Cơn đau đớn dữ dội trên chân khoan vào xương tủy, khiến quần áo Diệp Tư ướt đẫm dính sát vào người. Cô siết chặt hai tay, chợt nhớ tới bức tranh treo trong phòng khách ở nhà. Mặt cha hướng về biển im lặng đọc sách, trước sau vẫn luôn đưa lưng về phía cô. Ngay cả khi nghe tin ông ấy đột ngột ra đi, đều xa xăm làm người khác khó có thể tin được.
Không có dấu hiệu gì, không có khác thường nào, vào sáng một ngày mưa phùn lất phất nọ, có hai người thanh niên tự xưng là học trò của cha tìm đến phòng trọ giá rẻ mà Diệp Tư đang thuê. Bọn họ dùng giọng điệu bi thương nói với cô, nửa đêm hôm qua giáo sư Diệp Hoài tại nơi sống ở nước M đã thả người từ tòa nhà 20 tầng xuống.
Tin tức nghe như hoang đường này khiến Diệp Tư không tài nào tiếp nhận được, tuy rằng khi ấy cô với cha đã vô cùng xa lạ. Mấy năm qua cô cách cả ngàn hải lý học tranh sơn dầu ở nước C, dựa vào bản thân sinh hoạt độc lập, gần như đã quên lần cuối cùng nhìn thấy cha là khi nào.
Cô đứng ngây người trước cửa, thế nhưng ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Hai người thanh niên rất bình tĩnh thay Diệp Tư an bài tốt mọi thứ về nước, bọn họ thậm chí chỉ đánh một cú điện thoại đơn giản đã lấy được vé máy bay của mấy tiếng sau. Lúc Diệp Tư theo họ rời đi, trong lòng từng nổi nghi ngờ, nhưng bọn họ dường như có thể nhìn thấu lòng cô, trong lúc hỏi han ân cần cố ý vô tình đều nhiều lần đề cập đến chuyện cũ của cha, mỗi một việc đều vô cùng chân thật, trừ phi là người có quan hệ thân mật với cha mới biết rõ như lòng bàn tay.
Cứ như vậy, Diệp Tư tâm tình phức tạp mang hành lý theo bọn họ lên xe đến sân bay…
Chuyện xảy ra sau đó, lại ly kỳ đến mức khiến cô như rơi vào sương mù. Sau khi cô phát giác xe không phải đang đi về hướng sân bay, mới định mở miệng, thanh niên bên cạnh ngón tay vừa động, trong vài giây đã có một luồng điện lưu xuyên qua sau gáy Diệp Tư, khiến cô chợt mất đi tri giác.
Lúc có ý thức lần nữa, cô đã ở trong bóng tối. Có một âm thanh máy móc không chứa tình cảm đọc gì đó nghe như công văn, cô chỉ mơ mơ màng màng nghe được một câu: Diệp Tư, do nghi ngờ dính líu đến việc đánh cắp cơ mật quốc gia đã bị bắt giữ…
***
Mộng cảnh đằng đẵng khiến Diệp Tư sức cùng lực kiệt, lúc mở mắt ra, mới phát hiện bản thân đang nằm trong xe ngựa. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng vó ngựa hỗn loạn, cô bất động một lúc lâu mới chống người dậy, cách lớp mành dày không thấy được tình hình bên ngoài, song vẫn như cũ có thể cảm nhận được rét lạnh thấu xương.
Diệp Tư khó nhọc duỗi tay vén mành xe lên, ánh nắng chói chang rọi hoa mắt cô. “Muội tỉnh rồi?” Có người vui mừng kêu. Cô day day huyệt thái dương, theo tiếng nhìn sang, có một người đang cưỡi bạch mã đi theo xe.
Khôi giáp xanh đen, đội mũ tua đỏ, hộ cụ* nặng trịch che khuất hơn nửa khuôn mặt anh ta, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy. Thấy cô thần sắc mê man, anh ta nâng tay, kéo giáp sắt bảo vệ trên mặt xuống. Nét mặt anh rõ ràng dưới nắng, tràn trề sức sống như mặt trời cháy sáng. “Là ta, thật sự không nhớ sao?” Anh hòa khí nói, “Ta là Da Luật Trăn.”
