Thiệu Kỳ coi như không nhìn thấy, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Tẫn Hoan, nhưng giọng nói lại rất cung kính:
“Tam đệ không cần dây vào, bổn điện chỉ muốn hỏi Thẩm cô nương một lý do mà thôi.”
Trước cung Phượng Nghi là một khoảng sân lớn, được trải đệm da trâu, ánh mặt trời vẩy ở phía trên rất thoải mái, Thẩm Tẫn Hoan không hề sợ bộ dáng như muốn ăn thịt người của Thiệu Kỳ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiệu Kỳ chưa từng bị người khác chống đối như vậy, nhìn vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan vân đạm phong khinh, trong lòng càng không được tự nhiên, bước lên trước cấp cho nàng điểm màu sắc nhìn.
"Chỉ là một nha đầu không hiểu chuyện thế gia mà thôi, Nhị ca tội gì phải cố chấp?"
một tay Thiệu Trần cản Thiệu Kỳ, một tay khẽ đỡ Thẩm Tẫn Hoan, ngăn trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, nhìn Thiệu Kỳ.
Thẩm Tẫn Hoan ngơ ngác nhìn bóng lưng cao hơn mình một cái đầu trước mặt, cả người đều là mùi thuốc, đột nhiên không biết nên để tay ở đâu.
Nàng rất lo Thiệu Trần sẽ giống như kiếp trước, nóng tính lên sẽ gây ra đại họa. Nhưng Thiệu Trần đã chắn nàng, nên không thể thấy được vẻ mặt của hai nguời họ.
“Có chuyện gì vậy?”
Lương phi đi từ hành lang tới, thấy bộ dạng này nên tưởng Thiệu Trần và Thiệu Kỳ mâu thuẫn, bước tới nhanh hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người đồng loạt hành lễ, lúc này Lương phi mới nhìn thấy tiểu nha đầu được Thiệu Trần bảo vệ đằng sau lưng, ngầm quan sát, sau đó nói với Thiệu Trần:
“Thái tử thất lễ, về chép kinh thư một trăm lần.”
Thẩm Tẫn Hoan vội tiến lên nói:
“Lương phi nương nương bớt giận, là thần nữ không biết quy củ đụng phải Nhị điện hạ.”
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy chuyện này không thể trách Thiệu Trần, muốn phạt thì chỉ có thể phạt mình và Thiệu Kỳ, nếu trách hắn thì sẽ nợ nhân tình. Nàng không muốn như vậy.
Nhưng Thiệu Trần lại như muốn đối nghịch với nàng, rất sảng khoái chấp nhận, khiến Thẩm Tẫn Hoan vô cùng lúng túng.
Cho dù tính cách thay đổi, nhưng không phải lúc này cũng nên giải thích một chút sao? Huống chi Thẩm Tẫn Hoan nhớ quan hệ của hắn và Lương phi cũng không tốt lắm, đây thật sự là đổi tính, chứ không phải là đổi người sao!
“Thuần dung hoa ở điện Nghi Hoà chờ Nhị điện hạ về đó.”
Lương phi ôn hòa nói với Thiệu Kỳ.
Thiệu Kỳ thấy tình hình như vậy cũng không ổn lắm, dù sao Lương phi chưởng quản tam cung lục viện, mà thân mẫu của hắn chỉ là một Dung hoa, nên không thể đắc tội nổi, đành phải đè nén sự không vui trong lòng, hành lễ rồi rời đi.
Lương phi nghe nói Thẩm Đan Thanh dẫn Tam cô nương của ông vào cung giải thíhc, Lý Tĩnh Dao cũng đi theo, nhưng không thấy đến điện Cần Đức, hỏi ra mới biết bị Tư Đồ Nguyệt gọi tới cung Phượng Nghi nói chuyện, vừa định tới hưng sư vấn tội, nhưng lại thấy mấy người này đang căng thẳng.
Lương phi nhìn Thẩm Tẫn Hoan không chớp mắt, dáng vẻ nàng ấy lúc nói chuyện cực kỳ giống Lý Tĩnh Dao hồi còn nhỏ. Hôm nay quan sát kĩ mới phát hiện dung mạo giống Lý Tĩnh Dao đến bảy phần, ba phân còn lại không có khí khái của Lý Tĩnh Dao, mà lại mềm mại. Những đường nét trên khuôn mặt chưa nẩy nở hết nhưng đã vô cùng xinh đẹp, sợ là sau này dung mạo sẽ vô cùng tuyệt thế.
Thiệu Trần giương mắt thấy Lương phi nhìn Thẩm Tẫn Hoan như vậy, khẽ ho một tiếng, nói:
“Mẫu phi.”
Lương phi mới hoàn hồn, vung tay áo tiến lên kéo Thẩm Tẫn Hoan, nửa ngồi vuốt ve má nàng, thích đến không nói thành lời, khen:
“Tiểu Tẫn Hoan đã lớn vậy rồi.”
Dứt lời liền rút ra một cái trâm ngọc trai đỏ hạc vàng, cài lên nha kế của Thẩm Tẫn Hoan “Đi vào cùng bổn cung đi.”
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn Thiệu Trần, thuận theo nắm lấy bàn tay Lương phi đưa tới, đi vào cung.
Trong điện Nghi Hoà đã sớm đốt lò ấm áp.
Thiệu Kỳ mặc trường sam màu đỏ nhạt xẻ hai bên nằm nghiêng trên ghế thái sư nghịch ngọc bội, hình như là mới vừa tắm xong, thỉnh thoảng trên đầu lại có nước nhỏ xuống, rơi vào vạt áo mở hơn nửa lộ ra bộ ngực. Trong con ngươi thâm thúy không hề có chút hỉ nộ ái ố.
“Sao Kỳ Nhi lại nằm đây?”
Thuần dung hoa vốn định tới điện Nghi Hoà giúp Thiệu Kỳ xử lý, nhưng tới lại không thấy ai, ra ngoài lại gặp Lương phi, định về trước, nhưng vừa vào nội thất đã thấy bộ dạng Thiệu Kỳ như vậy, nhất thời giận mà không chỗ xả, “Nếu để cho người ngoài nhìn thấy, con phải giải thích với phụ hoàng thế nào đây!”
Thiệu Kỳ mím môi, không cam lòng bỏ chân xuống ghế:
“Mẫu phi, ngài cũng đừng quan tâm, tự con có chừng mực.”
Thuần dung hoa thở dài:
“Bây giờ ai mà không biết, sau khi Thái tử khỏi bệnh càng chăm chỉ hơn, tự mình đến phủ đệ của đại thần thăm hỏi, nếu con còn không tới chỗ phụ hoàng thì sức nặng càng ảnh hưởng hơn!”
Thiệu Kỳ miễn cưỡng đứng lên đi tới trước mặt Thuần dung hoa, khoác tay lên vai bà:
“Mẫu phi, ngài có biết con giả vờ trước mặt người ngoài rất khổ không, để nhi tử nghỉ ột chút đi mà ~ "
Dừng một lát, hắn đi tới chỗ các cung nữ sau lưng Thuần dung hoa, nâng mặt một người trong đó lên:
“Nếu như mẫu phi thật sự lo cho nhi tử, vậy thì phải giúp nhi tử thối gió bên gối* phụ hoàng nhiều hơn.”
* Thổi gió bên gối: lời nỉ non của vợ bên tai chồng. Tuy là chỉ một cơn gió nhỏ nhưng lại có sức công phá rất lớn, có tính quyết định thành bại rất cao trong một số việc.
“Con!”
Thuần dung hoa liếc mắt sang, khuôn mặt tinh xảo phút chốc trở nên yếu ớt.
Vốn tưởng là sinh được một Hoàng tử thì bà có thể dựa vào hắn để từng bước lên trời. Ai ngờ đã hơn mười mấy năm, dường như Hoàng thượng chỉ nhớ tới nhi tử của ông mà không nhớ bà, phân vị cũng chỉ dừng ở ngũ phẩm Dung hoa.
Bây giờ bà không chỉ bị nhi tử chế giễu, càng là cả tiền triều hậu cung trò cười!
Thấy Thiệu Kỳ không cho bà bậc thang để bước xuống, Thuần dung hoa đàn đành bỏ qua, nói với cung nữ đáng thương bị Thiệu Kỳ coi trọng:
“Ngươi ở đây phục vụ Nhị điện hạ đi.”
Dứt lời liền phất tay áo dẫn cả đám rời đi.
Lần ở lại này, trong cung lại mất một cô gái đang độ xinh đẹp.
Lần đầu tiên Tư Đồ Nguyệt gặp Thẩm Tẫn Hoan, liền nhìn không dời mắt. Liên tục nói với Lý Tĩnh Dao:
“Nếu ta có phúc sinh được nha đầu lanh lợi như ngươi thì tốt.”
Lý Tĩnh Dao còn đang tức giận vì mấy lời lúc nãy, liếc bà ấy:
“Sợ ngươi không phúc phận như vậy, để ngươi sinh nhi tử đi.”
Tư Đồ Nguyệt cũng không quan tâm, vỗ nhẹ bụng nói: “Nhi tử cũng tốt, làm một Vương gia tiêu dao.”
Lương phi bưng trà đưa cho hai người:
“Đang êm đẹp sao lại nặng lời vậy.”
Rồi sắp xếp điểm tâm đặt ở bàn uống trà nhỏ bên Thẩm Tẫn Hoan, sau đó cùng ngồi chung với Thẩm Tẫn Hoan.
“Tại muội lôi khuê nữ bảo bối của muội ấy ra đùa, nên muội ấy bực mình với muội."
Tư Đồ Nguyệt nghiêng người nói với Lý Tĩnh Dao, khóe miệng còn nở nụ cười.
Lý Tĩnh Dao chỉ nghiêng người ân cần nói với Thẩm Tẫn Hoan:
“Bệ hạ nói gì với con vậy?”
Thẩm Tẫn Hoan lại từ đầu đuôi đến đuôi, không ngại nói thêm, cố ý tránh chủ đề Thiệu Kỳ. Thấy sắc mặt Lý Tĩnh Dao không đổi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ bà sẽ truy cứu chuyện mình chống đối Thiệu Kỳ.
"Bệ hạ biết con va chạm với Nhị hoàng tử có nói gì không? Nhị hoàng tử có nói câu nào tổn thương tới con không?”
Lý Tĩnh Dao nhíu chặt mày, như muốn nhìn ra câu trả lời từ trong mắt nàng.
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan trầm xuống, cúi đầu khẽ cười, nắm lấy tay bà rồi nói:
“Hoan Nhi không sao, nương đừng lo.”
Lý Tĩnh Dao thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt gặp Lương phi nhìn Thẩm Tẫn Hoan bằng ánh mắt ôn hoà.
Tư Đồ Nguyệt nhìn thấy cả quá trình, bà cảm thấy tiểu nha đầu này khác với mọi người. Vì vậy vẫy tay, kéo Thẩm Tẫn Hoan tới trước mặt.
“Đã đọc được nhiều sách chưa?”
Tư Đồ Nguyệt cười hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ ý trong câu hỏi của Thần quý phi rồi đáp:
“Thích đọc sách giết thời gian thôi ạ."
Tư Đồ Nguyệt gật đầu:
“Bé ngoan, ngươi là người đầu tiên dám chống lại Hoàng tử.”
Chợt nhớ Mộ Khinh Hàn đã từng kể cho nàng nghe vài chuyện về vị Thần quý phi này, trong lòng không khỏi chấn động.
“Đứa con do Thuần Dung hoa sinh ra, đúng là di truyền từ bà ta, người hạ tiện như vậy sớm muộn gì cũng phải xử lý.”
Tư Đồ Nguyệt lạnh mặt nói.
Từ khi Hoàng hậu về Bắc Yến cõi tiên, tam cung lục viện đều do Lương phi chưởng quản, nhưng người cải quản hậu cung lại là vị Thần quý phi này, người mà Thái hậu đã qua đời cũng từng kiêng kỵ.
Với thân phận tiểu thư thế gia giữ được Phi vị lục cung vốn đã là truyền kỳ, tính cách cũng ngang bướng, thích là thích, không thích là không thích, giết người không cần lý do, nhưng tới bây giờ cũng không lạm sát người vô tội.
Dùng nguyên văn lời Mộ Khinh Hàn nói “Thần quý phi vừa vào cung, phi tần lục viện đi bộ cũng phải dè chừng.”
Nhưng hôm nay thấy người này đang dưỡng thai, cười khanh khách, không hề tàn độc chút nào, Thẩm Tẫn Hoan rất nể phục.
Có thể đưa người như vậy vào cung kìm chế hoàng quyền, cũng phải được Thẩm Đan Thanh và đám lão thần chấp nhận
“Xem ra nương ngươi còn chưa mời thầy đến dạy cho ngươi.”
Giọng Tư Đồ Nguyệt hết sức bình thường, nghiêm túc nhìn Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Ngươi thông minh như vậy, nhất định phải mời một vị bản lãnh lớn dạy cho ngươi.”
Lý Tĩnh Dao như nghe được điều gì, vội ngứt lời:
“Tư Đồ Nguyệt, tỷ định làm gì?”
Lương phi ở bên cạnh cười:
“A Dao, sao bây giờ muội lại sợ như vậy.”
Tư Đồ Nguyệt tự nhiên xoa đầu Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Cũng không thể giống như nương ngươi chỉ biết giết, nếu có thể thì văn võ song toàn. Nếu ngươi đưa ra được kế sách tốt như vậy, nếu không, để ta thương lượng với bệ hạ, kêu Thiếu phủ giám Lục đại nhân nhận đứa học sinh này.”
Thẩm Tẫn Hoan vừa nghe xong còn chưa kịp phản ứng, Lý Tĩnh Dao đã nhảy cẫng lên, phải để Lương phi kéo lại, nếu không đã nhảy lên người Thần quý phi:
“Tư Đồ Nguyệt, quả nhiên tỷ không tốt bụng, quan hệ của muội với lão bất tử kia thế nào tỷ còn không biết sao?”
Tư Đồ Nguyệt nhíu mày, bình tĩnh lại bắt đầu nói cho Thẩm Tẫn Hoan biết chuyện tình của Lý Tĩnh Dao năm đó, không nói sót một câu trước mặt nhân vật chính. Cuối cùng Lý Tĩnh Dao không thể nhịn được nữa, xấu hổ tới đỏ mặt ép Thẩm Tẫn Hoan kéo ra cửa điện, gọi cũng không chịu vào.
"Muội nhìn xem, mãi mới tụ họp được một lát, còn bị muội nói tới chạy.”
Lương phi thở dài.
Phải nói rằng, nếu bà đứng trên góc độ của Tư Đồ Nguyệt, cũng sẽ mạnh tay vạch trần lịch sử đen tối của muội ấy trước đây.
Chuyện giữa Lý Tĩnh Dao và Lục Sinh Lương, đã qua nhiều năm với đủ mọi thăng trầm nhưng vẫn chưa hạ màn. Ai nhìn vào cũng thấy không ổn, chứ đừng nói tới là tỷ muội tốt.
Nói tới Lục Sinh Lương, Lương phi có thể nói rất nhiều lời không hay.
"Muội sẽ không thật sự động tâm chứ ?”
Lương phi trợn mắt nhìn Tư Đồ Nguyệt để xác nhận.
Tư Đồ Nguyệt không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn giữ dáng vẻ vừa rồi, mỉm cười nói với Lương phi:
“Tổ tiên của Thẩm thị đã đồng ý với Đế tổ, nữ tử không kế thừa Thượng thư lệnh, vừa rồi không đồng ý, nữ tử không được hướng làm quan, với cả, nha đầu này lại muốn mạng của Cao lão đầu, nếu Thẩm Đan Thanh đã nàng ấy vào cung giải thích thì trong lòng đã có quyết định, người có thể bảo vệ nha đầu này thuận buồm xuôi gió trong triều, chỉ có Lục Sinh Lương.”
“Thiếu phủ thuộc phái trung lập, sao có thể làm khó bệ hạ được? Huống chi A Dao cũng không muốn để tiểu Tẫn Hoan...”
Trong lòng Lương phi do dự, thấp giọng nói.
“Chuyện này không nghe theo muội ấy được, tỷ cũng đừng mềm lòng, do dự sẽ chỉ làm lỡ đại sự.”
Tư Đồ Nguyệt lạnh lùng nói.
Trong lòng Lương phi sáng như gương, Tư Đồ Nguyệt không phải dê con mặc cho người ta làm thịt, từ lần trước bị người tính kế sinh non, muội ấy đã bắt đầu kéo đuôi sam của phủ Lương vương.
“Con của A Dao, muội nhất định sẽ không để người ta tổn thương tới con bé.”
Tư Đồ Nguyệt cúi đầu xoa bụng, lẩm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...