Viện của Thẩm Tẫn Hoan và Thẩm Khuynh Ninh gần nhau, cách nhau một thư lâu.
Đi vào trong sân thư lâu, ngẩng đầu nhìn thư lâu cao năm tầng, nhớ tới chuyện lúc trước náo loạn với Thẩm Khuynh Ninh, hai người cùng ngã xuống, khái bị thương khuỷu tay, Thẩm Tẫn Hoan không nhịn được cười. Thẩm Khuynh Ninh đúng là một con gà trống, hiếu chiến, cả người nàng ấy là nhiều sẹo nhất.
Thẩm Tẫn Hoan cầm váy lên lầu hai, nghe Thẩm Khuynh Ninh đọc 《 Luận Ngữ 》, Giang Dư tới Đông Đường giảng bài, cho nên chỉ có Thẩm Khuynh Ninh và Hỉ Nhi ở đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhị tỷ.”
Thẩm Tẫn Hoan đi tới gọi khẽ một tiếng, sợ kinh động tới nàng ấy.
Thẩm Khuynh Ninh đặt sách xuống, kéo ghế bên cạnh ra:
“Sao muội lại tới đây, cả ngày chỉ thấy muội loanh quanh mãi không chịu làm chính sự.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi xuống nói:
“Dạ dạ dạ, chẳng phải muội tới nói chính sự với tỷ sao.”
“Sao rồi, tra được gì về Xuân Lâm chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Khuynh Ninh hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, lấy một miếng ngọc bộ từ trong ngực ra. Thẩm Khuynh Ninh vừa nhìn đã nhớ ra miếng ngọc bộ này là do một nam tử đưa cho Xuân Lâm vào đêm hôm đó:
“Đây có phải là miếng ngọc bộ đó không……”
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu nói với Thẩm Khuynh Ninh:
“Đêm qua, mẹ con Hách thị tới gặp muội, muội thấy bên hông Hách Dĩnh cũng đeo một miếng, hoa văn và hoạ tiết đều giống nhau, chẳng qua miếng của nàng ta được dát vàng.”
Thẩm Khuynh Ninh ngồi không yên, dùng sức đấm bàn:
“Đúng là chuyện tốt mẹ con họ làm!”
Rồi nói với Thẩm Tẫn Hoan:
“Tỷ còn nghe trưởng tỷ nói, lần này họ đến không chỉ là đến để tế bái Tam phòng, Hách thị còn yêu cầu phụ thân, mẫu thân, hàng năm Thẩm phủ ngoại trừ cứu tế ra, còn trợ cấp cho họ một trăm lượng hoàng kim, đúng là đỉa hút máu!”
Thẩm Tẫn Hoan cũng kinh ngạc, có mắt thì cũng đã sớm nhìn ra Thẩm phủ thật sự không thích bọn họ, vậy mà, không những không đỏ mặt, mà còn mặt dày đòi tiền, thật sự khiến người ta nghẹn lời.
Hỉ Nhi bưng trà tới, nhíu mày nói:
“Chắc cô nương chưa biết, Hách phu nhân này rất tinh ranh, sáng sớm đã kêu người đi dán quảng cáo dược phòng của Hách gia trên khắp đường phố kinh thành, còn nằng nặc kéo bà tử mua thức ăn của Tần gia phải đi mua dược liệu của bà ta, dọc đường đi đều bị người ta chỉ trỏ.”
“Thật quá đáng! Phụ thân và mẫu thân đã đi đến tận Giang Nam, dùng danh nghĩa Hách gia để cứu tế, tiếng tốt đều cho Hách gia, bây giờ bà ta còn chạy tới phủ Thượng thư, cố ý giày xéo chúng ta! Đúng là lòng lang dạ sói!”
Thẩm Khuynh Ninh vỗ bàn mắng to.
“Tỷ ở đây mắng thì có ích lợi gì chứ, chỉ mỗi tỷ tức thôi.”
Thẩm Tẫn Hoan uống trà an ủi nói.
Thẩm Khuynh Ninh nén giận ngồi xuống nói Thẩm Tẫn Hoan:
“Nếu nàng ta cũng có một miếng ngọc bội như vậy, chúng ta hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, bắt tiện tì Xuân Lâm kia đối chất, xem họ còn gì để nói!”
“Họ có thể nói, mỗi cô nương Hách gia đều có một miếng, Tam phòng đã chết, đương nhiên sẽ để lại cho nha hoàn bên cạnh thì tỷ nói thế nào?”
Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh hỏi lại.
Quả thật nàng đã hỏi tới điểm mấu chốt, Thẩm Khuynh Ninh không phản bác được:
“Vậy…… Vậy chúng ta cũng không thể ngồi im, cam tâm bị nữ nhân đanh đá kia nắm mũi dắt đi!”
Thẩm Tẫn Hoan kéo Thẩm Khuynh Ninh, bình tĩnh nhìn nàng nói:
“Tỷ yên tâm đi, cha là sẽ không đồng ý cho họ tiền, phủ Tổng đốc vốn là chức quan mà Hách gia quyên tiền mới có được, ở Giang Nam có rất nhiều tài phiệt, phủ Tổng đốc vốn để trưng bày, cho dù tố lên triều đình, chưa chắc triều đình sẽ phản ứng.”
Thẩm Khuynh Ninh chống cằm, hừ nhẹ nhìn không khí ngẩn người:
“Dù sao cũng phải loại trừ tai họa này, nếu không trong lòng mọi người đều không yên.”
Thẩm Tẫn Hoan hiểu tính của Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh, với họ, tốt nhất là chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ bằng không, sẽ xử lý một cách nhẹ nhàng, vậy thì sẽ chỉ cổ vũ Hách thị càng kiêu căng hơn thôi.
Nếu lúc này nói kế hoạch với họ, chắc chắn sẽ không thể ra ngoài một thời gian, vậy thì không bằng mình âm thầm xử lý, tiền trảm hậu tấu.
Thẩm Tẫn Hoan đẩy ngọc bội đến trước mặt Thẩm Khuynh Ninh.
Thẩm Khuynh Ninh khó hiểu, nghi ngờ nói:
“Đưa tỷ làm gì?”
Thẩm Tẫn Hoan cân nhắc một chút, vẫn quyết định làm vậy:
“Làm chuyện gì cũng phải có cánh chim đầu đàn, lần này phải dựa vào Nhị tỷ rồi.”
Dứt lời vẫy tay bảo Thẩm Khuynh Ninh sát lại, nói ra kế hoạch.
Vẻ mặt Thẩm Khuynh Ninh thay đổi bất ngờ, cuối cùng lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Sau khi ăn xong ba bữa, trởi tối dần, không còn mặt trời, vào đông trời càng lạnh hơn, Thẩm Khuynh Ninh khoác áo lông cừu đi dạo trong phủ để tiêu thực, đúng lúc bắt gặp Hách Dĩnh đi từ phòng dành cho khách ra, Thẩm Khuynh Ninh thấy Hách Dĩnh không chào hỏi cũng không hành lễ, liền nhảy ra chắn đường nàng ta.
Thẩm Khuynh Ninh cao hơn Hách Dĩnh nửa cái đầu, sinh ra có chút lệ khí, nghiêm nghị đứng trước mặt Hách Dĩnh như chính cung nương nương.
Hách Dĩnh thấy Thẩm Khuynh Ninh không nói lời nào, liền mở miệng trước:
“Nếu Nhị cô nương không có việc gì thì đừng chắn đường Hách Dĩnh.”
Thẩm Khuynh Ninh liếc xéo Hách Dĩnh, khóe miệng nở nụ cười khinh thường, khẽ nhếch môi nói:
“Đây là đường của Thẩm phủ ta, ta muốn đi thế nào thì đi thế đó.”
Hách Dĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Khuynh Ninh với ánh mắt hung ác, dù sao đây cũng không phải là địa bàn của mình, “Nhị cô nương có kiêu ngạo thế nào thì cũng chỉ là nha đầu con vợ lẽ, ta là đích nữ của Hách gia, theo bối phận, ngươi còn phải cung kính gọi ta một tiếng tỷ tỷ.”
Thẩm Khuynh Ninh hừ nhẹ một tiếng, như nghe được chuyện cười nào đó.
Sau khi mỉm cười liền quay đầu sang chỗ khác, giơ tay tát một cái, Hách Dĩnh chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy má phải đau rát, bụm mặt trừng mắt với Thẩm Khuynh Ninh.
Khóe miệng Thẩm Khuynh Ninh còn sót lại một tia khinh miệt, đến gần, nắm cằm Hách Dĩnh, nhìn chằm chằm nàng ta gằn từng chữ:
“Nương của ta là Quận chúa Nhạn Môn phủ Quận công, là nữ quan của Tiên hoàng hậu, thân phận con vợ cả này của ngươi, chẳng qua là thứ nữ phù chính, theo bối phận, ngay cả xách giày cho ta, ngươi cũng không xứng.”
Dứt lời buông cái cằm bị siết đỏ của Hách Dĩnh ra, lại trào phúng nói:
“Đứa ti tiện đúng là ti tiện, thấp hèn từ tận xương tuỷ, không biết ngươi và nương ngươi lấy tự tin ở đâu mới có thể vô liêm sỉ đòi tiền Thẩm gia ta.”
Hách Dĩnh hung tợn nhìn Thẩm Khuynh Ninh, tức đỏ mặt:
“Đây là cách tiếp đãi khách của Thẩm gia ư?”
Thẩm Khuynh Ninh cầm khăn Hỉ Nhi đưa tới lau tay nói:
“Tiếp đãi khách? Khách từ đâu tới?”
“Ngươi!”
Hách Dĩnh tự biết không thể đấu khẩu thắng Thẩm Khuynh Ninh, thầm mắng nàng máu chó đầy đầu.
Ánh mắt Thẩm Khuynh Ninh quyến rũ như tơ, quan sát Hách Dĩnh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng trên miếng ngọc bội bên hông Hách Dĩnh, vừa mới đưa tay muốn lấy, đã thấy Hách Dĩnh lùi về sau một bước, Thẩm Khuynh Ninh cười khẽ:
“Hách cô nương quý trọng như vậy, xem ra là thứ tốt, Khuynh Ninh cũng trùng hợp có vật như này, không biết có lọt vào mắt Hách cô nương không.”
Nói rồi, lấy miếng ngọc bội của Xuân Lâm từ trong tay áo ra.
Hách Dĩnh chỉ mới liếc mắt nhìn liền sửng sốt, cảnh giác nhìn Thẩm Khuynh Ninh. Thẩm Khuynh Ninh làm như không nhìn thấy, thần thanh khí định thu lại ngọc bội:
“Xem ra là Hách cô nương coi thường, quả nhiên vẫn nên dát vàng một chút.”
Thẩm Khuynh Ninh muốn làm Hách Dĩnh nói, nhưng công kích thế nào Hách Dĩnh cũng ngậm miệng không nói gì, đúng như Thẩm Tẫn Hoan dự đoán.
Thẩm Khuynh Ninh phủi bụi trên người, cười nói với Hách Dĩnh:
“Chuyện của muội muội ta, ta nhất định sẽ điều tra ra, tốt nhất là kết quả không liên quan tới ngươi, nếu không, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau đớn.”
Những lời này, chỉ có Thẩm Khuynh Ninh biết, là sự oán hận xuất phát từ nội tâm.
Trước khi rời đi, lại nghe Hách Dĩnh một nói câu như có như không.
“Không phải ngươi không ưa Thẩm Tẫn Hoan sao, bây giờ làm ra vẻ như vậy, rốt cuộc là cho ai xem chứ, trong lòng ngươi tự biết.”
Thẩm Tẫn Hoan bất hảo như thế nào, cũng chỉ có thể bị ta bắt nạt, nếu người khác động vào một sợi tóc của muội ấy, có ý định, Thẩm Khuynh Ninh ta đều không chấp nhận!
Thẩm Khuynh Ninh nghĩ trong lòng, không nói ra, coi như chưa nghe thấy, lập tức đi về phía trước đi.
Hách Dĩnh ngơ ngác xoay người, nhìn bóng lưng Thẩm Khuynh Ninh đi xa, sắc mặt hung ác.
Bóng đêm càng trở nên u ám, mây đen dày đặc che kín cả bầu trời.
Hách thị uống cạn chén trà, ngả người ra sau, cả người và khuôn mặt đều ẩn trong màu đen.
Hách Dĩnh kể lại cuộc xung đột vào buổi trưa giữa mình và Thẩm Khuynh Ninh. Cuối cùng, nói với Hách thị: “Mẫu thân, con thật sự không ở Thẩm gia nổi nữa, chúng ta ở đây hoàn toàn không được tiếp đãi.”
Trong giọng Hách thị lộ ra vẻ yếu ớt:
“Nàng ta tìm được ngọc bội của Xuân Lâm?”
Trong mắt Hách Dĩnh thoáng qua tia hận ý:
“Đúng vậy.”
“Ta nhớ miếng của Xuân Lâm là của người hầu truyền tin bên cạnh đại nhân.”
Hách thị cầm miếng ngọc bội dát vàng của Hách Dĩnh lên nhìn.
“Mẫu thân, nương nói xem tại sao đại nhân lại muốn bày mưu tính kế cho Xuân Lâm ngọc bội, rõ ràng là ngài ấy cho con trước.”
Hách Dĩnh khó hiểu nói.
“Đừng tự đoán tâm tư của đại nhân! Nếu con còn muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng!”
Hách thị lạnh lùng nói.
Hách Dĩnh bị Hách thị nói thế, nước mắt đảo quanh hốc mắt, khóc nức nở hỏi:
“Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thẩm Khuynh Ninh nói chắc chắn sẽ điều tra rõ, phủ Thượng thư có bản lĩnh như vậy, nhỡ tra ra cái gì……”
Hách thị cũng biết lợi và hại trong đó, nếu đúng như lời nữ nhi nói, Thẩm gia muốn điều tra rõ việc này, vậy chắc chắn sẽ rút củ cải vướng bùn*, nói vậy thì đừng nói là về Giang Nam, chỉ sợ này trên đường đã bị Diêm Vương lôi đi.
*Rút củ cải vướng bùn: Nghĩa là nhổ cây củ cải còn lôi theo cả bùn, ý chỉ những việc dở dang, chưa xong, không hoàn chỉnh, lôi thôi lằng nhằng.
Hách Dĩnh lau nước mắt:
“Mẫu thân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Một lúc lâu sau Hách thị vẫn không nói gì, khoảng một chén trà nhỏ, đột nhiên thở phào nhẹ nhõm:
“Bọn họ muốn điều tra rõ, chúng ta chắc chắn không thể để họ hỏi ra được gì.”
Hách Dĩnh nghe nhưng không hiểu, chớp đôi mắt nhìn Hách thị.
“Đêm nay Xuân Lâm phải chết. Nếu Thẩm Khuynh Ninh là cánh chim đầu đàn thì để nàng ta đỡ đạn thay chúng ta đi.”
Hách thị nói xong, liền ngả người nhắm mắt dưỡng thần.
“Nhưng mà, đây là phủ Thượng thư đó, chúng ta mới là người ngoài, không nắm chắc chút nào đâu nương.”
Hách Dĩnh kinh hoảng, này nếu là thật sự trên lưng mạng người kiện tụng, vậy thì sẽ không có hội bay lên đầu cành.
“Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Hách thị hận sắt không thành thép, gần như cắn răng nói.
Trong lòng bà ta rất rõ, chỉ có quấy phá phủ Thượng thư, Hách gia mới có cơ hội được lợi từ đó.
Huống hồ, thế cục ở Giang Nam đã bắt đầu không ổn định, địa vị của phủ Tổng đốc cũng trở nên bất ổn, hai gia tộc tài phiệt Triệu thị và Khâu thị luôn như hổ rình mồi với quyền thống trị Giang Nam, nghĩ tới trượng phu trung thành của mình, thật sự không có chí tiến thủ, chứ đừng nói là có hy vọng.
Ai mà chẳng muốn tích cóp lợi thế cho nữ nhi của mình nhiều hơn. Hách thị nhìn Hách Dĩnh ngồi ở đó, bình tĩnh hơn.
“Nếu cha con biết ta làm vậy vì Hách gia, vì tiền đồ tốt đẹp của con, ông ấy sẽ không trách ta.”
Như là nói cho Hách Dĩnh nghe, cũng như là đang an ủi mình.
Hách Dĩnh thấy mẫu thân mình hạ quyết tâm, trong lòng ngổn ngang, gọi nha hoàn Mai Nhi bên cạnh vào:
“Ngươi đi làm một chuyện, nhớ kỹ đừng để bị phát hiện.”
“Đúng vậy.”
Mai Nhi nghe từ đầu đến cuối, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi, nhận lệnh lui ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...