(*Hộ cụ: đồ bảo vệ.)
“Tối hôm qua, là anh đã cứu tôi.” Diệp Tư ngẩn ra, lập tức nói.
Anh ta cười cười: “Không phải tối hôm qua, muội đã mê man hai ngày rồi.” Diệp Tư hoảng sợ, cúi đầu nhìn bản thân, lại phát hiện đã cởi khôi giáp, được thay thành trường bào màu đỏ. Da Luật Trăn đến gần cửa xe ngựa, nhìn cô nói: “Ta vốn đang định tiếp tục truy kích quân đội Sóc Phương, nhưng nghe nói muội ngất xỉu, liền gấp gáp trở về.”
Diệp Tư trầm mặc không nói, anh nhìn kỹ cô một lượt: “Nghe bọn Tiêu Chước Viêm nói, muội bởi vì hoảng sợ mà quên rất nhiều chuyện. Nhưng đừng lo, ta sẽ đưa muội về thượng kinh, mời đại phu tốt nhất thay muội chữa bệnh.”
“Về thượng kinh?!” Diệp Tư khẽ giật mình, Da Luật Trăn khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Anh nói là muốn đưa tôi đi? Nhưng tôi không phải quận chúa gì đó đâu!” Diệp Tư sợ bị bọn họ đưa tới nơi càng xa xôi hơn, không khỏi gấp đến độ chẳng màng bản thân đã muốn xông ra ngoài. Da Luật Trăn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô: “Phượng Doanh, bình tĩnh một chút! Vết thương trên chân muội không nhẹ, nếu lại ngã nữa có lẽ ngay cả đứng cũng không đứng nổi!”
Cảm giác đau đớn trên chân quả nhiên kéo đến hết cơn này lại đến cơn khác, sau lưng Diệp Tư đẫm mồ hôi lạnh, cô chỉ có thể miễn cưỡng ngẩng đầu: “Tôi bị khí lưu kéo vào lốc xoáy mới đến nơi này! Anh hiểu không? Tôi thật sự…”
Da Luật Trăn nghe mà như lọt vào sương mù, bất đắc dĩ ngắt lời cô: “Được rồi, đừng nói mấy lời kỳ lạ này nữa, tất cả chờ về tới thượng kinh rồi nói sau. Bên ngoài gió lớn, trước cứ vào trong xe cho ấm ha.”
“Nhưng mà tôi…” Cô còn định tranh luận, lại bị Da Luật Trăn ép buộc đẩy về trong xe. Diệp Tư vốn đã yếu ớt, sau khi bị gió lạnh thổi trước mắt đã xám xịt. Xe ngựa lộc cộc, cô tựa vào vách xe nghỉ ngơi hồi lâu mới khôi phục một chút tinh thần, chợt nhớ đến thi thể nữ nhìn thấy khi tỉnh lại lúc trước.
Thi thể kia mặc khôi giáp lạnh lẽo, nằm ngã trong tuyết, là một thi thể nữ lớn lên như từ một khuôn đúc ra với cô.
Có lẽ người kia mới là quận chúa của bọn họ. Nhưng vì sao hai người cách nhau đến mấy ngàn năm, sau khi lớn lên lại có thể giống hệt nhau như vậy? Thậm chí ngay cả giọng nói cũng trùng khớp khiến tất cả mọi người phân biệt không ra, Diệp Tư cảm thấy khó bề tưởng tượng, nhưng lại thấy bản thân trong mờ mịt tựa như là vì thấy gương mặt của nàng ấy, xuyên qua ngàn năm, đi đến thế giới cổ xưa thê lương này.
Cô nâng tay lên, còng tay lúc trước từ sau khi cô xuyên qua đã biến mất vô tung. Cô nhíu mày nghĩ lại, lẽ nào chỉ có mình cô bị lạc vào dòng chảy thời không, mà người bắt giam cô hay thậm chí những thứ khác tất cả đều ở lại tương lai? Cô chợt hoảng sợ đứng dậy, thật ra trong thế giới kia cha cuối cùng vì sao lại đột nhiên tự sát, mà bản trí năng không rõ từ đâu rơi xuống kia, rốt cuộc đã lạc mất ở đâu?
Rất nhiều chuyện đều vẫn còn là một mớ rối nùi, cô tuy rằng bởi vì xoáy thời không mới đến cổ đại, song cô hoàn toàn không thể để bản thân cứ thế sống tại nơi gọi là Bắc Liêu này.
—— Mình nhất định phải trở về.
Diệp Tư tai nghe tiếng xe ngựa lộc cộc, trong lòng khẽ nhủ thầm.
***
Tuy rằng chủ ý đã định, nhưng bây giờ không thể tùy tiện trốn khỏi đoàn ngựa. Sau khi bình tĩnh lại, cô xuyên qua khe mành nhìn cỗ xe ngựa chở mình đi giữa đội ngũ, phía trước là hai hàng mã đội* chỉnh tề, hai bên và sau xe hẳn là cũng có rất nhiều binh lính đi theo. Huống hồ vết thương trên chân đau đớn khó nhịn, cho dù trốn đi, giữa cánh đồng tuyết mênh mông này có thể đi đến đâu?
(*Mã đội: đội ngựa.)
Xem ra chỉ có chờ sau khi thương thế chuyển tốt, gắng hết sức tìm ra phương pháp xuyên trở về, mới không phải sống trong thời đại hoang vu này cả đời.
Vì thế cô chỉ có thể ngồi trong xe ngựa xóc nảy, tùy ý để bọn họ đưa mình đến đô thành thượng kinh. Đoàn ngựa hướng về phía tây bắc mà đi, băng qua cánh đồng tuyết bát ngát, đi qua biết bao thôn trấn hoang tàn, bên tai toàn là những lời khó hiểu, Diệp Tư miễn cưỡng bản thân nuốt xuống thức ăn sống nguội ngắt, mỗi ngày đều kiểm tra vết thương trên chân mình. May mà khí hậu lạnh, vết thương do trúng tên vẫn chưa bị viêm đỏ, nhưng miệng vết thương rất sâu, trong thời gian ngắn chỉ sợ đi đứng khó khăn.
Da Luật Trăn thường đến xem tình trạng vết thương của cô, thái độ trước sau vẫn luôn ôn hòa. Diệp Tư biết anh ta thân phận tôn quý, cũng sợ rước lấy thị phi, vì vậy không muốn nói nhiều hơn với anh ta.
Cô tuy không có hứng thú với lịch sử, nhưng cũng từng nghe bạn học kể qua tình tiết trong phim ảnh tiểu thuyết được lưu hành. Như loại xuyên vào chuyện xưa này, phần lớn đều là nhân vật chính tương đối thất bại trong hiện thực xuyên về, kết giao với hậu duệ danh môn quý tộc hoặc nhân vật truyền kỳ, từ đó về sau thuận buồm xuôi gió*, thậm chí cải biên lịch sử. Đương nhiên đôi khi nhân vật chính cũng vốn có thân phận đặc thù trong hiện thực, sau khi xuyên về cổ đại khéo léo vận dụng hiểu biết của bản thân, trong đó tự nhiên cũng khó tránh khỏi trải qua hiểm nguy giang hồ hay chính biến cung đình nhanh đến nhanh đi các thứ.
(*Nguyên văn là phong sinh thủy khởi [风生水起]: gió nổi nước lên, ý chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.)
Lúc đám bạn bàn tán mấy tình tiết này, Diệp Tư trước sau vẫn không thể hiểu nổi. Vì sao những nhân vật chính này sau khi xuyên đến cổ đại có thể dễ dàng chấp nhận hiện thực như vậy, đã không còn các mối quan hệ xã giao vốn có cũng không còn những tập quán sinh hoạt quen thuộc, lẻ loi một mình trong niên đại có lối sống tư tưởng bảo thủ bất tiện như thế sao có thể ở lại không đi?
Bởi vậy mỗi lần đến dịch trạm nghỉ ngơi, lúc Da Luật Trăn lại gần hỏi cô có phải nhớ được gì không, cô đều dùng thái độ lấp lửng trả lời qua loa. Người thanh niên bên cạnh này khi tác chiến thì anh dũng quả quyết, lúc ở cùng cô thì vô cùng ôn hòa săn sóc, lại không giống với thân phận thái tử điện hạ phi phàm. Nhưng cô chỉ muốn dưỡng tốt vết thương, sau đó lại nghĩ cách quay về thế giới của mình, cũng không muốn giống mấy nữ chính xuyên không kia, tại thời đại này xảy ra bất kỳ khúc mắc tình cảm nào.
Hơn nữa, cô cũng không có tâm tình gì cùng người đàn ông khác bắt đầu một đoạn chuyện xưa khác.
—— “Cô biết không, cô là loại phụ nữ cực kỳ không thú vị, bất kỳ gã đàn ông nào rồi cũng sẽ mất hết hứng thú với cô.” Nửa năm trước, khi Thẩm Dư Huy rốt cuộc gặp cô một lần, đã cho một đánh giá như vậy.
***
Đoàn ngựa không ngừng tiến lên, ven đường tuy đã không còn là đồng tuyết mênh mông, nhưng dân cư thưa thớt, nhiều nơi đi qua chỉ còn lại các vách tường đổ vỡ. Phóng mắt nhìn lại, không ngoa chính là dãy núi miên man cùng hoang sơ trống trải, Diệp Tư ngồi trong xe, cảm thấy thời gian trôi đặc biệt thong thả. Chúng tướng sĩ trong đội ngũ cả ngày kiệm lời ít nói, trên mặt cũng không có biểu tình gì, càng làm cô cảm thấy buồn bực.
Da Luật Trăn thấy cô đã thoáng khôi phục chút khí lực, liền nói với cô, lần này cô vốn là cùng huynh trưởng đến chiến trường. Diệp Tư giật mình: “Tôi còn có một người huynh trưởng?”
“Đúng, nhi tử mà phụ thân muội xem trọng nhất, Tiêu Phượng Cử, cũng là tướng quân của Bắc Liêu chúng ta.” Da Luật Trăn quay đầu nhìn về phía sau, tại vị trí ngay giữa đoàn ngựa, một cỗ quan tài đen tuyền đang được xe ngựa chậm rãi đưa đi, “Đáng tiếc, muội với hắn giữa đường gặp phải bão tuyết bất ngờ rồi lạc nhau. Sau đó Sóc Phương phái đại quân phục kích Phượng Cử, hắn mang theo ba trăm binh sĩ liều mạng phá vây, nhưng vì tìm muội lại quay đầu tiến vào đồng tuyết, cuối cùng do trọng thương đã chết ở giữa đường.”
Diệp Tư lúc này mới hiểu được vì sao suốt một đường từ đầu tới cuối vẫn luôn có quan tài đưa theo, các tướng sĩ cũng trước sau đều mang nét ưu thương. Trước mắt cô lại hiện lên nơi trải đầy thi thể đã thấy ngày hôm đó, một nỗi bi thương không rõ vì sao dâng lên trong lòng. Theo lời Da Luật Trăn, Tiêu Phượng Cử vì tìm kiếm muội muội mà chết trong bão tuyết, song ai có thể biết được quận chúa thật sự cũng đã bị tuyết lớn chôn vùi… Nghĩ tới đó, cô không khỏi cảm thấy áy náy với thế thân mạo danh đến giờ của mình.
Da Luật Trăn thấy vẻ mặt cô chùng xuống, cho rằng cô nhớ đến huynh trưởng, liền thấp giọng an ủi: “May mà Chước Viêm với Hô Nhĩ Thuần đã tìm được di thể của Phượng Cử, ta đã sai người lấy quan tài nhập liệm long trọng, đợi sau khi đưa về thượng kinh lại bẩm báo phụ vương, thay huynh trưởng muội cử hành quốc táng.”
Diệp Tư tránh ánh mắt anh ta, hỏi: “Người nhà của tôi hiện tại đang ở thượng kinh sao?”
“Phụ thân muội trước đó đã xuất binh sang Sóc Phương, dù vậy ta nghĩ hẳn là rất nhanh sẽ có chiến báo truyền về.” Da Luật Trăn đáp.
Quả nhiên, vào chạng vạng ngày hôm sau, đoàn ngựa còn chưa tiến vào tiểu thành, đã có một con tuấn mã tuyệt trần phi đến. Lập tức đã có người từ đằng sau khiêng ra cây cờ hiệu đen như mực, ở trong gió bay phấp phới. Cách từ rất xa, người nọ đã nhanh chóng ghì dây cương, phi thân xuống ngựa, ba bước thành hai bước tiến đến phía trước.
“Thượng kinh truyền đến chiến báo!” Người nọ quỳ xuống đất, hai tay nâng cao một chiếc hộp màu vàng ròng. Phó tướng đứng trước đoàn ngựa cúi người tiếp nhận chiếc hộp, từ trong lấy ra phong thư được niêm sáp, trình cho Da Luật Trăn. Da Luật Trăn đọc kỹ, thần sắc trên mặt đầu tiên là lạnh nhạt, tiếp theo khóe miệng khẽ giương, hít sâu giơ cao lá thư, hướng tới binh sĩ bốn phía lớn tiếng hô: “Đại quân Bắc Liêu ta thừa thắng đuổi theo, Bắc Dận vương đã đem hai mươi vạn binh mã áp sát quốc đô Sóc Phương!”
Trong khoảnh khắc tiếng hoan hô dậy sấm, dội vào màng nhĩ Diệp Tư phát trương. Các tướng sĩ vốn đã mệt nhọc mấy ngày liền mừng rỡ vung binh khí trong tay, trên gương mặt bám đầy bụi đất là nét tươi cười, trong nhất thời chiến mã nhảy chồm lên huyên náo không ngừng. Diệp Tư đang nhìn cảnh tượng này, Da Luật Trăn đã giục ngựa đến trước người cô, nói: “Sóc Phương là gieo gió gặt bão, trước mắt bọn chúng đại thế đã mất, rất nhanh thôi ngay cả quốc thổ của chúng đều là của Bắc Liêu.”
“Vậy à?” Diệp Tư miễn cưỡng cười cười.
Dưới ánh tà dương đỏ rực, trong mắt Da Luật Trăn lóe lên khát vọng: “Sóc Phương cùng Bắc Liêu ta chinh chiến nhiều năm, lãnh thổ của chúng tuy không tính là rộng lớn, nhưng ba mặt giáp biển, vật phụ dân phong*. Nếu như có thể đánh hạ Sóc Phương, vậy chúng ta liền có thể ngang bằng với thế lực của Tân Tống!” Anh ta nói đến đây, bỗng ngừng lại nhìn cô, “Đúng rồi, Phượng Doanh, nếu như Sóc Phương quy thuận triều ta, vậy đệ đệ muội cũng có thể trở về rồi.”
(*Vật phụ dân phong [物阜民丰]: vật chất dồi dào nhân dân sung túc.)
“Đệ đệ? Tôi còn có đệ đệ?” Diệp Tư có chút kinh ngạc, từ trước cho tới giờ chưa có người nói với cô chuyện này.
Da Luật Trăn gật đầu: “Phượng Vũ. Muội vẫn còn ấn tượng chứ? Y rời Bắc Liêu đã rất nhiều năm rồi.” Anh ngẩng đầu, nhìn về tà dương đằng xa, chậm rãi nói, “Cho dù là ta, cũng sớm đã không còn nhớ được dáng vẻ của y.”
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Báo, báo cáo! Phượng Vũ muốn xuất hiện rồi!
Nam chính của tôi đến cứ gọi là chậm chạp từ tốn phết nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...