Loạn thần mỹ nhân

Qua mùa mưa quận Trần đã bước vào tháng Bảy.
 
Sau khi hoàn thành nhà cứu tế thiên tai, nạn dân đã có chỗ ở, Tào Bàng còn tính, hơn nửa khoản cứu nạn thiên tai còn lại sẽ giúp nạn dân được ấm no.
 
Thiệu Trần thấy ở đây không cần họ nữa thì thu dọn tới núi Chung Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dọc đường đều là đường núi quanh co uốn lượn, hiểm trở, lại còn bốn ngày trời.
 
Thẩm Tẫn Hoan thề sẽ không làm việc dở tệ này nữa, thà cưỡi ngựa độc hành cũng không muốn ngồi xe ngựa, quá chịu tội!
 
Vào thành Đại Hưng, nàng nóng lòng ngồi ra phía trước xe ngựa giãn gân cốt.
 
Bạch Kỷ cười nhìn nàng một cái: 
 
“Nếu không chịu được đường xá xa xôi, tại sao còn muốn đi?”
 
Thẩm Tẫn Hoan biết hắn có ý gì, hất cằm: 
 
“Vị đằng sau là tổ tông của chúng ta, tổ tông muốn làm gì mà chẳng phải làm theo à.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thiếu lệnh nói sai rồi, rõ ràng lúc trước nài cũng rất muốn đi mà.” 
 
Thiệu Trần cưỡi ngựa không lo lắng đi đến bên cạnh nàng.
 
Thẩm Tẫn Hoan sợ hết hồn, nhanh chóng quay đầu chỗ khác nói: 
 
“Ta đâu có nói là ngươi sai.”
 
Thiệu Trần nhìn nàng giận dỗi, cười khẽ, “Tới phố là có thể nghỉ ngơi rồi, đợi Lý gia tới tiếp ứng.”
 
Lúc ở quận Trần, báo lên triều đình hay truyền tin cho phủ Tướng quân đều do Thiệu Trần tự làm. Lúc Thẩm Tẫn Hoan tỉnh dậy, hắn đã sớm an bài thỏa đáng rồi.
 
Trong mắt người ngoài, Thiệu Trần là phụ thần, những chuyện này hắn đều phải làm, ngoài miệng thì Thẩm Tẫn Hoan chê trách, nhưng trong lòngcũng rất thoải mái.
 
Về thành Đại Hưng, nàng chỉ nhớ đã cùng Lý Vân Uyên ngắm bầu trời đầy sao ở núi Chung Nam—— đây là ấn tượng lớn nhất của nàng về tòa thành này.
 
Vừa mới vào cổng thành, phố đường rộn ràng khiến mọi người thấy hoa cả mắt.
 
“Thành Đại Hưng được mệnh danh là tiểu đế đô, đúng là danh bất hư truyền.” 
 
Chi Đồng nói.
 
Xe ngựa dừng lại ở một con hẻm vắng, để không gây chú ý, tất cả Cấm quân đềy mặc thường phục, ngụy trang thành người làm nhà giàu đi đằng sau Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần.
 
May mà trong thành Đại Hưng có nhiều người ngoại quốc, dân chúng trên phố cũng không để ý tới họ, cũng thấy lạ khi thấy người ngoài.
 
“Hôm nay ngày gì?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan hỏi.
 
Chi Đồng tưởng nàng hỏi tại sao trong thành lại náo nhiệt như vậy, cho nên đã trả lời: 
 
“Hôm nay là mùng hai tháng Bảy, mùng ba là hội chùa phía Nam.”
 
Mùng hai tháng Bảy, Thẩm Tẫn Hoan nhớ tới mùng ba tháng Bảy là sinh nhật của Mộ Khinh Hàn. Bây giờ cũng đúng lúc, không biết nàng ấy về đế đô rồi hay vẫn đang ở đây.
 
Thẩm Tẫn Hoan trầm tư, không thể đi tay không tới thăm ngoại tổ phụ được, liền nhìn quanh các cửa hàng ở bốn phía, muốn mua gì đó.
 
Thiệu Trần thấy nàng như vậy, ấm áp nói: 

 
“Xuống xe đi lòng vòng một lát đi.”
 
Thấy Thiệu Trần không lo lắng, Thẩm Tẫn Hoan cũng đi theo sau, “Đại nhân từng tới thành Đại Hưng rồi ạ?”
 
Thiệu Trần chắp tay ra sau lưng đi bên cạnh nàng, cảnh giác để ý xung quanh rồi nói: 
 
“Rất lâu trước đây đã tới rồi, cũng không nhớ lắm.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cố ý nói: 
 
“Đại nhân có nhiều kinh nghiệm, sợ là khiêm tốn không muốn nói thôi.”
 
Thiệu Trần cười, cố ý chọc giận nàng: 
 
“Đúng vậy, Thiếu lệnh anh minh nhất.”
 
Thẩm Tẫn Hoan coi như là biết, một khi vị chủ tử này gây khó dễ, ắt hẳn hai người có thể ồn ào ngất trời, nhưng nếu Thiệu Trần ôn hoà, cho dù nàng có công kích thế nào thì cũng chỉ như đánh vào bông.
 
Cảm giác bị gây khó dễ thật sự khó chịu.
 
Trước giờ nàng không thích đi dạo mua trang sức trâm cài, nhưng vì trong lòng nhớ mong Mộ Khinh Hàn, nên chân bất giác đi về phía cửa hàng.
 
Mặc dù Mộ Khinh Hàn nghịch dao múa kiếm, nhưng cũng thích mấy thứ lặt vặt mà nương tử thích.
 
Thiệu Trần cố ý đi chậm lại ở đằng sau. Thấy nàng nhìn chằm chằm một chiếc miếng phỉ thúy khắc tùng hạc rồi do dự cầm một đôi vòng kê huyết đằng lên, liền tiến lên trước nhìn.
 
“Thích thì lấy đi.” 
 
Thiệu Trần nói.
 
Thẩm Tẫn Hoan liếc hắn, thấp giọng nói: 
 
“Ngài bỏ tiền nha?”
 
Thiệu Trần nhìn nàng với ánh mắt ý vị thâm trường, cười nhẹ không nói.
 
Cô chủ tiệm đứng sau quầy quan sát hai người, thấy quần áo của hai người bằng được may bằng loại thượng hạng, mặt mày lập tức hớn hở: 
 
“Hai vị đúng là tinh mắt, trang sức nhà ta tốt nhất thành Đại Hưng đó, đảm bảo không tìm được món thứ hai.”
 
Mấy lời như này trước giờ Thẩm Tẫn Hoan đều không để lọt tai, nhưng lời chủ tiệm nói nàng lại tin mà không hề nghi ngờ.
 
Nàng nhìn hai món đồ này, bàn về chất lượng và hoa văn đều được mài thủ công.
 
Kê huyết đằng là toàn âm đằng hiếm có.
 
Kê huyết đằng chia thành âm dương đằng, toàn âm đằng cực kỳ hiếm nên đương nhiên giá cả không rẻ.
 
Một cây đằng có thể trở thành cực phẩm hay không, được quyết định bởi màu của thân đằng, nói chung màu gốc càng đậm thì càng dễ nuôi, vậy nên nàng có thể nhận ra chiếc vòng đằng màu đen này rất quý giá. So với những bảo vật trong cửa hàng, đúng là không có cái nào đáng để lấy ra.
 
Chủ tiệm cười khanh khách tiến lên trước nói: 
 
“Cô nương đúng là rất tinh mắt, vòng đằng đen cũng không thấy nhiều, là chi bảo trấn điếm* ở đây, bao nhiêu người ra vào cũng không có duyên như ngài.”
 
*Trấn điếm chi bảo: Thành ngữ chỉ vật phẩm nổi tiếng nhất trong một cửa hàng
 
“Phải không?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nghi ngờ nói, chẳng lẽ người biết hàng ở thành Đại Hưng quá ít?

 
“Đúng mà, không lâu trước đây có vị nữ quân gia chọn trúng, nhưng chậm chạp không đành lòng nên không có duyên.” 
 
Chủ tiệm cười nói.
 
“Giá bao nhiêu?” 
 
Thiệu Trần hỏi.
 
Chủ tiệm cười híp mắt, khua tay múa chân đếm: 
 
“Vòng đằng làm tín vật đính ước thì còn gì bằng, huyết đằng có thể trừ tà, giữ bình an, có nghĩa chuyện tốt thành đôi, nếu công tử là hào phóng thì tính tròn một trăm lượng.”
 
“Một trăm lượng?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc, vừa định bỏ cái vòng xuống, liền nghe thấy Thiệu Trần “Phụt”, cười nói: 
 
“Chủ tiệm hiểu lầm rồi, bọn ta không là một đôi, cô nương nhà ta tới thành Đại Hưng đi dạo thôi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan ngơ ngác nhìn về phía hắn.
 
Thiệu Trần cười đầy hứng thú.
 
Chủ tiệm vô cùng lúng túng, cười nhận lỗi nói: 
 
“Hoá ra là quý gia dừng chân, khó trách ánh mắt rất tốt.”
 
Thiệu Trần và Thẩm Tẫn Hoan nhìn nhau, cười ngây thơ, “Ngươi yên tâm, cô nương nhà ta thích món gì thì nhất định sẽ mua.”
 
“Oh oh oh, dạ, trông quý gia đúng là một người hào phóng!” 
 
Chủ tiệm vô cùng thông minh, vội tiếp lời hắn, sợ Thẩm Tẫn Hoan sẽ đặt xuống.
 
“...” Thẩm Tẫn Hoan nhìn Thiệu Trần một lát, cầm vòng đằng khá nặng trong tay.
 
Thiệu Trần chắp tay đứng bên cạnh nàng, kề sát vào tai nói: 
 
“Ta mua cũng được, nhưng sau này ngươi phải nghe lời ta.”
 
Thẩm Tẫn Hoan không khỏi liếc nhìn hắn, trong lòng đang nghĩ, nếu hắn thật sự bỏ số tiền ra này, sau này lại có thêm chủ nợ, nàng không nghĩ ra.
 
Chủ tiệm nói: 
 
“Quý gia đeo hay tặng? Bổn tiệm có thể cho ngài một hộp gấm để đặt vào. 
 
“Tặng,” Thẩm Tẫn Hoan rời mắt khỏi Thiệu Trần, “Miếng phỉ thúy khắc tùng hạc giá bao nhiêu?”
 
“Năm mươi lượng.” 
 
Chủ tiệm cười nói.
 
“Cái này ta cũng muốn, hai cái một trăm lượng ngươi có bán không?” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói.
 
Chủ quán lập tức làm ra vẻ oan ức: 
 

“Ai ui quý gía, ngài ép giá quá, ta đang bán lỗ đó.”
 
“Người thu hoạch đằng cũng chỉ bán âm đằng mười lăm lượng một cái, nói ở thành Đại Hưng đi năm bước lại gặp một người thu hoạch đằng cũng không quá, ngươi mở tiệm ở cổng thành rõ ràng là muốn kiếm tiền từ người ngoài thành, vòng đằng đen quả thật hiếm thấy, nhưng cũng không đến mức bán tới một trăm lượng.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan lại đặt vòng để lên đàn mộc chỗ ngồi, nói với chủ tiệm.
 
Miếng phỉ thúy chạm khắc này chất lượng cực tốt, nhưng hình như chủ tiệm không biết về miếng phỉ thúy hoặc là được người khác gửi bán nhờ, ép giá đến thấp như vậy đúng là đáng tiếc.
 
Hai món Thẩm Tẫn Hoan lấy có giá vốn năm mươi lượng, cho hắn lời gấp đôi đã là rất hào phóng rồi.
 
Một cửa tiệm đã kiếm được lời đến mức này, thành Đại Hưng sầm uất như vậy, xem ra sau này phải tăng thuế mới được.
 
“Quý gia thêm một chút coi như tiền thưởng đi?” 
 
Chủ tiệm xoa tay, cười.
 
“Một trăm lượng không mặc cả, nếu ngươi đồng ý thì sau này ta sẽ bảo bạn bè thân thích tới ủng hộ việc làm ăn của ngươi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan tung đòn sát thủ, “Với lại sợ là miếng phỉ thúy chạm khắc này đã để đây nhiều năm rồi, nếu không bán thì qua đợi qua tiết khí thì đành phải hạ giá, sẽ không thu hồi được vốn.”
 
Thẩm Tẫn Hoan đi theo Lục Sinh Lương lâu ngày nên đã nghe về giá thị trường của đá xanh, muốn nàng phản bác về mấy thứ mờ ám thì có thể nói nửa ngày.
 
Chủ tiệm biết mình đã đụng phải chuyên gia, lúng túng rồi đành thỏa hiệp nói: 
 
“Thấy quý gia lần đầu tới, ta sẽ làm chức trách của chủ nhà, đợi ta lấy hộp gấm ra nhé.”
 
Thẩm Tẫn Hoan gật đầu, gọi Chi Đồng tới rồi ngẩng đầu nhìn Thiệu Trần nói: 
 
“Tự ta trả.”
 
Thiệu Trần thấy dáng vẻ đắc ý* của nàng trông rất buồn cười, không nhịn được ói cái máng nói: 
 
*Nguyên văn “đắc sắc” (từ địa phương là khoe khoang): ý chỉ phàm đạt được thành tựu hay làm nên chuyện to tát cũng không đáng nhắc tới hay vênh váo tự đắc. Trong ngữ cảnh nói khác nhau sẽ mang sắc thái tình cảm khác nhau, thường mang nghĩa xấu hoặc có ý trêu đùa.
 
“Thật không hổ là người quản lý sổ sách cho Thiên gia!”
 
Thẩm Tẫn Hoan lại càng đắc ý, vẻ mặt “Coi như là ngươi tinh mắt”.
 
Sau khi mua thêm vài thứ, đám người mới chậm rãi quay về.
 
“Xem ra việc buôn bán ở thành Đại Hưng rất tốt.” 
 
Thiệu Trần giúp nàng xách hai túi bánh tô, nói.
 
“Thuế hàng năm của thành Đại Hưng cũng rất tốt.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan đi sóng vai với Thiệu Trần, lại thấy rất bình thường.
 
“Tiếc là ở vùng sông núi, nếu ở đồng bằng chắc chắn sẽ tốt hơn.” 
 
Thiệu Trần nói một cách bất đắc dĩ.
 
“Vậy thì phải dựa vào đại nhân rồi.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan nói, “Sông núi bình yên, nhân gian yên ổn, ta cũng chỉ phụ trách việc đếm bạc việc ở Thiếu phủ.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan đưa mắt sang, Thiệu Trần cũng nhìn tới.
 
Chi Đồng và Trạch Vũ nhìn bóng lưng hai người họ, ăn ý liếc mắt nhìn nhau.
 
Một cặp vòng chưa đến một bàn tay, nhưng lại có hộp gấm nên phải cầm bằng hai tay. Chi Đồng không cầm được hết nên Thẩm Tẫn Hoan liền tự ôm lấy, trông rất buồn cười.
 
“Vòng chạm khắc tùng hạc đưa cho Lý lão phu nhân, còn vòng này thì đưa cho ai?” 
 
Thiệu Trần hỏi.
 
Thẩm Tẫn Hoan cười với hắn: 
 
“Đại nhân có thể đoán được một cái thì nhất định sẽ đoán được cái thứ hai, ngài tự suy nghĩ bái!”
 

Thiệu Trần dở khóc dở cười với nụ cười của nàng, nhớ tới chuyện ám vệ từng nói Mộ Khinh Hàn cũng ở quân doanh núi Chung Nam, liền sáng tỏ, khẽ mỉm cười theo nàng quay lại xe ngựa.
 
Lúc này Lý gia một tốp lính tuần phòng đã chờ từ lâu.
 
Thẩm Tẫn Hoan đi tới, nhìn thấy A Viêm mặc chiếc áo rộng đứng ở đó. Ánh mặt trời làm bật lên khí chất hiên ngang của một quý công tử, mái tóc đen buộc lên đỉnh đầu, cài một cây trâm trúc, tay cầm chiếc quạt, tư thế ung dung, tao nhã, thật sự là một thiếu niên lang*, cũng là một quân tử khiêm tốn.
 
*Thiếu niên lang: Chàng tuổi trẻ (mỹ xưng dành cho người nam)
 
A Viêm đứng ở đó yên tĩnh thôi cũng có thể hớp hồn nữ tử, Thẩm Tẫn Hoan lại càng tò mò về dung nhan phía dưới lớp mặt nạ của hắn.
 
“A Viêm!” 
 
Thẩm Tẫn Hoan gọi.
 
A Viêm giương mắt, đôi mắt sau lớp mặt nạ bỗng sáng lên, lúc chuẩn bị nghênh đón thì thấy Thiệu Trần theo tới, khóe miệng đang cong lên thì khựng lại.
 
“Quay lại rồi à?” 
 
A Viêm cười với Thẩm Tẫn Hoan, rồi nói về phía sau, “Bái kiến đại nhân.”
 
Thẩm Tẫn Hoan để đồ lên xe, thấy hắn hành lễ với Thiệu Trần, mà Thiệu Trần lại chuyển sang vẻ lạnh lùng, gật đầu như thật*.
 
*Nguyên bản “sát hữu giới sự”: là một thành ngữ Trung Quốc, đại ý là giả vờ làm như thật, đao to búa lớn nhưng thật ra không có gì. 
 
“Sao lại khách khí vậy.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan cảm nhận được khí lạnh, nhanh chóng giảng hòa.
 
Trong mật thư từng đề cập rằng, Thiệu Trần lấy thân phận giám sát đại nhân để xuất hiện, chỉ có người Lý gia và Viêm quân sư biết, cho nên về phương diện lễ nghi cũng không cần quá so đo.
 
“Vân Trữ và Vân Uyên tới phía Tây Nam tuần phòng không kịp quay lại, nên bảo ta tới nghênh đón ngươi.” 
 
A Viêm cầm cương ngựa nói.
 
“Tuần phòng? Bây giờ mới đầu tháng mà.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan chưa vào trong xe, đứng trước cửa xe tán gẫu với A Viêm.
 
“Năm nay chuyển sang tuần phòng sớm, phía Tây Nam cũng mới được giải phóng thôi.” 
 
A Viêm trả lời.
 
Thẩm Tẫn Hoan liếc nhìn Thiệu Trần không nói lời nào từ nãy tới giờ, lập tức gọi hắn: 
 
“Đại nhân!”
 
Vẻ mặt Thiệu Trần hơi lạ, “Sao?”
 
Thẩm Tẫn Hoan cảm thấy cảm xúc của hắn không giống lúc nãy, dừng lại đưa tay ra rồi nói: 
 
“Đại nhân có thể đặt bánh tô lên xe ta, để tránh làm bẩn chỗ ngồi.”
 
Trong lòng Thiệu Trần trống rỗng, không hề khách khí ném hai túi bánh tô cho nàng, rồi đi ra đằng sau chui vào trong xe.
 
“Vừa rồi vẫn ổn mà, bây giờ lại sao vậy.” 
 
Thẩm Tẫn Hoan ôm bánh tô lẩm bẩm.
 
Chi Đồng đi theo bên thấp giọng nói: 
 
“Vừa rồi cô nương trò chuyện nhiệt tình với đại nhân, bây giờ cũng đừng lạnh nhạt với ngài ấy chứ?”
 
Thẩm Tẫn Hoan “Hả? “ một tiếng, không hiểu Chi Đồng nói gì.
 
“Ngồi yên, chúng ta trở về.” 
 
Một câu nói của A Viêm đã kéo nàng về thực tại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui