Khuynh Lan Uyển yên tĩnh như đã chết.
Thấy vẻ mặt đám hạ nhân nghiêm túc, Thẩm Tẫn Hoan có điều không ổn, nha hoàn đóng chặt cửa, Hà thị tỉnh lại đứng ngoài cửa im lặng.
Thẩm Tẫn Hoan hành lễ chuẩn bị đẩy cửa ra, lại bị Hà thị ngăn lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ tâm trạng của Nhị cô nương không tốt, canh giữ thi thể Hỉ Nhi không chịu đi, bây giờ Tam cô nương đi vào sợ là sẽ bị liên lụy.”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn nhìn cửa phòng đã đóng chặt, khẽ thở dài:
“Không thể nói là bị liên lụy hay không, nếu lúc này Nhị tỷ vì có khúc mắc mới là chuyện lớn.”
Vừa dứt lời liền đi vào một mình.
Thẩm Khuynh Ninh ngồi ở mép giường ngơ ngác vô hồn. Nửa người dưới của Hỉ Nhi chìm trong vũng máu, xuyên qua tấm rèm còn thấy vẻ mặt tức giận, bây giờ đã trắng bệch.
Thẩm Tẫn Hoan từng bước một đi vào, khi nhìn thấy Thẩm Khuynh Ninh, trái tim thắt lại đau đớn.
Mặt Thẩm Khuynh Ninh vô cảm nhìn xuống đất, nước mắt không kìm được chảy ra, trước ngực bị nước mắt làm ướt một mảng lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi cầm lấy bàn tay Hỉ Nhi đã lạnh băng cứng đờ, đặt vào tấm vải vàng:
“Cầm lấy khế ước bán mình của ngươi di, ngươi đã tự do rồi, kiếp sau không cần bị nô tịch trói buộc nữa, sớm siêu sinh cực lạc.”
Không phải Thẩm Tẫn Hoan chưa từng trải qua sinh tử, thấy nhiều, cũng sẽ sợ.
Hỉ Nhi là nha đầu săn sóc, Thẩm Tẫn Hoan còn nhớ hôm ấy tới Khuynh Lan Uyển muốn đo kích cỡ, chiều cao của Thẩm Khuynh Ninh, ra ngoài thì gió lớn nổi lên, là Hỉ Nhi đã mang áo ra cho nàng mặc vào.
Có lẽ trong lòng Thẩm Khuynh Ninh không cam lòng với thân phận con vợ lẽ, tính tình lại cương liệt, nhiều năm như vậy chỉ sợ là Hỉ Nhi đảm đương nhiều nhất.
“Không lâu trước đây Hỉ Nhi còn nói đã học cách búi tóc mới muốn làm cho tỷ, hóa ra nàng ấy lừa tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh vô lực dựa vào bàn tay lạnh băng của Hỉ Nhi.
Kiếp trước Hỉ Nhi vì Thẩm Khuynh Ninh mà đã uống rượu độc do Thuần Dung hoa ban cho.
Kiếp này nàng ấy lại đi trước vì Thẩm Khuynh Ninh.
Không, là vì mình.
“Ta nợ ngươi quá nhiều, còn chưa trả hết đâu, sao ngươi có thể đi chứ.”
Khóe mắt Thẩm Khuynh Ninh chảy xuống một giọt lệ nóng, rơi vào bàn tay lạnh băng ấy, nhưng không thể làm nó ấm lại.
“Tại muội.”
Thẩm Tẫn Hoan im lặng lát, nhìn Hỉ Nhi nói.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Thẩm Khuynh Ninh khóc.
Buổi sáng Thẩm Tẫn Hoan và Chi Đồng vừa ra khỏi Khuynh Lan Uyển, Hỉ Nhi liền xuất hiện tình trạng mạch đứt quãng. Đại phu nói phần dưới của Hỉ Nhi bị gẫy xương, bị thương đến tâm mạch.
“Không phải tại muội, tại tỷ không có bản lĩnh, từ trước đến nay Hách thị luôn coi tỷ và di nương là cái gai trong mắt.”
Rất lâu sau, Thẩm Khuynh Ninh mới nói một câu.
Thẩm Tẫn Hoan cho rằng tỷ ấy sẽ khóc lớn đại náo đập vỡ đồ đạc, thậm chí chỉ mũi mắng nàng, trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng tỷ ấy lại không hề làm loạn, khiến Thẩm Tẫn Hoan không thể tin nổi.
Suy cho cùng thảm án này, Thẩm Tẫn Hoan cũng có trách nhiệm, nếu nàng không để Thẩm Khuynh Ninh đi khích Hách thị, Hách thị sẽ không ra tay đánh Hỉ Nhi.
Thẩm Tẫn Hoan canh giữ Thẩm Khuynh Ninh, cho đến khi quản gia tới phân phó đưa thi thể Hỉ Nhi tới Tây Sơn an táng, mới dịch người.
Hạ nhân dùng chiếu bọc Hỉ Nhi rồi rời ra ngoài, thu dọn di vật của nàng ấy, Thẩm Khuynh Ninh không muốn thấy cảnh này, xoay người ôm lấy Thẩm Tẫn Hoan, khóc rống trong lòng nàng ấy.
Thẩm Tẫn Hoan nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, trước đây đã quen cãi nhau với Thẩm Khuynh Ninh, trước giờ đều không nghĩ sẽ có lúc gần gũi với tỷ ấy, Thẩm Tẫn Hoan nhớ tới lúc mình chết vào kiếp trước, mình cũng phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, nhìn Thẩm Khuynh Ninh trong lòng luôn độc miệng thì sinh lòng thương hại.
Ai có thể thật sự đồng cảm chứ.
Nhà không có người ở sẽ có người mới vào, vết thương cũ lành lại, sẽ có thêm vết sẹo mới, ngày này qua tháng nọ, cứ lặp lại như thế cả đời.
Thất vọng với người ta mà nói, cũng là có phúc.
Thẩm Đan Thanh có chức có quyền, làm việc rất nhanh, mới một ngày mà đã sắp xếp xong.
Thi thể của Hách thị được đưa về Giang Nam suốt đêm, Lý Tịnh Dao hạ lệnh không cho phép hạ nhân khóc tang, cả phủ còn phải giăng đèn kết hoa, người ngoài nghe thấy thì sẽ cho rằng phủ Thượng thư có hỉ sự, đi ngang qua không khỏi ngẩng đầu lên nhìn vào trong vài lần, cho nên lúc người Hách gia đi không có chút động tĩnh.
Thẩm Tẫn Hoan trấn an Thẩm Khuynh Ninh rồi tới Trường An các, Thẩm Thường An bị bệnh, chuyện của Đông Đường sẽ bị trì hoãn, Lý Tịnh Dao không thể phân thân đành phải để Thẩm Tẫn Hoan lo.
Thẩm Thường An đã hạ sốt, nhưng vẫn hôn mê. Thẩm Tẫn Hoan ngồi ở mép giường quấy cháo, đợi nguội rồi thì đút cho Thẩm Thường An từng chút một
Chỉ Nhi dẫn An Phúc vào, hành lễ với Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Đã tiễn phu nhân Hách gia đi rồi ạ, trong viện dành cho khách chỉ còn một bà tử hầu hạ Hách Ngũ cô nương.”
Thẩm Tẫn Hoan giương mắt:
“Nàng ta tỉnh rồi à?”
An Phúc nói:
“Một nén hương trước đã tỉnh, nhưng lại ngủ rồi ạ.”
Thẩm Tẫn Hoan không hỏi nữa, đút hơn nửa chén cháo rồi không đút nữa, liền đưa cho Chi Đồng, còn mình thì cầm khăn lau miệng cho Thẩm Thường An.
Thấy chủ tử không nói lời nào, An Phúc nhìn Chỉ Nhi rồi nhìn Chi Đồng, Chi Đồng hơi lắc đầu.
Thẩm Tẫn Hoan lại chỉnh lại chăn, thả rèm, thấy Thẩm Thường An ngủ yên, xoay người đi ra chính sảnh ngồi.
“Lần này ít nhiều cũng có An Phúc, không uổng công tỷ tỷ ta dìu dắt ngươi, nhớ tới phòng thu chi lĩnh thưởng.”
Chỉ Nhi và Chi Đồng nhìn nhau không hiểu lý do.
Thẩm Tẫn Hoan cười khẽ:
“Lục soát ra cái bọc, là nhờ An Phúc bỏ vào.”
“Hả? Vì sao Lôi Đình ngửi rồi phát điên đi cắn Hách thị và Mai Nhi, mà không đi cắn Ngũ cô nương ạ?”
Chi Đồng lập tức không kịp phản ứng.
An Phúc ngồi dậy:
“Là do ban đầu Đại cô nương để tiểu nhân đi điều tra Bình Nhi điên khùng, tình hình của Bình Nhi đúng là do bị người ta bỏ một lượng lớn trợ hương, sau đó tiểu nhân đi điều tra ghi chép nhập và bán trợ hương của dược phòng, phát hiện chỉ có nhà Nhân Đức Đường đã bán vào mấy hôm trước, liền mua một chút rắc vào quần áo.”
Sợ Chi Đồng không hiểu, Thẩm Tẫn Hoan giải thích lại lần nữa:
“Trợ hương có chứa phần lớn xạ hương, xạ hương tác động với tâm thần của chó, cho nên Lôi Đình sẽ đột nhiên phát điên.”
“Xạ hương tác hại rất lớn tới thân thể của nữ tử, Hách thị không dám để Hách Dĩnh chạm vào thứ đó, Mai Nhi là nha hoàn nên không biết gì, Hách thị xác nhận mới có thể giao cho Mai Nhi, cho nên chỉ có hai người họ có mùi, đương nhiên chó chỉ cắn họ.”
Chi Đồng và Chỉ Nhi cuối cùng giãn mày ra:
“Hóa ra là vậy.”
Nghĩ vậy thì Mai Nhi cũng là một nha đầu đáng thương.
Chỉ Nhi cắn môi dưới:
“Khó trách trước hôm Đại cô nương bị bệnh đã gọi An Phúc tới, hóa ra là ngài ấy đã sớm biết mẹ con Hách thị giở trò, thật đáng thương cho Đại cô nương phải chịu tội!”
Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày:
“Việc này là nhờ tổ mẫu anh minh quyết đoán, nếu không sợ rằng Hách thị sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Là Tam cô nương quyết đoán, hạ nhân trong phủ biết nếu Tam cô nương lâm nguy không loạn bảo vệ Nhị cô nương cuối cùng nghiêm trị Hách thị.”
Chỉ Nhi nói.
Chuyện này là do biểu hiện của Thẩm Tẫn Hoan sốt ruột, mới khiến cha mẹ có vẻ do dự không quyết đoán, ánh mắt Lý Tịnh Dao nhìn Thẩm Tẫn Hoan hôm ấy, Thẩm Tẫn Hoan thấy rất rõ, cũng không biết trong lòng có cảm giác gì.
Chi Đồng thở dài, chuyến này Hách thị tới Thẩm phủ, đúg là gà bay chó sủa, mấy ngày nào là thấy máu người chết rồi là vu oan hãm hại, nghĩ vậy, trong lòng Chi Đồng liền hốt hoảng.
“Sao Chi Đồng tỷ tỷ lại thở dài, ôn thần này đi rồi còn không vui à?”
An Phúc nhìn Chi Đồng hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan cũng nhìn về phía Chi Đồng, Chi Đồng nói:
“Vẫn cảm thấy vẫn hời cho họ! Hách thị lại bị hù chết như vậy.”
Hách thị chết cũng không đâu vào đâu, làm việc nói chuyện có chủ kiến như vậy, mà lại bị hù chết.
Thẩm Tẫn Hoan cũng cảm thấy đáng tiếc, Hách thị vừa chết, muốn tìm ra chủ tử sau lưng Hách Dĩnh cũng có chút khó khăn.
Chỉ Nhi gõ đầu Chi Đồng, oán trách:
“Kết cục như bây giờ thì đã phải cám tạ trời đất rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”
Chỉ Nhi chỉ cho là lời nói vui đùa, sắp xếp lại mâm đồ ăn rồi đi ra ngoài làm việc.
An Phúc không đi theo ra ngoài, ngẫm nghỉ rồi nói với Chi Đồng:
“Chi Đồng tỷ tỷ chưa hết giận, trong viện dành cho khách người để xả giận mà, Chi Đồng tỷ tỷ đến Tây Sơn ức hiếp đi.”
Ánh mắt Chi Đồng sáng lên, không nén được sự vui sướng trong lòng nói:
“Dù sao viện dành cho khách chỉ có một bà tử và nàng ta, hung hăng chỉnh Hách cô nương, xả giận thay Nhị cô nương!”
Hỉ Nhi thoát nô tịch, theo lý là có thể khắc tên trên bia, nhưng cả nhà Hỉ Nhi đã mất, đành phải rổ chức tang lễ trong phủ.
Có thể khắc tên trên bia thì đã mãn nguyện rồi.
Thẩm Tẫn Hoan chống cằm nghe sự sắp xếp của Chi Đồng, nhưng thật ra cũng hứng thú, bật cười, đứng dậy búng trán Chi Đồng:
“Hai người các ngươi……”
Tây Sơn là một sườn núi ở thành Tây, trên núi thi thể khắp nơi, là bãi tha ma nổi tiếng, có lẽ là lão nhân nói âm khí nặng, trên núi cũng không có cây cao sinh trưởng.
An Phúc lôi người từ trong bao bố ra, đẩy tới trước bia mộ của Hỉ Nhi, nhảy vào đống cỏ bên cạnh.
Hách Dĩnh mới tỉnh táo một chút, đã bị bọc trong bao bố đi đường xóc nảy, lúc này lại bị đánh mạnh vào túi làm nàng lập tức giãy giụa, nhưng mở mắt ra không thấy ai, ôm đầu nhìn xung quanh, quay đầu liền thấy một bia mộ, lúc này mới phát hiện mình đang ở một ngôi mộ hoang, sợ tới mức kêu to, mơ hồ cảm thấy có người nắm lấy vai mình, từ từ quay đầu lại, lại thấy một khuôn mặt trắng bệch, sợ tới dựa vào bia, lập tức cảm thấy lạnh sống lưng.
“Hỉ Nhi? Không phải đã chết rồi sao?”
“Hỉ Nhi” từ từ mở miệng, dưới bóng đêm khuôn mặt trắng bệch, đôi môi đỏ như máu đóng mở:
“Hách Dĩnh, ngươi dựa vào bia của ta …… Ta với ngươi không oán không thù, tại sao ngươi lại làm vậy với ta!”
Suy cho cùng Hách Dĩnh cũng chỉ là một tiểu cô nương, gặp phải chuyện quỷ thần như này thì vẫn nhát gan, hơn nữa lúc trước còn bị kinh sợ, lúc này gần như đã không còn tỉnh táo, không phân biệt được “Hỉ Nhi” trước mặt là thật hay giả, xin tha:
“Hỉ Nhi, ngươi thả ta đi, ngươi muốn giết ta, ngươi sẽ vĩnh viễ không thể siêu sinh!”
“Hỉ Nhi” coi môi, đột nhiên dí sát vào Hách Dĩnh, khiến nàng ta lập tức sợ tới mức che mặt khóc lớn:
“Giết ngươi, ta bằng lòng vĩnh viễn không thể siêu sinh, ta muốn cho ngươi cùng ta xuống địa ngục!”
“Vậy, vậy ngươi muốn thế nào? Tiền…… Hỉ Nhi, ta cho ngươi tiền, ta đốt vàng mã cho ngươi! Rất nhiều, rất nhiều, đủ cho dùng tới mười mấy đời! Được không, ngươi tha cho ta.”
Tinh thần Hách Dĩnh gần như hỏng mất gào khóc.
“Hỉ Nhi” ngẩn người, tiến tới một bước bóp chặt cổ Hách Dĩnh, chỉ vào bia mộ:
“Ta đã chết! Bây giờ ta chỉ có thể ở dưới đất lạnh lẽo bị côn trùng cắn, bị rắn ăn…… Ngươi biết ta đau đớn thế nào không?”
Khuôn mặt trắng bệch dí sát vào mặt nàng, khóe mắt chảy máu, nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt cũng có thể nhìn ra được hận ý.
Hách Dĩnh bị véo thở không nổi:
“Ta sai rồi, ta chỉ muốn với cạnh tranh Thẩm Khuynh Ninh, chỉ là đỏ mắt với thế lực của Thẩm gia …… Ta……”
Hách Dĩnh trợn trắng mắt suýt nữa đã không thở nổi, lúc này chợt thấy cổ được buông lỏng, không khí tràn vào xoang mũi, khiến Hách Dĩnh ho mãnh liệt, lại trợn mắt, không thấy “Hỉ Nhi” lại gần, chỉ thấy “Hỉ Nhi” bay lên trời, sợ mình bỏ mạng tại chỗ, không ngừng dập đầu với “Hỉ Nhi”:
“Hỉ Nhi, ta sai rồi, là ta không đúng, ngươi tha cho ta đi! Ta xin ngươi! Ta xin ngươi!”
Hách Dĩnh không chịu được sự lăn lộn như vậy, té ngã lộn nhào muốn rời đi, xoay người thoáng nhìn “Hỉ Nhi” mở to mồm đầy máu, lao tới chỗ mình, khí huyết lập tức dâng lên hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Khuynh Ninh ở đằng nhìn đã lâu, thấy Hách Dĩnh hôn mê, liền để An Phúc từ từ buông ra dây thừng quấn vào cây xuóng, đi ra.
“Hỉ Nhi” đứng yên, tiến lên đá vào người dưới đất:
“Vậy mà đã hôn mê? Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi đâu rồi.”
“Nàng to gan đến đâu thì cũng bị ngươi dọa.”
Thẩm Tẫn Hoan trêu đùa tiến lên, nhìn “Hỉ Nhi”.
Thẩm Khuynh Ninh cười nhạt:
“Không ngờ ngươi trang điểm lên sẽ như vậy, đúng là có vài phần giống Hỉ Nhi.”
Chi Đồng chỉnh lại tóc, ngửa đầu cười.
“Hỉ Nhi nên yên nghỉ rồi.”
Thẩm Khuynh Ninh xoay người đến gần bia mộ, sờ hoa văn trên đó.
Thẩm Tẫn Hoan thấy sắc trời đã gần đến canh ba, liền phân phó:
“An Phúc, vất vả cho ngươi phải khiêng nàng ta về rồi.”
“Dạ.”
An Phúc tiến lên kéo Hách Dĩnh xuống núi.
Thẩm Khuynh Ninh đứng trước mộ, rất lâu không nói câu nào. Nàng làlé ra ngoài với Thẩm Tẫn Hoan, nếu là trước kia, chắc chắn sẽ không xảy ra.
Tây Sơn vô cùng lạnh lẽo, Thẩm Tẫn Hoan ở bên cạnh khoác chặt áo choàng.
Không thể không nói, trong hoàn cảnh như vậy, đứng đằng sau là một người mặc đồ trắng, còn thoa đỏ môi, khóe miệng, khóe mắt còn bôi phấn hồng của “Quỷ”, trong lòng đúng là hơi sợ.
Thẩm Tẫn Hoan cười nhạt, nàng đúng thật là đã ỷ vào sự tinh quái của Chi Đồng.
Nhưng lần này sống lại, đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng không lường trước được.
Thậm chí Thẩm Tẫn Hoan còn nghĩ, có phải có người cũng sống lại thay đổi vận mệnh của mọi người giống nàng không, cuộc sống này vẫn không lường trước được. Càng về sau lại càng phát hiện, thật ra đều do nàng sai thôi, không phải do mẹ con Hách thị gây rối, mà là Thẩm Tẫn Hoan nàng.
Nàng phiền muộn và không cam lòng, không muốn để mọi thứ ở kiếp trước tiếp tục phát triển, cho nên đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
Một cơn gió lạnh thổi qua, khói bụi bay tứ tung va vào mặt, lại không thấy đau đớn.
“Cảm ơn muội.”
Thẩm Tẫn Hoan xoay người định đi, nghe Thẩm Khuynh Ninh nói rất nhỏ, dừng lại nhìn bóng lưng nàng.
Thấp thoáng như mộng, lòng người ai hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...