Chi Đồng bưng đồ ăn sáng vào phòng, thấy Thẩm Tẫn Hoan nằm trên bàn ngủ. Lại thấy trên bàn trải giấy bút, đã viết xong hai toa thuốc.
Một tờ là cách điều chế của bạch hổ thang[1] chữa phổi ở giai đoạn sau, một tờ là cách điều chế tuyên bạch thừa khí thang[2] thông phủ, còn có một loạt thuốc bổ cấm kỵ, Chi Đồng nhìn mà sắc mặt lạnh lẻo.
[1] Bạch hổ thang: Trị sốt cao, đổ mồ hôi, mặt đỏ, khát nước, nhức đầu, nhức răng, chảy máu nướu răng, chảy máu cam do nhiệt ở phần khí
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[2] Tuyên bạch thừa khí thang: Thanh phế, định suyễn, tả nhiệt, thông tiện. Trị ôn tà ở phần khí, suyễn, đờm, nghẽn ở ngực, sốt cơn, bón.
“Rõ ràng cô nương chưa từng đọc sách y nào mà.”
Lẩm bẩm.
Thẩm Tẫn Hoan về phủ trước, giao giấy mình đã viết cho Thẩm Ký, khiến Thẩm Ký vô cùng cảm động, hối hận hết lần đến lần khác, không nên coi phủ Thượng thư như người lạ. Khuất thị đứng nghiêm bên cạnh, luôn đứng sau Thẩm Ký hai bước chân.
“Ký Nho đâu rồi?”
Thẩm Ký hỏi.
Khuất thị lắc đầu:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Buổi sáng vẫn còn ở đây, bây giờ cũng không biết đi đâu rồi.”
“Lúc về nhất định sẽ dùng gia pháp.”
Dáng vẻ hận không thể rèn sắt thành thép của Thẩm Ký giống hệt lúc Thẩm Đan Thanh khiển trách học sinh.
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ, sáng sớm hắn nghe Ký Dung nói chuyện nàng, nói tới chuyện Thẩm Khuynh Ninh chạy tới quận Thượng Dương trói thần y Tuân Chi.
Thẩm Ký Nho vô cùng kích động, lập tức chuẩn bị ngựa để đi.
Để hắn tới quận Thượng Dương còn tốt hơn tới Nam Cương gấp trăm lần, huống hồ, Thẩm Tẫn Hoan cũng tin tưởng y thuật của Tuân Chi.
Thi thị biết chuyện của Thẩm Khác, phái Tào ma ma đưa dược liệu tới, tiện thể đón Thẩm Tẫn Hoan về phủ.
Mấy ngày sau, Thẩm Tẫn Hoan ăn trưa với Thi thị ở viện Trai Tâm, Thẩm Ký phái người tới phủ báo tin, nói Thẩm Khác đã tỉnh, tình hình đã khá hơn nhiều, Thẩm Tẫn Hoan nghe thấy Thi thị thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói tốt.
“Sao tổ mẫu lại biết chuyện của thúc công?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
Thi thị cười không nói, gắp miếng thịt ba rọi cho nàng, uống một ngụm canh rồi mới nói:
“Ta còn biết cháu là người cứu Thẩm Khác đấy.”
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc, tưởng là Khuất thị nói, không ngờ Thi thị lại phủ nhận:
“Khuất thị sẽ không mật báo, cháu đoán nhầm rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan biết, tổ mẫu không muốn nói, mình có hỏi gãy lưỡi thì cũng sẽ không được trả lời.
“Tổ phụ cháu có quan hệ tốt nhất với thúc công cháu, phu nhân của ông ấy là Mạnh thị Hà Bắc, lúc còn bé đã từng kết nghĩa kim lan với ta ở Giang Nam, bây giờ Mạnh thị đã đi trước, tổ phụ con cũng không còn. Nhưng tình nghĩa còn đó, ta phải để ý tới ông ấy, nếu không lúc ta sang thế giới bên kia, tổ phụ cháu còn không lải nhải với ta đến chết mất à.”
Thi thị ăn no rồi, đứng dậy đứng tiến tới trước Quan Âm nhắm mắt như đang cầu phúc, cứ đứng yên lặng như vậy, trông rất cô đơn.
Ăn trưa xong, Thẩm Tẫn Hoan đã không còn sức đi bộ tiêu thực, đi về phòng liền ngã lên giường.
Chi Đồng đóng cửa phòng buông rèm, lặng lẽ cầm một bức thư tới:
“Cô nương, đường cô nương gửi thư cho ngài.”
Thẩm Tẫn Hoan vốn đã sắp ngủ rồi, nghe thấy câu này, lại bò dậy, không để ý tới hình tượng ngồi khoanh chân trên giường đọc.
Chi Đồng thấy đọc một bức thư thơ hai trang giấy lâu như vậy mà không có phản ứng gì, quan sát biểu cảm của Thẩm Tẫn Hoan rồi hỏi nhỏ:
“Cô nương, đường cô nương nói gì vậy ạ?”
“Bách Dung.”
Thẩm Tẫn Hoan lẩm bẩm một cái tên, khiến Chi Đồng bị doạ sợ sững sốt.
Thẩm Tẫn Hoan đưa thư cho Chi Đồng, Chi Đồng nhìn xuống, ngoại trừ nói cảm ơn, trọng tâm đều nói tới người tên “Bách Dung” này.
“Vị này không phải là...”
Chi Đồng ngập ngừng nói.
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu.
Mặc dù trông Thẩm Ký Dung nhu mì, yên tĩnh, nhưng lại không tinh tế, chu đáo đến vậy.
Hôm đó gặp nhau ở trên đường, nàng đã sớm nhìn ra vẻ mặt lo âu của Thẩm Tẫn Hoan, nhưng chưa có cơ hội để hỏi, đúng lúc bận chuyện của Thẩm Khác, mất mấy ngày liền. Rồi sau đó Thẩm Ký Dung nghe tin tiên sinh của Đông Đường cáo lão về quê, liền viết thư đề cử Nhâm đại học sĩ, hiện đảm nhiệm chức Thứ sử Ung Châu - Bách Dung, để nàng đi mời, chận được miệng lưỡi mọi người.
Trong thư đã nêu các ưu và khuyết điểm, chăm chỉ miễn bàn.
Thẩm Tẫn Hoan đã có quyết định.
Chi Đồng đang định phát biểu suy nghĩ trong lòng, lại thấy Thẩm Tẫn Hoan đã ngủ say.
Năm ngày sau
“Con đã đến phủ của Bách Dung hai lần, nhưng không thấy ai.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi trên tháp nói.
“Con mời Bách Dung làm gì?”
Thẩm Thường An để sách xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi dậy nói:
“Cha à, cha có cảm thấy chế độ của Đông Đường vấn đề không?”
“Đó là quy định của triều đình, chẳng qua nhà chúng ta chỉ phụ trách quản lý, có chuyện gì vậy?”
Thẩm Thường An hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan xuống khỏi tháp ngồi bên cạnh Thẩm Thường An:
“Phàm là vương tôn quý tộc, không có tiên sinh nào nguyện ý ra tay dạy dỗ, những học sinh đó nhân cơ hội để lười biếng không có chí tiến thủ, đúng là mất đoàn kết. Con nghĩ, không bằng mời một vị tiên sinh có lai lịch tới để quản lý giờ học và kỷ luật của học sinh, san sẻ công việc với Lâm Trường sư.”
“Bách Dung từng là Đại học sĩ, bây giờ lại là Thứ sử Ung Châu, cho dù cha hay nương đi mời cũng chưa chắc đã mời được.”
Thẩm Thường An suy tư một lát rồi nói.
Một lát sau, đột nhiên Thẩm Thường An bật cười.
“Cha cười gì vậy?”
Thẩm Tẫn Hoan hoài nghi.
“Cha đang nghĩ, Hoan Nhi lại tìm ra lỗ hổng này.”
Thẩm Thường An cười nói.
“Cha cũng nghĩ giống con ạ?”
Thẩm Tẫn Hoan trợn tròn mắt hỏi.
