“Sao lại thế?”
Thiệu Trần từ từ ngước mắt lên, bình tĩnh hỏi.
Phụ nhân lắc đầu, “Chắc đại nhân cũng đã nghe nói rồi, ai mà ngờ được Hoắc gia lại có thể đổi lương thực, làm hại quan lương cung không đủ cầu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi có biết đầu đuôi thế nào không?”
Thiệu Trần hoài nghi trong lòng.
“Chuyện lớn thì dân phụ không biết, chỉ nghe được vài chuyện vặt.”
Phụ nhân trả lời.
Thiệu Trần nghĩ trong đầu: Chẳng lẽ Hoắc gia còn có toan tính gì*?
*Nguyên bản “Yêu nga tử”: là câu nói địa phương của các cụ già ở Bắc Kinh, ý là: giở trò, giở mánh khóe, có ý xấu, có mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.
“Nửa năm trước Tạ gia đề thân* với Đại cô nương Hoắc gia, nhắc tới cũng lạ, chẳng phải Tạ gia muốn mua quan lương để xin lỗi Hoắc gia à. Người đề thân là Nhị đương gia của Tạ gia Tạ Bỉnh Yến, một người hơn năm mươi tuổi mà muốn cưới một hoàng hoa đại khuê nữ hơn mười tuổi làm vợ, ai làm cha mà đồng ý được chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Đề thân: đề nghị kết thông gia
Phụ người nói.
Thẩm Tẫn Hoan đứng sau cửa nghe, khó trách tinh thần Hoắc Yến Yến lại trông uể oải, vẻ mặt đó không phải là bị cảm lạnh, mà là trong lòng có phiền muộn, buổi đêm không chợp mắt được.
“Theo ý của ngươi, lương thực của Hoắc gia là quà mà Tạ gia tặng cho Hoắc gia để xin lỗi, chứ không phải là vì Tạ gia cảm kích Hoắc gia đã chiếu cố nên mới đưa?”
Thiệu Trần nói.
Nếu đúng như lời nàng ta nói, vậy thì Hoắc lão đại đã cố ý che giấu
Giấu mà không báo, nhưng tại sao lại nói là Tạ gia báo đáp ông ta?
Phụ nhân gật đầu.
Thẩm Tẫn Hoan đi từ trong phòng ra nói:
“Đứa bé ngủ rồi, ngươi vào xem một chút đi.”
“Ôi! Đa tạ ngài.”
Phụ nhân giãn chân mày ra, sau khi nói cám ơn thì đi thẳng vào phòng.
Thẩm Tẫn Hoan xoay người khép cửa phòng nhìn về phía Thiệu Trần, cười nói:
“Nghĩ đến cái gì?”
Thiệu Trần híp mắt cố ý quan sát xung quanh, hai người đi đến cuối hành lang phòng trà.
“Tại sao Hoắc lão đại phải nói dối?”
Thiệu Trần nhíu chặt mày nói.
“Nghĩ xem, Hoắc gia của cải giàu có, chắc chắn sẽ không gả cô nương duy nhất cho lão già năm mươi tuổi của Tạ gia, Tạ gia nhận lỗi với Hoắc gia khiến cho Hoắc lão đại mất hết thể diện, mà ông ta lại ủng hộ Tạ gia trước mặt chúng ta, thậm chí còn không thẹn quá thành giận.”
Thẩm Tẫn Hoan ôn hòa nói.
Có vài lời muốn nói, nhưng cứ kẹt lại trong họng không nói ra được.
Thiệu Trần im lặng, suy nghĩ lý do.
“Hôm đó ta gặp Hoắc Yến Yến, cảm thấy nàng ta không phải là bị cảm lạnh,” Thẩm Tẫn Hoan vô thức nhìn về phía Thiệu Trần, muốn nhìn ra vài điều từ mi tâm của hắn, “Rõ ràng là nàng có chuyện đang đè nén trong lòng, không giải toả ra được, nên trông mới buồn bực, không vui, đau ốm.”
Thiệu Trần ngước mắt lên, giữ sự dò hỏi của nàng dưới đáy mắt, “Có chuyện đè nén trong lòng? Chẳng lẽ Hoắc lão đại thật sự muốn gả nàng ta cho người đã chôn nửa người xuống đất ư*?”
*Nguyên bản “vùi nửa người dưới hoàng thổ”: ý chỉ đã sắp chết
“Dĩ nhiên là không phải,” Thẩm Tẫn Hoan cười, “Nếu Tạ gia đã nói xin lỗi rồi thì đương nhiên đương gia của Tạ gia cũng cảm thấy chuyện này hoang đường, có lỗi với ân tình của Hoắc lão đại, chuyện đề thân chắc là cũng từ bỏ. Nếu không thì ngoài phố không thể không có tin gì được.”
Thiệu Trần cười như không cười nhìn nàng, nghiêng người, nhìn người đứng bên cửa sổ ngắm trời, “Hình như lời của Thẩm thiếu lệnh có ẩn ý gì đó?”
“Nam chưa cưới, nữ chưa gả, điện hạ không cân nhắc xem sao à?”
Thẩm Tẫn Hoan thờ ơ* nói.
*Nguyên bản “Vân đạm phong khinh”: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Thiệu Trần vừa nghe vậy thì ngẩn ra một lát, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy đi tới trước mặt nàng, đột nhiên cúi đầu tiến lên trước, ép Thẩm Tẫn Hoan dựa vào bệ cửa sổ, kinh ngạc nhìn hắn.
Khóe miệng Thiệu Trần cong lên, “Câu nào không nên nghe ngươi vẫn nhớ trong lòng sao?”
Thẩm Tẫn Hoan cúi mặt, không dám có hành động gì quá đà, “Chẳng qua vi thần chỉ đề nghị thôi.”
“Cám ơn ngươi đã cho ta lời đề nghị,” Thiệu Trần hù dọa đủ rồi thì đứng thẳng người dậy, xoay người ngồi xuống ghế, nói, “Hoắc Yến Yến kia tục tằn, cho ta ta còn không muốn.”
Dứt lời liền bình tĩnh nhìn nàng, cũng vừa mới bình tĩnh lại.
Thẩm Tẫn Hoan thầm chịu phục, đám mây đen trong lòng cũng bất giác tan biến.
“Xem ra Thẩm Thiếu lệnh đã có manh mối rồi.”
Thiệu Trần cười nhìn nàng nói.
“Điện hạ cứ bình tĩnh đừng vội, chờ người cần tới là tất cả sẽ sáng tỏ.”
Thẩm Tẫn Hoan cười khan nói.
Hôm Vương Mạn tới quan dịch, là ngày hôm sau.
Thẩm Tẫn Hoan ở trên lầu nhìn xuống sân, đúng lúc thấy Vương Mạn mặc trường bào cẩm y màu thu cúc đứng ở giữa sân.
Từ trên xuống dưới, không nhận ra dung mạo của Vương Mạn, Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi đi xuống lầu đứng đối diện mới nhìn rõ bà ta.
“Ai ui, dân phụ bái kiến Thiếu lệnh đại nhân!”
Vương Mạn tươi cười, uốn gối hành lễ với nàng.
Vương Mạn cũng có chút sắc đẹp, đôi mắt đào hoa còn quyến rũ hơn cả Thẩm Khuynh Ninh, có lẽ vì cũng đã có tuổi nên khi cười khóe mắt sẽ có nếp nhăn, điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt hình trứng ngỗng chính là chiếc mũi cao thẳng, lại rất thanh tú.
“Mời đường cô mẫu vào bên trong.”
Thẩm Tẫn Hoan khom người đáp lễ.
“Được, được, được, mời đại nhân.”
Vương Mạn chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với Thẩm Tẫn Hoan, nên nói chuyện không được thân thiết lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc bà ta đắc ý vì đường chất nữ có tiền đồ như vậy.
Thẩm Tẫn Hoan để ý tới ống tay áo bà ta có dầu mỡ, đoán rằng Vương Mạn mới từ trong phòng bếp ra, liền cố ý nói:
“Hai hôm nay đang xử lý công vụ, chưa kịp tới bái kiến ngài, mà ngài đã tới rồi.”
“Ai ui, Thiếu lệnh nói gì vậy,” Vương Mạn giả vờ tức giận nói, “Thân phận bây giờ không thể so với cô nương khuê các lúc trước, đương nhiên là dân phụ phải tới bái kiến ngài rồi.”
Thẩm Tẫn Hoan cười nhẹ:
“Cô cô khách sáo rồi, không thì hôm nay ở lại dùng bữa với ta đi, để ta bảo nha đầu đi làm?”
Vương Mạn không phải là người không hiểu quy củ, vội xua tay nói:
“Ta tới đây để mời ngài tới dự gia yến, hai cô cháu ta còn chưa tâm sự đâu.”
Quả nhiên Thẩm Tẫn Hoan đã đoán trúng.
Ngước mắt lên thì thấy Thiệu Trần đi tới chỗ rẽ, Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Chuyện này không được đâu, cô mẫu cũng biết bây giờ đang có vụ án rất loạn, trùng hợp đều đang nằm trong tay ta, nếu mà biết ta tới dự gia yến thì người ngoài sẽ đâm sau lưng ta đó.”
“Sao có thể chứ?”
Vương Mạn kinh hãi, liếc mắt nhìn thấy Thiệu Trần đi vào chính đường, liền vội vàng đứng lên, “Vị đại nhân này là?”
Thiệu Trần và Thẩm Tẫn Hoan nhìn nhau, cười nói:
“Bổn quan đi theo Thẩm đại nhân tới giám sát.”
Vẻ mặt Vương Mạn càng rạng rỡ hơn, ưỡn thẳng lưng nói:
“Hoá ra là giám sát đại nhân sao! Dân phụ là đường cô mẫu của Thẩm đại nhân, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ* nên muốn mời con bé tới ăn bữa gia yến trò chuyện, dân phụ biết là không thỏa đáng, không thì... Giám sát đại nhân cũng nể mặt đi cùng nhé?”
*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ: người có duyên cho dù cách xa ngàn dặm cũng có thể gặp nhau.
“Vậy sao...”
Thiệu Trần nhìn chằm chằm Thẩm Tẫn Hoan một lát rồi nói, “Đúng lúc muốn tới quý phủ hỏi thăm tình hình, bản quan đi cùng cũng được.”
Thẩm Tẫn Hoan liếc hắn một cái, ăn chùa mà còn nói hùng hồn như vậy.
Đương nhiên là Vương Mạn vui mừng hớn hở, gọi kiệu phu ngoài cửa khiêng kiệu tới, lại bị Thẩm Tẫn Hoan uyển ngôn từ chối, cả đám thu xếp rồi đi theo Vương Mạn tớiTạ gia.
Bậc cửa của Tạ gia bố trí thấp hơn Hoắc gia, bên trong cũng không rộng rãi như Hoắc gia, bước vào cửa đi được bảy, tám bước đã tới cửa chánh đường. Có một dòng nước hảy qua trục trung tâm ở hai bên sân, ngụ ý “Tả hữu phùng nguyên*”, bên trong có ba con cá chép.
*Tả hữu phùng nguyên: là một thành ngữ xuất phát từ thiên Lâu Lan Hạ trong sách Mạnh Tử. Câu nói này nguyên gốc là “tư chi thâm, tắc thủ chi tả hữu phùng nguyên”. Theo các nhà chú giải, “Nguyên” là nguồn nước, “tả hữu phùng nguyên” nghĩa là đến nơi đâu cũng đều tìm được nguồn nước sung túc, nên rất thoải mái. Do đó, nếu hiểu theo nghĩa bóng, câu nói ấy nhằm diễn tả mọi việc đều thuận theo lòng muốn mà hành xử, nghĩ đâu làm đúng đó, chẳng gặp trở ngại gì.
Điều khiến Thẩm Tẫn Hoan chú ý là xước mạc trên xà của chính đường, chạm khắc đám mây bách điểu tam phước. Kiểu xước mạc này xuất hiện nhiều ở phương Nam, ở phương Bắc thì trừ các thương nhân cắm rễ lâu năm, nguyên quán ở miền Nam quốc biết mà dùng ra thì không có ai dùng cả.
*Xước mạc: thanh đỡ dưới xà ngang trong kiến trúc cổ Trung Hoa
Ngoài rìa bức bình phong của trắc gian bày một bàn uyên ương lớn, bên trên bày tám đĩa thức ăn và chén đũa.
Thẩm Tẫn Hoan ngồi ở chính đường nói vài câu với Vương Mạn về chuyện phủ Thượng thư, có nhắc tới chuyện Đường thị qua đời, nhưng Vương Mạn bất vi sở động*, thoái thác rằng mấy năm này cũng không dễ dàng gì nên thực sự không dành ra thời gian để tới thăm được. Chuyện mập mờ liên quan tới Thẩm Nguyệt Uyển thì Thẩm Tẫn Hoan không nói ra, sợ làm hôm nay mất vui, Vương Mạn cũng có sao nói vậy, không nói hai lời, lựa lời nói về ấn tượng của bà ta về tiểu cô nương trước mặt Thiệu Trần.
*Bất vi sở động: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
Tạ gia không lớn nhưng rất nhiều người làm, quản gia đứng trong góc nhỏ, tỉnh bơ nhìn nha hoàn cầm bình hoa tươi đi thành hàng sắp xếp trong sân. Một lúc sau chiêng trống được bày trong mạc cách* ở sau hai bên cửa, yên tĩnh chờ đào kép tới hát.
*Mạc cách: Hai bên cửa sẽ có sương phòng nhỏ, chuyên dùng để cho gánh hát biểu diễn.
“Hôm nay là ngày tốt gì vậy, có phải còn có khách quý tới không?”
Thẩm Tẫn Hoan ngồi ở đầu phía Tây, hỏi Vương Mạn ngồi trên.
Vương Mạn cười, “Nào có vị khách nào quý hơn ngài chứ, hôm qua lúc cô phụ con tới mỏ đã cố ý dặn dò về cách ăn mặc, muốn cho con nhìn mà vui vẻ.”
“Hoá ra là vậy, sao không thấy ông ấy đâu?”
“Đến giờ cơm sẽ về.”
So với Tạ Bỉnh Thời, Thẩm Tẫn Hoan lại muốn gặp nhi tử Tạ Giang của Vương Mạn hơn.
Trước khi tới Bạch Kỷ đã nghe ngóng, Tạ Giang không ra khỏi phủ, là một người thích ở trong phòng xem hí văn*. Đến tuổi rồi còn chưa thành gia, khiến cho Thẩm Tẫn Hoan phát giác ra được điều gì đó theo bản năng.
*Nguyên bản “Kịch nam”: loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam, thời xưa
Khi nén nhang trước bàn được thắp lên, một vị công tử đi từ tiền sảnh vào.
Thẩm Tẫn Hoan kinh ngạc nhìn hắn, nghe nói dung mạo Tạ Giang rất đẹp, nhưng người hôm nay gặp thì lại thấp bé, hai bên má cũng không trơn láng mà lấm tấm vết bỏng, trông rất đáng sợ.
“Giang Nhi, tới bái kiến Thiếu lệnh và giám sát đại nhân đi.”
Vương Mạn cưng chiều gọi hắn tới, rồi ngồi vào chỗ nghênh đón.
Mặc dù Thẩm Tẫn Hoan và Tạ Giang bằng tuổi nhau, dựa theo bối phận huyết mạch thì phải đáp lễ, nhưng có Thiệu Trần ở đây, nên sẽ lấy quan giai* để nói chuyện.
*Quan giai: bậc quan lại thời xưa
Vẻ mặt Tạ Giang tàn bạo, nhưng nói chuyện cũng rất dịu dàng:
“Hai hôm nay ở trong phòng viết hí văn, không biết hôm nay Thiếu lệnh đại nhân tới, xin đại nhân thứ tội.”
Thẩm Tẫn Hoan nói:
“Không có gì, ta cũng rất mạo muội.”
Vương Mạn khẽ thở dài:
“Lời này đừng để cha con nghe được, rồi lại trách mắng con.”
Thẩm Tẫn Hoan nhìn thấy ánh mắt hắn lóe lên sự chán ghét và bực mình, quay sang trao đổi ánh mắt với Thiệu Trần.
Nửa khắc sau Tạ Bỉnh Thời trở về, trước đó, trong sân đã bố trí xong xuôi, hoa tươi hai bên đường tranh nhau đua sắc.
Nếu nói Thẩm Tẫn Hoan là khách quý thì việc bố trí trong sân nên chuẩn bị xong từ trước, sao phải chờ nàng tới mới vội vàng làm.
Thẩm Tẫn Hoan nghi ngờ, thấy Tạ Bỉnh Thời về rồi nên quyết định âm thầm quan sát trước đã
Sau khi trò chuyện mấy câu, mọi người liền lên bàn ăn cơm, bầu không khí cũng được coi là vui vẻ hòa thuận. Nhưng thái độ vô cùng sợ hãi, tránh né của Tạ Giang với Tạ Bỉnh Thời thì người sáng suốt nhìn là biết. Trong lúc Vương Mạn đang cố gắng giữ cho hai người họ, tạo nên bức tranh phụ từ tử hiếu*, không để Thẩm Tẫn Hoan và Thiệu Trần nghĩ ngợi gì, nhưng không ngờ Thẩm Tẫn Hoan đã sớm nhìn ra vấn đề.
*Phụ từ tử hiếu: cha hiền con hiếu
Bữa cơm hôm nay này không thể gọi là Hồng Môn yến*, mà đúng như lời Vương Mạn nói, giống như một bữa gia yến hơn.
*Hồng Môn Yến: Là buổi tiệc được tổ chức vào năm 206 trước công nguyên ở Hồng Môn (địa danh ở ngoại ô thành Hàm Dương thủ đô của nước Tần), với sự tham dự của hai danh tướng là Hạng Vũ và Lưu Bang. Trong bữa tiệc, Hạng Vũ và các quân sư của mình đã lên kế hoạch ám sát Lưu Bang, địch thủ của Hạng Vũ. Lưu Bang trốn thoát được và cuối cùng đã đánh bại Hạng Vũ, dựng nên nhà Hán vào năm 202 trước Công Nguyên. Sau này Hồng Môn Yến còn được dùng để chỉ những bữa tiệc không có mục đích tốt đẹp gì, mượn cớ mở tiệc để hại người.
Ánh mắt thì không thể lừa dối, những gì Vương Mạn thể hiện đều là niềm vui mừng thật sự.
Vui mừng qua đi liền gọi người làm ấm rượu rồi mang lên, rót rượu cho Thẩm Tẫn Hoan.
“Ta gả xa, cả năm không có ai từ nhà mẹ đẻ tới thăm, con là người đầu tiên đó, ly rượu này cô mẫu muốn mời con!”
Vương Mạn kéo tay Thẩm Tẫn Hoan nói.
Thẩm Tẫn Hoan từ chối mãi nhưng thực sự không chối nổi thịnh tình, đành nhận lấy chén rượu.
“Thiếu lệnh không uống được rượu, xin Tạ phu nhân thứ lỗi.”
Thiệu Trần luôn im lặng lại đứng lên, lấy chén tay trong tay nàng đặt trước mặt mình, “Nếu không phiền, xin Tạ phu nhân lấy trà thay rượu.”
Ánh mắt nhìn hai người họ của Vương Mạn thay đổi, cười nhìn Tạ Bỉnh Thời
“Đúng, đúng, đúng, không thể uống, không thể uống, là ta hồ đồ, đại nhân còn phải làm chính sự.”
Sau đó phân phó nha hoàn rót trà cho Thẩm Tẫn Hoan.
“Lấy trà thay rượu, cũng không được từ chối.”
Nụ cười của Vương Mạn càng sâu hơn, nói riêng với Thiệu Trần.
Tạ Bỉnh Thời cũng kính rựou, không cảm nhận hai người họ đang đưa mắt qua lại, quan sát ông ta.
Đào kép trong mạc cách đều ra hết, người làm dọn thức ăn đi, mọi người cũng quay lại chính đường nghe nhạc, Chưa từng nghe những bài hát lần này, Vương Mạn cố ý nói:
“Bài mới của gánh hát thật dễ nghe.”
Tạ Bỉnh Thời liếc mắt nhìn Tạ Giang “ừ” một tiếng.
Gánh hát kể câu chuyện về một vị kiều nương gả cho người giàu, mang lại sự hoà thuận cho gia tộc vốn có mối quan hệ không tốt.
Lời thoại của hí bản mang tính nghệ thuật, nghe vào sẽ mang lại rất nhiều cảm xúc.
Thẩm Tẫn Hoan lén nhìn Tạ Giang, thấy hắn cúi đầu uống trà, không chăm chú nghe hát, Vương Mạn thì nhiệt tình nghe, cứ gõ ngón tay xuống bàn.
Trong lúc Thẩm Tẫn Hoan còn nghĩ nên cách hỏi Tạ Bỉnh Thời về chuyện liên quan tới lương thực thì Thiệu Trần ngồi bên cạnh đã nói, “Ông chủ Tạ thịnh tình khoản đãi, bổn quan vô cùng vinh hạnh.”
“Đại nhân khách khí rồi.”
Tạ Bỉnh Thời nói.
“Nhưng công tư phân minh, bổn quan vẫn muốn hỏi ông chủ Tạ, tại sao lại đưa lương thực mua từ Tào quận trưởng nửa năm trước cho Hoắc gia?”
Thiệu Trần nhìn chằm chằm ông ta rồi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...