Hỉ Nhi bị đánh.
Lúc Thẩm Thường An và Thẩm Tẫn Hoan chạy tới Khuynh Lan Uyển, Hỉ Nhi đã hấp hối, máu chảy từ ghế xuống đầy đất, Thẩm Khuynh Ninh bị hạ nhân Hách gia vây quanh bịt miệng.
Lúc Thẩm Tẫn Hoan tiến vào đã thấy Hà thị được dìu vào trong phòng, sợ rằng bị doạ không nhẹ. Không ít hạ nhân thấy cảnh tượng này cũng không dám tiến lên, thậm chí ngã xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hách thị không nhìn thấy hai người Thẩm Thường An tới, vẫn phân phó thị vệ nàng ta đưa tới từ Hách gia:
“Không được dừng, đánh nô tỳ không hiểu quy củ này tiếp cho ta!”
Lúc thị vệ giơ tấm ván lên, Lữ Nham bước tới lên dùng vỏ kiếm hất tung tấm ván.
Một chiêu đột ngột này khiến đám hạ nhân sôi nổi hét lên, Lữ Nham làm như không nghe thấy ngồi xổm xuống xem xét vết thương của Hỉ Nhi.
Máu thịt lẫn lộn không biết đâu là quần áo, đâu là thịt, máu vẫn đang chảy, nhìn từ xa trong máu đỏ hiện lên xương trắng, khiến người ta thấy buồn nôn. Chi Đồng thấy vậy thì hoảng loạn một chút, sau khi nhận được chỉ thị của Thẩm Tẫn Hoan vội vàng chạy tới mời Lý Tịnh Dao.
Dù sao Thẩm Thường An cũng chưa từng thấy cảnh tượng máu me như này, nàng bám lấy Chỉ Nhi, xoay người che miệng lại, không ngừng nôn khan, chân cũng không đứng vững.
Thẩm Tẫn Hoan vội nắm chặt lấy tay nàng ấy, cảm nhận được một lớp mồ hôi lạnh. Thẩm Thường An dựa nửa người vào người Chỉ Nhi, sắc mặt trắng bệch, Thẩm Tẫn Hoan hoảng sợ, vội vàng phân phó:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tỷ tỷ về phòng cho bình tĩnh lại trước đã, Chi Đồng đã đi mời nương rồi.”
Thẩm Thường An nhìn thoáng qua mặt Thẩm Tẫn Hoan không đổi sắc, gật đầu.
Đã đi qua con đường đầy thi thể, đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan không sợ hãi trước cảnh tượng này.
Sau khi Thẩm Thường An rời khỏi đây, Thẩm Tẫn Hoan liền đi về phía đám đông.
Thấy nàng tới, người trong viện đều yên tĩnh lại, co rúm không dám nói lời nào, Hách thị thấy cũng dừng lại, nhìn về phía Thẩm Tẫn Hoan.
“Không biết Tam cô nương có ý gì?”
Hách thị mở to mắt chất vấn.
Thẩm Tẫn Hoan tiến tới lạnh lùng nhìn thoáng qua Thẩm Khuynh Ninh đang bị hạ nhân vây lại, kéo nàng ấy ra sau lưng bảo vệ, lúc này Thẩm Khuynh Ninh đã ngây ra rồi, cả người không ngừng run rẩy.
Mặt Thẩm Tẫn Hoan không đổi sắc nhìn máu đầy đất:
“Hách phu nhân và Ngũ cô nương mới đến phủ hai ngày mà không nể tình xưa, lại ra tay tàn bạo với hạ nhân của Thẩm gia, ta ngược lại muốn biết, Hách phu nhân có ý gì.”
Lại lớn tiếng nói: “Hỉ Nhi là nha đầu chưởng sự của Khuynh Lan Uyển, không biết nàng ấy đã phạm vào tội lỗi đầy trời gì mà phải phiền tới Hách gia hưng sư động chúng* như vậy!”
*Hưng sư động chúng: Phát động nhiều người để làm gì đó.
Hách Dĩnh đứng sau lưng Hách thị nhìn Thẩm Tẫn Hoan như nhìn quái vật, bình thường các nữ tử khuê các nhìn thấy máu thì đã sớm bị dọa cho ngất xỉu, đâu còn bản lĩnh mặt không đỏ, tim không đập để ở đây chủ trì công đạo nữa. Từ lúc bắt đầu tiếp xúc với Thẩm Tẫn Hoan, trong lòng Hách Dĩnh đã cảm thấy hơi mâu thuẫn, nói đúng ra là có chút sợ hãi, bây giờ lại đột nhiên cảm thấy, có phải mẫu thân mình chọc nhầm đối tượng rồi không. Thật ra Thẩm Khuynh Ninh ngoài mặt thì hung ác nhưng cũng không phải là người vướng tay chân nhất.
Khi Thẩm Tẫn Hoan đang nói, Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh cũng tới đây. Đúng lúc nghe thấy Thẩm Tẫn Hoan lạnh giọng chất vấn.
Sau khi hai người tiến vào đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, nhìn thấy Hách thị ra tay tàn bạo thì cũng bình tĩnh lại.
Hách phu nhân phất tay, người hầu nhận lệnh lui ra, Hách phu nhân tiến tới bái kiến Thẩm Đan Thanh và Lý Tịnh Dao:
“Lão gia phu nhân không biết, nha hoàn này to gan lớn mật, không biết là bị ai sai khiến, đêm hôm khuya khoắt chạy tới hình phòng, nhẫn tâm giết hại Xuân Lâm!”
Thẩm Khuynh Ninh lập tức quỳ xuống, khóc nức nở nói:
“Mẫu thân, Khuynh Ninh tuyệt không có gan làm như vậy, sáng sớm hôm nay Hách phu nhân đã dẫn vài người vọt vào Khuynh Lan Uyển bắt Hỉ Nhi tới đánh, di nương bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, bây giờ Hách phu nhân lại đâm chọc như vậy, Khuynh Ninh thật sự bị oan!”
Lý Tịnh Dao không ngờ Hách thị lại ra oai phủ đầu như vậy, nhất thời không biết nên hỏi gì.
“Trước hết cứ đưa Hỉ Nhi về phòng đã, kêu đại phu tới chữa trị hết sức!”
Thẩm Tẫn Hoan vẫn không chút hoang mang, tiến tới đỡ Thẩm Khuynh Ninh dậy, trao đổi ánh mắt với nàng ấy, trong lòng hiểu ra:
“Từ nhỏ Hỉ Nhi đã đi theo Nhị tỷ, tính tình ngoan ngoãn, không hỗn hào, vượt khỏi quy củ, không biết tại sao Hách phu nhân lại biết Hỉ Nhi giết Xuân Lâm chứ?”
Hách thị nhìn Thẩm Tẫn Hoan, ánh mắt không khỏi loé lên, không nịnh nọt như trước nữa, liếc mắt nhìn Thẩm Khuynh Ninh nói:
“Tối hôm qua nha đầu Mai Nhi của Dĩnh Nhi đi tiểu đêm, phát hiện có người lén lút lẻn vào hành lang, lo là có thích khách, nên đã đi theo, phát hiện nàng ta vào hình phòng, Mai Nhi sợ hãi không tiến vào, trốn ở bụi cỏ, ngươi đoán xem?”
Mọi người không nói gì, chờ câu tiếp theo.
“Mai Nhi nhìn thấy mặt, đó là Hỉ Nhi! Vì để không rút dây động rừng, Mai Nhi chờ tới khi trời sáng mới dẫn người tới hình phòng, phát hiện thi thể lạnh lẽo của Xuân Lâm và Bình Nhi điên khùng.”
“Tam cô nương còn nói nàng không hỗn hào, vượt khỏi quy củ, đúng là quá lương thiện!”
Người Thẩm gia đều kinh ngạc hô một tiếng.
Thẩm Tẫn Hoan nhíu mày, không ngờ lại liên luỵ tới mạng người, nàng và Thẩm Khuynh Ninh thương lượng cố ý chọc giận Hách thị, để bà ta để lộ dấu vết. Sau bữa trưa hôm qua mới sắp xếp mọi chuyện, vậy mà bà ta đã gấp không chờ nổi, lén ra tay, thậm chí còn không tiếc một mạng người.
“Hách phu nhân nói sai rồi, nếu nha đầu bên cạnh Ngũ cô nương thật sự tận mắt nhìn thấy, vậy chì chắc hẳn bây giờ sẽ nhìn ta mà không hề sợ hãi, nhưng sao lại cứ cúi đầu trốn sau lưng Ngũ cô nương mãi vậy chứ, hình như là lá gan rất nhỏ nhỉ?”
Thẩm Tẫn Hoan không cho Hách thị có cơ hội phản bác, nói tiếp:
“Với cả, nếu thật sự có thích khách, tại sao Mai Nhi không kêu to lên, buổi tối phủ Thượng thư vẫn có người hầu trực đêm tuần tra, nếu gọi người hầu, không phải là có thể bắt được thích khách à, tại sao phải theo dõi một mình?”
Đây vốn là kế của Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Khuynh Ninh, cho nên ở đây chỉ có hai người họ biết Hách thị đang nói dối, còn Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh cùng đám hạ nhân đều không biết.
Hách Dĩnh ở đằng sau thấy nương bị chặn, cũng không dám tiến lên giải thíhc.
“Nếu là chuyện xảy ra ở Thẩm gia, ta chắc chắn sẽ điều tra, xử lý theo lẽ công bằng, tuyệt đối sẽ không để ai bị oan. Trước hết cấm túc Nhị cô nương ở Khuynh Lan Uyển, còn Hách phu nhân thì mời theo ta tới phòng dành cho khách nói rõ đầu đuôi câu chuyện.”
Lý Tịnh Dao nghe Thẩm Tẫn Hoan chất vấn xong, lại nhìn thấy phản ứng của Hách thị, căn bản đã có tính toán. Vì để Thẩm Tẫn Hoan không bị liên lụy, Lý Tịnh Dao mới ngắt lời hai người,
“Đúng vậy.”
Cả quá trình Thẩm Đan Thanh chưa nói câu nào, sau khi vào viện, thấy Thẩm Tẫn Hoan bất động thì bắt đầu chú ý tới nàng. Cho đến cuối cùng, nàng vẫn vô cùng bình tĩnh, không khỏi khiến Thẩm Đan Thanh hít một hơi thật sau, trước khi đi liền quan sát tiểu nữ nhi bị bệnh mới khỏi thêm vài lần.
Sau khi các đại nhân rời đi, hạ nhân cũng bận rộn thu dọn tàn cục, đại phu đang cứu trị cho Hỉ Nhi ở trong phòng, Thẩm Khuynh Ninh vừa định đi xem, Hách Dĩnh liền tới tát nàng một cái.
Thẩm Khuynh Ninh cũng không dễ ăn, không hề chậm trễ, buông Thẩm Tẫn ra, giữ chặt Hách Dĩnh tát hai cái.
Thẩm Tẫn Hoan thấy Hách Dĩnh đánh Thẩm Khuynh Ninh, lửa giận bùng lên, đợi đến khi Hách Dĩnh lui về phía sau, liền đạp vào cẳng chân nàng ta, khiến nàng ta lập tức quỳ xuống đất.
Có lẽ là chịu lực quá mạnh, châm ngọc trên đầu Hách Dĩnh tuột ra, búi tóc cũng tung ra, Hách Dĩnh cảm thấy trên đầu rất nhẹ, lập tức giữ lại, nghĩ thầm mình chật vật như vậy lúc nào chứ! Lại không dễ ra tay nơi đông người, chỉ tay vào Thẩm Tẫn Hoan mắng không ra câu:
“Ngươi…… Ngươi dám!”
Mai nhi đi theo Hách thị tới phòng dành cho khách, bây giờ bên cạnh Hách Dĩnh chỉ có bốn hạ nhân dẫn từ Hách gia đến, mấy người luống cuống tay chân tiến tới đỡ nàng ta.
Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Khuynh Ninh nhìn nàng ta không vừa mắt.
Không đợi nàng ta đứng dậy, Thẩm Tẫn Hoan đã nhân lúc hỗn loạn trượt chân, thuận thế đè cả người lên người Hách Dĩnh.
Hách Dĩnh còn chưa đứng dậy đã ngã mạnh xuống đất, lúc này càng loạn hơn, hai cô nương ngã lên nhau không biết nên đỡ ai trước.
Thẩm Khuynh Ninh thấy Thẩm Tẫn Hoan như vậy liền hiểu ra, cho nên cũng cố tình đi tới:
“Một đám phế vật, còn không mau đỡ Tam chủ tử của các ngươi dậy.”
Hạ nhân mới biết ý, mùa đông quần áo rất dày còn nặng, Thẩm Tẫn Hoan giãy giụa mãi mới đứng dậy được.
Thẩm Khuynh Ninh nhân lúc hỗn loạn túm tóc Hách Dĩnh, vừa rồi trông còn được, bây giờ thì đâu còn dáng vẻ của đại tiểu thư, mà trông chẳng khác gì người đàn bà đanh đá trên phố.
Hách Dĩnh thét chói tai đứng lên, vừa đi đã dẫn đoàn người Thẩm Đan Thanh trở lại.
Thẩm Tẫn Hoan quyết tâm, đẩy mạnh Hách Dĩnh và hạ nhân tới vũng máu bên cạnh. Hách Dĩnh ở giữa, cho nên thảm nhất, đám hạ nhân đứng không vững lần lượt ngã về phía nàng ta, Hách Dĩnh trốn tránh liền ngã xuống đất, người đầy máu.
Hách Dĩnh nhìn thấy máu sợ tới mức kêu không thành tiếng, lồm cồm bò dậy chạy tới đám ao phía sau đám người, mọi người vì tránh né Hách Dĩnh mà loạn cả lên, Lý Tịnh Dao nhìn Khuynh Lan Uyển kêu loạn cào cào, không làm gì.
Hách thị ở đằng sau Lý Tịnh Dao tiến vào, vừa về đã thấy một người đầy máu đi về phía mình, sợ tới mức suýt nữa đã ngất, nhìn kỹ người đầy máu đầu bù tóc rối ấy lại là nữ nhi bảo bối của mình, đầu óc choáng váng, phải để Mai Nhi đứng sau đỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...