Loạn thần mỹ nhân

Ngày hôm sau quả nhiên nghênh đón xe ngựa của Hách gia, thấy làm trên dưới Thẩm phủ đều hận Hách phu nhân đến ngứa răng, tâm sinh tướng, tính vị phu nhân này chanh chua nên khuôn mặt cũng cay nghiệt, Thẩm Tẫn Hoan cũng chẳng muốn nhìn bà ta.
 
Đi theo bà ta là nữ nhi Hách Dĩnh trông thanh cao, nhưng dung mạo tầm thường, bước chân đi rất vững, nhưng cứ dựa vào Thẩm Thường An bên cạnh, như một nha hoàn đi đầu, không hề có khí chất.
 
Nước Giang Nam rất tốt lại dưỡng ra được một người hẹp hòi như vậy sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thẩm Tẫn Hoan châm chọc ở trong lòng một câu.
 
Một đoàn người tiến tới từ đường tế bái linh vị Tam phòng, lại có nhiều nghi thức rườm rà, từ sáng đến tối cuối cùng cũng xong.
 
Thẩm Tẫn Hoan đứng cả ngày nên cả người đau nhức, đang ngẩn người ngâm nước ấm, ngoài cửa viện có người thông báo.
 
Chi Đồng quay về nói: 
 
“Hách phu nhân và Hách gia Ngũ cô nương tới ạ.”
 
Thẩm Tẫn Hoan dừng tay, nói mấy câu: 
 
“Để họ vào đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dạ.” 
 
Chi Đồng nói.
 
Cửa viện môn được mở ra, ba người tiến vào.
 
Chắc là do ánh đèn lờ mờ, Thẩm Tẫn Hoan nhìn Hách phu nhân cảm thấy bà ta hơi lạ, mái tóc đen nhánh búi vội ra sau đầu, trên mặt lại nở nụ cười ân cần.
 
Hách phu nhân vỗ tay Hách Dĩnh, để Hách Dĩnh tiến lên hành lễ.
 
Thẩm Tẫn Hoan không muốn nhìn thấy mấy người này, chưa để Hách Dĩnh hành lễ đã nói: 
 
“Hách phu nhân có việc gì thì nói đi, giờ cũng không còn sớm nữa.”
 
Lúc này Hách phu nhân mới hậm hực cười một tiếng, kéo Hách Dĩnh xấu hổ lui sang bên cạnh bà, nói: 
 
“Lúc trước nghe nói Tam cô nương bị bệnh, Thẩm phu nhân và Thẩm đại nhân phải vội vàng trở về, ta còn tưởng là bị bệnh nặng, nên lần này còn  đặc biệt mang theo chút dược liệu để bồi bổ thân thể gần đây.”
 
Vẻ mặt Chi Đồng không nói nên lời, không cho sắc mặt tốt nói: 
 
“Hách phu nhân khách sáo rồi, cô nương quý phủ nhà ta có phúc, bây giờ rất khoẻ.”
 
Hách Dĩnh nghe thì khó chịu, nói: 
 
“Nô tỳ của Thẩm phủ đều to gan như vậy sao? Trước mặt chủ tử mặt mà dám nói với khách như vậy, phải vả miệng.”
 

Mắt Chi Đồng trợn trắng, quay người sang chỗ khác.
 
Thẩm Tẫn Hoan không để ý tới ngọc bội Hách Dĩnh đeo bên hông, lúc này nàng ta lại nhảy ra, đảo mắt nhìn qua, thấy hoa văn này rất giống với cái của Xuân Lâm, chẳng qua của nàng ta thì dát vàng.
 
Lại liếc mắt nhìn Chi Đồng bị khinh bỉ, nói: 
 
“Hách phu nhân thứ tội, vì Tẫn Hoan bị hai nha hoàn hồi môn của Hách gia hạ độc, suýt nữa đã không tỉnh lại, cũng coi như là tới hoàng tuyền một chuyến, nha đầu của ta tận tâm với ta, đương nhiên là oán giận, mong Hách phu nhân và Ngũ cô nương đừng để trong lòng.”
 
Giọng Thẩm Tẫn Hoan đều đều, dường như không để trong lòng.
 
Mẹ con Hách gia không nói một câu, cũng không ngẩng đầu lên, nhìn cũng không dám nhìn Thẩm Tẫn Hoan.
 
Thẩm Tẫn Hoan không nghe thấy động tĩnh, lại cố ý hỏi: 
 
“Là Thẩm Tẫn Hoan nói sai gì sao, sao sắc mặt Hách phu nhân khó coi vậy?”
 
Vẻ mặt của Hách phu nhân lập tức đầy ý cười, cười ha ha nhìn Thẩm Tẫn Hoan: 
 
“Tam cô nương hiểu lầm rồi, nha hoàn hồi môn của Hách gia, dù sao vẫn là nửa người của Hách gia, họ làm ra chuyện như vậy vẫn là làm mất mặt Hách gia, ta thật sự rất hổ thẹn.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cười tươi, ý bảo Chi Đồng nhận lấy dược liệu: 
 
“Chuyện làm ăn của phủ Tổng đốc càng ngày càng tốt nhỉ?”
 
Hách phu nhân xấu hổ, ngượng ngùng, mặt như hoa nở: 
 
“Đều nhờ vào phủ Thượng thư, năm nay kiếm rất được, đã mở thêm mấy dược phòng.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan rất thưởng thức dáng vẻ nịnh nọt chỉ sợ thiên hạ không biết này của Hách thị.
 
Đã từng gặp thiên tử, phi tần với đủ mọi thủ đoạn, cung tâm kế, sao nàng lại không biết “Đóng cửa hối lộ” chứ.
 
Tính theo của tuổi kiếp trước, dù sao mình cũng đã là người mấy chục tuổi, trò hề này mà còn không nhìn thấu, chẳng phải là sống uổng phí ư.
 
“Hách phu nhân đúng là người rất giỏi, chẳng trách không lâu sau khi thê tử tào khang của Tổng đốc đại nhân qua đời, đã nâng Hách phu nhân từ quý thiếp lên chính thất.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cũng không keo kiệt, nhìn từ trên cao nhìn xuống. nói thẳng không hề kiêng kị.
 
Nàng không sợ đắc tội với Hách gia, nghe phủ Tổng đốc Giang Nam thì lớn, nhưng thật ra Đại đương gia Hách gia bỏ tiền quyên góp, là quan lại xuất thân từ tiểu thương, ai cũng xem thường.
 
Từ khi hai người Hách gia vào phòng, Thẩm Tẫn Hoan đã ngồi trên cao, cũng không bảo ngồi, cũng không bảo uống trà, cứ để họ đứng, Hách thị này có thể lấy lòng mà mặt không đổi sắc, xem ra lòng dạ sâu không đáy, khiến người ta bội phục.
 
Hách Dĩnh nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Tẫn Hoan, liền lảng tránh theo bản năng.
 
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu cười, nói với Hách Dĩnh: 
 
“Ngọc bội của Hách tỷ tỷ rất đẹp.”

 
Nhìn như vô tình nhưng lại cố ý, sắc mặt Hách Dĩnh thay đổi, vẫn là để Hách phu nhân che chắn: 
 
“Là món đồ chơi nhỏ thôi, có thể lọt vào mắt của Tam cô nương, là phúc của nó.”
 
Thẩm Tẫn Hoan tiến lên kéo Hách Dĩnh qua, cả người Hách Dĩnh run lên, Thẩm Tẫn Hoan cũng không phát giác: 
 
“Hách phu nhân nói vậy là không hiểu ý của Tẫn Hoan rồi, Tẫn Hoan thấy Hách tỷ tỷ nhã nhặn, lịch sự, nên muốn mượn cơ hội trò chuyện đó.”
 
Hách Dĩnh và Thẩm Tẫn Hoan không thân, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được cách Thẩm Tẫn Hoan đối nhân xử thế không giống với các cô nương mười ba tuổi bình thường khác, khiến người có cảm giác áp bách, lại thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh, dường như sau khi trải qua trải qua mới có được dáng vẻ này. Trong phút chốc thấy hơi sợ hãi, liền thúc giục Hách thị: 
 
“Mẫu thân, giờ không còn sớm nữa, Tẫn Hoan muội muội còn phải nghỉ ngơi.”
 
Hách phu nhân tự lẩm bẩm một câu, vẻ mặt tươi cười hành lễ với Thẩm Tẫn Hoan, rồi chuẩn bị lui xuống: 
 
“Bà già này hồ đồ rồi, thấy Tam cô nương nói chuyện đáng yêu như vậy, nên nhất thời làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của ngài, thật đáng chết!”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn bọn họ rời đi chưa được bao xa, liền xoay người về phòng.
 
Cửa viện đóng rất mạnh, Thẩm Tẫn Hoan nghe thấy Chi Đồng nói ở phía sau: 
 
“Quả nhiên sau khi Tam cô nương khỏi bệnh tính tình đã thay đổi, với tình huống vừa rồi, nếu là trước đây, ngài đã sớm tưởng họ tốt bụng mới tới rồi. Lần đầu tiên thấy Tam cô nương khí phách, chín chắn như vậy, vừa rồi đúng là hả giận mà.”
 
Thẩm Tẫn Hoa dí trán Chi Đồng, cười nàng ấy nhất kinh nhất sạ*: 
 
“Vừa rồi ngươi có để ý tới ngọc bội Hách Dĩnh đeo không.”
 
*Nhất kinh nhất sạ: Ý chỉ tinh thần quá mức căng thẳng hoặc hưng phấn, hành ci, cử chỉ khác thường, khoa trương, khiến người ta bị doạ sợ. Có lúc để chỉ vẻ mặt phong phú.
 
Chi Đồng nghĩ rồi lắc đầu nói: 
 
“Thật sự là không để ý, là cái gì ạ?”
 
“Kiểu dáng giống cái của Xuân Lâm, đã hiểu chưa?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Chi Đồng kinh ngạc nhìn Thẩm tẫn hoan: 
 
“Hách Ngũ cô nương?”
 
Thẩm Tẫn Hoan suy nghĩ một lát rồi nói: 
 
“Đừng vội, đợi ngày mai thương lượng với Nhị tỷ rồi nói sau, việc này không nên vội.”
 

Chi Đồng gật đầu.
 
Thẩm Tẫn Hoan lười biếng duỗi eo đi vào phòng, đột nhiên nhìn thấy thuốc bổ mà mẹ con Hách gia đưa tới bị Chi Đồng ném vào góc, trong lòng tính toán một chút, tiến tới mở ra.
 
“Cô nương thích đồ họ đưa ạ?” 
 
Chi Đồng trải giường nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan bóp một nắm ngửi, không có vấn đề gì, nhưng là Hách thị vẫn có tâm cơ, dược liệu này đúng là để bồi bổ thân thể cho nữ tử, nhưng nếu uống thuốc này, sau đó ăn nhiều đồ dầu mỡ thì sẽ bị bệnh thiếu máu, dễ nhiễm lạnh, mùa đông thời tiết khắc nghiệt, các nhà ở phương Bắc ăn cơm đều không thể thiếu thịt heo, thay vì uống thuốc này, chi bằng ăn uống đầy đủ còn tốt hơn.
 
“Là thứ tốt,”
 
Thẩm Tẫn Hoan lười nhác giúp Chi Đồng buông rèm, “Xào thuốc để tưới hoa rất tốt.”
 
“Xì” Chi Đồng cười ra tiếng.
 
Lúc này đèn ở viện Trai Tâm còn chưa tắt.
 
Lý Tịnh Dao và Thẩm Đan Thanh đang ngồi cùng lão phu nhân, liếc nhìn nhau, rồi lại cúi đầu.
 
Lão phu nhân thấy bộ dạng này của hai người thì tức giận: 
 
“Không biết cố gắng chút nào!”
 
Lý Tịnh Dao do dự trong chốc lát, đứng dậy nói: 
 
“Nương, điều kiện của Hách thị, chúng con sẽ không đồng ý.”
 
Thẩm Đan Thanh gật đầu nói: 
 
“Sau khi Hách Liên mất, Thẩm gia đã nể mặt Thánh thượng mà bồi thường cho họ, bây giờ lại được nước lấn tới, không thể nói nổi, con tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
 
Lão phu nhân theo bản năng nhíu nhíu mày: 
 
“Quý thiếp phù chính này của Hách gia thật sự không để chủ mẫu vào mắt, nàng ta là cái thá gì! Hàng năm xuôi Nam lấy danh nghĩa nhà họ đi cứu tế cũng không nói một câu nên nói, bây giờ còn đưa một nha đầu con vợ lẽ tới phủ muốn trợ cấp trăm lượng hoàng kim? Đừng nói một hay hai, bạc vụn ta cũng không cho nàng ta, thấy ta lớn tuổi rồi nên coi như không tồn tại đúng không!”
 
Lão phu nhân dùng sức nói, ho vài tiếng, Lý Tịnh Do vội bưng trà lên để bà nhuận khí:
 
“Nương đừng tức giận kẻo lại hại sức khoẻ, chuyện này con và Đan Thanh sẽ nhìn rồi làm.”
 
Lão phu nhân nhuận khí, cũng không nói nữa, một lát sau, như nhớ ra chuyện gì, giữ chặt tay Lý Tịnh Dao nói: 
 
“Đúng rồi, Thường An cập kê, muốn tìm một nhà chồng, việc này con muốn chú ý đó!”
 
Sắc mặt Lý Tịnh Dao hơi trầm xuống: 
 
“Việc này, tức phụ sẽ thương lượng với An Nhi, hỏi ý kiến của con bé.”
 
Lão phu nhân buông tay bà ra, khẽ hừ một tiếng: 
 
“Từ trước đến nay hôn ước đều nghe theo lệnh của cha mẹ, Thường An có bản lĩnh thì cũng phải gả đi, ta không quan tâm là gả ra ngoài, hay là kén rể vào, ta phải nghe được câu trả lời.”
 
Lý Tịnh Dao thấy lão phu nhân giở trò, thật sự không lay chuyển được, ngay cả liền đáp ứng hạ: 
 
“Nghe lời nương hết, nhưng nếu Thường An muốn xuất giá, vậy trong phủ không có ai có bản lĩnh để giúp xử lý…”

 
Lý Tịnh Dao còn chưa nói xong, đã bị lão phu nhân ngắt lời: 
 
“Ta thấy Hoan Nhi nhạy bén, thông minh, không hề kém Thường An, phân vài việc cho nó rèn luyện tổng cũng được”, nói rồi lại nhìn về hướng khác “Nữ nhi của Thẩm gia ai, ai cũng phải xuất chúng, không chấp nhận được hạt cát!”
 
“Nhưng Hoan Nhi còn nhỏ, con bé mới mười ba tuổi.” 
 
Lý Tịnh Dao có ý giải thích.
 
“Lúc con mười ba tuổi cũng đã lập công!” 
 
Lão phu nhân chấn chấn nói.
 
Thấy lão phu nhân kiên trì, Lý Tịnh Dao cũng không dám nói gì nữa, vẻ mặt u sầu xoay người sang chỗ khác.
 
Thẩm Đan Thanh trầm ngâm một lát rồi nói: 
 
“Không phải Hoan Nhi muốn tới Đông Đường sao, để Thường An đưa con bé theo học xử lý sự vụ lớn nhỏ của Đông Đường, tuy như vậy, sẽ dễ khiến một vài đại thần can gián, nhưng mấu chốt vẫn là mọi chuyện đều do phu nhân tự mình xem xét, đóng dấu, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên những đại thần đó sẽ không nói gì.”
 
Nghe xong lời này, lão phu nhân mới cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười, đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.
 
Lý Tịnh Dao ủ rũ ngồi xuống, đối mặt với Thẩm Đan Thanh: 
 
“Sao tự dưng nương lại để tâm tới Hoan Nhi vậy, Hoan Nhi còn nhỏ, sau khi khỏi bệnh tâm tư trở nên nặng nề, thiếp còn định đưa con bé tới chỗ cha thiếp để giải sầu đó.”
 
Thẩm Đan Thanh nhẹ giọng đáp: 
 
“Thật ta cũng cảm thấy, lần này sau khi Hoan Nhi khỏi bệnh đã thay đổi rất nhiều, không phải tâm tư nặng nề, mà trưởng thành hơn nhiều, có lẽ nương nghĩ vậy, nếu đã mở mang suy nghĩ thì cũng không ngại buông tay để con bé làm việc.”
 
Trong lòng Lý Tịnh Dao rất hụt hẫng, bà biết dã tâm của Thẩm Đan Thanh, ông thân là Thượng thư lệnh, ở triều đình cũng là một nhân vật phong vân, càng như vậy thì càng cần thêm trợ giúp.
 
Từ khi Thẩm Đan Thanh ngầm đồng ý cho Thẩm Thường An tiếp quản một nửa gia đình, Lý Tịnh Dao đã ý thức được ông có ý định bồi dưỡng người nối nghiệp.
 
Điều ông tiếc nuối nhất, sợ là trong nhà không có nhi tử kế thừa. Nếu để nữ tử làm quan, nhất định sẽ phạm phải di huấn của tổ tiên, không chỉ vậy, chỗ đứng của Thẩm gia trong triều còn gặp nguy hiểm rất lớn.
 
Thật ra, vẫn còn mâu thuẫn.
 
Mọi biểu cảm của Lý Tịnh Dao lúc này đều rơi vào mắt Thẩm Đan Thanh.
 
Ông biết bà lo lắng.
 
Thẩm Đan Thanh đứng dậy đi đến trước mặt Lý Tịnh Dao, chậm rãi vươn tay ra: 
 
“Phu nhân không muốn tin tưởng nương, vậy có thể tin vi phu chứ?”
 
Lý Tịnh Dao nhìn bàn tay to lớn, rắn rỏi đưa ra trước mặt mình, mắt đẫm nước. Tuy bà luôn bắt nạt Thẩm Đan Thanh, nhưng cho dù bà ầm ĩ thế nào, ông luôn chấp nhận vô điều kiện, bao dung vô điều kiện.
 
Lý Tịnh Dao đặt tay, cầm tay Thẩm Đan Thanh, mượn lực đứng dậy: 
 
“Thiếp tin chàng.”
 
Thẩm Đan Thanh cười nhẹ, nắm chặt tay Lý Tịnh Dao, đặt ở khuỷu tay, rời khỏi viện Trai Tâm, chậm rãi bước đi trong đêm tối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui