Khuynh Lan Uyển bị cấm túc trở nên nhàn nhã, không cần vội vàng đi thỉnh an mỗi ngày nữa.
“Tóm lại chuyện muội bảo tỷ làm, tỷ đều đã làm thỏa đáng.”
Thẩm Khuynh Ninh chăm sóc Hà di nương xong, cầm trà tới phòng của Hỉ Nhi với Thẩm Tẫn Hoan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật không ngờ, muội lại cùng giúp tỷ xử lý Hách Dĩnh.”
Thẩm Khuynh Ninh nhớ tới bộ dạng lúc đó, không khỏi bật cười.
Thẩm Khuynh Ninh đột nhiên ngoan ngoãn, khiến Thẩm Tẫn Hoan không biết nên nói tiếp thế nào.
Sau khi làm loạn với Thẩm Khuynh Ninh, quan hệ của hai người lại tốt hơn, cũng khiến Thẩm Tẫn Hoan an tâm hơn.
Giương mắt nhìn mặt trời chỉ mới ló dạng, trời vẫn còn tờ mờ, trong không khí là hương vị đặc trưng của mùa đông, ngửi vào rất an tâm.
Thấy tình hình của Hỉ Nhi vẫn ổn, Thẩm Tẫn Hoan liền chuẩn bị tới chỗ Thẩm Thường An thỉnh an.
Khi tới Thường An Các, mùi đàn hương tràn ngập trong không khí, Thẩm Tẫn Hoan không cẩn thận bị sặc, ho nhẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chi Đồng vội tiến lên nhuận khí cho nàng:
“Hôm trước Đại cô nương nhìn thấy thứ không sạch sẽ, tinh thần chưa ổn định, phu nhân bảo quản gia đưa tinh dầu đàn hương tới đốt, để Đại cô nương tĩnh tâm lại, nên mùi mới nồng như vậy.”
Thẩm Tẫn Hoan xua tay, bước vào lầu các quen thuộc.
Đẩy cửa ra, gió ấm trong phòng ùa tới, Chỉ Nhi vừa mới bưng chậu nước vào, nhìn thấy nàng thì lập tức hành lễ:
“Tam cô nương tới rồi ạ, Đại cô nương còn chưa dậy đâu ạ.”
Bên trong truyền đến tiếng của Thẩm Thường An, Thẩm Tẫn Hoan vội vàng đi vào phòng.
Trong phòng còn chưa kéo rèm, hơi tối, Thẩm Tẫn Hoan nghe thấy giọng của Thẩm Thường An không ổn lắm, kéo rèm ngồi lên giường:
“Tỷ tỷ khó chịu ạ?”
Thẩm Thường An chống tay quay đầu nhìn Thẩm Tẫn Hoan, lẩm bẩm nửa ngày cũng không nói thành lời. Thẩm Tẫn Hoan vội vàng sờ trán nàng ấy, trán nàng ấy còn nóng hơn than!
Thẩm Thường An không ngừng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt đỏ lên, môi trắng bệch, thân thể hơi run rẩy, áo trong ướt nhẹp dưới chăn lại lạnh lẽo.
“Chỉ Nhi, tỷ tỷ bị sốt rồi! Mau lấy khăn ướt tới đây!”
Thẩm Tẫn Hoan hô.
Chỉ nhi nghe vậy, nhanh chóng đưa khăn tới, khom lưng nhìn vẻ mặt nôn nóng của Thẩm Thường An:
“Tối qua trước khi ngủ Đại cô nương vẫn còn khoẻ mà, để nô tỳ đi mời đại phu.”
“Chi Đồng đi mời, Chỉ Nhi ở lại!”
Miệng Thẩm Tẫn Hoan thúc giục, tay thì không ngừng, lại bảo Chỉ Nhi tìm một cái áo trong sạch sẽ thay cho Thẩm Thường An.
Thẩm Tẫn Hoan thấy Thẩm Thường An đã mất ý thức, trong lòng căng thẳng, xoay người hỏi Chỉ Nhi:
“Hôm trước ta thấy sắc mặt của tỷ tỷ không tốt lắm, có phải không chú ý ăn uống sao?”
Chỉ Nhi suy nghĩ, lắc đầu nói:
“Không đâu ạ, Đại cô nương không bao giờ ăn uống lung tung.”
Thẩm Tẫn Hoan cũng không quan tâm, thấy môi Thẩm Thường An nứt nẻ thì vô cùng đau lòng, tự mình đi tới lấy cốc nước trên bàn gần cửa sổ phía Nam, nhưng lại thấy gói thuốc quen mắt trên bàn giá,
Lập tức cầm lên xem, không ngờ gói dược liệu này giống hệt gói mà mẹ con Hách Dĩnh đưa cho nàng.
Chỉ Nhi giải thích:
“Đây là do Hách Ngũ cô nương đưa, nàng ta thấy phu nhân gọi người đưa tinh dầu đàn hương tới mới biết Đại cô nương tinh thần không yên, không thể ngủ được, đêm đó đã tự mình nấu thuốc đưa tới để bày tỏ sự áy náy, cô nương thật sự không từ chối nổi, nghĩ là dược phòng của Hách gia cũng nổi tiếng, liền uống rồi đuổi đi.”
Thẩm Tẫn Hoan nghe vậy, nổi giận nói:
“Đồ hồ đồ!”
Chỉ Nhi ngẩn ra, quỳ xuống, hiểu ra là mình đã làm sai:
“Chẳng lẽ là thuốc này có vấn đề?”
Thẩm Tẫn Hoan bực bội, nàng nên nghĩ chắc chắn Hách thị sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Thuốc này đúng là để an thần, nhưng sau khi ăn thức ăn dầu mỡ thì sẽ có tác dụng phụ với thân thể, tạo thành bệnh thiếu máu, hơn nữa tỷ tỷ còn bị phong hàn, chắc chắn vì thế nên mới tự dưng bị sốt cao!”
Thẩm Tẫn Hoan không khỏi nắm chặt lấy gói thuốc.
Lúc này đã không còn quan tâm được nhiều đến thế, Thẩm Tẫn Hoan bưng trà bước nhanh tới trước giường, nhưng nàng không thể đút nước, nên đành phải dùng muỗng đặt lên môi Thẩm Thường An.
Nhưng làm vậy cũng không đút nước vào được.
Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày, gọi Chỉ Nhi nói:
“Lấy chăn ngỗng qua đây, quấn tỷ tỷ lại rồi đỡ dậy.”
Chỉ Nhi không dám chậm trễ, cầm chăn tới sau đó rót nước ấm đưa cho Thẩm Tẫn Hoan, thấy cách này mới giúp Thẩm Thường An uống nước được, Chỉ Nhi nhìn mà ngớ người, Thẩm Tẫn Hoan lại rót một ly nước ấm nói:
“Trong cơ thể tỷ tỷ tích tụ khí lạnh nên mới bị toát mồ hôi lạnh, ta đút nước ấm, ép khí lạnh ra là ổn rồi.”
Lúc này Thẩm Thường An bắt đầu không ngừng toát mồ hôi, một cơn lạnh, một cơn nóng khiến thân thể run nhẹ, miệng không ngừng thở hổn hển, nhưng vẫn không tỉnh lại.
Chỉ Nhi từ từ mở miệng:
“Triệu chứng của Đại cô nương giống hệt Tam cô nương lúc bị bệnh.”
Thẩm Tẫn Hoan dừng động tác, hiểu được sự lo lắng của nàng ấy, im lặng hồi lâu.
Sau khi rót nước xong lại lấy chăn quấn hai lớp, Thẩm Thường An đã bắt đầu toát mồ hôi nóng, trên trán cũng phả ra khí nóng.
Thẩm Tẫn Hoan không thể chờ đại phu tới, vì vậy đã lau người cho Thẩm Thường An.
Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, đại phu cầm rương tiến vào, Lý Tịnh Dao cũng theo sát phía sau.
Thẩm Tẫn Hoan đứng dậy kéo Lý Tịnh Dao: “Nương, là thuốc mà Hách Dĩnh đưa tới tương khắc với đồ ăn, tỷ tỷ mới đột ngột bị sốt cao!”
Lý Tịnh Dao nghe vậy thì sốt ruột, đi qua đi lại trong phòng, tức đến dậm chân:
“Hách thị chết cũng không nhận tội giết Xuân Lâm, cứ khẳng định là Nhị phòng làm, ta đúng là tức chết rồi, bây giờ lại to gan giở trò trong phủ, đây là đúng là cục nợ gì vậy chứ!”
Thẩm Tẫn Hoan biết tính Lý Tịnh Dao nóng nảy, cứng rắn, càng là lúc này lại càng sốt ruột, liền kéo bà ngồi xuống:
“Nương đừng nóng vội, chúng ta phát hiện sớm, tình hình của tỷ tỷ không quá nghiêm trọng, để đại phu chẩn bệnh là ổn rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan kéo rèm nhìn vào bên trong, Thẩm Thường An vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, khiến mọi người ở đây đều thấp thỏm lo sợ.
Đại phu bắt mạch xong đi ra, Lý Tịnh Dao tiến lên hỏi:
“Sao rồi?”
Đại phu xoa tay, cúi đầu nghĩ một lát mới nói:
“Đại cô nương có phản ứng phụ sau khi ăn lầm thứ gì đó tương khắc, những đã kịp thời ép khí lạnh ra. Ta đã kê đơn thuốc hạ sốt, mỗi ngày uống hai lần rồi bồi bổ một chút, nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ không sao đâu.”
Mọi thứ trên đời đều có tương sinh, tương khắc, thuốc là thứ có tính hàn, tính ấm càng cần phải chú ý hơn. Nếu dùng sai thì sẽ hại thân, Hách thị đã mở dược phòng nhiều năm như vậy, không thể không biết đạo lý này, bây giờ lại lấy sự áy náy ra để ngụy trang, ngang nhiên hại người khác.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thẩm Thường An vô tội bị liên lụy, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc này Chi Đồng vội vàng bước vào nói:
“Phu nhân không xong rồi, người của Khuynh Lan Uyển tới nói Hỉ Nhi đã qua đời rồi.”
Sét đánh ngang tai!
Thẩm Tẫn Hoan không thể tin nổi, buổi sáng còn thấy Thẩm Khuynh Ninh tự mình đút trà, bón thức ăn cho Hỉ Nhi, lúc đó còn thấy nàng ấy còn sức nói chuyện mà!
Lý Tịnh Dao ngã quỵ xuống giường, một tay chống đầu, cho dù bà có ba đầu sáu tay, tình hình trước mắt đã loạn lên.
Thẩm Đan Thanh đã bị triệu vào cung yết kiến từ sáng sớm để bàn bạc việc nước, đầu óc Lý Tịnh Dao quay cuồng, không nghĩ được gì.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thẩm Thường An, lập tức với nói Lý Tịnh Dao:
“Nương, nếu Hách thị đã không niệm tình nhất định quậy đến mức hỏng bét như vậy*, chúng ta không cần phải nhịn họ nữa.”
*Nguyên văn là “Nhân ngưỡng mã phiên”: Nghĩa là người ngã ngựa đổ, đổ xiểng niểng, hỏng be bét.
“Không được, đây là dưới chân thiên tử, không biết trong phủ ngoài phủ có bao nhiêu con mắt đang nhìn đâu!”
Lý Tịnh Dao lắc đầu nói.
“Bọn họ đã động đến mạng người, nếu thật sự bị thám tử của triều đình phát hiện phủ Thượng thư xảy ra mấy án mạng mà không kịp thời báo cáo xử lý, nhất định Hoàng thượng sẽ biết được. Đến lúc đó, chỉ với quyền hạn cha thì sẽ không thể bảo vệ được nhiều người như vậy!”
Thẩm Tẫn Hoan nghĩ đầu óc mình bị mê muội nên mới nói nhiều như vậy.
Lý Tịnh Dao nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan với ánh mắt không thể tin nổi, sự kinh ngạc cũng bộc lộ hết ra ngoài.
Thẩm Tẫn Hoan thấy bà không trả lời thì biết rằng bà đang cân nhắc.
Xưa nay Thẩm Tẫn Hoan hận nhất là do dự, không quyết đoán.
Khi Lý Tịnh Dao chưa kịp phản ứng, Thẩm Tẫn Hoan đã đi tới đoạt lấy lệnh bài bên hông bà rồi đi ra ngoài.
“Tẫn Hoan!”
Lý Tịnh Dao đuổi theo, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tẫn Hoan.
Chuyện của Hỉ Nhi và Thẩm Thường An đã bùng nổ trong phủ, trên đường đi có không ít nô bộc túm tụm lại bàn luận, Thẩm Tẫn Hoan gọi thủ lĩnh tuần tra tới.
Người dẫn đầu An Phúc thấy Thẩm Tẫn Hoan cầm lệnh bài của Lý Tịnh Dao, vội cúi đầu quỳ xuống:
“Tam cô nương phân phó.”
“Truyền lệnh xuống, ai trong phủ dám bàn luận, có thể kéo vào hình phòng chịu phạt, không được có sai lầm, nếu truyền ra ngoài phủ thì mời ngươi tự giao nộp mình tới hình phòng.”
Thẩm Tẫn Hoan hạ lệnh một cách nghiêm túc, nói xong bước nhanh tới viện Trai Tâm.
Trong đầu lại hiện lên đoạn ngắn của kiếp trước, trong lòng càng sốt ruột hơn, bắt đầu chạy chậm.
Dường như Thi thị biết nàng sắp tới, cửa viện rộng mở.
Thẩm Tẫn Hoan vừa vào cửa đã quỳ gối trước mặt Thi thị:
“Xin tổ mẫu hạ lệnh khám xét chỗ ở của Hách thị!”
Thi thị ngồi ở chính đường, xoay Phật châu trong tay, mở nửa mắt, thấy Thẩm Tẫn Hoan thở hổn hển, lạnh nhạt nói:
“Mẫu thân con còn chưa sốt ruột……”
“Nếu chờ mẫu thân cân nhắc xong, chắc chắn Hách thị sẽ lại gây thêm rắc rối! Trước mắt trong phủ đã liên lụy tới hai mạng người, tỷ tỷ cũng bị liên lụy, không thể để bọn họ ung dung tự tại.”
Thẩm Tẫn Hoan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Có một điều Lý Tịnh Dao nói không sai, dưới chân thiên tử, cho dù là thần tử đang đắc thế được sủng ái, cũng sẽ bị thám tử nhìn chằm chằm.
Kiếp trước đã có lỗi với họ, dù kiếp này có biến số gì đi nữa, cũng phải liều chết bảo vệ!
Tay Thi thị gảy Phật châu dừng lại:
“Cháu muốn đối phó với Hách thị như thế nào? Dù sao nàng ta cũng phải về Giang Nam, lần này ra khỏi phủ Thượng thư, không chừng sẽ kể lung tung ở bên ngoài.”
Lời nói là có ý tính toán, Thẩm Tẫn Hoan đã lờ mờ đoán được ý của vị tổ mẫu này, cửa viện của bà rộng mở, chắc chắn đã sớm biết được chuyện xảy ra ngoài viện, bà đang đợi một người có thể nhẫn tâm ra quyết định tới mà thôi.
Nếu cái chết của Tam phòng là lý do duy nhất để Hách thị gây khó dễ cho Thẩm gia, vậy ba mạng người của phủ Thượng thư bây giờ đã đủ để Hách thị chết tha hương không nơi chôn cất.
Thi thị không gấp gáp, là vì bà đoán loại lưu manh vô lại như Hách thị ỷ vào thế lực sau lưng nên mới có thể làm ra “Đại sự” quấy phá phủ Thượng thư, nàng ta làm càng nhiều, thế lực sau lưng càng không thể bảo vệ nàng ta.
Không ai sẽ vì sai lầm của một quân cờ mà để bài lộ bản thân.
Lúc Hách thị có điều kiêng dè dừng lại, chính là lúc phủ Thượng thư phản công.
“Một quân cờ bỏ đi mà thôi.”
Thi thị dừng một chút, phất tay để Tào ma ma cầm lệnh bài, tự mình đưa cho Thẩm Tẫn Hoan:
“Cần chuẩn bị thì đã chuẩn bị xong, Hoan Nhi chỉ cần tới chỗ quản gia yêu cầu chó trông nhà là được rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan hít sâu một hơi, nàng vốn tưởng rằng kế hoạch của mình trừ Thẩm Khuynh Ninh ra thì không ai biết, bây giờ lại nghe được vậy, tổ mẫu đã thần không biết quỷ không hay nhìn thấu kế hoạch của nàng, muốn trực tiếp đối đầu với Hách thị!
Thẩm Tẫn Hoan không nhúc nhích, hơi ngẩng đầu lên nhìn Thi thị:
“Tổ mẫu biết thế lực phía sau Hách thị là ai ạ?”
Thi thị liếc mắt nhìn Thẩm Tẫn Hoan, thấp giọng nói:
“Ta cho rằng, cháu sẽ hỏi ta vì sao đã sớm biết cháu sẽ tới, vì sao lại đang đợi cháu.”
“Tổ mẫu đã sớm nói với Hoan Nhi, chỉ là mới thôi, ngày tháng còn dài, còn nhiều cơ hội.”
Bàn tay gầy gò của Thi thị áp lên mặt Thẩm Tẫn Hoan, đến khi Thẩm Tẫn Hoan định thần lại.
Xem ra là biết rồi.
Nàng rất muốn biết người phía sau Hách thị là ai, gấp gáp muốn xốc bức màn lên, nhưng phát hiện mình vẫn quá nóng vội.
Thẩm Tẫn Hoan vái dưới đất:
“Tạ tổ mẫu.”
Thi thị cảm thấy mình đã già rồi, không nhìn rõ lòng người, đã tiếp xúc với Thẩm Tẫn Hoan nhiều ngày, phát hiện đứa nhỏ này tâm tư kín đáo, can đảm, thận trọng, không như bé gái mười mấy tuổi.
Mặc dù từ khi Hách thị vào cửa, bà đã bắt đầu bố trí sắp xếp xong rồi, nhưng khi đoán được kế hoạch của Thẩm Tẫn Hoan thì vẫn hơi kinh ngạc.
Vào giờ phút này, thật sự muốn dao sắc chặt đay rối* không cho phép Hách thị làm gì nữa.
*Dao sắc chặt đay rối: Giải quyết nhanh chóng, giải quyết dứt khoát.
Tào ma ma thúc giục nàng ra tay, bà chỉ muốn chờ một chút, chờ đợi phản ứng của Thẩm Tẫn Hoan, tới để kiểm chứng phỏng đoán của bà.
Ân oán giữa Thượng thư Thẩm thị và Hách gia, cuối cùng cũng nên trần ai lạc định*.
*Trần ai lạc định: Bụi trần lắng xuống, ý chỉ sự việc nào đó đã trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng đã có kết quả (đến hồi kết thúc).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...