Dưới ánh trăng tròn, bốn bóng đen cường tráng đứng trên nóc nhà mấy tòa trước tiền đường, hai người đứng chính giữa, hai người còn lại đứng ở hai bên hiên Đông Tây.
“Bọn họ là ai?”
Thẩm Chiếu Độ cúi đầu nhìn Thẩm Nghê trong lòng, năm ngón tay của nàng lo lắng nắm chặt lấy vạt áo hắn, lúc ngẩng đầu lên nhìn hắn sự hoảng sợ và luống cuống trong ánh mắt nàng khó mà giả vờ được.
“Vào trong phòng đã.
Ngoại trừ ta, bất kỳ người nào gõ cửa cũng không được mở.
”
Bốn bóng đen đồng thời nhảy xuống, hắn dùng sức đẩy Thẩm Nghê vào trong Trạc Anh đường, rồi phi người qua đá chậu hoa trên lan can về phía người đứng gần mình nhất.
Bốn tên của đối phương đều có kiếm, Thẩm Chiếu Độ không những chỉ có hai tay không mà cả người đều toàn vết thương mang từ trong Chiêu ngục ra, hắn có thể chống đỡ được sao?
Thẩm Chiếu Độ vừa đập một tên bay ra xa, vừa quay đầu lại nhìn Thẩm Nghê còn đang đứng bám chặt bên khung cửa, tức giận hét lên: “Nàng cố ý đứng ở đó để làm ta phân tâm à!”
Hắn vừa dứt lời, không kịp phòng bị đối phương đạp mặt một cước vào lưng, toàn bộ máu thịt thấm ra ngoài áo lập tức gào thét gặm nhấm xương cốt của hắn, đau đến mức sắc mặt hắn tái đi ngay trong nháy mắt.
Thẩm Nghê nhìn mà lòng đau như cắt, nàng biết mình ở đây chỉ tổ thêm gánh nặng, cắn răng đóng cửa lại.
Trước đây nhân lúc Thẩm Chiếu Độ vào triều không có ở đây nàng đã giấu một con dao găm dưới noãn các ở phía Đông, bây giờ là lúc để lấy ra.
Nàng bước nhanh đến noãn các, nằm ra ghế thái sư lấy ra con dao găm nào bên dưới, bỗng nhiên có một tiếng động lớn, gió đêm lành lạnh ùa vào đập vào mặt nàng.
"Ai!"
Nàng hoảng hốt ngẩng đầu lên, cửa sổ noãn các bị đá bay tạo ra một lỗ thủng lớn, một bóng người đen nhanh nhẹn chụm hai chân bật nhảy từ bên ngoài vào trong phòng, vững vàng đáp xuống đất.
“Phu nhân, là ta.
”
Người áo đen đứng dậy cởi mũ trùm đầy ra, để lộ mái tóc hoa râm cùng với đôi mắt già nua nhưng rất sắc bén.
Thẩm Nghê nhìn thấy là Trần phương trượng, trái tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng buông xuống, đang định cầu ông ấy ra bên ngoài tương trợ, phương trượng đã đưa cho nàng một bộ cái áo choàng dài màu đen: “Thị vệ trong Hầu phủ đều là binh lính tinh nhuệ tự tay Thẩm Chiếu Độ bồi dưỡng, trận đánh lén này sẽ bị áp đảo nhanh chóng, không còn thời gian do dự nữa.
”
Tiếng đánh nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, Thẩm Nghê dao động.
“Nhưng…”
“Phu nhân,” Trần phương trượng nhìn thấu sự do dự của nàng, từ trong ngực áo lấy ra một chuỗi phật châu, “Chỉ huy sứ đang chờ phu nhân ở cửa sau của Hầu phủ, mà Thẩm phu nhân từ sau khi biết tung tích của người, mỗi ngày đều lấy lệ rửa mặt, mong chờ có thể sớm ngày đoàn tụ với phu nhân.
”
Thẩm Nghê nhìn chuỗi phật châu trong lòng bàn tay ông ấy, một trăm lẻ tám hạt phật châu làm từ gỗ tử đàn, là chuỗi phật châu nương nàng đeo ba mươi năm, đầy là một vị đại sư trước khi viên tịch đã tặng cho bà để giữ bình an.
Hồi còn nhỏ cho dù nàng có muốn mượn để chơi đến thế nào, nương cũng không chịu đưa cho nàng ngắm nghía một lúc.
“Phương trượng.
” Thẩm Nghê không nhận lấy phật châu, hai tay nắm chặt con dao găm, “Hắn mới trở lại từ Chiêu ngục, không gắng gượng được đến khi thị vệ tới.
Hắn không thể nào chết được, hắn chết Mạc Bắc sẽ không thể trấn áp được nữa.
”
Hắn là Tả đô đốc, người phụ trách trông coi binh mã trong thiên hạ, cũng là tướng quân trấn giữ phương Bắc, người khiến cho những kẻ man rợ phương Nam nghe thấy tên phải khiếp sợ.
Hiện giờ triều cục chưa ổn địch, hắn chết phiền toái bên ngoài sẽ theo đó mà kéo tới, nàng cũng không vui vẻ gì cho cam.
Trần phương trượng nghe Thẩm Nghê lắp bắp nói ra một đống lý do, ông ấy trầm mặc.
Từ lần từ biệt trước đó ở đạo quán, ông ấy chưa từng gặp lại Thẩm Nghê, nên giờ ông ấy không thể hiểu được nàng lưu luyến vì điều gì.
“Người này dám đối đãi với phu nhân như vậy, chết không có gì đáng tiếc.
” Trần phương trượng thấy nàng không có phản ứng gì, lại tiếp tục khuyên, “Người bên ngoài đều là người trong phủ đại học sĩ, bọn họ biết chừng mực.
”
Thẩm Nghê bỗng nghĩ đến đêm cuối cùng ở hành cung.
Cho nên, lúc ấy phụ thân đã biết nàng cũng đang ở sau tấm bình phong đó sao?
Trần phương trượng thấy Thẩm Nghê lộ ra một chút lúng túng, ông đeo chuỗi phật châu lên cổ tay nàng: "Chỉ huy sứ lừa Đại học sĩ là người hành thích đêm ở hành cung là Thẩm Chiếu Độ, cho nên tối nay mới có trận đánh lén này, phu nhân còn không hiểu được nỗi khổ tâm của ngài ấy sao?"
Lời đã nói đến nước này, Thẩm Nghê còn kháng cự nữa thì là nàng bất hiếu.
Nàng khoác áo choàng lên: "Mời phương trượng dẫn đường.
"
*
Tình hình trước Trạc Anh đường đã gió êm biển lặng, nhưng ở tiền viện khói thuốc súng có dấu hiệu mỗi lúc càng nồng nạc hơn.
Thẩm Nghê theo Trần phương trượng trèo ra ngoài noãn các, nép vào vách tường núp trong bóng đêm dày đặc đi về phía cửa sau.
Ánh đèn dọc con đường họ đi cũng đã bị dập tắt, lúc Thẩm Nghê đi xuyên qua đoạn có cây cối rậm rạp, nhiều lần bị cành khô nhô ra cào vào má và y phục, khó khăn đi về phía trước.
"Trước hết chờ một chút đã.
"
Vất vả mới tìm thấy được lỗ hổng.
Trần phương trượng bỗng dừng bước, cầm lấy một cành gãy rơi trên đất chắn trước người bọn họ.
Thẩm Nghê từ trong chỗ hỗn loạn của đám cỏ cây nhìn ra bên ngoài, dưới ánh trăng soi rọi xuống sân, Thẩm Chiếu Độ cả người dính đầy máu, hay tay cầm một cây gậy không biết nhặt được ở đâu đang vật lộn với hai người mặc đồ đen, lúc ngăn cản kiếm chém tới chân bước hụt một bước, đây là do thế suy sức yếu.
"Phương trượng! " Thẩm Nghê siết chặt nắm đấm tay, hạ thấp giọng lo lắng nói: "Đây nào có dáng vẻ của biết chừng mực.
"
Trần phương trượng không nói gì, ánh mắt sáng như đuốc nhìn Thẩm Chiếu Độ chăm chú, chân mày dần dần nhíu lại.
"Thật thú vị, vị tướng quân được mệnh danh là sát thần này, kỹ thuật côn pháp của hắn làm ta nhớ lại bóng dáng của vị cố nhân.
"
Côn so sánh với kiếm thì côn thuộc loại vũ khí cùn, chú trọng vào điểm chạm của gậy, vì sao một người có thói quen giết người chỉ với một nhát kiếm lại có một nền tảng vững chắc như vậy?
"Trộm một bước, nhiễu loạn một côn, đánh một côn, vạch cỏ tìm rắn, xẻ núi! "
Thẩm Nghê nghe Trần phương trượng phân tích động tác, ngón tay đang nắm áo choàng không ngừng siết chặt lại, một vài ký ức cố tình bị chôn vùi từng chút phá vỡ lớp vỏ bọc, như đống tro tàn lại rực cháy.
Nàng run rẩy siết chặt nắm đấm, bóng lưng của người đang dần kiệt sức ở trước mặt dường như đang hòa làm một với một bóng dáng gầy gò nhỏ bé: "Vị cố nhân của phương trượng có phải! "
"Triệu Châu Quy Nguyên Tự, Tuệ Giác đại sư không?"
"Rắc—— "
Gậy trúc bị một nhát kiếm chém đứt, Thẩm Chiếu Độ ngã vật ra mặt đất, lưỡi kiếm hướng về phía mặt trăng sáng hung hăng bổ xuống, trực tiếp đâm thẳng vào đầu vai hắn trong lúc hắn đang giãy giục chuẩn bị đứng lên.
"Đừng mà!"
Thẩm Nghê lao ra khỏi rừng cây, cành khô cào rách vải gấm đâm vào da thịt nàng, bầu trời bị vỡ nát thành từng mảnh kia cuối cùng cũng gom góp trở về nguyên vẹn, giống như một bức họa vẽ vạn dặm nước sông trải dài, rẽ mây tìm trăng.
Lưỡi kiếm sáng loáng lạnh lùng đâm vào vai, Thẩm CHiếu Độ cảm thấy xương bị chém làm đôi, hắn cảm thấy có lẽ mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Mặt trăng trước mặt càng ngày càng mờ nhạt, trong thoáng chốc hắn dường như nghe thấy tiếng gào thét của Thẩm Nghê.
"Vô Danh, Vô Danh!"
Toàn thân hắn chấn động, chỗ xương bị gãy giống như bị ngàn mũi tên xuyên qua, đánh thức chính hắn đang phiêu du theo làn gió.
Một bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt hắn, những giọt nước mặt nóng hổi rơi xuống mặt hắn, mắt hắn, môi hắn như thể trời đang đổ mưa.
"Vô Danh, ngươi chính là Vô Danh!" Thẩm Nghê nằm trong lồng ngực hắn, khóc loạn xạ cả lên, ngay cả lời nói cũng lộn xộn, "Ngươi không chết, ngươi không chết, đúng không!"
Có một cậu bé ăn mày đến từ Triệu Châu, từng làm hòa thượng, biết làm gà nướng, hơn nữa vào "lần đầu tiên" hai người gặp mặt còn rất hùng hổ dọa người.
Làm sao nàng lại chưa bao giờ nghi ngờ ý đồ của hắn chứ?"
Thẩm Chiếu Độ cả người đầy vết thương, bị Thẩm Nghê đè một cái dường như ép toàn bộ chỗ máu ít ỏi còn sót lại của hắn phun ra hết.
"Đúng là ngốc mà, bây giờ mới nhận ra! "
Vết máu trên mắt được rửa sạch, vầng trăng trước mặt chưa bao giờ sáng như lúc này.
Hắn không muốn hỏi Thẩm Nghê tại sao xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn hỏi vì sao nàng mặc một chiếc áo choàng màu đen xa lạ.
Hắn tìm kiếm ốc đảo trong sa mạc rộng lớn, đi bộ rất lâu rất lâu, cả đoạn đường không có ảo ảnh để chống đỡ, cũng chả có nước mưa tới mát, chỉ có thể cắn ra máu và nước mắt, nước trên đôi giày sắt, cuối cùng hắn cũng hình thấy dải ngân hà đổ xuống.
——
Ai đó: Đô đốc, dùng bảng để đánh có tính là phạt không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...