*絮果 Nhứ quả trong câu 兰因絮果 lan nhân nhứ quả Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương.
Nhứ quả [絮果] còn là ẩn dụ về kết cục ly tán.
Khi tin tức Tiêu Loan từ Triệu Châu trở về kinh thành truyền đến cung Di Hoa, Thẩm Họa đang nằm trên tháp mỹ nhân, nàng mở mắt ra, ánh mắt trời chói mắt đang treo trên gờ tường.
Nàng vẫy tay cho cung nữ đang bóp chân cho mình lui xuống, để Kết Ly đến chỉnh trang lại sơ trang cho nàng.
Nhưng đến khi nến đã thắp mà bóng dáng Tiêu Loan vẫn không thấy đâu.
“Trong ngự thư phòng cũng không thấy sao?”
Tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi lắc đầu: “Thần đã tìm hết những nơi bệ hạ thường lui tới, đều không thấy bệ hạ ở đó.”
Thẩm Họa vội vàng đứng dậy: “Mang theo chút thức ăn và rượu, đến Hà Nguyệt Tạ.”
Nương theo tia sáng mờ nhạt cuối ngày, lúc Thẩm Họa đến ngự hoa viên thấy một góc vải khổng tước xanh lam rủ trên mặt hồ, là ống tay áo của Tiêu Loan đang rũ xuống khi nằm nhoài ra tháp mỹ nhân.
Nàng vén rèm châu ra đi vào trong đình: “Uống rượu khi bụng rỗng không tốt đâu, ăn chút gì trước đi.”
Tiêu Loan không để ý, giơ bầu rượu lên ngửa đầu uống tiếp, chất lỏng trong suốt đổ vào trong miệng hắn.
“Thẩm Chiếu Độ chết rồi, Thẩm Nghê cũng vậy.”
Bàn tay gắp thức ăn của Thẩm Họa khựng lại, đúng lúc Tiêu Loan quay đầu nhìn nàng.
Một đôi mắt nhuốm màu tử khí âm trầm, mục nát mà trống rỗng, khi nhìn nàng không có một chút gợn sóng: "Nghe rồi nàng có thấy vui mừng không?"
Hai người bọn họ từng vào sinh ra tử, từng có giao tình cứu mạng nhau, Thẩm Họa không dám nói bừa.
"A Ngọc Kỳ ép Thẩm Nghê hạ độc giết Thẩm Chiếu Độ, vị đường muội đó của nàng ngược lại rất cương liệt, không nói hai lời tự mình uống ly rượu độc đó." Hắn lần nữa ngửa đầu uống một hớp, nhưng rượu trong bầu đã cạn, bị hắn tiện tay ném vào trong hồ sen, "Nàng nói xem trên thế gian này tại sao lại có người có thể ngu xuẩn chết vì tinh như vậy?"
Tiếng cười vô cảm vang vọng khắp hồ sen trống trải, thê lương khiến người ta rợn gáy.
Thẩm Họa không lấy làm ngạc nhiên khi Thẩm Nghê tự mình uống rượu độc.
Đường muội này của nàng từ nhỏ đã được bảo bọc rất tốt, chưa từng chứng kiến cảnh lòng người hiểm ác, một chút lòng phòng bị cũng không có.
Trong mười năm ở trong hậu cung này đã không biết vấp ngã biết bao nhiêu lần.
Nhưng mỗi một bài học lại không thể khiến cho Thẩm Nghê trở nên mạnh mẽ hơn, ngược lại khiến cho tiểu nữ tử đó khao khát loại tình yêu hão huyền này, chỉ cần người khác đối xử với Thẩm Nghê một chút, Thẩm Nghê sẽ nhiệt tình dâng hiến tất cả.
Đến cuối cùng, chính là chốn thâm cung sâu không thấy đáy này hại Thẩm Nghê trở nên như vậy, dạy con bé trở nên mềm yếu, chấp nhận vận mệnh.
Tất nhiên, nàng là đồng lõa lớn nhất góp phần vào chuyện này.
Nhưng nàng không nghĩ đến, Thẩm Chiếu Độ sẽ tuẫn tình vì Thẩm Nghê.
Chẳng qua chỉ lấy thấy sắc nổi lòng tham, tình yêu có thể sâu đậm như vậy sao? Sâu đậm đến mức sẵn sàng chết vì một người khác?
Mạng Thẩm Nghê tốt thật đấy, ngay cả khi chết cũng có người đi cùng.
Thẩm Họa đi tới sau lưng Tiêu Loan, cúi người tựa đầu lên vai hắn, "Tam Lang đang vì mất đi tri kỷ mà bi thương sao?"
"Hơn thế nữa." Hắn cầm bàn tay đang để trước ngược của Thẩm Họa, "Hắn nói đúng, trên thế gian này có cùng chung hoạn nạn, cùng giàu sang khó khăn, hôm nay hắn không chết, một ngày nào đó cũng sẽ chết dưới luõi kiếm của trẫm mà thôi."
Tia sáng cuối cùng tiêu tán, Tiêu Loan ngẩng đầu lên: “Những năm này trẫm và hắn cùng nhau dẫn binh đi qua núi thây biển máu, trẫm nhìn như đã có được rất nhiều, nhưng con đường phía trước thật ra là đang đi xuống dốc.
Đúng như người xưa thường có câu, đời người có được bao nhiêu thứ đều đã có con số ấn định, ngươi có được nhiều hơn, tất nhiên sẽ mất đi những thứ đã có.”
“Năm ấy khi ta được tấn phong Vương gia, ta không có mẫu phi ở bên cạnh.
Lúc ta tấn công vào hoàng cung, ta không có ca ca nữa.
Bây giờ khi ta quyết định mở rộng bản đồ, tri kỷ cũng không còn.”
Giọng hắn nghẹn đi vì nức nở, bàn tay bị nắm lấy của Thẩm Họa càng bị siết chặt, nhưng nàng không vùng vẫy thoát ra như trước nữa.
Bởi vì có giọt nước mặt rơi trên ngón tay nàng.
“Họa Họa.”
Tiêu Loan đột nhiên đứng dậy đối diện với Thẩm Họa, nàng không kịp thu lại biểu cảm có vẻ hơi đờ đẫn của mình, nhưng vẻ giễu cợt thường ngày cũng không hề xuất hiện.
“Từ Hiền phi đến Thái hậu, có phải những năm qua nàng đã rất vui vẻ không? Những thứ có được như bây giờ là mong ước thuở ban đầu của nàng sao?”
Thẩm Họa mở miệng, nhưng ở trong cổ họng nàng giống như bị một thứ gì đó chặn lại, khiến cho tâm tư nàng rối bời.
Ban đầu nàng muốn cái gì ư?
Vinh hoa phú quý? Mẫu nghi thiên hạ?
Nàng đã làm được rồi, cũng rất tự hào về điều đó.
Nhưng mỗi đêm cô độc, nàng đều nằm mơ thấy những phi tử bị nàng hại chết, bọn họ máu me đầy mặt leo bám lên cơ thể không cách nào nhúc nhích của nàng, bóp cổ nàng gào thét muốn nàng phải xuống địa ngục chôn theo bọn họ.
Lúc tỉnh dậy, nàng cũng muốn chui vào một vòng ôm được an ủi, nhưng nàng lại không tín nhiệm bất kỳ một người nào, chỉ có thể tự mình quấn chặt chăn run rẩy chờ bình minh ló dạng.
Màn đêm lại đến, những tiếng kêu gào thê lương thảm thiết trong giấc mơ kia lại xé nát màng nhĩ của nàng.
Nàng vô thức nắm chặt tay Tiêu Loan tìm kiếm che chở, nhưng sau khi tinh thần tỉnh táo lại nàng lại buông tay ra —— Nàng không muốn để lộ nhược điểm, càng không muốn hết lần này đến lần khác bị Tiêu Loan vô tình hất ra.
Muốn bỏ rơi, thì cũng phải là nàng bỏ rơi người đó.
“Tam Lang thì sao?” Nàng cố gắng bình tĩnh hỏi ngược lại, “Tất cả những thứ bây giờ đều là chàng mong muốn sao?”
“Không.” Tiêu Loan gần như trả lời cùng lúc khi nàng vừa dứt câu, “Ý định ban đầu của ta và Thẩm Chiếu Độ đều là muốn có được người thương, không muốn làm một người một thân trơ trọi.”
Hắn kéo Thẩm Nghê ngã vào trong lòng mình, cúi người ôm chặt lấy cả người nàng: “Ban đầu ta cảm thấy hắn thật ngu xuẩn, nhưng khi quay đầu nhìn lại nơi khởi điểm, thật ra hắn mới là người luôn kiên trì đến cùng.
Trẫm thậm chí ngưỡng mộ hắn có thể quyết đoán như vậy.”
Nước mắt không kiềm chế được trào ra khỏi hốc mắt đau nhức, Tiêu Loan nhắm mắt lại, cúi đầu khuất phục: “Họa Họa, trẫm không còn gì cả.
Nàng có thể tha thứ cho trẫm, quên tất cả những sai lầm trước đây của trẫm, vĩnh viễn ở lại bên cạnh trẫm không?”
Hà Nguyệt Tạ không đốt đèn, xung quanh tối đên mức hai người ở sát cạnh nhau như gương mặt vẫn mơ hồ không thể thấy rõ được.
Thẩm Họa chỉ cảm thấy hơi thở rất gần, đôi môi hé mở của nàng bị một lực dịu dàng cạy mở ra.
“Chúng ta không uống canh tránh thai nữa.
Ta muốn phong nàng làm Hoàng hậu của ta, trong hậu cung của ta chỉ có một mình nàng, không để cho bất kỳ ai bắt nạt nàng…”
Hắn ôm Thẩm Họa đặt nàng nằm trên bàn đá, cởi đai lưng và tế tất* được buộc một cách tỉ mỉ ra, ngọc bội rơi xuống đất vang lên tiếng linh đang thanh thúy, hòa cùng tiếng thở dốc dần nặng nề.
*蔽膝 Tế tất", còn gọi là "tất" 韠, được dùng để chỉ một loại phục sức thời xưa mặc trước áo để che đầu gối.
Gió đêm hơi se lạnh, Tiêu Loan chỉ cởi váy và quần lót của nàng ra, đặt đôi chân dài trắng nõn của nàng quấn ngang hông mình, cầm lấy long căn đang cương cứng của mình cọ sát lên miệt huyệt ẩm ướt của nàng.
“Đừng sợ.” Hắn hôn Thẩm Họa đang rụt người về phía sau, dịu dàng trấn an nàng, “Ta làm nhẹ thôi, sẽ không làm tổn thương nàng nữa.”
Bọn họ là hai người quen thuộc với nhau nhất, chỉ sau mấy cái vuốt ve, đường hầm mới vừa rồi còn khô khốc đã bắt đầu róc rách chảy ra ái dịch.
Thẩm Họa không chắc mình có thể tin lời của hắn hay không, nhưng nàng cũng không có lý do nào để cự tuyệt.
Nàng mong ước chỉ làm một lần là có thể hoài thai long chủng của Tiêu Loan.
Cho dù hắn đột nhiên đổi ý muốn giết nàng, cũng phải tính đến máu mủ ruột thịt trong bụng nàng,
“Nhanh, nhanh lên một chút…” Nàng ôm lấy cổ Tiêu Loan, ở sát bên tai hắn nũng nịu thúc giục, “Bên trong ngứa quá, thật sự rất nhớ những lúc bị Tam Lang mạnh mẽ lấp đầy.”
Làm sao Tiêu Loan có thể không nghe ra lời của nàng chỉ là qua loa lấy lệ, nhưng hắn lại không so đo với nàng.
Nếu nàng muốn tính kế hắn thì cứ tính đi, chỉ cần nàng không cầu chết, cái gì hắn đều có thể đáp ứng nàng.
Long căn cứng rắn nóng hổi đặt trên miệng huyệt, Tiêu Loan nâng mặt Thẩm Họa lên, nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng, bên dưới từ từ đẩy miệng huyệt non nớt ra đi vào trong.
Thẩm Họa nỉ non rên rỉ, cởi viên bào của Tiêu Loan ra, cả người dính sát lại với hắn.
“Chàng đột nhiên dịu dàng như vậy, ta có chút không quen…” Nàng nâng người lên rút vật bên dưới ra một nửa rồi, cổ họng cố gắng đè xuống âm thanh hưng phấn mà không mất đi vẻ nhu mì, “Ta thích Tam Lang cắm hết vào trong, cắm đến tận trong cùng luôn có được không?”
Nàng lắc lư vòng eo cành liễu mềm mại, siết chặt Tiêu Loan khiến hắn khó mà kiềm chế được nữa, nâng cặp mông tuyết trắng đang đung đưa kia nhấn mạnh xuống, đâm vào thật sâu.
"A ——" Thẩm Họa thất thanh hô lớn một tiếng, hai tay ôm bám chặt cơ bắp căng cứng của hắn, nức nở xin tha, “Tam Lang, đừng ấn ở chỗ đó, sẽ, sẽ tiểu ra mất…”
Tiếng cầu xin điềm đạm đáng yêu, nhưng nàng lại không hề che dấu tâm tư của một một chút nào, cọ xát quấn lấy nhau, nàng há miệng ngậm lấy vành tai cực kỳ nhạy cảm của Tiêu Loan, nhũ hoa tuyết trắng nhảy loạn xạ trong vạt áo xộc xệch mở rộng, núm vú dưới cái yếm tơ lụa mỏng manh lúc ẩn lúc hiện.
“Bị trẫm làm đến tiểu ra không sướng hơn sao?” Tiêu Loan đẩy vào sâu hơn, khiến Thẩm Họa lập tức kẹp chặt hai chân lại, ngay cả mị thịt đang quấn lấy hắn cũng siết chặt lại.
Thẩm Họa nghe thấy tiếng thở dài mất kiểm soát của hắn, nàng đột nhiên ngả người ra sau, Tiêu Loan bị dọa sợ lập tức nhào lên đỡ lấy nàng.
“Ta cảm thấy tư thế nằm rồi được ân ái là sung sướng nhất.” Thẩm Họa nằm trên bàn đá, duỗi hai chân gác lên vai hắn, “Tam Lang cắm sâu hơn một chút nữa được không?”
Nàng hơi ưỡn eo, gương mặt đỏ bừng như trái mận chín vì hoan ái lộ ra vẻ giảo hoạt, tiếng cầu xin tựa như tiếng nức nở nghẹn ngào, “Căng quá, chàng bắn ra đi, được không…”
Tiêu Loan càng tức giận càng dùng sức hơn, ấn eo nàng điên cuồng đâm mạnh vào trong: “Cầu xin ta, ta sẽ bắn vào nơi sâu nhất cho nàng.”
Trong tiếng hít thở hỗn độn cùng tiếng dịch nhầy ma sát, ánh mắt như làn thu thủy của Thẩm Họa khẽ chuyển động: “Tam Lang, mau giúp Họa Họa đi, bắn vào bên trong nhé, được không?”
Trên dưới tấn công, Tiêu Loan cũng không chịu nổi nữa, long căn co giật đẩy mạnh vào trong hoa tâm, trong tiếng ngân nga yêu kiều của Thẩm Họa bắn vào trong cho nàng.
Hắn cúi người đè lên người nàng, tay rồng xoa nắn bầu ngực mềm mại: “Hài lòng chưa?”
Thẩm Họa cũng đang thở dốc, chủ động nâng người dậy hôn lên tai Tiêu Loan, “Ta giấu một chiếc thuyền nhỏ ở trong Thủy Tạ.
Trước đây ở Tĩnh vương phủ chúng ta chưa thể viên mãn, tối nay có thể rồi.”
Tiêu Loan nghiến răng, lần nữa ôm nàng lên.
Hắn biết Thẩm Họa đang mưu tính cái gì, hắn biết nàng mềm yếu nhưng lại rất kiêu ngạo, ác độc, lòng dạ rắn rết, giờ phút này nàng cùng hắn triền miên, một khắc sau cũng có thể đâm một dao vào sau lưng hắn.
Nhưng hắn yêu nàng.
Bất kẻ Thẩm Họa xấu xa đến thế nào, nàng có bất chấp lý lẽ đến đâu, hắn vẫn không thể khống chế trái tim mình uống chỗ rượu độc đó để giải khát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...