Loạn thần mỹ nhân

“Ngươi nói cái gì? Nha đầu chết tiệt của Khuynh Lan Uyển kia tắt thở?”
 
Hách Dĩnh hoảng sợ nhận được tin tức, sau đó xoay người tức giận trừng mắt nhìn thân mẫu, “Nương! Xem làm chuyện tốt người làm kìa!”
 
“Sao lại như vậy chứ? Ta không cho người nặng tay, đâu có kêu đánh chết đâu.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hách thị bối rồi đi vòng quanh.
 
Mai Nhi nằm dưới đất, khóc lóc: 
 
“Phu nhân và cô nương đừng nói nữa, Tam cô nương Thẩm gia hạ lệnh không cho phép bàn luận chuyện này, nếu không sẽ bị kéo vào hình phòng chịu phạt!”
 
Hách Dĩnh ghét bỏ Mai Nhi không biết cố gắng: 
 
“Đồ không biết cố gắng! Nếu hôm trước ngươi đứng ra nói chuyện thì đâu có nhiều sai lầm như bây giờ!” 
 
Lời này nàng nói nhưng trong lòng cũng không tự tin.
 
Mai Nhi rất uất ức, lại không dám nhiều lời, sợ lại chịu nỗi đau thể xác.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hách thị hoảng sợ, mình chỉ để đánh nặng chút, đâu kêu đánh chết! Bỗng nhớ tới vũng máu ở Khuynh Lan Uyển, lòng Hách thị trầm xuống, mình quá hưng phấn lại tạo thành sai lầm lớn.
 
Hách Dĩnh gấp đến độ đi qua đi lại: 
 
“Bây giờ Thẩm Thường An uống thuốc bị bệnh, Nhị phòng bị cấm túc, Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân kiêng dè, cũng không dám làm gì chúng ta, trước mắt ta chỉ phải để ý tới lão phu nhân Thẩm gia và Thẩm Tẫn Hoan.”
 
“Cô gái nhỏ đó thì có gì đáng sợ.” 
 
Hách thị hút thuốc, trợn trắng mắt.
 
Hách Dĩnh tiến tới lấy tẩu thuốc, lạnh lùng nhìn Hách thị nói: 
 
“Nương quên hôm đó chúng ta náo loạn Khuynh Lan Uyển rồi à, cô nương khuê các bình thường nhìn thấy cảnh đó, làm gì có ai không kinh sợ, nhưng nàng ta không chỉ không như vậy, mà còn vô cùng bình tĩnh tìm ra sơ hở của chúng ta.”
 
“Với cả, lúc trước Bình Nhi và Xuân Lâm báo tin về cho chúng ta, nói Tam cô nương Thẩm gia là chủ nhân mềm lòng, rất hay chần chừ. Nhưng đêm đó chúng ta đi gặp nàng ta, rõ ràng là không phải, nương có thấy bộ dạng của nàng ta sao, nương có kiến thức rộng, chẳng lẽ cũng cảm thấy nàng ta là một quả hồng mềm như lời nói sao?” 
 
Hách Dĩnh nhớ tới vài lần đối mặt với Thẩm Tẫn Hoan, không hiểu sao sau lưng lại rét run.
 
Hách thị không lên tiếng, cúi đầu vò góc áo.
 
“Đã xử lý xong mọi thứ chưa?” 
 
Hách thị nhớ lại, vờ bình tĩnh hỏi Mai Nhi.
 
Mai Nhi run vai trả lời: 

 
“Phu nhân tha mạng, sau khi bọn họ phát hiện Xuân Lâm chết đã tăng số lương thị vệ coi chừng chúng ta, nô tỳ…… Nô tỳ, không dám ném ra khỏi phủ, nhưng nô tỳ giấu rất kỹ, chắc là sẽ không bị phát hiện……”
 
“Đồ vô dụng!” 
 
Hách Dĩnh giơ tay vừa định đánh, đã nghe thấy tiếng cửa viện bật mở, hai người nhìn nhau, vội vàng ra ngoài xem xét.
 
Chỉ thấy Thẩm Tẫn Hoan dẫn theo một đám người hầu vọt vào.
 
“Lục soát cho kĩ, không bỏ sót ngóc ngách nào!” 
 
Nghe lời Thẩm Tẫn Hoan ra lệnh, đám người hầu lập tức xông vào trong phòng, không để ý tới hành động tiến lên ngăn cản của Hách thị.
 
Hách thị bình tĩnh lại, đi đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan uyển chuyển nói: 
 
“Tam cô nương đang làm gì vậy?”
 
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, Hách Dĩnh không khỏi chột dạ: 
 
“Thẩm phu nhân còn chưa làm gì bọn ta, một Tam cô nương như ngươi, dựa vào cái gì mà dám lục soát phòng!”
 
Chi Đồng lấy lệnh bài của viện Trai Tâm và Lý Tịnh Dao ra, giơ trước mặt hai người, rồi chuyển tới trước mặt mấy hạ nhân của Hách gia: 
 
“Truyền lệnh của lão phu nhân, cho phép đích nữ nhi thứ ba của Thẩm thị - Thẩm Tẫn Hoan cầm lệnh bài lập tức điều tra rõ nguyên nhân cái chết của nha hoàn Tam phòng Xuân Lâm, không được có sai lầm!”
 
Thấy Thẩm Tẫn Hoan có hai lệnh bài của viện Trai Tâm và chủ mẫu Thẩm thị, mẹ con Hách thị liền ngây người.
 
Hách thị hung tợn trừng mắt nhìn Chi Đồng, đúng là vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn, còn tưởng rằng có thể dựa vào cái chết của Hách Liên để có được lợi ích, Thẩm thị nể tình nên không ra tay với bọn họ, mới khiến mình làm lớn chuyện như vậy, nếu như bị người phía sau biết, chắc chắb mình sẽ không có quả ngon mà ăn!
 
An Phúc cầm một cái bọc từ phòng của nha hoàn phía Đông, ném tới trước mặt Hách thị.
 
Ánh mắt Hách thị loé lên, định thần nhìn lại, trong bọc lộ ra phần trên của một bộ quần áo nam, không khỏi sửng sốt, nhìn chằm chằm Mai Nhi ở bên cạnh.
 
Mai Nhi dùng sức lắc đầu với Hách thị, chứng tỏ không phải của các nàng.
 
Rõ ràng là nói đã giấu kĩ rồi, sao lại xuất hiện trong phòng của nha hoàn.
 
Nhìn chất liệu, đúng thật là đồ bà đã sai Mai nhi mua.
 
Hách thị cắn chặt răng:
 
“Đây không phải đồ của bọn ta, ngươi vu khống bọn ta.”
 
Chi Đồng cao giọng nói: 
 
“Hách phu nhân đã làm gì với Thẩm phủ, trong lòng bà không rõ nhất sao, bây giờ vẫn muốn giãy chết không nhận sao?”
 

Hách Dĩnh chạy đến trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, sự phẫn nộ cũng dần bình tĩnh lại: 
 
“Thẩm Tẫn Hoan ta nói cho ngươi biết, ngươi làm ta sợ, nếu ta có chuyện gì, ngươi tuyệt đối không yên đâu.”
 
Thẩm Tẫn Hoan coi như không thấy, không thèm ngước mắt lên, phân phó: 
 
“Dắt vào đi.”
 
Vừa dứt lời, quản gia liền dắt Lôi Đình vào, Lôi Đình là con chó mà Thẩm Đan Thanh và Thẩm Tẫn Hoan nhặt được bên đường lúc đi dạo phố hồi còn nhỏ, trời sinh tính tình hung dữ nhưng rất trung thành với chủ. Thẩm Tẫn Hoan nhớ lúc đó nó còn rất nhỏ, bây giờ đã cao tới nửa người Thẩm Tẫn Hoan rồi.
 
Hách thị đột nhiên nhớ tới chuyện mình để Mai Nhi bỏ thuốc Bình Nhi, sợ là sẽ dính vào quần áo!
 
Lúc này thấy Lôi Đình tới gần, bỗng ý thức được điều gì, vô cùng bối rồi, lẩm bẩm: 
 
“Không……”
 
Chi Đồng tiến tới cởi bọc đó ra, một bộ quần áo đi đêm rơi ra: 
 
“Cô nương.”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn quanh viện: 
 
“Ngửi đi.”
 
Quản gia dắt Lôi Đình đến trước cái bọc, sau khi Lôi Đình đánh hơi, như phát điên lộ ra răng nanh, đột nhiên giẫy khỏi quản gia, lao tới Mai Nhi sau lưng Hách Dĩnh.
 
Hỉ Nhi trốn không kịp bị ngã xuống đất, dưới đất và trên cổ có vết cào đỏ tươi, bị chảy máu.
 
Tay áo của Hách Dĩnh cũng bị rách, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
 
Mọi người đều hoảng loạn chạy trốn, nhưng không ngờ lại đụng phải hai con chó lớn, khiến Hách thị sợ tới mức hoa dung thất sắc hoảng hốt la lên: 
 
“Người đâu! Mau đuổi súc sinh này đi!”
 
Hách thị đang muốn kéo Hách Dĩnh chạy, lại bị hai con chó cắn xé dưới đất, trâm ngọc bích trên đầu Hách thị cũng lệch sang một bên.
 
Dường như ba con chó ngửi được mùi gì đó, như lên cơn điên cắn xé hai người, hạ nhân Hách gia dũng cảm tiến tới xua đuổi, con chó quay đầu lại cắn một cái, hạ nhân đó bị cắn đau, ôm chân lăn dưới đất kêu đến tê tâm liệt phế.
 
Thấy cảnh này, không ai dám tiến lên.
 
Cả người Mai Nhi đều là vết máu loang lổ, bị cắn đứt mấy ngón tay, yếu ớt ngã xuống để mặc Lôi Đình cắn.
 
Hách thị cũng không khá hơn, cố gắng bảo vệ đầu kêu cứu mạng, quần áo trên người bị cắn đến nát bươm, sợi lên của quần áo mùa đông bung ra trông càng chật vật.
 

Hách Dĩnh vừa mới được Hách thị đẩy ra, thấy Hách thị như vậy, dọa đến ngơ người tại đó. Đồng tử nàng ta giãn ra, cực kỳ sợ con chó nổi điên, thấy Hách thị sắp mất mạng mới nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan, hạ nhân Hách gia đã sớm quỳ đầy đất cầu xin nàng tha mạng, nhưng Thẩm Tẫn Hoan được An Phúc và thị vệ bảo vệ ra sau nên không nghe thấy, lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật của mẹ con Hách thị.
 
Thẩm Tẫn Hoan không nói gì đứng ở đó, như ma quỷ dưới địa ngục, thao túng tất cả, chờ bọn họ chết thì sẽ xích họ lại phục mệnh.
 
Hách Dĩnh vô cùng sợ hãi khi thấy Thẩm Tẫn Hoan như vậy.
 
“Cứu ta Dĩnh Nhi!”
 
Răng nanh của chó cuối cùng đâm vào lưng Hách thị, máu lập tức bắn ra.
 
Hách Dĩnh cũng quan tâm đến thể diện, quỳ xuống bò đến chân Thẩm Tẫn Hoan túm lấy nàng: 
 
“Muội muội tốt, tỷ tỷ xin muội, tha cho bọn ta được không? Bọn ta không cần gì cả, bọn ta sẽ nhận hết, cũng không cần một trăm lượng kia nữa, được không?”
 
Thẩm Tẫn Hoan bất động, chớp mắt, nhìn xuống tay Hách Dĩnh, thấy Hách Dĩnh chật vật, trong lòng không hề dao động.
 
“Sai Xuân Lâm hại ta, giết Xuân Lâm giá họa cho Nhị tỷ của ta. Lại tặng món canh thuốc kỵ với đồ ăn nhiều dầu mỡ cho tỷ tỷ ta, khiến tỷ ấy sốt cao không hạ,” Thẩm Tẫn Hoan ngồi xổm xuống túm đầu Hách Dĩnh lên, “Các ngươi cảm thấy một Hách Liên đã chết thì có thể lay động phủ Thượng thư ư?”
 
Hách Dĩnh bị đau, cảm thấy cổ như bị bẻ gãy, khóc lóc nói đứt quãng: 
 
“Không…… Không dám…… Không dám.”
 
Thẩm Tẫn Hoan ra hiệu cho Chi Đồng, đám người hầu lập tức bưng chậu nước tạt vào ba con chó, cả Hách thị và Mai Nhi cũng bị dính nước, miệng vết thương bị nước vào càng đau đớn hơn, hai người nằm dưới đất run rẩy, dưới đất rải rác vết máu, vô cùng loang lổ, không thể phân biệt đâu là người, đâu là cẩu. Sau đó người hầu dắt con chó ra ngoài.
 
Sau khi Thẩm Đan Thanh hạ triều nghe rõ ngọn nguồn liền cùng Lý Tịnh Dao vội vàng chạy tới, chưa đi đến viện đã bị đống lộn xộn dưới đất doạ sợ.
 
Cuối cùng Hách thị nửa chết nửa sống có trực giác. Chắc là Mai Nhi bị dính nhiều nhất, nên bị Lôi Đình công kích mạnh nhất, bây giờ bị thương cả người không bò dậy nổi, thật ra còn lẩm bẩm gì đó.
 
Nghe thấy Thẩm Đan Thanh tới, tay Mai Nhi bị cắn một phần ba cố gắng chống dậy bò tới, bàn tay chỉ còn hai ngón sờ soạng dưới đất, dùng hết chút sức lực cuối cùng
 
Nói: 
 
“Thẩm lão gia tha mạng, là chủ tử nhà nô tỳ bảo nô tỳ giết Xuân Lâm, hãm hại Hỉ Nhi, phu nhân nhà nô tỳ bà ta……”
 
“Thẩm lão gia! Mai Nhi nói bậy, ta không có, nàng ta điên rồi, đừng nghe nàng ta!”
 
Hách thị đột nhiên lao về phía Mai Nhi, túm lấy Mai Nhi quát, “Ngươi là nha hoàn của Hách gia, sao ngươi có thể bôi nhọ chủ thượng, ngươi muốn chết giống Xuân Lâm sao!”
 
“Nô tỳ không điên…… Nô tỳ không điên!”
 
Mai nhi không còn có sức để thoát khỏi Hách thị, để mặc bà ta túm lấy mình, tứ chi bị cắn đứt bị dính nước đau đến mức muốn ngất.
 
Nửa cánh tay còn lại của Mai Nhi lung lay rồi đứt, máu phun lên mặt Hách thị, cơ thể bà ta run lên, dừng động tác, Mai Nhi chết vì đau đớn, nhẹ nhàng ngã xuống, chết không nhắm mắt, chỗ ngã xuống trùng hợp nhìn thẳng vào Hách Dĩnh ngũ quan vặn vẹo.
 
“A……”
 
Hách Dĩnh la lên một tiếng rồi cũng hôn mê bất tỉnh.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhắm mắt bước ra xa, Chi Đồng lo Thẩm Tẫn Hoan bị sợ, khẩn trương đỡ Thẩm Tẫn Hoan.
 
Lý Tịnh Dao buồn nôn, quay mặt sang chỗ khác.
 
Thẩm Đan Thanh tức giận ngập trời, chỉ vào Hách thị nói: 
 

“Ta tự thấy mình đã tận tình tận nghĩa với Hách gia ngươi, ngươi lại chạy đến Thẩm phủ ta năm lần bảy lượt gây chuyện, giết người giá họa còn muốn ra tay với  ba nữ nhi của ta, độc phụ này!”
 
Quần áo Hách thị xốc xếch bị phun máu vào mặt, đang ngây người, rất lâu sau cũng không nói câu nào, cũng không động đậy, có hạ nhân dũng cảm bò qua đó xem xét, thấy bà ta không còn thở thì ngã ngửa sang bên cạnh, nói: 
 
“Hách phu nhân…… Bà ấy…… Bà ấy chết rồi!”
 
Là bị doạ chết.
 
Thẩm Tẫn Hoan thấy thế, chậm rãi đi đến trước mặt Thẩm Đan Thanh và Lý Tịnh Dao, hành lễ: 
 
“Cha, nương, việc cấp bách là xử lý thi thể của Hách thị và Mai Nhi, tội ác của họ ngập trời, cứ báo cáo đúng sự thật với Hình bộ và Lễ bộ, gửi giới thư tới Giang Nam, tất cả đều sẽ trần ai lạc định.”
 
Lý Tịnh Dao kinh ngạc ôm lấy Thẩm Tẫn Hoan, không biết làm sao ướt mắt: 
 
“Con……”
 
Bà không khỏi giật mình vì thủ đoạn của Thẩm Tẫn Hoan, còn có cả lúc Hách thị đại náo Khuynh Lan Uyển thấy cảnh tượng đẫm máu, con bé vẫn có thể bình tĩnh kiểm soát toàn bộ tình hình, nghĩ ra đối sách cho Thẩm Đan Thanh!
 
Cho dù lúc trẻ mình chinh chiến sa trường, từng thấy người đầu rơi chảy máu, nhưng bây giờ nhìn thấy vẫn sẽ buồn nôn.
 
Thẩm Tẫn Hoan rất muốn giải thích, nhưng bàn tay nâng lên định an ủi Lý Tịnh Dao vẫn dừng giữa không trung, rồi lại đẩy bà ra: 
 
“Nữ nhi chỉ không muốn Thẩm gia lại bị Hách gia nắm mũi dắt đi, không chỉ Hoan Nhi, mà tỷ tỷ, Nhị tỷ cũng nghĩ thế.”
 
Lý Tịnh Dao bừng tỉnh sững sờ đứng đó, Thẩm Tẫn Hoan trước mặt thật sự không giống lúc trước, hay nói đúng hơn là, không phải nữ nhi của bà.
 
Nhưng người đứng trước mặt bà, không phải là Thẩm Tẫn Hoan thì là ai?
 
Thẩm Đan Thanh đặt tay lên vai Thẩm Tẫn Hoan, ánh mắt thâm thúy, muốn nhìn thấu Thẩm Tẫn Hoan, nhưng chỉ nhìn sự hờ hững, và sự vui vẻ khi đã loại bỏ được chướng ngại =.
 
Thẩm Đan Thanh nhìn về phía Hách Dĩnh bị ngất dưới đất, thấp giọng nói:
 
“Mẹ con Hách thị thất đức, chủ mẫu Hách thị mang tội tự sát, giao thi thể cho Lễ bộ rồi đưa giới thư về phủ Tổng đốc Giang Nam, nữ nhi thứ năm của Hách gia hạ độc nữ quyến phủ Thượng thư, sau khi tỉnh lại thì đưa về Ninh tự.” 
 
Hách thị vẫn giữ tư thế quỳ, vết máu trên mặt như vết sẹo sau khi bị trừng phạt dưới địa ngục, lẳng lặng.
 
Thẩm Đan Thanh đỡ Lý Tịnh Dao dậy, nói với hạ nhân Hách gia: 
 
“Từ nay về sau, Thẩm thị và Hách thị, không còn liên quan, ta sẽ viết một bức thư cho Đại đương gia Hách gia, các ngươi, tự giải quyết cho tốt đi.”
 
Vở kịch đã hết, không ngờ lại kết thúc nhanh chóng còn gọn gàng như vậy.
 
Thẩm Tẫn Hoan hành lễ xong, rồi dẫn quản gia rời khỏi viện dành cho khách.
 
Tất cả đã qua, từ bây giờ mới là bắt dầu.
 
Trong đầu Thẩm Tẫn Hoan luôn có hai giọng nói, một là bảo nàng trừng phạt, một là khuyên nàng tha thứ.
 
Nàng không mong mọi chuyện viên mãn, chỉ cầu mọi chuyện được dung hoà.
 
Nhưng phàm là chướng ngại với Thẩm thị, nàng nhất định sẽ từng bước từng bước, đưa họ tới hoàng tuyền.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui