Loạn thần mỹ nhân

Tam phòng Hách thị là thiên kim của phủ Tổng đốc Giang Nam, tính tình kiêu căng tự phụ, nhà mẹ đẻ cũng thường phái người đến, mang tiếng là chăm sóc. Sau khi Hách thị mang thai rất tự cao, ở trong phòng rất lâu, chân cũng không chạm đất, cuối cùng sinh xong bị băng huyết, hài tử chui ra được một nửa, liền hương tiêu ngọc vẫn.
 
Mẫu thân của Hách thị mất sớm, kế mẫu không chịu để yên, kiêng dè chủ mẫu nên không dám xử lý, liền đổ tội cho Nhị phòng Hà thị, quậy đến mức Thẩm phủ không được yên ổn.
 
Mẫu thân của Thẩm Tẫn Hoan - Lý Tịnh Dao hứa mỗi năm tới ngày giỗ của Hách thị, sẽ tới Giang Nam mở tiệm cháo để cứu tế dân tị nạn, tích đức cho Hách thị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kế mẫu được lời mà khoe mẽ, muốn dùng hai nha đầu này trả thù phủ Thượng thư.
 
Kiếp trước nàng hay phê phán Hách thị, thường oán trách trước mặt mọi người, đương nhiên hai nha đầu đi theo Hách thị rất trung thành, nên việc có ý đồ với nàng thì cũng phải thôi.
 
Bấm tay tính toán, mẫu thân và phụ thân tới Giang Nam đúng giờ, sau khi về không lâu, phủ Tổng đốc sẽ phái người tổ chức lễ tưởng niệm Hách thị, sau đó người trong phủ liền lần lượt xảy ra chuyện.
 
Chắc chắn hai người họ đã được ra lệnh, hoặc là nhận được lợi ích gì đó từ kế phu nhân nên mới không chịu nói ra sự thật.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhớ lại.
 
Tằng tổ* của Thẩm thị là Quận công khai quốc, đã được phong là thế gia từ khi vị quân chủ đầu tiên của Bắc Yến đăng cơ, ba đời sau đều làm quan, các chi cũng rất hưng thịnh.
 
*Tằng tổ: ông cố, cụ cố
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẫu thân Lý Tịnh Dao là trưởng nữ của phủ Định Viễn Tướng quân, lên sa trường lập được chiến công, trong tiệc ăn mừng bà đã chọn trúng Thượng thư vừa mới nhận chức không lâu - Thẩm Đan Thanh. May mà Thẩm Đan Thanh cũng thích bà, hai người liền tạo nên một giai thoại. Sau đó thế lực của Thẩm gia dần lớn mạnh, khiến Tiên đế cũng phải kiêng kị vài phần…… Đầu tiên là gả nữ quan Hà thị bên cạnh Hoàng hậu cho cha làm quý thiếp, sau đó tứ hôn Hách thị của phủ Tổng đốc Giang Nam làm Tam phòng.
 
Hậu trạch nhiều người thì nhiều chuyện. Kiếp trước của Thẩm Tẫn Hoan chính là như vậy đó.
 
Lúc này Thẩm Khuynh Ninh đột nhiên lên tiếng: 
 
“Trưởng tỷ chặt tay chúng như muội nói đi, xem vịt chết còn cứng miệng được không.”
 
Kiếp trước hai nha đầu này tự sát, chắc là phải chịu sự tra tấn độc ác của Thẩm Khuynh Ninh. Thủ đoạn tàn nhẫn này bị phủ Tổng đốc biết được, chứng tỏ Nhị phòng thực sự nóng lòng nhổ cỏ tận gốc Hách thị.
 

Khó trách năm đó sau khi kế mẫu của Hách thị vào phủ, Thẩm Khuynh Ninh là người đầu tiên bị xui xẻo.
 
“Nhị tỷ muốn họ nhận hết nỗi đau xuyên tim, khiến họ tự sát sao?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan dứt lời, quay qua Thẩm Thường An đang ngồi trên ghế, nhẹ giọng nói, “Xin tỷ tỷ cho người để ý tới họ.”
 
“Sao? Muội bị bệnh đến váng đầu rồi à?” 

 
Thẩm Khuynh Ninh suýt chút nữa nhảy dựng lên, ngẩng đầu chỉ Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan ngồi đối diện Thẩm Khuynh Ninh, chậm rãi nói: 
 
“Không lâu nữa sẽ là ngày giỗ của Hách di nương.”
 
Sau vài giây im lặng, Thẩm Khuynh Ninh muốn hỏi, nhưng bị Thẩm Thường An ngăn lại: 
 
“Dù là ngày giỗ của Tam di nương, nhưng hai nô tỳ này mưu hại chủ thượng, không xử lý theo gia pháp thì cũng phải đưa tới nha môn chịu thẩm vấn” 
 
Thẩm Thường An nghiêng người về phía Thẩm Tẫn Hoan, hơi nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
 
Thẩm Tẫn Hoan nhận ra sắc mặt Thẩm Thường An không tốt, dừng một chút nói: 
 
“Tỷ tỷ quên rồi à, kế mẫu của Hách di nương, luôn cắn Nhị di nương và Nhị tỷ không buông đó.”
 
Thẩm Khuynh Ninh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, mím môi, sắc mặt cũng dần trở nên khó coi.
 
Thẩm Thường An rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, để Chỉ Nhi kéo hai người họ xuống.
 
“Bình Nhi và Xuân Lâm là nha đầu theo Hách di nương gả tới đây, theo lý mà nói, sau khi Hách di nương mất, mẫu thân sẽ cho họ ra khỏi phủ, tại sao hai người họ lại không cần khế ước bán thân để rời đi, mà nhất định phải đi theo muội?” 
 

Thẩm Tẫn Hoan tiếp tục nói, “Trong phủ đều biết Nhị di nương nghiêm khắc, hiểu lễ nghĩa, trời sinh tính Nhị tỷ bạo lực, nếu muội là kế mẫu thì sẽ dùng cách này.”
 
Thẩm Thường An suy nghĩ cặn kẽ, đột nhiên hiểu ý của Thẩm Tẫn Hoan, da đầu tê dại: 
 
“Nói rất đúng, hai nha hoàn này đều là người của Tam di nương, nếu bị dụng hình, nhất định Hách gia sẽ lợi dụng chuyện này.”
 
Thẩm Khuynh Ninh khịt mũi, vẫn già mồm nói: 
 
“Thì sao chứ, cay cú rồi muốn mạng tỷ sao, rõ ràng là Hách thị kiêu căng, lười biếng tự hại mình, chết rồi thì lại ăn vạ tỷ và di nương, thật vô lý! Thẩm Tẫn Hoan, phí công tỷ sứt đầu mẻ trán vì muội, muội lại muốn đào góc tường của ta!”
 
“Chính là vì muội tin Nhị tỷ, cho nên không muốn để tỷ bị người khác đào góc tường.” 
 
Dù sao Thẩm Tẫn Hoan cũng không nhỏ nhen như lúc mười ba tuổi, sau đó Thẩm Khuynh Ninh nói mấy câu giận dỗi.
 
Thật sự là khiến Thẩm Khuynh Ninh bực bội.
 
“Vậy thì cứ giam lại trước đã, nếu họ giở trò thì giao cho nha môn, còn không thì chờ người của phủ Tổng đốc Giang Nam tới dẫn đi.” 
 
Thẩm Thường An nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, lại quay sang Thẩm Khuynh Ninh, “Xin Nhị tỷ bớt giận, muội vẫn khỏe, tỷ muốn đánh, muốn chửi muội cũng không né, chỉ cần tỷ không đánh họ, tổn hại tới danh dự của bản thân.”
 
Nàng chưa từng nói chuyện với Thẩm Khuynh Ninh bằng giọng điệu như vậy, vừa nói vừa nổi da gà, nói xong lại phát hiện việc học cách mềm mại cũng không khó.
 
Thẩm Khuynh Ninh vốn định bùng nổ nhưng cũng bình tĩnh lại, lạnh lùng gật đầu, “Coi như hôm nay muội nói có lý.”
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần giữ lại Xuân Lâm và Bình Nhi, chuyện sau này có thể có chuyển biến.
 
Thẩm Thường An trầm ngâm dựa vào ghế: 

 
“Hoan Nhi nói có lý, là tỷ suy nghĩ không chu toàn.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười, đứng dậy đi về phía trước nói: 
 
“Chuyện trong phủ khiến tỷ không thể thoát thân, đương nhiên bây giờ trong lòng không vui, muội là người ngoài cuộc nên mới suy nghĩ cẩn thận.”
 
Thẩm Thường An gật đầu: 
 
“Cứ nghe theo lời muội nói đi, tỷ cho người canh giữ hai người họ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu, nói: 
 
“Chắc là Bình Nhi và Xuân Lâm nhận được lợi ích từ Hách phu nhân. Để gia nô đưa tiễn, hoặc là hứa cho người nhà chôn cất đàng hoàng, hoặc là để già trẻ lớn bé trong nhà được dựa vào. Hách phu nhân là người bụng dạ hẹp hòi, cho dù có hứa hẹn gì thì cũng không thực hiện, sao chúng ta không để Bình Nhi và Xuân Lâm nhìn rõ bộ mặt thật của bà ta, để họ cá chết lưới rách.”
 
Thẩm Khuynh Ninh liếc nhìn nàng, dựa nửa người vào bàn trà nói:
 
 “Đúng là biết động não mà, nhưng mà tỷ vẫn phải nhắc nhở muội, nên đặt trí thông minh vào việc dưỡng sức đi, đừng để tuổi còn trẻ mà đã nuôi mầm bệnh rồi sau này lại làm khổ bọn ta.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười bất đắc dĩ, dù nói không lọt tai, nhưng Thẩm Khuynh Ninh thật sự muốn tốt cho nàng. Kiếp trước nàng chưa từng cẩn thận để tâm tới những việc này, trong phút chốc cũng cảm thấy thẹn vì những việc mà mình đã làm với nàng ấy.
 
“Muội biết rồi Nhị tỷ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hơi mỉm cười.
 
Thẩm Khuynh Ninh lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, sau đó quay đầu không để ý tới nàng.
 
Thẩm Thường An đứng dậy đi tới trước mặt Thẩm Tẫn Hoan, thử nhiệt độ của sưởi tay, rồi đưa cho nàng, véo chóp mũi đỏ ửng vì lạnh của nàng: 
 
“Nghỉ ngơi đi, mấy ngày nữa cha và nương về rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, lại ngước mắt nhìn sắc mặt Thẩm Thường An nói: 
 
“Đương nhiên muội có người chăm sóc, nhưng thật ra sắc mặt của tỷ không tốt, phải mời đại phu tới bốc mấy thang thuốc bổ.”
 
Thẩm Thường An nghe vậy thì sửng sốt, lộ ra vài phần kinh hỉ: 

 
“Gần đây đúng là mệt mỏi thật, Hoan Nhi biết nhìn sắc mặt từ khi nào vậy?”
 
Thẩm Tẫn Hoan nói: 
 
“Không phải đâu, ai nhìn cũng thấy sắc mặt của tỷ tệ, lần này muội thật sự đã hiểu ra thân thể là căn nguyên, cho nên tỷ nhất định phải chú ý đó”
 
Thẩm Thường An cười trấn an, “Nghe muội cả, lát nữa sẽ cho Mạnh đại phu tới khám.”
 
Thẩm Khuynh Ninh bĩu môi, đứng dậy xen giữa hai người: 
 
“Đứng ở tiền sảnh chịu lạnh mất nửa ngày, còn nói lo lắng cũng vô ích.” 
 
Dứt lời, xoay người nói với Hỉ Nhi: 
 
“Còn không đỡ trưởng tỷ về phòng cho ấm, rồi mời Mạnh đại phu tới!”
 
Sau đó hành lễ với Thẩm Thường An, một mình vào trong viện. Để lại hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ra tiếng.
 
“Muội ấy đúng là khéo mồm khéo miệng, tỷ thấy muội không bực muội ấy thì cũng đỡ lo hơn.” 
 
Thẩm Thường An vừa lòng nói.
 
“Muội biết rồi, sau này muội sẽ không vậy nữa.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan thầm hạ quyết tâm nói.
 
Sau khi về viện, Thẩm Tẫn Hoan vừa định chui vào trong chăn ấm áp, liền nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Thẩm Khuynh Ninh truyền đến từ ngoài cửa, “Tỷ vào đây!”
 
Chi Đồng ngạc nhiên buông ấm trà trong tay xuống, nói: “Nhị cô nương tới ư? Đúng là khách quý mà!”
 
Thẩm Tẫn Hoan quấn mình trong chăn, dừng một chút, nói: 
 
“Đi mời tỷ ấy vào đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui