Thiệu Kỳ cùng Thẩm Đan Thanh hồi phủ.
Xe ngựa của Nhị Hoàng tử còn chưa đến cửa phủ, trên dưới phủ Thượng thư đã nhận được thông báo.
Buổi sáng mặt Thẩm Đan Thanh còn đây hăm hở, không biết sao bây giờ lại đầy lệ khí, Lý Tịnh Dao nhìn mà cũng bất giác nhíu mày, thấy Thiệu Kỳ đi theo sau, lập tức thu biểu tình. Thấy người đi đến tiền đường, Thi thị được Lý Tịnh Dao đỡ đứng dậy:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhị điện hạ đại giá, không tiếp đón từ xa.”
Thiệu Kỳ đỡ tay:
“Lão phong quân đa lễ.”
Rồi vén áo choàng ngồi lên đầu.
Lý Tịnh Dao phân phó hạ nhân châm trà, rồi nhìn Thẩm Đan Thanh:
“Trước mặt Nhị điện hạ, lão gia còn có chuyện gì không hài lòng?”
Thẩm Đan Thanh đen mặt cố ý nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hôm nay Cao Thái phó và ta liên danh thượng tấu tán thành Thiên cung, long nhan Hoàng Thượng vui mừng, nhưng không ngờ Cao Thái phó đó lại một mình chiếm lấy công lao! Đúng là bực mình.”
Thi thị không nói gì, Thiệu Kỳ cười nói:
“Lúc ấy Thẩm đại nhân hơi kích động, chỉ trích Cao đại nhân vài câu, không ngờ Cao đại nhân nhất thời bực bội, lại nói chuyện tán thành này là do Tam cô nương Thẩm gia đề xuất ngay trong triều đình, khiến cho mọi người nhao nhao lên, phụ hoàng rất tức giận, liền sai bổn điện tới điều tra thực hư.”
“Hoan Nhi?”
Thi thị kinh ngạc, vội kéo Thẩm Đan Thanh “Mau nói rõ ra!”
Lý Tịnh Dao mở to mắt đứng lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, hận thể không băm thây vạn đoạn Cao Thái phó.
Thiệu Kỳ híp mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người trong Thẩm gia, khóe miệng hơi cong lên.
Ngoài trời đang mưa nhỏ, lúc Thẩm Tẫn Hoan ở Trường An các cũng nghe được tin tức trong phủ, lập tức cảm thấy chuyện lớn không ổn, quả nhiên không bao lâu đã bị truyền đến tiền đường, Thẩm Thường An và Thẩm Khuynh Ninh đều kinh ngạc, đứng ngồi không yên, Thẩm Tẫn Hoan khuyên can, an ủi mãi, Thẩm Thường An mới để Chi Đồng bung dù đưa nàng đi.
Thiệu Kỳ và cha cùng hạ triều? Đúng là chuyện lạ, hai người này cả đời không qua lại với nhau lại không cùng phe phái.
Thẩm Tẫn Hoan rất mong chờ được gặp “Người bạn cũ” đã đẩy mình vào bước đường cùng, chân bước cũng nhanh hơn.
Vừa bước vào bậc cửa tiền đường, Thẩm Tẫn Hoan đã bị đòn cảnh tỉnh.
“Quỳ xuống!”
Lý Tịnh Dao quát lớn.
Lý Tịnh Dao chưa bao giờ tức giận với mình như vậy, đành phải ngoan ngoãn quỳ xuống.
“Con cũng biết, cô nương chưa cập kê, chưa thông qua quốc khảo thì không được tham chính! Cha con hồ đồ, con cũng hồ đồ sao?”
Lý Tịnh Dao nén nhịn không phát cáu, nhưng cũng cao giọng hơn nhiều.
Hoá ra là chuyện này, sợ là mình đã đoán đúng rồi.
Thấy vẻ mặt phiền muộn của Thẩm Đan Thanh, chắc là đã bị Cao Thái phó kia lừa rồi.
Hơi ngẩng đầu liền thấy “Bạn cũ” đang ngồi ở đầu. Ở tuổi này, tên ác ma tội ác tày trời điên cuồng giết người vẫn chưa trưởng thành, khuôn mặt vẫn còn non nớt.
Thẩm Tẫn Hoan không nhìn hắn nữa, cung kính cong eo:
“Thưa nương, Hoan Nhi không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại hồ đồ?”
Lý Tịnh Dao đi đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, sắc mặt không tốt:
“Cha con bị Cao Thái phó tố cáo trên triều đình, nói dự thảo nghị quyết là chủ ý của con, vừa rồi cha con đã nhận, con còn không nhận ư?”
Tại sao Cao Thái phó lại biết là nàng nói?
Thẩm Tẫn Hoan hồi hộp.
Thẩm Tẫn Hoan ngửa mặt đáp:
“Là đề án《 Thiên cung sách 》ạ? Hoan Nhi cho rằng, Hoàng thượng không ngừng tu sửa lăng tẩm là việc của triều đình, bá tánh thiên hạ đều có thể tham gia thảo luận chính sự, cha làm không tồi.”
“Theo lời ngươi nói, ai cũng có thể thảo luận chính sự, vậy chẳng phải thiên hạ này ai cũng có thể làm chủ à?”
Thiệu Kỳ nghịch miếng noãn ngọc, liếc mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
Thẩm Tẫn Hoan cũng không thèm nhìn bộ dạng chính nhân quân tử của Thiệu Kỳ, lên tiếng phản bác:
“Thần nữ chưa bao giờ nói như vậy, vị công tử này đừng hiểu sai ý! E rằng người khác lại cho là ngươi có lòng phản nghịch.”
Mọi người đều kinh ngạc, Thi thị cũng hoảng sợ, suýt nữa đã không bắt được quải trượng.
Đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan biết hắn là Nhị Hoàng tử đương triều, nhưng lại làm nhục hắn.
“Ngươi!”
Thiệu Kỳ vô cùng tức giận, tiến tới nhìn thì mặt mày từ từ dãn ra, sự khinh thường trong mắt khiến nàng có vẻ rất đặc biệt, “Thẩm cô nương đúng là giỏi ăn nói, Cao Thái phó đã nói là cô nương đề ra kế sách, nếu Thẩm đại nhân cũng thừa nhận, vậy mời Tam cô nương nói rõ ra, nếu Tam cô nương đúng là một kỳ tài thì cũng không nên bị ẩn khuất rồi chôn vùi nơi khuê các!”
Thẩm Tẫn Hoan quay đầu sang, gương mặt hắn, lần nào nhìn cũng thấy ghê tởm, lời này là đang nói móc nàng, vì thế buột miệng thốt ra mấy chữ:
“Quân tử chu nhi bất tỷ, tiểu nhân tỷ nhi bất chu.”*
* Quân tử chu nhi bất tỷ, tiểu nhân tỷ nhi bất chu (Quân tử hoà đồng mà không phê cánh, tiểu nhân phe cánh mà không hoà đồng): Người quân tử tôn trọng giá trị của mọi người, yêu thương mọi người không phân biệt thân sơ, giàu nghèo, sang hèn…; cho nên người quân tử cư xử đồng đều với mọi người, không thiên vị ai. Trái lại, kẻ tiểu nhân chỉ tôn trọng, yêu thương những người cùng phe, cùng cánh với mình, cùng chung quyền lợi với mình. Vì thế, kẻ tiểu nhân không hành động vì lợi ích chung, mà chỉ về hùa với những kẻ hợp ý mình mặc dù những kẻ ấy hành động xấu. Đây là lời dạy của Khổng Tử.
Thẩm Đan Thanh hoảng sợ:
“Hoan Nhi, không được nói năng xằng bậy!”
Bầu không khí trở nên khẩn trương, lời này của Thẩm Tẫn Hoan đã châm lên ngọn lửa. Thiệu Kỳ không ngờ mình lại bị một tiểu nha đầu mười ba tuổi châm chọc, chút hảo cảm mới có lập tức biến mất, nhất thời tức giận, giơ tay chỉ vào nàng nói:
“Ngươi dám nói chuyện với bổn điện như vậy! Ngươi cũng biết ta là ai không?”
Thẩm Tẫn Hoan cũng dứt khoát đứng lên, nhìn thẳng vào Thiệu Kỳ, nói với giọng điệu ta mặc kệ ngươi là tôn tử của ai:
“Ta không có bản lĩnh biết tôn giá ngươi, từ trước đến nay bá tánh luôn trung với Yến quốc, kính với Thánh thượng, thật sự không biết ngươi là ai.”
“Hay cho so sánh của ngươi! Người đâu, đưa Thẩm Tẫn Hoan vào cung để phụ hoàng xử lý!”
Thiệu Kỳ bị chọc tức đến váng đầu, đây là bất kính với Hoàng tử trước mặt mọi người.
Thẩm Đan Thanh và Lý Tịnh Dao vội quỳ xuống:
“Điện hạ đừng mà! Tiểu nữ chỉ đồng ngôn vô kỵ*!”
*Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con nói thật mà không hề nghĩ ngơi
Thẩm Tẫn Hoan khinh thường tiến lên đỡ Thẩm Đan Thanh dậy:
“Cha! Chúng ta ngồi thẳng lưng, còn sợ bị người ta vô cớ hãm hại không thành sao? Chúng ta tiến cung nói rõ ràng với Hoàng thượng, kế sách này là con nói thì sao chứ, cha là Thượng thư, cũng không thể để cho người khác một mình được công!”
Sau đó nàng trấn an Thi thị, rồi Thẩm Tẫn Hoan xoay người ra khỏi tiền đường, cũng thèm liếc mắt nhìn Thiệu Kỳ.
Thấy khí thế của nàng nước chảy mây trôi như vậy, Thiệu Kỳ càng giận đến nổi gân xanh. Hắn chưa từng bị đối xử như vậy, có nữ nhi nhà nào không xin quỳ xuống lấy lòng hắn chứ, đầu óc Thẩm Tẫn Hoan này không tốt hay uống lộn thuốc, dám bất kính với Hoàng tử!
Thiệu Kỳ tức giận, vung mạnh tay áo, đi ra ngoài.
Công công đi theo sau sợ tới mức phất trần cũng không cầm nổi, run rẩy nói nhỏ với Thẩm Đan Thanh:
“Vậy vậy vậy…… Mời Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân cùng đi.”
Lý Tịnh Dao bị sốc trước lời nói không mấy thân thiện của Thẩm Tẫn Hoan với Thiệu Kỳ, đỡ Thẩm Đan Thanh không nói nên lời. Công công vừa mới nói xong liền chạy lấy người, Lý Tịnh Dao lập tức phân phó ám vệ vào cung truyền tin cho Lương phi, rồi cùng Thẩm Đan Thanh khua chiêng gõ mõ thay quần áo tiến cung.
Vào cung thỉnh an vào lúc này, xe ngựa của phủ Thượng thư xuất hiện trong cung, không khỏi khiến người ta chú ý, huống chi xe ngựa của Nhị Hoàng tử cũng đi theo sau tiến vào.
Thiệu Trần rời khỏi chỗ Lương phi, cũng tình cờ thấy xe ngựa tiến cửa cung.
Trạch vũ đằng sau buồn bực nói:
“Đã hạ triều, sao Thẩm đại nhân lại tiến cung? Ơ? Đằng trước là xe ngựa của Nhị điện hạ.”
Thiệu Trần đi tới gần đại điện, trông thấy một người thanh tú xuống khỏi xe ngựa, vạt áo thêu hoa quyên, phía trên thắt bím tinh xảo, tóc mai bung xoã, chỉ cài một cái trâm ngọc.
Trông nàng thuần khiết như vậy, khiến Thiệu Trần nhất thời không tiếp thu nổi, sau đó lại nghe Trạch Vũ nói:
“Vừa rồi có người truyền tin cho Lương phi nương nương, chẳng lẽ……”
Chẳng lẽ là lâm triều thượng sự?
Đang nghĩ vậy, Tư Tổng quản đã tự mình tới:
“Thái Tử điện hạ, Hoàng Thượng cho mời ngài tới điện Cần Đức.”
“Ta biết rồi, làm phiền tổng quản đi một chuyến rồi.”
Đi tới điện Cần Đức, liền thấy Thiệu Kỳ tức giận ngút trời đi tới.
“Nhị ca sao vậy?”
Thiệu Trần cười lỡ miệng hỏi.
Thiệu Kỳ đứng yên ổn định tâm trạng, nói với Thiệu Trần:
“Đệ từng gặp Tam cô nương Thẩm gia chưa? Nàng ta đúng là một người khéo mồm khéo miệng! Huynh nhất định phải để phụ hoàng phạt nặng nàng ta!”
Nói rồi thở phì phò về cung điện của mình thay quần áo.
Thiệu Trần: “……”
Công công chạỵ theo Thiệu Kỳ thở hổn hển vội vàng dừng lại hành lễ với Thiệu Trần:
“Lão…… Lão nô…… Tham…… Tham kiến Thái tử điện hạ.”
“Có chuyện gì vậy?”
Trạch Vũ tiến lên hỏi.
“Ai da, Nhị điện hạ tới phủ Thượng thư hỏi chuyện, không ngờ vị chủ tử Thẩm gia kia tính tình nóng nảy, châm biếm Nhị điện hạ một câu, chính là vị cô nương Thẩm gia mà hôm nay lâm triều Cao Thái phó nhắc tới ấy.”
Vẻ mặt công công u sầu, dường như đã dự kiến Thẩm tẫn hoan chết thảm kết cục.
“Chính là cô nương mà chúng ta gặp khi Đông Đường ạ?”
Trạch Vũ há to miệng không thể tin được.
Thiệu Trần nhướng mày “Ừ” một tiếng, nhất thời cũng không biết làm sao.
Tính tình còn nóng nảy hơn lúc trước nhỉ?
Nhìn Thiệu Kỳ đen mặt, Thiệu Trần lại rất buồn cười, càng nhanh chân tới điện Cần Đức hơn.
Thẩm Tẫn Hoan bị cung nữ nghiệm thân, xác định không có gì bất ổn, rồi được đưa tới điện Cần Đức. Vào khoảng thời gian này, không có văn võ bá quan, thay vào đó là một đội binh sĩ được trang bị võ trang.
Quả nhiên là hoàng gia, cửa bình thường không so được, cho dù ngây người ở đây mười mấy năm, nhưng bây giờ thay đổi góc độ nhìn, vẫn cảm thấy khí thế.
Thẩm Đan Thanh khom người được triệu kiến vào điện. Trừ phi Hoàng đế triệu kiến, ngự cửa không dễ vào. Thiệu Trần, Thiệu Kỳ cũng không ngoại lệ, đây là quy củ.
Thẩm Tẫn Hoan đứng yên ngoài ngự cửa, nhìn Thiệu Trần, trong lòng lại đau xót, uốn gối hành lễ.
Thiệu Kỳ còn chưa nguôi giận, đang định tiến lên tranh luận, ai ngờ Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy sau đó lạnh nhạt nhìn hắn, lui sang một bên đứng yên tĩnh.
Bản thân Trạch Vũ cũng không ưa Thiệu Kỳ, thấy hắn bị một nữ tử nhục nhã như thế, núp sau lưng Thiệu Trần suýt nữa đã cười ra tiếng.
Bên trong cánh cửa vang lên một giọng trầm, giọng điệu uy nghiêm của Hoàng đế truyền ra:
“Thẩm Tẫn Hoan, ngươi thật to gan! Đã dám tham chính, còn nói năng lỗ mãng với Nhị Hoàng tử của trẫm, ngươi phải chịu tội gì đây!”
Người hầu nô tỳ hai bên ở ngoài điện nghe thấy Hoàng đế tức giận, đều rối rít quỳ xuống.
Thiệu Trần vội vàng nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan với vẻ mặt không sao cả, vẻ mặt đó, dường như đang nói cho mọi người: “Sợ cái gì, ta lại không chột dạ.” Khẽ hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Thẩm Tẫn Hoan rất bình tĩnh đi đến tiền điện cao giọng nói:
“Hoàng Thượng bớt giận, làm tổn thương long thể, thần nữ mới là tội đáng chết vạn lần!”
Dù sao Hoàng đế không nhìn ra ngoài, đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan sẽ không để ý.
Chuyện này càng làm mọi người thổn thức.
Thiệu Kỳ lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan:
“Tai vạ đến nơi rồi mà còn cười? Đúng là kẻ không sợ chết.”
“Ta khuyên điện hạ rảnh rỗi thì đọc kinh Phật đi, để cho bình tâm lại, đại hỉ đại bi dễ tổn thọ.”
Mặt Thẩm Tẫn Hoan vô cảm nói, nhưng lực sát thương lại còn lớn hơn.
Hoàng đế nghe thấy lời Thẩm Tẫn Hoan nói thì tức giận đập bàn.
Thẩm Tẫn Hoan vẫn không gấp không loạn, nàng hiểu vị Hoàng thượng này, đề nghị của mình nhất định sẽ khiến ông ấy hứng thú.
Cao Thái phó là Thái phó mà Hoàng đế thân phong, ở trong triều lại khai ra người nhà của tâm phúc ông, rõ ràng là khiêu khích, nhưng Thẩm Đan Thanh là quan văn, và còn là khai quốc công thần, không thể không biết hậu quả của tội khi quân. Nếu thừa nhận, lần này triệu kiến, chắc là cũng muốn dẹp yên trong tiếng chặc lưỡi của triều đình.
“Thẩm cô nương, bệ hạ tuyên ngài vào.” Tư công công mỉm cười đi ra nói với Thẩm Tẫn Hoan.
Nhìn vẻ mặt này của ông ta, Thẩm Tẫn Hoan càng chắc chắn về suy nghĩ trong lòng, vì thế liền hành lễ, lướt qua Thiệu Kỳ thẳng người đi từ cửa chính vào.
“Trẫm hỏi ngươi” Đằng sau ngự bình vang lên tiếng nói “Quân tử chu nhi bất tỷ, tiểu nhân tỷ nhi bất chu. Chính là ngươi nói?”
“Đúng vậy ạ.” Thẩm Tẫn Hoan quỳ gối trước ngự bình nói.
“Ngươi cũng biết đụng tới Hoàng tử, là tử tội.”
Thẩm Tẫn Hoan thẳng lưng, vạt váy hoa quyên trải dưới đất:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần nữ không nói những lời này với Nhị Hoàng tử, mà là nói người trộm kế sách anh minh của người khác - Cao Thái phó!”
Một lời thành sấm*, cả sảnh đường không tiếng động.
*Một lời thành sấm: đại ý là Miệng quạ đen, nói là thành sự thật
Cao Thái phó và Thẩm Đan Thanh mỗi người đứng một bên, nghe được lời này, Cao Thái phó vô cùng tức giận, tiếng lên trước chất vấn:
“Tiểu cô nương như ngươi, rõ ràng là ngươi làm sai, đừng có bôi nhọ ta!”
Thẩm Tẫn Hoan không thèm quan tâm tới đống thịt bên cạnh, nói với Hoàng đế đằng sau ngự bình:
“Thần nữ thừa nhận mình có tội, nhưng gia phụ lo lắng quốc sự đến ăn ngủ không yên, thân là thần dân của bệ hạ, theo lý thì nên bài ưu giải nạn vì Hoàng thượng, không thì Hoàng thượng nghe xong lời can gián, rồi suy xét có giữ lại mạng của thần nữ hay không.”
Đằng sau ngự cửa im ắng, Yến Đế nghe vậy thì thấy thú vị, cười thầm:
“Ngươi nói đi, trẫm nghe.”
Vẻ mặt Cao Thái phó sợ hãi quỳ xuống:
“Hoàng thượng! Nữ nhi thứ ba của Thẩm gia đã nhận, tội của nàng ta đã phạm phải tử tội! Phải giết ạ!”
Lại nghe thấy giọng nói đầy uy hiếp của người trên cao ngồi sau ngự bình truyền đến:
“Cao thái phó, khanh sợ cái gì? Ngươi không phải là người đầu tiên can gián sao? Một lát thì nói là ngươi nói, một lát lại nói là nữ nhi của Thẩm Đan Thanh nói, ngươi ở trong triều coi trẫm là khỉ để hầu đùa bỡn sao!”
Cao Thái phó sợ tới mức mồ hôi lạnh lau trên đầu:
“Thần sợ hãi mà Hoàng thượng.”
Yến Đế nói:
“Thẩm Tẫn Hoan, trẫm xem ngươi có thể nói cái gì.”
Thẩm Tẫn Hoan không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói:
“Cao đại nhân, hôm ấy ngài và phụ thân tiểu nữ cùng hạ triều, cũng ở trong phủ tiểu nữ thương lượng chuyện quốc sự với phụ thân tiểu nữ, có việc này không?”
“Đúng là có việc này.”
Cao Thái phó liếc mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
“Vậy thì tốt, lúc ấy đại nhân đề nghị phụ thân tiểu nữ cùng thượng tấu, ngài muốn tiểu nữ nói ra suy nghĩ của, nhưng tiểu nữ không đồng ý, có việc này đúng không?”
Thẩm Tẫn Hoan không giải thích mà nàng tung ra vấn đề để nói cho Yến Đế nghe.
Là tội của Cao Thái phó!
“…… Đúng.”
Cao Thái phó không biết Thẩm Tẫn Hoan muốn làm gì, nên càng trả lời cẩn thận hơn.
Thẩm Tẫn Hoan nói tiếp:
“Cha tiểu nữ đồng ý với hẹn ước của ngài, kiến nghị cho ngài, nhưng ở trong triều, đại nhân lại lật lọng, chiếm công lao về mình, ngài đây là khi quân, còn cố ý đẩy tiểu nữ ra khiến cha của tiểu nữ khó xử, diễn trò với Quân vương trước mặt mọi người, ý đồ đáng chết!”
Cao Thái phó kinh ngạc, đứng dậy chỉ vào Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Nữ tử ngươi!”
Thẩm Tẫn Hoan cũng đứng lên, căm tức nhìn Cao Thái phó:
“Cao đại nhân, chuyện của bệ hạ là chuyện quan trọng nhất, ngài còng vo như vậy là có ý gì?”
Thẩm Tẫn Hoan biết rất rõ, chẳng qua vị Cao Thái phó này chỉ là một Trạng nguyên tuổi già mất trí tiền triều.
Trong lòng Thẩm Tẫn Hoan thấy buồn cười:
“Xin hỏi Cao đại nhân, trong lời can gián mà thần nữ chưa nói xong, thái phó đại nhân có bổ sung gì không?”
Cao Thái phó nhất thời nghẹn lời, hồi hộp nói:
“Lão phu đã nói rất rõ ở trên tấu chương, Thánh thượng anh minh, đương nhiên biết được nghĩa sâu xa trong đó.”
Tẫn Hoan khẽ cười, xoay người ngẩng đầu bước nói:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Cao Thái phó tuyên đọc tấu chương, đúng là đề nghị của thần nữ, thật ra tán thành không phải là tốt nhất.”
“Về mặt trưng dụng nhân lực, không thể tùy ý tráng đinh khắp thiên hạ, hoàng thất muốn khai chi tán diệp, sinh sôi nảy nở, bá tánh cũng muốn thế. Nếu cưỡng chế trưng dụng, nhất định sẽ lung lay lòng dân, đến khi đó, sẽ bất lợi cho việc thống nhất thiên hạ. Còn nữa, tu sửa Thiên cung, hao tổn rất nhiều của cải, không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, việc này vẫn phải được bá tánh đồng ý mới có thể tiến hành.”
Đây là lời tán thành đầu tiên của Thẩm Tẫn Hoan sau khi nhận chức vào năm đó.
Ngoài ngự cửa, Thiệu Trần nghe xong thì ngạc nhiên, còn vô cùng kinh ngạc, Thiệu Kỳ cũng nhíu mày.
Ở tuổi này, chỉ sợ còn lâu nàng mới bái Lục Sinh Lương là vi sư, lời can gián như vậy, sao nàng đã có thể nói ta từ sớm?
Hay là nàng đã thành thần đồng?
Thiệu Trần chắp tay sau lưng, trợn to mắt nhìn vào trong điện, như muốn nhìn xuyên kia.
Ai ngờ, câu tiếp theo càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
“Gia phụ biết Hoàng Thượng sốt ruột, nên đã thương lượng với thần nữ và đưa ra một đối sách vẹn toàn. Đó là bố cáo thiên hạ, mỗi tráng đinh làm việc hai năm sẽ được ban trước trăm lượng, nếu mỗi nhà đồng ý xây dựng Thiên cung ba năm thì sẽ ban thêm 50 lượng bạc trắng. Nếu nguyện ra sức làm từ 5 năm trở lên, sẽ ban thêm mười mẫu ruộng tốt, thời gian báo danh hai năm một lần, vậy thì các bá tánh muốn được lợi, lại nhận được ân điển của Hoàng thượng ngài, đương nhiên sẽ không ngừng làm việc vì triều đình.”
Thẩm Tẫn Hoan cố ý nhắc tới Thẩm Đan Thanh, vậy thì cũng có thể tăng sức nặng của ông trong lòng Yến Đế.
Còn chưa dứt lời, ngự bình từ từ được vén ra, khuôn mặt uy nghiêm của Yến Đế dần xuất hiện trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, chậm rãi nói:
“Cao Thái phó còn có gì muốn nói?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...