Thẩm Thường An khép sách lại, nghiêng đầu nhìn nàng:
“Con nghe cha nói, Thái tử điện hạ cũng nghĩ như vậy, có lần bãi triều còn tới hỏi cha, nhưng mà Thái tử cũng không thích hợp để tuyển tiên sinh.”
Một lúc lâu sau, Thẩm Tẫn Hoan mới cười lúng túng.
Thẩm Thường An cố ý không đề cập tới vài lần “Đụng chạm” của Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần:
“Nếu là Hoan Nhi có thể làm được chuyện này, nhất định có thể khiến bọn họ nhìn con với con mắt khác.”
Thẩm Tẫn Hoan buồn bực không vui đi lang thang đến Khuynh Lan Uyển, nhấc chân bước vào, không ngờ lại thấy Thẩm Khuynh Ninh ở trong sân.
Thẩm Tẫn Hoan không gõ cửa đã vào phòng của Thẩm Khuynh Ninh, doạ nàng ấy sợ tới giật mình.
Quay đầu nhìn lại hoá ra là Thẩm Tẫn Hoan:
“Thẩm Tẫn Hoan muội muốn chết à, đi vào mà cũng không ra thanh âm.”
Thẩm Tẫn Hoan hơi bối rối, nhìn thấy trong lòng tỷ ấy đang một cái bọc nhỏ, sau đó lòng hiếu kỳ nổi lên, tò mò tiến tới:
“Nhị tỷ, tỷ đang giấu cái gì đó?”
Thẩm Khuynh Ninh liếc nàng, cúi người xuống tiếp tục bọc một hộp gấm lớn.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong hộp gấm có đồng tiền, bạc vụn và ít ngân lượng:
“Cái này ...”
“Chờ tỷ tích góp được hai ngàn hai lượng vốn riêng rồi, sau này ta ở phu gia* tương lai thì có thể sống tốt hơn rồi, muội phải giữ bí mật cho tỷ đó.”
*Phu gia: nhà chồng
Thẩm Khuynh Ninh nháy mắt với Thẩm Tẫn Hoan.
Thẩm Tẫn Hoan nghe vậy, cười nhạt hỏi:
“Vậy bây giờ Nhị tỷ còn thiếu bao nhiêu?”
“Còn thiếu một ngàn năm trăm hai.”
Thẩm Khuynh Ninh khóa lại hộp gấm rồi cẩn thận giấu vào trong tháp.
Thẩm Tẫn Hoan chợt nhớ tới lúc vô tình thấy Thẩm Khuynh Ninh nhìn lén Giang Dư.
“Nhị tỷ, có phải tỷ có người thích rồi đúng không?”
Thẩm Tẫn Hoan hỏi rất cẩn thận, không hiểu sao giây phút ấy lại thấy đau lòng.
Phản ứng của Thẩm Khuynh Ninh lại rất bình tĩnh, bỏ thảm nhung ngồi xuống đất:
“Tỷ cũng không biết, sang năm nữa tỷ sẽ cập kê, ai biết sau này sẽ thế nào.”
Thẩm Tẫn Hoan ôm đầu gối ngồi ở nơi đó lắc đầu, nếu có thể, đương nhiên nàng hy vọng hai tỷ tỷ sẽ tìm được phu gia như ý, nhất là Thẩm Khuynh Ninh, không biết kết cục của kiếp này sẽ thế nào.
“À đúng rồi, muội đã biết chuyện của trường tỷ chưa?”
Thẩm Khuynh Ninh nói.
Thẩm Tẫn Hoan nghi ngờ nói:
“Tỷ ấy có chuyện gì?”
Thẩm Khuynh Ninh bất giác lại gần nàng nói:
“Tỷ nghe Tào ma ma nói, nương chọn trúng Triệu thị của Giang Nam, nghe nói là nhà mẹ đẻ của Thái hậu, cũng là ý ngầm của Hoàng thượng.”
Thẩm Tẫn Hoan lẳng lặng nhìn tỷ ấy, “Triệu thị Giang Nam?”
Lại là hắn?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...