Loạn thần mỹ nhân

Đây là lần đầu tiên hai người họ cùng ngồi trên tháp, khiến Chi Đồng và Hỉ Nhi trố mắt nhìn nhau.
 
Thẩm Tẫn Hoan cầm ấm trà lên rót một chén cho Thẩm Khuynh Ninh, “Thường ngày Nhị tỷ không tới tìm muội nói chuyện, sao hôm nay lại tới?”
 
“Tới tìm muội làm gì? Để muội chọc tức rồi đánh một trận à?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Khuynh Ninh kêu lên trà nóng rồi nói, “Đánh xong còn phải về chịu phạt.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cong môi cười, “Vậy sau này để muội tới tìm tỷ, có phải tỷ thấy muội tốt nên đại nhân đại nghĩa không nhớ lỗi của tiểu nhân đúng không?”
 
Thẩm Khuynh Ninh gãi đầu, kinh ngạc quay đầu nhìn Chi Đồng: “Sao muội ấy lại thông minh vậy?”
 
Chi Đồng che miệng cười nói: 
 
“Tam cô nương hiểu chuyện, Nhị cô nương không vui sao?”
 
Thẩm Khuynh Ninh nuốt nước bọt nói: 
 
“Vui thì vui, nhưng nếu sau này không có ai đấu võ mồm với ta nữa, ta sẽ buồn chết mất.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tỷ cũng thật khó hầu hạ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ hừ một tiếng.
 
“Xuân Lâm và Bình Nhi suýt chút nữa hại chết muội, hôm nay tỷ tức giận nên mới ra chủ ý tàn nhẫn đó.” 
 
Thẩm Khuynh Ninh nhấp một ngụm trà, hình như không cam lòng.
 
“Muội biết, nhưng Nhị tỷ mời Tuân Chi đến vì muội, muội không biết phải cảm tạ thế nào.” 

 
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạt, đáp lời nàng.
 
Kiếp trước, Thẩm Tẫn Hoan không gọi Thẩm Khuynh Ninh là Nhị tỷ.
 
Thẩm Khuynh Ninh cũng sửng sốt một lát, nhướng mày nói thẳng: 
 
“Muội nghe lời như vậy lại khiến tỷ muốn trói Tuân lão nhân tới khám cho muội đó.”
 
Thẩm Tẫn Hoan bật cười thành tiếng: 
 
“Tuân Chi sống hơn phân nửa đời người, cũng chỉ sợ mình tỷ.”
 
Thẩm Khuynh Ninh không đáp, nhấp từng ngụm trà, thấy khói trắng trên trà không còn nữa, đột nhiên nói một câu: 
 
“Lúc muội bị bệnh, Ngũ cô nương Mộ gia tới thăm muội, bị tỷ chọc tức ngăn lại ngoài phủ.”
 
Ngũ cô nương mà Thẩm Khuynh Ninh nhắc tới chính là bạn từ nhỏ của Thẩm Tẫn Hoan - thiên kim của Binh bộ Thượng thư Mộ Viên Dung, Mộ Khinh Hàn.
 
Mộ gia có sáu nhi tử, chỉ có mình Mộ Khinh Hàn là nữ nhi, Mộ lão gia vô cùng cưng chiều. So với năm nhi tử kia, quả thực là khác nhau một trời một vực. Trong thời đại trọng nam khinh nữ này, Mộ Viên Dung cũng được coi là một người cha kỳ lạ …… Cho nên cũng cưng chiều được một nữ nhi tính tình y hệt.
 
Tính Mộ Khinh Hàn ngay thẳng, y hệt Thẩm Khuynh Ninh. Tuy có đầu óc dụng binh đánh giặc và giỏi bàn binh thuật, nhưng lại không độc miệng bằng một phần vạn Thẩm Khuynh Ninh. Cho nên Thẩm Khuynh Ninh nói Mộ Khinh Hàn bị tỷ ấy chọc tức, quả thực Thẩm Tẫn Hoan có thể tưởng tượng ra được tình huống lúc ấy.
 
Về phương diện khiến người khác nghẹn lời, Thẩm Tẫn Hoan vẫn rất tin tưởng Thẩm Khuynh Ninh.
 
Thẩm Tẫn Hoan cố nhịn cười, vô cùng khó khăn nói mấy chữ: 
 
“Khinh Hàn có nói gì không?”
 
Thẩm Khuynh Ninh vẫn lạnh nhạt như hoa cúc: 

 
“Nàng ta không nói gì.”
 
Thật là lạ.
 
Mỗi lần Mộ Khinh Hàn tới tìm Thẩm Tẫn Hoan, nhất định sẽ nói một tràng. Cho nên Thẩm Khuynh Ninh nói Mộ Khinh Hàn không bảo gì, Thẩm Tẫn Hoan cũng không tin.
 
Thẩm Tẫn Hoan định hỏi vài câu, không hiểu tại sao lại phải ngăn Mộ Khinh Hàn ngoài phủ, nhưng thấy Thẩm Khuynh Ninh không nhanh không chậm, nên vẫn bình tĩnh chờ.
 
Sau khoảng nửa chén trà nhỏ, Thẩm Khuynh Ninh nháy mắt ra hiệu cho Chi Đồng, đám hạ nhân liền lui ra ngoài.
 
Thẩm Tẫn Hoan dừng động tác uống trà.
 
“Tóm lại là bắt đầu từ hôm nay, muội bớt qua lại với mấy cô nương thế gia đó đi, dù Mộ đại nhân có quan hệ tốt với nhà chúng ta, nhưng cũng không biết tâm tư của những người trong Mộ phủ.” 
 
Thẩm Khuynh Ninh nhỏ giọng như là tự nói cho mình nghe, nhưng Thẩm Tẫn Hoan nghe rất rõ.
 
Thẩm Tẫn Hoan vuốt thân chén, rũ mi suy nghĩ ẩn ý trong đó.
 
Thẩm Khuynh Ninh tiện tay dời đĩa hoa quả khô qua, cầm một quả long nhãn lên bóc.
 
“Chẳng lẽ là bên ngoài xảy ra chuyện sao?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh nói.
 
Động tác bóc vỏ của Thẩm Khuynh Ninh cứng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Tẫn Hoan, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường: 
 
“Coi như là muội đoán đúng rồi, tỷ nói cho muội nghe, nhưng muội không được hỏi lại người khác.”

 
khóe miệng Thẩm Tẫn Hoan cong lên, từ trước đến nay Thẩm Khuynh Ninh không như này, cho dù có chuyện trọng đại thì cũng không ngồi trên tháp như bây giờ. Nếu không phải là chuyện khiến Thẩm Khuynh Ninh thật sự khó mở miệng nên mới lằng nhằng mất nửa ngày
 
Nghĩ vậy, nàng chỉ tò mò Thẩm Khuynh Ninh biết điều gì.
 
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, tỷ cảm thấy bên trong có rất nhiều chuyện không rõ.” 
 
Thẩm Khuynh Ninh nhíu mày nói.
 
“Tỷ cứ từ từ nói, muội nghe hiểu mà.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Câu tiếp theo của Thẩm Khuynh Ninh khiến Thẩm Tẫn Hoan thực sự sợ hãi, “Tỷ từng thấy Xuân Lâm gặp một nam tử che mặt, nhưng cách khá xa nên không nghe rõ, nhưng chắc chắn người đó không phải là người của phủ Tổng đốc, hình như viên ngọc bên hông nam tử để lộ một nửa là đồ trong cung.”
 
Lúc nghe đến đồ trong cung, Thẩm Tẫn Hoan chấn động, giương mắt nhìn Thẩm Khuynh Ninh.
 
Lại nghe: 
 
“Sau khi muội bệnh đúng thật là đã xảy ra vài chuyện, đang êm đẹp Thượng Quan Văn bị ngã ngựa gãy tay, không biết tại sao lúc tĩnh dưỡng lại nhiễm bệnh dịch, lập tức bị đưa về nông thôn. Thần quý phi mang thai được mấy tháng, sau chuyện của Thượng Quan Văn suýt chút nữa sinh non, may mà ma ma bên cạnh nhạy bén, không thì cái thai này của Quý phi rất khó nói.” 
 
Lúc Thẩm Khuynh Ninh nói tới Thần Quý phi, rõ ràng hơi kiêng kị.
 
Đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan biết tới mối quan hệ này …… Thân cô cô Thẩm Đan Sương là con thứ của vợ cả Thượng Quan gia, Thượng Quan Văn là biểu đệ của Thẩm Tẫn Hoan, mà Thần quý phi họ Tư Đồ, là Trưởng nữ của Thái sử lệnh. Thượng Quan gia và Thẩm gia là anh em đồng hao, Tư Đồ gia dựa vào vây cánh của Thẩm gia.
 
Có người muốn động tới mối quan hệ bám váy này.
 
Nhìn chung trong triều đình, người muốn hạ bệ Thẩm thị nhát cũng chỉ có đám người Lương Hầu phủ Vương thị.
 
Tộc Vương thị là tổ tiên của Tiên đế, lúc Tiên đế còn sống lập được đại công, sau khi Tiên đế băng hà xin từ quan ban Tước. Không có công lao, nhưng tự tạo binh khí, tự tiện chiêu binh, buộc tội trung thần, thu thuế nặng.
 
Kiếp trước Thẩm Tẫn Hoan chịu không ít thiệt thòi từ Vương thị.
 
“Tỷ vốn không nghĩ tới.” 
 

Thẩm Khuynh Ninh rửa tay, cắt ngang hồi ức của Thẩm Tẫn Hoan, “Nhưng mấy ngày gần đây trưởng tỷ thật sự rất mệt, nên tỷ đến đây.”
 
Thẩm Tẫn Hoan đệ đưa khăn qua, Thẩm Khuynh Ninh dừng một chút, chậm rãi nhận lấy lau tay.
 
Thẩm Tẫn Hoan vứt bỏ hồi ức, nghiêm túc nhìn Thẩm Khuynh Ninh, không biết lấy dũng khí ở đâu, nói với nàng: 

 
“Trước kia muội thích đối chọi với tỷ là không đúng, sau này muội sẽ không thế nữa, muội sẽ cho thuộc hạ làm mấy cái vỏ gối đưa tới viện của tỷ.”
 
Thẩm Khuynh Ninh cúi đầu lau tay, không ngừng lau như đang lau đi thứ gì đó dơ bẩn, rất lâu sau mới ngẩng đầu.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy rõ hốc mắt nàng ấy đỏ bừng, trên mặt còn lộ ra ba phần kiêu ngạo, đặt khăn lên bàn, đứng dậy đi giày vào: 
 
“Trong phòng muội có mùi thật đó, bớt người cho thoáng gió.”
 
Chưa kịp cáo biệt, Thẩm Khuynh Ninh đã bước ra ngoài.
 
Trong sân truyền đến tiếng Thẩm Khuynh Ninh quở trách Hỉ Nhi, Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy ra cửa nghe, lại ngây người.
 
Vào Tiết Thanh minh năm nàng năm tuổi, mẹ và Hà thị dẫn tỷ tỷ tới chùa cầu an, nàng nhỏ tuổi bướng bỉnh nhất định muốn trèo tường đi ra ngoài, không ngờ bị ngã từ trên tường xuống, đúng lúc được Thẩm Khuynh Ninh cứu được. Cánh tay nàng bị hòn đá cắt qua tạo thành vết sẹo lớn, còn liên lụy tới Thẩm Khuynh Ninh bị thương ở đầu gối. Kết quả cha chỉ lo cho nàng mà không quan tâm đến Thẩm Khuynh Ninh ở bên cạnh.
 
Chân nàng ấy bị tật, đó là vì vết thương cũ lúc đó không được chẩn trị kịp thời. Kể từ đó, giữa Thẩm Khuynh Ninh và nàng nảy sinh khoảng cách.
 
Kiếp trước đúng là đã nợ rất nhiều. Thẩm Tẫn Hoan xoa dây thần kinh não thứ năm đang căng lên, vẫn còn sớm, nên vẫn buồn ngủ, vừa mới xoay người, liền nghe thấy Thẩm Khuynh Ninh nói, “Ai dám nói chuyện ngoài phủ cho muội ấy, sẽ rút lưỡi các ngươi!”
 
Chẳng lẽ còn có chuyện khác?
 
Đầu Thẩm Tẫn Hoan căng lên, ấn huyệt trở về giường lạnh băng, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, mặc dù kiếp trước đã trải qua một lần, nhưng vẫn chưa được hướng phát sinh của một số mối quan hệ, điều này khiến nàng có vẻ bị động. Thẩm Tẫn Hoan nghiêng người quấn chặt người, lỗ hổng trong nội tâm mới có thể lấp đầy một chút.
 
“Đồ trong cung?”
 
 Nàng lẩm bẩm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui