Loạn thần mỹ nhân

Bắc Yến, năm Xương Khải thứ ba.
 
Đại quân Nam Tề công phá phòng tuyến biên  , Kỳ Sơn đã có trận tuyết đầu tiên kể từ đầu đông.
 
Con sông Xích Thủy ngăn cách chiến trường, đã vang lên tiếng nổ trước lúc bình minh, khi ông mặt trời mở mắt ra, khói súng bao trùm lên hai bên sông núi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng chưa từng thấy sếu cổ trắng ở Kỳ Sơn. Trước kia thường nghe nói nếu may mắn thì sẽ thấy chim di trú bay tới Ký Châu lúc tuyết đầu mùa rơi ở Kỳ Sơn, nhưng bây giờ lại thấy, không biết là may mắn hay bất hạnh đây.
 
Nằm trên vũng máu, nàng cảm thấy rất lạnh, tuyết rơi dày, rơi xuống người nàng thì lại nhuốm đỏ. Bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng đã sớm lạnh đến cứng đờ nhưng vẫn cầm tay nàng, đến bình minh thì hắn thiếp đi.
 
Ngủ rồi.
 
“Ta không nuốt lời, ta vẫn luôn ở bên nàng.”
 
Nàng gắng sức lại gần hắn.
 
Cầu nguyện vào bình minh khi tuyết đầu mùa rơi thì sẽ được chư thần chúc phúc, nàng vẫn luôn nhớ.
 
“Ta không hối hận khi gặp chàng, nếu cho ta một cơ hội, ta vẫn muốn gặp lại chàng……”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ôm cả thế giới vào lòng rồi nhắm mắt lại, trời đất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
 
Mùa đông năm Thiên Chiêu thứ 40.
 
Kinh thành Ung Châu, phủ Thượng thư 
 
Lúc Thẩm Tẫn Hoan tỉnh lại mắt ngấn nước, đầu óc trống rỗng, không khí vẩn đục nơi biên ải lại trở nên yên tĩnh, như mơ một giấc dài, nhịp tim vẫn còn đập.
 
Đứng dậy xuống giường, bước đi thật chậm trên tấm nỉ nhung tơ vàng ngước mắt quan sát kĩ toàn thân. Cẩn thận nhặt một chiếc lá trên bệ cửa sổ, cái mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay thấm vào da thịt, nơi nàng muốn trở về, lại chân thật đến vậy …… Nhẹ nhàng ngồi xuống bàn trang điểm, ngẩn ngơ nhìn bóng người trong gương.
 
“Chuyện này……”
 
Cửa bị đẩy ra, Chi Đồng vén rèm bưng chậu nước vào, thấy Thẩm Tẫn Hoan ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, ngơ ra một lát, rồi lập tức giãn mặt, vội vàng đi lên trước quỳ lạy:
 

 “Cuối cùng Tam cô nương cũng tỉnh!”
 
Chi Đồng quỳ dưới đất bỗng nức nở.
 
Thẩm Tẫn Hoan tiến tới nâng nàng ấy dậy, cẩn thận nhìn nha đầu trước mặt đang cười mà không ngừng rơi nước mắt, ngập ngừng nói: 
 
“Ngươi…… Nhìn thấy ta?”
 
Chi Đồng liền gật đầu nín khóc mỉm cười: 
 
“Tam cô nương nói mấy lời ngốc nghếch gì vậy, Chi Đồng ở bên cô nương ngày đêm, chăm sóc cô nương, cuối cùng cũng đánh thức được cô nương rồi.”
 
Thẩm Tẫn Hoan cố nén sự đau nhói trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không nén được vẻ khó tin: 
 
“Đây là phủ Thượng thư ư?”
 
“Cô nương hôn mê hơn một tháng, sợ là sau khi tỉnh khỏi giấc mộng hoàng lương*, không rõ thật giả,” Chi Đồng cầm tay Thẩm Tẫn Hoan đặt lên mặt mình, “Cô nương sờ xem, có phải là thật không.”
 
*“Giấc mộng hoàng lương”: Giấc mộng đẹp và ngắn ngủi
 
Thẩm Tẫn Hoan chậm rãi dùng sức véo má Chi Đồng, lúc làn da lạnh lẽo của nàng chạm vào gò má mềm mại, ấm áp ấy, sự chân thật này không thể nào là mơ được.
 
Chi Đồng là nha hoàn đi theo nàng từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, tiếc là kiếp trước nàng không bảo vệ được nàng ấy, khiến nàng ấy rơi vào kết cục đáng thương.
 
Chi Đồng thấy nàng sững sờ, vội đỡ nàng dậy: 
 
“Cô nương mới khỏi bệnh, mau lên giường cho ấm đi, nếu lại bị lạnh, sợ sẽ không chịu nổi!”
 
Thẩm Tẫn Hoan về giường, Chi Đồng nhanh nhẹn đắp chăn cho nàng, vui mừng như ăn mật: 
 
“Vậy để nô tỳ đi bẩm báo cho Đại cô nương!”
 
Thẩm Tẫn Hoan nhìn bóng lưng Chi Đồng rời đi, đột nhiên thấy sợ hãi, sợ đây chỉ là mơ, khi tỉnh dậy thì lại phơi thây trên sa trường.
 
Nàng nhớ rằng nàng đã chết, cùng chết với Thiệu Trần trong trận chiến ở Nam Tề …… Dường như vẫn có thể cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt của Thiệu Trần.
 

Bàn tay trong chăn nắm chặt lại, nhưng chỉ cảm nhận được sự mềm mại của chăn.
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ thở dài, thở ra khói trắng, rồi nhanh chóng biến mất.
 
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng động, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một nữ tử mặc váy màu xanh xông vào như làn gió, búi tóc hơi rối. Trâm phỉ thúy cũng bị lỏng ra, có lẽ là gió đông rất lớn, hoặc có lẽ vì đi quá vội vàng, nên gò má của nữ tử này ửng đỏ.
 
Thẩm Thường An đứng đó không nói câu nào, khi nhìn thấy người trên giường thì vẻ u buồn trên mặt cũng tan đi nhiều.
 
Lúc này Thẩm Tẫn Hoan cũng nhìn nàng ấy.
 
Giờ đây người từng khiến nàng cảm thấy áy náy nhất lại đang đứng trước mặt nàng, không một từ nào có thể diễn tả được sự biết ơn với trời cao.
 
Đột nhiên nhớ tới bộ dạng của tỷ tỷ khi chết trong vòng tay mình, Thẩm Tẫn Hoan dời mắt, cúi đầu.
 
Đôi giày thêu đó bước tới cạnh giường, giây tiếp theo Thẩm Tẫn Hoan liền bị ôm vào lòng, hương hoa lan lập tức vây quanh, xua đi sự sợ hãi và nghi ngờ trong nội tâm nàng.
 
Thẩm Thường An vui mừng vỗ nhẹ lưng nàng, giọng hơi run: 
 
“Cuối cùng tỉnh rồi, nếu muội còn ngủ nữa, tỷ thật sự không biết phải làm sao đây.”
 
Thẩm Thường An sẽ không để người khác nhìn ra sự sợ hãi và bất an của nàng.
 
Hai người thân là tỷ muội nên đương nhiên Thẩm Tẫn Hoan cũng nhận ra và cảm nhận được sự đè nén này, chóp mũi đột nhiên chua xót, bất chấp mà khóc lớn.
 
Thẩm Thường An cứ ở bên nàng như vậy, vỗ về an ủi người trong lòng, cũng an ủi bản thân.
 
Sau khi đại phu bắt mạch, vẻ mặt đầy khó tin: 
 
“Tam cô nương ở hiền gặp lành, có phương thuốc của Tuân thần y, ngoài trừ việc cơ thể bị suy nhược và thiếu máu ra thì đã không sao nữa rồi.”
 
“Như thế thì tốt quá rồi, nhờ Mạnh đại phu bốc mấy phương thuốc bổ.” 
 
Giọng Thẩm Thường An lạnh lùng, nhưng lại nhìn Thẩm Tẫn Hoan rất lâu với ánh mắt dịu dàng.
 

Đại phu đáp rồi lui ra.
 
Thẩm Thường An thở dài, tiến tới đắp chăn, thấy Thẩm Tẫn Hoan đang ngơ ngác khóc nhìn mình không chớp mắt.
 
“Tỷ…… tỷ tỷ.” 
 
Mấy lần tỉnh lại nhẹ giọng gọi hai từ này, nhưng vĩnh viễn không nghe được câu trả lời.
 
“Sao vậy? Ngốc rồi à?” 
 
Thẩm Thường An véo mũi nàng, vẻ mặt yêu chiều
 
 “Sau này muội còn ăn lung tung nữa thì sẽ mất luôn cái mạng nhỏ đó!”
 
Nếu nhớ không lầm, năm nay là năm Thiên Chiêu thứ 40, mình bị hạ nhân che giấu, ăn mấy món kỵ nhau, suýt chút nữa đã không cứu được.
 
Chuyện này luôn là bóng ma tâm lý, nhưng không ngờ nó lại trở thành một cơ hội.
 
Sau khi bị bệnh nằm trên giường một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Tẫn Hoan cũng có thể xuống giường đi lại, cảm thấy hai chân như nhũn ra, phải để Chi Đồng đỡ mới có thể đi được.
 
Thân thể mười ba tuổi này gầy yếu, Thẩm Tẫn Hoan dùng rất không thoải mái, đã quen ngẩng đầu nhìn người khác, nhưng bây giờ phải ngước nhìn, thật sự là phải tập quen một thời gian.
 
Nàng bị quấn kín mít, đi được vài bước thì đầu đầy mồ hôi. Mơ hồ nghe thấy tiếng tỷ tỷ răn dạy hạ nhân liền bước chân đi tới.
 
Quỳ trước đại sảnh là hai tỳ nữ bị thương, Thẩm Tẫn Hoan nhận ra họ, là nha đầu của di nương Hách thị Tam phòng lúc trước …… Bình Nhi và Xuân Lâm.
 
Hách thị khó sinh đã mất nhưng hai nha đầu không chịu đi, tìm mọi cách lấy lòng cho nàng. Lúc ấy nàng ngây thơ nên đã giữ lại, không ngờ lại trở thành mầm họa hại mình suýt thì mất mạng.
 
“Còn không nhận tội, chặt đứt từng ngón tay của hai ngươi, rồi rút lưỡi các ngươi, băm ra cho chó ăn!” 
 
Giọng nói đáng yêu, dễ nghe nhưng lại hung ác đến vậy trong Thẩm phủ, chỉ có thể là của Thẩm Khuynh Ninh.
 
Từ Nhị phòng, lớn hơn Thẩm Tẫn Hoan một tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại có một cái miệng lợi hại.
 
Nghe Chi Đồng nói, sau khi nàng hôn mê sốt cao không giảm và châm cứu cũng không được, một mình Thẩm Khuynh Ninh cưỡi ngựa chạy đến huyện Thượng Dương trói lão thần y Tuân Chi tới chữa cho nàng, còn chăm sóc nàng hai ngày hai đêm.
 
Kiếp trước, Thẩm Khuynh Ninh suốt ngày đối chọi gay gắt với nàng ấy, lâu ngày trở thành oán giận, Thẩm Tẫn Hoan ỷ vào việc cầm quyền trên triều nên đã xúi giục phụ thân gả nàng ấy tới huyện Thượng Cốc liên hôn, không muốn thì cũng phải gả cho một phu quân mới cưới được một tháng đã bị bệnh mất, khiến Thẩm Khuynh Ninh phải sống thủ tiết cả đời.
 
Thẩm Tẫn Hoan hối hận, không ngờ nàng ấy lại từng thương nàng như vậy.
 
“Là ai chỉ thị?” 
 

Thẩm Thường An ngồi trên ghế cao giọng.
 
Mẫu thân không thích quán xuyến mấy chuyện vụn vặt trong phủ, trong nhà lại không có nam tự, lần nào cũng là trưởng nữ con vợ cả ra mặt xử lý, lâu dần cha cũng ngầm đồng ý giao một nửa quyền quản gia.
 
“Khụ khụ”
 
Thẩm Tẫn Hoan khẽ ho hai tiếng, đám người ở đại sảnh nghe vậy liền nhìn qua.
 
Thẩm Khuynh Ninh ở gần nhất, nhanh chóng đứng dậy cẩn thận quan sát Thẩm Tẫn Hoan, xác nhận không sao mới nói: 
 
“Sao, có thể động đậy rồi, không chờ nổi nữa muốn ra ngoài à?”
 
Rồi đưa tay ước lượng quần áo Thẩm Tẫn Hoan, mắng Chi Đồng: 
 
“Chỉ mặc mỗi thế này thôi mà đã để nàng ấy ra ngoài! Vậy không cần hạ nhân nữa!”
 
Thẩm Tẫn Hoan: “……”
 
Thẩm Khuynh Ninh vẫn độc miệng như vậy, nghĩ đến mấy tai họa nàng ấy đã chọc phải vì cái miệng này ở kiếp trước, Thẩm Tẫn Hoan không khỏi cảm thấy to đầu.
 
Thẩm Tẫn Hoan cúi đầu nhìn thân thể được bọc lại như quả bóng của mình, vừa tức giận vừa buồn cười: 
 
“Sao muội có thể mãi ngây ngốc trong phòng chứ, dù sao cũng phải đi lại.”
 
Thấy thái độ của Thẩm Tẫn Hoan cũng thuận theo, Thẩm Khuynh Ninh trợn trắng mắt, kéo hai nha đầu kia ra trước mặt:
 
“Nhìn xem, người muội khăng khăng muốn giữ lại đã suýt chút nữa hại chết muội, lần sau phải cẩn thận đó!”
 
Thẩm Thường An ngồi trên ghế bất đắc dĩ lắc đầu nói: 
 
“Khuynh Ninh, bớt cãi nhau đi.”
 
Thẩm Khuynh Ninh không cho là đúng xoay người ngồi xuống.
 
Có lẽ là Bình Nhi và Xuân Lâm sợ hãi, co rúm lại không dám ngẩng đầu.
 
Kiếp trước, kể từ khi tỉnh lại đã không gặp hai người này, nghe nói là không chịu nổi hình phạt nặng nên đã tự sát, cũng không hỏi được lý do.
 
Bây giờ nghĩ kĩ lại những chuyện đã xảy ra sau đó, chắc là có liên quan đến Hách di nương Tam phòng đã mất từ lâu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui