Ngồi gần cửa sổ ngắm mưa, tâm tình cũng thoáng lạnh buốt.
Tối nay, đoàn xe tá túc ở dịch quán Linh Châu thành.
Nhìn màn mưa róc rách, đôi mi thanh tú của Phó Tranh chỉ nhẹ khép, con mắt bất động vô hồn. Trong lòng nàng chỉ thầm cầu mong: mưa to hơn chút nữa, lớn hơn chút nữa để thời gian dài ra chút nữa, tốt nhất là kéo dài cả tháng để ngày thành hôn đến trễ đi. . . . . .
"Công chúa, nhà bếp mới vừa dâng lên món canh gừng, người nhân lúc còn nóng mau uống để loại bỏ khí hàn khí!" Nặc Nghiên đẩy cửa đi vào, đặt cái chén nhỏ trên bàn, mỉm cười nói.
Phó Tranh xoay người lại, đôi môi hồng hồng nghiêng nghiêng, cười nhạt: "Ta không có lạnh, cũng không bị nhiễm mưa, đâu cần loại bỏ hàn khí!"
"Công chúa, đây là Tiêu tướng quân giao phó, nhất định phải làm để công chúa uống." Nặc Nghiên cau mày, chỉ vào chén canh nói.
"Ta không muốn uống, ngươi bưng sang cho Tiêu tướng quân đi. Hắn và đám hộ vệ cũng có dầm mưa mà, nên ỗi người họ một chén chứ." Phó Tranh đến cạnh bàn, bưng lên một chén trà nóng, "Ta uống trà là được rồi."
"Công chúa!"
Tiếng vừa vang thì người đến, Hải Tĩnh ôm chăn bông vào, cùi đầu chào Phó Tranh, vẻ mặt vui mừng: "Công chúa, Tiêu tướng quân có bảo, ngày mai nếu trời còn đổ mưa to, Linh Châu thành sẽ chuẩn bị vải che cho chúng ta. Như vậy ở trên xe ngựa sẽ không bị dính nước mưa nữa!"
Nghe vậy, Phó Tranh bỗng bần thần phút chốc. Hôn sự này của nàng, cả trên dưới Đại Chu không ai là không quan tâm. Có thể kết giao với thiên triều Đại Nghiệp, có thể đem lại bao năm bình yên cho Đại Chu là điều tốt đẹp như thế nào, ai lại không mong?
Nhắm mắt lại là nàng lại thấy ánh mắt mong đợi của phụ hoàng hiện lên trong đầu. Ngày hôm đó, phụ hoàng vô cùng vui mừng báo cho nàng biết: trong ba nàng công chúa Đại Chu đợi chọn gả cho Cung thân vương, nàng là người được lựa chọn trở thành Cung thân vương phi. Vẫn còn nhớ, khi ấy, mọi người nhìn nàng bằng con mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị. . . . . .
"Phụ hoàng, nhi thần. . . . . . Không muốn gả đi!" Nàng quỳ xuống, cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Cái gì? Láo xược!" Vua Đại Chu vỗ tay vịn long ỷ, nổi giận quát lớn: "Hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ! Huống chi ngươi còn là công chúa, hôn sự của ngươi liên quan đến xã tắc Đại Chu này. Ngươi không muốn gả thì sẽ không gả đi sao? Nếu Cung thân vương đã chọn ngươi thì ngươi bất luận như thế nào cũng phải gả!"
"Đúng vậy, nhị hoàng muội. Muội đừng có phúc mà không biết hưởng. Nghe nói Cung thân vương là người anh tuấn phi phàm, uy quyền ngập trời. Có bao nhiêu nữ tử trông ngóng ngày đêm mà không được diễm phúc đấy!" Người cất tiếng là Nam Dương công chúa Phó Tiệp, với vẻ mặt mỉa mai và phẫn hận, đang vò nát chiếc khăn trong tay.
"Hài tử ngốc, đừng làm phụ hoàng con tức giận. Chuyện tốt thế này mà có thể đến là phúc khí của con rồi!" Đoan phi, thân mẫu của nàng rơi lệ khuyên bảo. Ánh mắt bà mong mỏi mà cầu xin nàng, nàng chỉ có thể chấp nhận.
Mẫu phi không được phụ hoàng sủng ái. Nhưng dù sao bà cũng sinh cho người một nữ nhi, cho nên mới được phong làm phi. Bà ở trong cung miễn cưỡng cho qua ngày, bị hoàng hậu, mẹ của hoàng tỷ chèn ép mọi cách, khó khăn lại càng khó khăn.
Hôn sự của nàng sẽ manh lại vẻ vang ẫu phi. Ở trước mặt phụ hoàng, hoàng hậu, trước mặt các phi tần được sủng ái khác cũng sẽ có một chỗ đứng nhất định. . . . . .
Nhưng thật ra, dù có nghĩ vì mẫu phi hay không, rốt cuộc nàng cũng phải gả đi mà thôi!
Mở chiếc rương, nàng lấy ra một túi vải nhỏ màu đỏ, từ từ mở ra. Ngắm nhìn bức tượng gỗ được điêu khắc tỉ mỉ, tinh xảo, Phó Tranh đột nhiên rơi lệ. . . . . .
Bức tượng mang hình dáng của một thiếu niên. Người đó từng nói, sống là điều quan trọng hơn tất thảy, chỉ có sống, nhân sinh mới có hi vọng. . . . . .
Nhưng mà, một khi nàng gả đi, trở thành thê tử của người khác thì hi vọng này còn ý nghĩa gì nữa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...