Quả nhiên phủ Lương Hầu lấy lý do tội phạm bỏ trốn chết gần phủ Thượng thư để phản công.
Việc này dây dưa mất vài ngày, phủ Lương Hầu như nắm được cơ hội lật đổ phủ Thượng thư, nghĩ mọi cách để điều tra, ầm ĩ đến mức cuối cùng Hoàng đế cũng không muốn quản.
Lữ Nham xử lý chỗ Tố Tâm chết rất sạch sẽ, phủ Lương Hầu muốn tra cũng không tra ra được cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người của Hình bộ tới rồi đi, sau đó đưa ra kết luận…… Sợ tội tự sát.
Tấm da trâu vẽ 《 Thiên cung sách 》chỉ còn lại tro tàn. Khi nghe bà tử mua đồ ăn căm giận miêu tả bộ dạng Lương Võ Đang đứng không vững lúc cầm tấm da trâu bị đốt, Thẩm Tẫn Hoan mỉm cười, không nói câu nào đi về phía trước.
Vương sư biết những lỗ hổng trong 《 Thiên cung sách 》, nếu 《 Thiên cung sách 》 không bị thiêu hủy, mà được đưa tới phủ Lương Hầu, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ buộc tội một tội danh lớn hơn nữa cho Lục Sinh Lương.
Lục Sinh Lương nhậm chức Công bộ Thượng thư kiêm Thiếu phủ lệnh, tuy là phái trung lập trong triều, nhưng rất nhiều lão thần biết chuyện ông từng theo đuổi Lý Tịnh Dao lúc còn trẻ, chắc chắn phủ Lương Hầu cũng biết, vì vậy sẽ nhất định sẽ ụp một chậu phân cho phủ Thượng thư khấu.
Vẫn là thủ đoạn tham lam này.
Thẩm Đan Thanh để Thẩm Tẫn Hoan tiến vào Đông Đường thì đúng như mong muốn của nàng, chỉ có không ngừng tiếp xúc với chính sự, cho dù chỉ là cơ hội tiếp xúc, cũng là một sợi dây để leo lên trên.
Cho dù thế nào, nhất định phải bảo vệ được phủ Thượng thư thì sau này mới có thể bảo vệ Thiệu Trần đăng cơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu Thẩm Tẫn Hoan chỉ nghĩ về việc này cả ngày, buổi sáng lúc Chi Đồng giúp nàng chải đầu đã chải được cả nắm tóc rụng.
“Tam cô nương, thư của Mộ cô nương.”
Quản gia cầm một bức thư đuổi theo sau, thở hổn hển nói.
Thẩm Tẫn Hoan nhướng mày:
“Của Khinh Hàn?”
Đúng là lạ, trước giờ Mộ Khinh Hàn luôn làm theo ý mình, có chuyện gì thì trực tiếp tới nói luôn, sao lần này lại gửi thư tới.
“Là tiểu hoàng môn của Mộ gia đưa tới, Mộ Ngũ cô nương không có tới.”
Quản gia cũng cảm thấy kỳ lạ, thuận miệng nói một câu.
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạt:
“Ta biết rồi, làm phiền quản gia rồi.”
“Dạ.”
Quản gia liên tục gật đầu với Thẩm Tẫn Hoan, rồi liền quay về.
“Chẳng lẽ Mộ cô nương thật sự tức giận vì bị Nhị cô nương nói nặng lời ạ?”
Chi Đồng thở dài, ánh mắt nghi ngờ.
Thẩm Tẫn Hoan lắc đầu mở thư ra, trên giấy có mấy chữ lớn, ngay cả một cái lạc khoản* cũng không có.
*Lạc khoản: phần đề chữ, ghi tên
Tới biên ải, đọc được thư đừng mong nhớ …… Mộ Khinh Hàn.
“Ngũ cô nương muốn đi xa còn báo riêng người nữa.”
Chi Đồng thấp giọng, nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền lún sâu.
“Quỷ nha đầu này.”
Thẩm Tẫn Hoan vô thức nhếch môi cười.
Chữ của Mộ Khinh Hàn xiêu vẹo, không hề có chút tinh tế của nữ, cũng tại lão gia đem Mộ gia cưng chiều nàng ấy như bảo bối, cũng không để nàng ấy làm chuyện mà mình không thích.
Nhưng tại sao lại đột nhiên tới biên ải, chẳng lẽ là đi thăm ngoại tổ một mình.
“Hình như không phải việc này.”
Thẩm Tẫn Hoan tự lẩm bẩm một câu, từ xa đã nghe thấy tiếng xe ngựa, lập tức cất bức thư đi.
“Lão gia đã hạ triều về.”
Chi Đồng liếc nhìn rồi nói.
“Tới nghênh đón thôi.”
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu nói.
Thẩm Đan Thanh về cùng với Cao Thái phó Cao Sĩ Lâm, cau mày xuống xe, thấy Thẩm Tẫn Hoan tới nghênh đón mới hơi giãn mày ra.
Thẩm Tẫn Hoan thấy ánh mắt lạnh lùng của Cao Sĩ Lâm, nhanh chóng phúc thân thỉnh an Thẩm Đan Thanh:
“Cha đã về.”
Thẩm Đan Thanh nâng Thẩm Tẫn Hoan dậy, tươi cười:
“Hoan Nhi tới Đông Đường à?”
“Cha cười thật xấu,” Thẩm Tẫn Hoan không nhịn xuống nói, nhịn cười trả lời ông:
“Dạ, thấy cha đã về, nên lại không muốn đi nữa, muốn bồi cha giải buồn.”
Chi Đồng nhìn thoáng qua Thẩm Tẫn Hoan, không nói gì.
Cao Sĩ Lâm đứng bên cạnh vuốt nửa chòm râu trên cằm, mặt bị thịt, cười rộ lên thì không nhìn thấy ngũ quan.
“Thẩm đại nhân thật có phúc, có khuê nữ nghe lời như vậy, Cao mỗ rất hâm mộ.”
“Vị này là Cao Thái phó, con đã từng gặp rồi.”
Thẩm Đan Thanh xoa đầu Thẩm Tẫn Hoan nói.
“Bái kiến Cao đại nhân.”
Thẩm Tẫn Hoan bái nhẹ, trong lòng rất bài xích lão nhân đầy mỡ này, vừa nhìn đã muốn móc cặp mắt chuột kia ra.
Thẩm Tẫn Hoan vẫn luôn cảm thấy Cao Sĩ Lâm đi đường không bao giờ nhìn đường, vì bụng to quá thì sao nhìn được.
Về cùng xe với người như vậy, sao Thẩm Đan Thanh lại không nhíu mày được chứ……
Thẩm Tẫn Hoan dẫn hai người vào tiền đường ngồi, tự mình rót trà cho Cao Sĩ Lâm. Sua đó đứng bên cạnh Thẩm Đan Thanh, quan tâm hỏi:
“Sao mặt cha rầu rĩ thế? Có chuyện gì phiền lòng ư?”
Thẩm Đan Thanh thở dài một hơi:
“Con còn nhỏ, không cần hỏi nhiều tới việc triều đình.”
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu, đang suy nghĩ câu tiếp theo thì nghe thấy Cao Sĩ Lâm lớn tiếng đậy nắp trà xuống, nuốt ngụm trà trong miệng, chép miệng nghiêng đầu nói:
“Trà của Thẩm đại nhân rất nhạt.”
“Trà nhạt vừa thanh vừa mát, lại có mùi thơm, cha thường lo chuyện quốc sự nên nhiều hay phiền lòng, uống trà nhạt là tốt nhất, nếu Cao đại nhân uống không quen, Tẫn Hoan sẽ lập tức bảo hạ nhân đi pha một ấm trà đặc tới.”
Thẩm Tẫn Hoan liếc mắt nhìn ông ta, giọng nói vẫn ôn hòa.
Cao Sĩ Lâm “Chẹp” một tiếng, nghiêng thân hình to béo với nói Thẩm Đan Thanh:
“Lệnh ái biết ý, khó trách Thẩm đại nhân muốn cho nàng ấy tới quản Đông Đường. Hôm nay vừa gặp, đúng là rất có khí phách, không thua gì đấng mày râu.”
Bất kể là mỉa là khen, Thẩm Tẫn Hoan vẫn coi như được khích lệ, uốn gối hành lễ nói:
“Đa tạ Cao đại nhân đã khen.”
Thẩm Đan Thanh chưa nói một câu, Thẩm Tẫn Hoan đã kết thúc đề tài, khiến ông ta cứng họng , đành phải nhẹ giọng trách cứ:
“Không được nghịch ngợm.”
Cao Sĩ Lâm phủ định:
“Thẩm đại nhân quá nghiêm khắc rồi, sau này nhất định lệnh ái có thể kế thừa Thẩm đại nhân.”
Lời này có ý châm chọc, văn võ trong triều ai mà không biết tổ tiên Thẩm gia không cho phép nữ tử kế thừa chức Thượng thư lệnh.
Thẩm Tẫn Hoan rất muốn biết tại sao Thẩm Đan Thanh lại muốn đưa sao chổi này về nhà. Hoặc là, Thẩm Đan Thanh không muốn đưa về, mà là tên mập chết tiệt này tự theo tới.
“Không thì……”
Cao Thái phó đảo mắt một vòng, gian xảo nhìn Thẩm Đan Thanh nói:
“Không thì để lệnh ái đưa ra ý kiến, dù sao chuyện này liên quan đến bá tánh, nếu lệnh ái đã tới Đông Đường, vậy thì ắt có cao kiến.”
Thẩm Đan Thanh nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan, có lẽ là mấy ngày gần đây bận việc bàn bạc về 《 Thiên cung sách 》, không gặp tiểu nữ nhi, nên luôn cảm thấy con bé đã cao hơn nhiều, khuôn mặt lại nẩy nở hơn, đương nhiên cử chỉ cũng đứng đắn hơn.
Rõ ràng Cao Sĩ Lâm muốn gây sự. Bắc Yến nghiêm cấm nữ tử chưa thông qua quốc khảo bàn luận về triều chính, một khi bị tố báo thì sẽ là tội lớn.
Thẩm Đan Thanh tâm phiền ý loạn, không biết nên từ chối thế nào.
Thẩm Tẫn Hoan nghe vậy thì mỉm cười, quay đầu nhìn thẳng Thẩm Đan Thanh nói:
“Chuyện liên quan đến bá tánh Hoan Nhi không dám nói bậy, nếu nói sai, Cao đại nhân sẽ kéo Hoan Nhi tới Hình ti chịu phạt, rất đáng sợ.”
Sắc mặt Cao Sĩ Lâm trở nên lạnh lùng, trằn trọc nửa ngày cuối cùng cũng đứng lên:
“Nếu Thẩm huynh đồng ý cùng ta thượng tấu tán thành, Thánh thượng chắc chắn sẽ nể mặt phủ Thượng thư, Cao mỗ không quấy rầy nữa, cáo từ.”
Thượng tấu tán thành?
Chuyện này đúng là lớn, theo quy củ là ai thượng tấu, ai bị “Bỏ bùa”, Ngự sử đài có thể lập tức viết một chồng sổ con đưa đến trước mặt Hoàng đế tố hắn.
Cao Sĩ Lâm là quân cờ bỏ đi của phủ Lương Hầu, lúc này lại nhiệt tình lôi kéo phủ Thượng thư, mục đích quá rõ ràng, người khác sẽ cho rằng ông ta tới để lấy lòng, nhưng người sáng suốt liếc mắt một cái liền biết ông ta có dụng ý khác.
Thẩm Tẫn Hoan biết mục đích của tên mập chết tiệt này, nhìn thân hình to béo của ông ta khuất dần, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, trong lòng đã có tính toán.
Đưa Thẩm Đan Thanh về thư phòng, Thẩm Tẫn Hoan đốt hương an thần, rồi ngồi trướ bàn trà pha một ấm trà xanh Quân Sơn.
Đợi nước sôi non nửa, trong ấm có nước sôi bắn ra, Thẩm Tẫn Hoan thuần thục dùng muỗng nhỏ khuấy thành lốc xoáy, rồi bỏ lá trà vào giữa lốc xoáy, đậy nắp vào chờ nước sôi hẳn, liền mạch lưu loát.
“Sao Hoan Nhi lại biết pha trà?”
Thẩm Đan Thanh đột nhiên đau đầu, không khỏi thấy kỳ lạ khi thấy Thẩm Tẫn Hoan thuần thục.
Thẩm Tẫn Hoan nhoẻn miệng cười:
“Không biết tại sao lại biết, có lẽ là sau khi bị bệnh đã từ từ tiếp nhận vài thứ.”
Trong lúc nói chuyện trà đã sôi, Thẩm Tẫn Hoan rót trà qua tấm lọc, trên tấm lọc là lá trà, trong phòng tràn ngập mùi hương thoang thoảng, hoà vào đó là hương an thần, rất dễ ngửi.
Lúc này đầu Thẩm Đan Thanh mới đỡ hơn, không còn đau muốn chết nữa.
Từ từ rót trà, Thẩm Tẫn Hoan đưa đến trước mặt Thẩm Đan Thanh để ông thưởng thức.
Thẩm Đan Thanh dùng hai ngón tay cầm chén trà lên mũi ngửi, sắc mặt tốt hơn nhiều:
“Là trà ngon.”
“Không chỉ nhờ lá trà, có thể pha được để ngửi được mùi lá trà, mới là thật sự lợi hại.”
Thẩm Đan Thanh đã uống trà nửa đời người, tự nhận tài pha trà còn đều không bằng nữ nhi.
Thẩm Tẫn Hoan đứng bên cạnh không nói câu nào, đợi Thẩm Đan Thanh uống xong một chén, mới rót thêm chén nữa.
Thẩm Đan Thanh đột nhiên nói một câu:
“Thật ra chuyện không khác gì lời Cao Sĩ Lâm nói , đúng là mấy ngày trước《 Thiên cung sách 》 bị hủy, lão thất phu Vương Sư kia sống chết muốn điều tra nhà chúng ta, nhưng lại không tìm thấy chứng cứ gì, chờ Thánh thượng không quan tâm nữa ông ta mới ngừng, ai ngờ bây giờ ông ta lại để các đại thần thương lượng về《 Thiên cung sách 》lần nữa.”
“Lão già Lục Sinh Lương kia cũng thật khốn kiếp! Lớn đầu rồi mà còn cáu kỉnh, nói Vương Sư cố tình muốn ra oai phủ đầu với ông ta, Vương Sư không nhận, ông ta liền nhốt mình trong phủ không hỏi tới chuyện này.”
Thẩm Đan Thanh càng nói càng thấy bất đắc dĩ.
Nghe ông nói đi, vốn là Yến Đế muốn chỉnh sửa bản vẽ Thiên cung một lần nữa.
Nhưng mọi người vốn đã có ý kiến trái chiều, không đồng lòng về《 Thiên cung sách 》. Bây giờ bản gốc bị thất lạc, chuyện tu sửa lăng như lửa sém lông mày, Thẩm Đan Thanh có trọng trách nặng nề thật sự như kiến bò trên chảo nóng.
Tính thối của Lục Sinh Lương này, chỉ cần một người phản đối ông ấy, ông ấy liền cáu kính. Nhưng ông ấy làm cũng không tồi, phủ Lương Hầu đúng thật là muốn chỉnh ông ấy, bây giờ ông ấy không ra khỏi cửa, không tham dự việc này thì cũng có lợi. Đúng lúc bản gốc đã bị thất lạc, khiến những lão thất phu trong triều đó ngươi chết ta sống, không để Hoàng đế trăm năm sau tới âm phủ thống nhất ngàn quân, đến lúc đó dùng gỗ thượng hạng, tùy tiện chôn dưới tường thành, ai biết là mồ của Hoàng đế.
Thầy trò Thẩm Tẫn Hoan và Lục Sinh Lương đã cùng đứng dưới mái hiên mấy chục năm, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được dụng ý của ông ấy lúc này.
Yên lặng nghe xong, Thẩm Tẫn Hoan đi qua đi lại, rất lâu sau mới mở miệng:
“Việc tu sửa lăng mộ liên quan đến vận mệnh quốc gia, không chỉ là chuyện của bệ hạ, mà cũng là chuyện của lê dân bá tánh.”
Nàng vừa dứt lời, Thẩm Đan Thanh ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thẩm Tẫn Hoan, lời này chạm đúng điểm mấu chốt.
Nhưng Thẩm Đan Thanh cũng không định cùng Cao Sĩ Lâm cùng thượng tấu tán thành, ông vốn định thay mặt phủ Tư Đồ can gián, Thần quý phi có thai, Yến Đế già còn có con nên rất coi trọng, cho dù Tư Đồ gia chọc Hoàng đế tức giận, nhưng nể mặt cái thai của Quý phi nên sẽ không nói gì, huống hồ các phe phái thị tộc cũng sẽ giúp thuyết phục.
Yến Đế muốn cho để mình trăm năm sau vẫn có được quyền lực chí cao vô thượng, cho nên muốn tu sửa một lăng tẩm có thể sánh với hoàng cung Bắc Yến.
Nói thế nào cũng là minh quân, sẽ không vì ham muốn cá nhân mà làm lãng phí quốc khố, ý của ông là chỉ cần có thể làm được năm sáu phần khí thế cũng được rồi.
“Bệ hạ tuyệt đối không sẽ hao tài tốn của khiến bá tánh oán than ngập trời,” Thẩm Tẫn Hoan tiếp tục nói:
“Cho dù kế hoạch có vấn đề ở đâu thì nhất định phải can gián việc trưng dụng nhân lực, xin khuyên Hoàng thượng không thể dùng trăm vạn quân số, không thì khó có thể chống đỡ được tình huống đột xuất. Với cả, không thể dùng trăm vạn quốc khố, không thì khó có thể khống chế căn cơ của triều đình, quốc khố là sự bảo đảm phát triển đối ngoại, tuyệt đối không thể hao hụt quốc khố để xây lăng mộ cho một người chết.”
Thẩm Đan Thanh mở to mắt nhìn, không thể tin những lời này là từ trong miệng tiểu nữ nhi chưa cập kê nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...