, Hoan Nhi cũng không biết tại sao lật lại thế cờ sang Thái phó, còn được Hoàng đế xem trọng.”
 
trong mắt Lý Vân Trử thoáng qua một tia phức tạp, nhưng vẫn bình tĩnh rót trà cho Lý Tĩnh Dao: 
 
“Hoan Nhi thông minh nhanh trí, là chuyện tốt, chẳng qua cháu cảm thấy cũng không cần để cho Hoan Nhi tiếp xúc quá nhiều với người của hoàng gia.”
 
Ánh mắt A Viêm nhìn Lý Vân Trử thay đổi.
 
“Dượng cháu muốn để con bé làm quan, ta nói thế nào cũng vô ích.” 
 
Lý Tĩnh Dao nói.
 
Lý Vân Trử không nói gì.
 
Lý Tĩnh Dao tiếp tục nói: 

 
“Ta thấy sắc mặt con bé không tốt, chắc là biết ý ngầm của Hoàng thượng về chuyện hôn phối Triệu thị và Thường An, ta không cho người khác nói với con bé.”
 
“Thường An đúng là đã đến tuổi cưới gả, nhưng sau khi Thái hậu hoăng thệ, Triệu thị ở Giang Nam nhỏ hẹp đã nhiều năm không có động tĩnh gì, nếu thật sự muốn quyết định hôn sự, phải điều tra thật kĩ.” 
 

Lý Vân Trử cau mày nói.
 
“Ta kêu cháu tới là vì chuyện này, mấy ngày nữa Triệu thị sẽ vào kinh đến viếng thăm, trong phủ nhất định sẽ đãi khách, phủ Thượng thư nằm dưới chân thiên tử, không tránh khỏi có thám tử mật thám, lén điều tra chuyện này mà để Hoàng đế biết được thì không tốt lắm, cho nên mới kính nhờ Vân Trử cháu.” 
 
Lý Tĩnh Dao nắm tay Lý Vân Trử nói.
 
Mặc dù Lý Vân Trử không nói nửa lời, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ tầm quan trọng của chuyện này.
 
Hoàng đế nhất định có lý do, rốt cuộc là muốn cất nhắc Triệu thị tộc lần nữa, hay là có mục đích khác.
 
Ngoài dặm hoàng thành có bao nhiêu quý nữ danh viện, hết lần này tới lần khác lại để ý tới trưởng nữ Thẩm thị.
 
Chuyện này trong mắt người ngoài được xem là cơ hội tốt kết thân với hoàng gia, nhưng không biết người trong cuộc đã bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.
 
Thẩm Tẫn Hoan chết cũng không ngờ được, lại ngồi cùng xe ngựa với Thiệu Trần.
 
Bên trong xe đương nhiên không ai nói gì, tiếng xe lộc cộc lắc lư vang lên bên tai không ngừng.
 
Bên ngoài là đường phố náo nhiệt, Thẩm Tẫn Hoan theo thói quen vén rèm xe lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy một cặp phu thê bế tiểu công tử dừng trước người bán kẹo hồ lô, nam nhân đó ôm lấy nhi tử, mặt đầy yêu thương để bé chọn vị bé thích ăn.
 
“Muốn ăn kẹo hồ lô à?” 
 
Thiệu Trần nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan bị hù dọa, quay đầu thấy Thiệu Trần đang nhìn mình, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà ánh mắt dịu dàng, hơn nữa còn có thể thấy nàng từ trong đôi mắt đó.
 
“Không có, ta chỉ nhìn thôi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan vội nhìn sang chỗ khác.
 
“Tại sao ngài lại muốn tìm ta tới gặp Bách Dung?”
 
 Thẩm Tẫn Hoan bất ngờ hỏi một câu, buổi sáng mới nói với trưởng tỷ xong, bây giờ đã biết rồi?
 
“Ngươi đi hai lần đều không thành, ta không nhìn nổi.” 
 
Thiệu Trần cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
 
Đột nhiên, hắn hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, để hắn nhìn nàng thật kỹ.
 
“Thái tử không hài lòng với ta ư. . . ?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan trả lời một câu theo bản năng.
 
“Trước khi ta tiếp quản Đông Đường, phủ Thượng thư có quyền đưa ra đề xuất.”
 
Thiệu Trần dừng một chút.
 
“Nhiều năm qua Đông Đường đều do phủ Thượng thư quản lý, giờ phút quan trọng lại Thái tử đột nhiên tới giúp một tay, là muốn chứng minh với người đời là phủ Thượng thư không có bản lĩnh hay là ta không có bản lĩnh?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Thiệu Trần thấy ánh mắt kiên định của Thẩm Tẫn Hoan, nhất thời không biết nên trả lời nàng thế nào.
 
Hắn cãi nhau với nàng, trước giờ đều thua.
 
Trong xe ngựa lại trở nên yên tĩnh.
 
“Thái tử điện hạ, chúng ta đến rồi.” 
 
Trạch Vũ ở bên ngoài nói.
 
Xe ngựa vừa mới dừng hẳn Thẩm Tẫn Hoan đã không chần chừ, vén rèm chui ra ngoài, không đợi phu xe cầm cái đạp chân tới đã nhảy xuống xe.
 
Bách Dung tiếp đãi hai người ở thư phòng, có lẽ là vì trước đây đã nghe lời can gían của Thẩm Tẫn Hoan về《 Thiên cung sách 》, cho nên nói chuyện với nàng cũng rất khách khí.
 
“Hai lần trước không gặp Thẩm cô nương, lão phu cho là ngài sẽ không quay lại nữa.”
 
Tuổi của Bách Dung cũng không quá lớn, nhưng lại nuôi râu dài, không trắng không đen, lúc nói câu này, ông ấy mỉm cười tự mình bưng chén trà ấm đặt vào tay nàng.
 

“Bách đại nhân nói như vậy, chẳng lẽ lúc trước cố ý không gặp ta sao?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói đùa.
 
“Cô nương nhanh mồm nhanh miệng, “ Bách Dung để Thái tử ngồi ở chủ vị trước bàn còn mình ngồi bên phải, “Ngay cả Thái tử điện hạ cũng mời tới, lý nào lão phu lại không gặp.”
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy trên vách treo một bức vẽ sơn thủy, bên phải có dòng chữ “Thi thư chấp lễ”[1], bên trái có dòng chữ “Hiếu đệ lực điền”, phía trên treo tấm bảng ghi “Vụ bổn đường” .
 
[1] Thi thư chấp lễ: có nghĩa là Kinh thi, Kinh thư, hành lễ
 
Nhớ lại những gì Thẩm Ký Dung nói trong thư về lý lịch của Bách Dung, tấm bảng này thật sự không tệ.
 
“Bổn vương biết công việc của Bách đại nhân bận rộn, nên sẽ nói thẳng vào vấn đề.” 
 
Thiệu Trần nói, “Chắc Bách đại nhân cũng đã nghe nói qua về chuyện xảy ra ở Đông Đườn, không biết ngài có suy nghĩ thế nào?”
 
Thẩm Tẫn Hoan quan sát phản ứng của Bách Dung.
 
“Lão phu đã hiểu ý của Thái tử điện hạ, , nhưng lão phu đã lớn tuổi, không muốn tung hoành nữa, chỉ muốn yên ổn nhận ân huệ mà bệ hạ ban cho, rồi dưỡng già.” 
 
Bách Dung đứng dậy, rồi hành lễ với Thiệu Trần.
 
“Sự hưng vong của thiên hạ là trách nhiệm của thất phu, Bách đại nhân hiểu đạo lý này chứ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Bách Dung nhìn Thẩm Tẫn Hoan thật sâu.
 
“Bệ hạ chiếu cố lão phu, để lão phu được làm một chức quan nhàn tản dưới chân thiên tử, đã quen sống tự tại như vậy nhiều năm rồi.” 
 
Bách Dung vuốt râu nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ mỉm cười, đứng dậy hành lễ, nói: 
 
“Thứ cho tiểu nữ vô lễ, dám hỏi Bách đại nhân, ân huệ trong phủ, là bệ hạ ban cho, hay là Bách đại nhân tự mình xin đượcc?”
 
Chân mày Bách Dung cau lại, nghiêm túc suy nghĩ về tiểu nữ trước mặt: 
 
“Trình độ học vấn đã được tôi luyện, là cha ngươi dạy ư?”
 
Thẩm Tẫn Hoan lại hành lễ: 
 
“Nếu cha để tiểu nữ hiệp quản lý Đông Đường, đương nhiên phải học từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, sao có thể nước lên thì thuyền lên chứ.”
 
Bách Dung trầm ngâm một tiếng, đặt tay sau lưng đi qua đi lại tiền đường.
 
Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần nhìn nhau, Thiệu Trần hiểu ý, nói: 
 
“Đông Đường là tư thục do triều đình mở ở dân gian, triều đình rất cần hiền tài.”
 
“Trong triều còn nhiều Tài tử, Trạng nguyên mà, đương kim Đại học sĩ Trần Sĩ Đức vừa có tài vừa có đức, Thái tử điện hạ có thể mời hắn.”
 
Bách Dung bình tĩnh lại, nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ: 
 
“Đông Đường cần một người có thể gánh vách kỳ vọng lớn của Hoàng thượng và dân chúng, chiêu hiền nạp sĩ cũng không phải là chọn phi tử, Bách đại nhân nói quá lời rồi.”
 
Thật sự không dám mời Trần Sĩ Đức, Trần gia đứng giữa hai phái, nhưng trong tối lại là hạng kiến hôi cúi đầu trước phủ Lương Hầu.
 
Trên đường về hai người cũng dịu hơn nhiều, Thẩm Tẫn Hoan không chỉ một lần nhìn lén thấy khóe miệng Thiệu Trần cong lên một cách khó hiểu.
 
“Vốn tưởng rằng Thẩm cô nương quang minh chính đại, sẽ không nhìn lén.” 
 
Thiệu Trần nửa híp mắt nói.
 
“Nhìn thì nhìn thôi, ngài cười gì chứ?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan không phủ nhận hành động bất nhã của mình.
 
Thiệu Trần mở mắt ra, thấy Thẩm Tẫn Hoan đang ngồi trong góc gần cửa sổ cái, rõ ràng là buồng rất nhỏ xe, nhưng khoảng cách giữa hai người lại xa hơn tưởng tượng.
 
Sau khi căn nhấc một lát, Thiệu Trần hơi dịch người, sát lại gần chỗ cửa sổ.
 
Thẩm Tẫn Hoan không thể tránh né, sợ động mạnh sẽ khiến xe ngựa bị lật, đành để mặc hắn ngồi bên cạnh mình.
 
“Lúc ngươi dùng lời lẽ nghiêm túc* châm chọc Trần Sĩ Đức có tài nhưng thể gánh vác trácb nhiệm, sao không lúng túng như vậy đi?” 
 
Thiệu Trần trầm giọng, khóe miệng vẫn nở nụ cười.
 
*Từ gốc là Nghĩa chính ngôn từ (义正言辞).Nhưng đây là một cách dùng từ sai điển hình, chính xác phải là nghĩa chính từ nghiêm (义正辞严). Nghĩa là lời lẽ nghiêm túc, chính nghĩa.
 
“Bách Dung tâm cao khí ngạo*, rõ ràng lúc nói tới Trần Sĩ Đức đã lộ ra vẻ không cam lòng, chẳng qua ta chỉ nói theo ý của ông ta nói mà thôi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nháy mắt nói.

 
*Tâm cao khí ngạo: Tính khí kiêu ngạo, thái độ bất mãn tự cho mình là nhất
 
Mặc dù gặp được Thiệu Trần sớm hơn kiếp trước, nhưng Thẩm Tẫn Hoan vẫn cảm thấy không đúng lắm, luôn cảm thấy thiếu niên trước mắt này rất từng trải, dường như sau khi trải qua gian khổ đã trở nên bình tĩnh, khác hẳn với Thái tử Đông Cung vui vẻ, phóng khoáng lúc trước.
 
“Dường như điện hạ không giống mấy lời mà tiểu nữ nghe được.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan thử dò xét.
 
“Hả?” 
 
Thiệu Trần nghiêng đầu qua nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Nghe nói điện hạ không quan tâm tới chánh sự, nhưng hôm nay tiếp xúc thì cảm thấy mấy lời đó đều là tin vịt.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan biết Thiệu Trần đang nhìn mình, cho nên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
 
Thiệu Trần cười khẽ: 
 
“Ta cũng nghe nói, Tam cô nương Thẩm gia là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện, bây giờ gặpcũng là chuyết thấy.”
 
“Ngài thật sự muốn toàn quyền quản lý Đông Đường ư? Vậy còn phủ Thượng thư thì sao?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nghiêng đầu hỏi.
 
Bây giờ nàng thật rất lo về chuyện này.
 
Bây giờ trời đã tối, bên trong xe không nhìn rõ.
 
Thiệu Trần nghiêm túc nhìn vào đôi mắt trong veo của thiếu nữ rất lâu, không nói gì.
 
Một lúc lâu sau, Chi Đồng ở bên ngoài kêu: 
 
“Cô nương, chúng ta đến rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan xuống xe, nhìn thấy Lý Vân Trử, A Viêm còn có Thẩm Thường An đang chờ ở cửa, liền bước nhanh về phía trước: 
 
“Tỷ tỷ, Đại ca.”
 
Thẩm Thường An nghênh đón, lại nhìn thấy Thiệu Trần ở phía sau xuống xe theo, vội vàng hành lễ.
 
“Bái kiến Thái tử điện hạ, đã phiền điện hạ phải đưa xá muội về rồi.”
 
Thiệu Trần khoát tay: 
 
“Lý công tử tới rồi à.” 
 
Ánh mắt dừng trên người A Viêm rất lâu.
 
“Dạ.” 
 
Lý Vân Trử hành lễ.
 
Nhận ra được ánh mắt của hắn, Lý Vân Trử lại nói: 
 
“Vị này là quân sư trong quân doanh, A Viêm.”
 
“Chúc mừng tướng quân phải hiền.” 
 
Dường như mấy lời này Thiệu Trần nói bằng giọng mũi, rất nhẹ.
 
Sau đó nói với Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Chuyện nên nói đã nói rồi, cứ chờ tin tốt.”
 
Thẩm Tẫn Hoan đưa mắt nhìn Thiệu Trần ngồi lên xe ngựa rời đi, ánh mắt vẫn hướng về xe ngựa tới khi nó biến mất ở khúc quanh.
 
“Hoan Nhi, có đói bụng không, cùng dùng bữa với tỷ tỷ đi.”
 
Thẩm Thường An bám vào vai Thẩm Tẫn Hoan.
 
“Tỷ tỷ, muội không đói bụng.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi xoay người, hờ hững nhìn nàng.
 
“Sao lại không đói bụng chứ ? Ăn rồi mới về à?” 
 
Thẩm Thường An vội nói.
 
“Tỷ tỷ, nếu Hoàng thượng hạ chỉ gả tỷ cho Triệu thị, tỷ có cam tâm không?”
 
Thẩm Thường An đứng ở đó, mãi lâu sau, cũng không trả lời.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui