Lý Vân Chử từ trà thính vào phòng, thấy Thẩm Tẫn Hoan ngồi ngẩn người một mình trước bàn trang điểm, ánh trăng chiếu vào góc nghiêng của nàng, bóng lưng này, khiến trong lòng Lý Vân Chử thắt lại.
Chỉ ba năm không gặp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ầm”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Vân Chử vô tình đá vào chân bàn phát ra tiếng động, khiến Thẩm Tẫn Hoan hoàn hồn.
Thẩm Tẫn Hoan vội vàng thắp một ngọn nến, Lý Vân Chử đang đi tới đây, thấy nàng chỉ một bộ áo váy thì nhíu mày, tự mình cầm áo choàng mặc vào cho nàng:
“Bên ngoài rất lạnh, nha đầu này.”
Thẩm Tẫn Hoan cười nhẹ, cầm túi châm, thổi tắt ngọn nến nói:
“Đi qua rừng trúc thì không dễ bị phát hiện.”
Lý Vân Chử hiểu ý cười:
“Hoan Nhi quen cửa quen nẻo xem ra trèo tường ra ngoài không ít nhỉ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tẫn Hoan bị bệnh quáng gà, đương nhiên không nhìn thấy biểu cảm của ca ca, nhưng vẫn có thể nghe ra tám phần hài hước hai phân cảnh cáo.
Nàng chưa kịp cãi lại, đã được ôm trong một vòng tay ấm áp.
“Ca ca muốn đưa muội ra ngoài chơi, cần gì phải đi qua rừng trúc?”
Thẩm Tẫn Hoan nép vào áo choàng lông chồn của Lý Vân Chử còn không kịp phản ứng lại, đã bay lên trời, cảm thấy như sắp rơi xuống. Nàng rất nhạy cảm với cảm giác này, ôm chặt Lý Vân Chử theo bản năng, hơn nữa phong gió, cả người đều đang run rẩy.
Một tay Lý Vân Chử ôm Thẩm tẫn hoan, một tay quâ chặt áo choàng, cảm nhận được người trong lòng như bạch tuộc ôm lấy mình run rẩy, dứt khoát thi triển khinh công.
Vừa đến cửa phòng, Lý Vân Chử còn chưa cởi áo choàng thả người ra, Thẩm Tẫn Hoan đã tự mình nhảy xuống đẩy cửa vào. Lý Vân Chử ở cửa không biết làm sao, sau đó cười ha ha đẩy cửa vào.
“Đã bị bệnh quáng gà mà còn sợ lạnh như thế, sau này không gả cho phu quân nhà có mỏ khoáng sản, ngày ngày đốt than! Ha ha ha ha.”
Quả nhiên vừa vào cửa đã thấy Thẩm Tẫn Hoan uấn áo choàng sưởi ấm bên than củi.
Thẩm Tẫn Hoan lạnh đến mức nói lắp bắp:
“Cũng không biết ai vừa vào nhà đã va.”
Từ lúc vào phòng, Thẩm Tẫn Hoan cảm giác có một ánh mắt cứ nhìn mình, nhận ra trong phòng còn có người khác, liền cảm thấy trên mặt nóng bừng.
Người đó cười khẽ.
“Muội xem đi, lạnh đến mức run rẩy còn không quên cãi.”
Lý Vân Chử cười không dừng được, cởi áo choàng xuống ngồi đối diện với người đang uống trà.
Chắc là than đã được đốt từ trước, trong chậu lửa bùng bùng, Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn thoáng qua người đang uống trà kia.
Đúng như dự đoán, người mặc áo đen điểm huyệt Bạch Kỷ bất tỉnh vào ban ngày là một thiếu niên tuấn tú.
Hắn ngồi ngay ngắn trong chiếc áo choàng đen như mực, mái tóc đen dài búi nửa sau đầu, nửa khuôn mặt đeo mặt nạ, nhưng từ bên kia khuôn mặt đã nhìn ra gò má mượt mà, đôi mắt sáng ngời, ánh nến chiếu vào rất đẹp.
Thẩm Tẫn Hoan hỏi: “Còn chưa thỉnh giáo vị này là?”
Lý Vân Chử ung dung đi tới mép giường Bạch Kỷ, nói:
“Quân sư trong doanh, A Viêm, chỉ lớn hơn muội 4 tuổi.”
Thẩm Tẫn Hoan cẩn thận quan sát hắn, thử nói:
“Còn trẻ vậy mà đã là quân sư rồi sao? Còn tưởng rằng quân sư phải có râu dài như tiê giống Tôn Tề Mi chứ.”
Tôn Tề Mi là quân sư mấy chục năm của Lý gia, thần cơ diệu toán đến cả Thẩm Tẫn Hoan cũng khâm phục.
Lúc nói chuyện, Thẩm Tẫn Hoan nhìn vào mắt A Viêm.
Nàng đã nhìn thấy hàng ngàn đôi mắt, nhưng không có đôi mắt nào sáng mà thâm thúy đến vậy, tuy cách một lớp mặt nạ, nhưng trông rất thoải mái, trong sự xa lạ lại lộ ra vẻ quen thuộc, có hơi giống…… Thiệu Trần.
“Tôn quân sư thông minh duệ trí*.”
*Thông minh duệ trí: Tinh thông, hiểu biết sâu xa
A Viêm suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra thành ngữ này, nói rồi hai người nhìn nhau cười.
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấu mà không nói, nhẹ nhàng hành lễ:
“Bái kiến quân sư.”
A Viêm đứng dậy đáp lễ:
“Gọi ta là A Viêm được rồi.”
Lý Vân Chử xoay người nhìn A Viêm, sải bước đi đến bên cạnh:
“A Viêm, ta chưa từng thấy ngươi cười như vậy.”
“Thật không?”
Thiếu niên vẫn giữ ý cười bên môi, nhẹ nhàng đáp, “Ngươi nhớ lầm rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi bên cạnh Bạch Kỷ, tiện tay xem màu mắt và vết thương.
Vì đang ngủ li bì nên phần lớn cổ trùng trong cơ thể Bạch Kỷ không còn điên cuồng như trước nữa, chỉ có vùng da gần một số huyệt đạo quan trọng trên cơ thể sẫm màu hơn, chứng tỏ cổ trùng còn đang liên tục sinh sôi.
“Sao rồi?”
Lý Vân Chử hỏi.
Thẩm Tẫn Hoan kiểm tra hơi thở của Bạch Kỷ, lắc đầu:
“Tuy đã phong huyệt, nhưng máu lưu thông, cổ trùng trong cơ thể vẫn sinh sôi, một số huyệt vị quan trọng đã bị chiếm hết.”
Lý Vân Chử vội tiến tới kiểm tra:
“Rốt cuộc là ai đã ra tay tàn nhẫn như vậy.”
“Lúc này tình huống vẫn chưa phải là úa tệ, mạch đập yếu nhưng cũng may tâm mạch còn ổn.”
Thẩm Tẫn Hoan bắt mạch cho Bạch Kỷ.
Điều kỳ lạ là, người thi cổ lại chậm chạp không giục cổ trùng, nhưng đưa nhiều cổ trùng vào người như vậy, không vì thí nghiệm thì vì cái gì?
Thẩm Tẫn Hoan nổi da gà, nàng ép mình không nghĩ tới mấy con cổ trùng ghê tởm, nhưng đang ở tuổi sợ nhất là sâu, thân thể sẽ có phản ứng theo bản năng.
Thấ Thẩm Tẫn Hoan bình tĩnh lại, Lý Vân Chử nghĩ đến điều gì, phất tay áo ngồi dưới chân Thẩm Tẫn Hoan:
“Đừng sợ, để ca ca, muội dạy ta làm thế nào đi.”
Thẩm Tẫn Hoan đáp lại rồi đưa tay chuẩn bị cởi quần áo của Bạch Kỷ ra.
“Khoan đã!”
Lý Vân Chử kêu lên, dọa Thẩm Tẫn Hoan nhảy dựng lê, “Sao cô nương chưa xuất giá có thể cởi quần áo của nam tử được, để Đại ca làm.”
Vẻ mặt Thẩm Tẫn Hoan ngây ngốc, sau đó mỉm cười, nàng quên mất chuyện này, liền ở bên cạnh chờ Lý Vân Chử cởi hết quần áo.
Nàng mặc một chiếc choàng màu trắng ánh trăng, búi tóc đã sớm bị tuột, chỉ cố định bằng hoa thắng* đơn giản ở phía sau, tóc rũ xuống haui bê tai cũng không quan tâm.
*Hoa thắng: Người xưa cắt giấy làm hoa, để cài vào tóc cho đẹp, gọi là hoa thắng
Người nào đó bên cạnh lại không khỏi , ban ngày lúc thấy vẻ mặt cao ngạo của nàng khi rút kiếm, không khỏi nhìn nhiều hơn.
Lúc này lại bình tĩnh, nhưng lại lộ ra khí chất lạnh lùng không thể khinh thường, mắt thanh mày tú, vẻ đẹp tự nhiên, áo choàng màu ánh trăng càng làm nổi bật vẻ bất phàm của nàng.
Thẩm Tẫn Hoan vừa động, A Viêm lập tức nghiêng đầu.
Chú ý tới động tác của A Viêm, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy vành tai đỏ bừng, nghĩ là gần than nên nóng, nói:
“Lát nữa bỏ chậu than ra thì sẽ không nóng nữa, cổ trùng thích nóng sợ lạnh, gió lạnh thổi qua một chút là chết.”
A Viêm khẽ gật đầu.
Thẩm Tẫn Hoan cũng âm thầm quan sát thiếu niên đeo mặt nạ này.
Thiếu niên này trẻ tuổi như vậy mà đã vào doanh trướng của cữu cữu, thật sự khiến người thán phục.
Lúc Lý Vân Chử giới thiệu hắn, vẫn chưa giới thiệu dòng họ, quê quán. Cho nên A Viêm này, chỉ là biệt danh của hắn khi ra ngoài.
Thôi, không cho phép nghĩ nữa, ông ngoại và cữu cữu chinh chiến nhiều năm, chắc chắn sẽ nhìn người chuẩn hơn mình, nếu có thể ở lại bày mưu tính kế bên cạnh một người khắt khe như cữu cữu, vậy thì cũng phải có gì đó nổi trội.
Lý Vân Chử cởi hết quần áo Bạch Kỷ, nghe lời Thẩm Tẫn Hoan đem chậu than ra ngoài, A Viêm mở hé cửa sổ, gió lạnh lập tức ùa vào, Thẩm Tẫn Hoan kéo quần áo theo bản năng.
Ánh nến leo lắt một lát rồi mới ổn định lại, Thẩm Tẫn Hoan châm lên từng huyệt vị, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...