Loạn Nhịp - Tần Phương Hảo FULL


Buổi tối về nhà, Trình Bắc Mạt tranh thủ lúc ôn bài lướt điện thoại, trong nhóm chat lại có thêm mấy trăm tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn mới nhất là của Trương Trì tag cô và Bùi Tụng, hỏi tại sao hai người cả buổi tối không nói chuyện trong nhóm.
Trương Trì: [Không nói gì là coi như hai người đang ở bên nhau đấy nhé!]
Trình Bắc Mạt đang định nhắn là cô vừa mới xem thì Bùi Tụng đã trả lời thay.
BT: [Cậu tưởng ai cũng rảnh như cậu à? Cậu ấy đang ôn bài đấy, đừng có làm phiền người ta nữa.]
Nói như thể cậu ta đang ở ngay bên cạnh cô vậy.
Lời của Trương Trì đã dễ gây hiểu lầm rồi, cậu ta không những không giải thích mà còn đổ thêm dầu vào lửa.
Nghĩ đến đây, mặt cô hơi nóng lên.

Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm rồi, không nghĩ lung tung nữa.
Cô nhắn tin riêng cho Bùi Tụng: [Sao cậu biết tớ đang ôn bài?]
Bùi Tụng: [Đoán thôi.]
MOMO: [Ồ.]
Bùi Tụng: [Đoán đúng chứ?]
MOMO: [Ừm.]
Bùi Tụng: [Cứ học thong thả thôi, muốn theo kịp mình thì cần phải kiên trì một chút đấy.]
Cách nói chuyện kiểu gì thế này? Ai thèm đuổi kịp cậu?

Trình Bắc Mạt không trả lời nữa.
Quay lại nhóm chat, quả nhiên, nhóm chat như muốn nổ tung.
Trương Trì gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu đầy ẩn ý: "Cậu biết tuốt, cậu cái gì cũng biết."
Trình Bắc Mạt lại nhớ đến cảnh Bùi Tụng xoa đầu cô.
Hình như mỗi lần hai người ở bên nhau đều là lúc hoàng hôn.
Hoàng hôn buông xuống, hào phóng tô điểm lớp học bằng những gam màu rực rỡ nhất, níu giữ chút hơi ấm và tươi đẹp cuối ngày.
Cô khẽ đưa tay chạm lên mái tóc, dường như hơi ấm từ ánh tà dương và lòng bàn tay chàng vẫn còn vương vấn đâu đây.
Nghe tin Bùi Tụng không chuyển trường nữa, lòng cô chợt thấy nhẹ nhõm một cách lạ thường.
Mặc dù cậu ấy là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với cô.
Khóe môi cô khẽ nhếch lên, đến cả tiếng bố mẹ mở cửa cũng không hay biết.
Đã hơn 12 giờ đêm, Trình Dũng và Phương Lệ Trân đi rất khẽ, sợ Trình Bắc Mạt đã ngủ, sợ làm phiền con gái.
"Đèn phòng con bé vẫn còn sáng." Phương Lệ Trân liếc mắt nhìn vào trong lúc thay giày, "Muộn thế này rồi mà sao vẫn chưa ngủ nữa."

Trình Bắc Mạt có thói quen sinh hoạt rất điều độ, bình thường khi họ tan đi làm về, con bé đã say giấc rồi.
Nhưng hôm nay, con bé vẫn còn ngồi học bài.
Cửa phòng Trình Bắc Mạt không đóng, Phương Lệ Trân đi đến cửa, thấy con gái đang cầm điện thoại mỉm cười.
"Hay là...!học đến ngu người rồi?" Trình Dũng nhỏ giọng nói.
"Ông nói gì vậy, không mong con bé tốt đẹp hơn à?" Phương Lệ Trân khẽ huých vào tay Trình Dũng, "Cầm điện thoại kìa, hay là đang yêu đương đấy?"
Nghe thấy tiếng động, Trình Bắc Mạt hoàn hồn, úp điện thoại xuống bàn: "Bố mẹ về rồi ạ."
"Sao vẫn chưa ngủ?" Trình Dũng lập tức nở nụ cười.
Trình Bắc Mạt đứng dậy, duỗi lưng: "Sắp thi giữa kỳ rồi, con muốn học thêm một lúc."
Trình Dũng chỉ vào điện thoại của cô: "Đây là, đang tranh thủ giải lao giữa giờ học à?"
Trình Bắc Mạt thản nhiên nói dối: "Vâng, đang tám chuyện với Trần Vận Cát và Đỗ Dương ạ."
Trình Dũng quay đầu nhìn Phương Lệ Trân, dùng ánh mắt ra hiệu "Tôi đã nói là không có gì mà".
Phương Lệ Trân lấy một hộp sữa, đưa cho Trình Bắc Mạt: "Học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi, con nên đi ngủ sớm một chút.

Ngày mai cuối tuần rồi, có nhiều thời gian mà."
"Bố mẹ còn vất vả hơn con nhiều." Trình Bắc Mạt nhận lấy hộp sữa, xé vỏ ống hút, "Lần thi tháng trước con bị tụt hạng, kỳ thi giữa kỳ này con muốn giành lại vị trí đầu bảng."
Đây là lần đầu tiên Trình Bắc Mạt chủ động nhắc đến chuyện thi tháng với họ.
"Trường con còn có người giỏi như con nữa sao?" Trình Dũng dựa người vào cửa, cẩn thận hỏi, "Sao trước đây chưa từng nghe con nhắc đến?"
"Người ta giỏi hơn con, học kỳ này mới chuyển từ trường Nhất Trung đến."
Phương Lệ Trân có chút bất ngờ: "Chuyển từ trường Nhất Trung đến? Nghĩ thế nào vậy?"
Trình Bắc Mạt uống một ngụm sữa lớn: "Mẹ, mẹ hỏi đúng câu hỏi mà cả trường con muốn biết đấy."
"Bị đuổi học? Hay là học hành không ra gì?"
Ngay cả bố mẹ cô cũng không thể thay đổi được cái nhìn đã ăn sâu về trường Bát Trung.
Trình Dũng hắng giọng, nhắc Phương Lệ Trân đừng nói nữa.
Trình Bắc Mạt cười: "Không phải đâu ạ, cậu ấy học rất giỏi, ở trường Nhất Trung cũng là học sinh giỏi."
Phương Lệ Trân thở dài: "Bố mẹ chẳng hiểu gì cả, cũng không thể kèm cặp con học hành, con chỉ có thể tự lực cánh sinh..."
Nói tiếp nữa, bà ấy lại tự trách bản thân vì chuyện bị bệnh.
Trình Bắc Mạt vỗ vai mẹ, ngăn những giọt nước mắt sắp rơi của Phương Lệ Trân: "Mỗi người đều có trách nhiệm riêng của mình, bố mẹ cứ tin tưởng con."
Nói xong, Trình Bắc Mạt đứng dậy đi ra phòng khách vứt vỏ hộp sữa, lúc đi ngang qua cửa, cô nhìn thấy một tờ rơi tuyên truyền của công an dán trên tủ giày.
Cô cầm lên xem thử: "Mẹ, cái này ở đâu ra vậy ạ?"


Trên tờ rơi có ghi dòng chữ "Cận kề cuối năm, tăng cường chấn chỉnh các tụ điểm giải trí".
"À, hôm nay họ phát cho các hộ kinh doanh."
Cô mân mê tờ giấy màu, trầm ngâm suy nghĩ.
Giáo viên các môn đã ôn tập xong phạm vi thi giữa kỳ, thời gian thi được ấn định vào thứ Bảy, Chủ nhật và thứ Hai.
Mấy ngày trước khi thi, Trình Bắc Mạt gần như ngày nào tan học cũng ở lại lớp học thêm 40 phút.
Trời trở lạnh, tối cũng đến nhanh hơn, Trần Vận Cát và Đỗ Dương lo lắng cho Trình Bắc Mạt, nên đành ở lại trường học cùng cô cho an tâm.
Trần Vận Cát than trời trách đất: "Thế mà mình lại rơi vào cảnh phải học hành thế này..."
Thi thoảng Bùi Tụng lại xuất hiện, nhíu mày nhìn Trình Bắc Mạt vài lần, rồi cả hai bắt đầu trao đổi những điểm chưa hiểu, tiện thể giảng giải luôn cho Trần Vận Cát và Đỗ Dương.
Hầu như lúc nào cậu ấy cũng trưng ra vẻ mặt "Cái này mà cũng sai", nhưng vẫn luôn kiên nhẫn giải thích đến khi mọi người hiểu.
Trần Vận Cát nheo mắt cười gian xảo: "Hotboy, cậu hy sinh thời gian ôn bài của mình để giảng bài cho chúng tớ, là vì cái gì vậy?"
Thú nhận nhanh đi, chắc chắn là vì ai đó rồi!
Cứ mỗi lần Bùi Tụng xuất hiện là cô nàng lại lộ ra vẻ mặt như thế này.
Bùi Tụng lạnh lùng nói: "Bởi vì tôi là người tốt bụng."
Hứ, cái gì vậy.
"Mạt Mạt, trước đây tớ cứ tưởng hotboy là một tên ngạo mạn, nhưng sau khi quen biết rồi mới thấy, thật ra cậu ấy chỉ là miệng lưỡi độc địa thôi, con người vẫn rất tốt.

Cậu nói xem, có nên đồng ý làm bạn gái cậu ấy không?"
Bùi Tụng đang cầm chai nước suối, định uống nước thì khựng lại, nói: "Tôi còn đang ở đây."
Đỗ Dương cũng ngẩn người, sa sầm mặt mũi nói: "Trần Vận Cát, tớ còn đang ở đây."
Trần Vận Cát giật bắn mình.
Bị gọi cả họ lẫn tên, cảm giác như bị dí súng vào gáy vậy.
"Ý tớ là Mạt Mạt nên làm bạn gái cậu ấy! Tớ đang nói về Mạt Mạt!" Cô nàng vội vã giải thích, "Cho tớ xem phim tình cảm ngoài đời đi mà, làm ơn đó!"
Bùi Tụng khẽ cười: "Chẳng phải cậu đang tự biên tự diễn rồi sao?"
Trần Vận Cát nghe vậy, lập tức nằm úp sấp trên bàn lăn lộn, sao cứ phải lôi cô vào làm gì!
Trình Bắc Mạt khoanh tay, giơ ngón tay ra hiệu chữ "X": "Trong lòng tớ chỉ có hai vạn tệ, cảm ơn."
Hôm trước ngày thi, trường thông báo tan học sớm một tiết, các lớp phải tổng vệ sinh và sắp xếp phòng thi.
Kỳ thi giữa kỳ mang tính nghiêm túc hơn nhiều so với kỳ thi tháng.
Giáo viên yêu cầu tất cả đồ đạc trong lớp học đều phải dọn sạch, bàn ghế cũng phải sắp xếp lại.

Mỗi người trong lớp đều có một tủ đồ riêng, tủ của Trình Bắc Mạt đã nhét đầy ắp, nhưng vẫn còn một đống sách không có chỗ để.
Nếu mang hết về nhà, ngoài cặp sách, cô còn phải xách thêm hai túi vải bố nữa.
Lần thứ ba, cô dọn sạch sách, toan xếp hình trong tủ chật, thì giật mình thấy bóng người bên cạnh.
Cô ngoái đầu lại, Bùi Tụng đang đứng bên cạnh.
Cậu ta dựa lưng vào tủ một cách lười biếng, thờ ơ nói: "Đừng nhét thêm gì nữa, cậu muốn nhồi nhét đến mức cái tủ này nổ tung ra à?"
Trình Bắc Mạt phát hiện cậu ấy không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo khoác gió màu đen, đội mũ lưỡi trai.

Chất liệu áo khoác rất dày dặn, trông có vẻ chống nước.
Càng tôn lên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của cậu.
Cậu ấy chỉ đeo một chiếc cặp sách, trông rất thoải mái.
Thấy Trình Bắc Mạt không nói gì, cậu ấy lại hỏi: "Không biết mang về nhà trước một ít à?"
Mặc dù đã chia ban Khoa học Tự nhiên và Khoa học Xã hội, nhưng vẫn phải học Sử, Địa, Chính trị, sách giáo khoa của chín môn cộng với vở bài tập và vở ghi chép, một chiếc tủ nhỏ cộng với hộc bàn căn bản là không đủ chỗ.
Bình thường mọi người đều chất sách lên bàn, còn thi xem ai chất cao hơn, miễn sao giáo viên không nhìn thấy.
Dạo này cô chỉ lo ôn tập, hoàn toàn quên mất việc phải mang một phần sách về nhà.
Trình Bắc Mạt ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Cậu lại muốn nói tớ là đồ ngốc à?"
Đôi mắt cô long lanh như vừa ngâm nước, đen láy và sâu thẳm.
Bùi Tụng không nỡ trêu chọc cô nữa, hắng giọng hỏi: "Trần Vận Cát và Đỗ Dương đâu?"
"Hai người họ trực nhật."
Bùi Tụng nhìn tủ đồ một cái, rồi lại nhìn bàn học của cô, cũng chỉ có thêm hai chiếc túi vải bố mà thôi.
Cậu ấy quyết định thay cô: "Đi thôi."
"Cậu muốn giúp tớ xách à?" Trình Bắc Mạt hỏi.
"Không thì sao, cậu xách nổi sao?" Bùi Tụng hỏi ngược lại.
Ban đầu cô định tự mình xách một túi, Bùi Tụng xách giúp một túi, không ngờ cậu ấy lại cầm cả hai túi vải bố.
"Vậy thì cảm ơn cậu." Trình Bắc Mạt vội vàng quay lại chỗ ngồi đeo cặp sách, "Cậu không cần phải đưa tớ về nhà đâu, chỉ cần giúp tớ xách đến bến xe buýt là được rồi."
Cô không muốn ngồi chung xe với cậu ấy nữa.
Nếu đổi lại là người khác, cầu còn không được ấy chứ.
Bùi Tụng nhướng mày, hỏi: "Cảm ơn thế nào?"
Trình Bắc Mạt thực sự nghiêm túc suy nghĩ.
Mời cậu ấy ăn cơm ư? Mỗi lần đi ăn, Bùi Tụng đều là người trả tiền, còn không chịu nhận tiền của cô.
Bùi Tụng khẽ cười, nói: "Thôi, để dành đi."
"Hả?"
"Để dành, đợi đến sau này, trả ơn lớn một thể."
"Ồ."
Không biết cậu ấy đang giở trò gì nữa.


Hai túi sách nặng như vậy nhưng Bùi Tụng lại đi rất thong dong.
Cô bước theo sau cậu ấy, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn của cậu.
Bùi Tụng cao lớn, dáng vẻ có phần lười biếng nhưng lại không hề tạo cảm giác thiếu nghiêm túc.
Lại là hoàng hôn.
Lại là hai người bọn họ.
Lại là một khoảnh khắc ngắn ngủi đẹp đẽ.
Không biết vì sao, cô lại có chút tham lam khoảnh khắc này.
Trên đường gặp bạn học quen, thấy hai người đi cùng nhau, ai cũng nở nụ cười đầy ẩn ý.

Kiểu cười đó thường xuyên xuất hiện trên mặt Trương Trì và Chu Thiến Như.
Trình Bắc Mạt bước nhanh vài bước đuổi kịp Bùi Tụng, hỏi: "Cậu ăn mặc như vậy, lại muốn đi đâu à?"
Bùi Tụng nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý: "Đi đâu, nói rõ ra xem."
"Tự cậu biết rõ mà."
Bùi Tụng cười khẩy một tiếng, không nói gì.
"Tớ biết chắc chắn cậu có việc của mình, tớ không hỏi cậu đi đâu làm gì." Cô dừng một chút, "Chỉ là dạo này, cậu có thể đừng đến đó nữa được không?"
Vừa ra khỏi cổng trường, Bùi Tụng bỗng dừng lại, quay người nhìn cô.
"Tại sao?"
Trình Bắc Mạt vội dừng bước, suýt chút nữa thì đâm sầm vào người cậu ấy.
Bởi vì, bởi vì...
Cô lục lọi trong ngăn cặp, lấy ra tờ rơi tuyên truyền đưa cho cậu ấy, nghiêm túc nói: "Gần đây thành phố đang chấn chỉnh các tụ điểm giải trí, cậu là trẻ vị thành niên còn thường xuyên đến chỗ đó, cẩn thận bị bắt đấy."
Bùi Tụng: "..."
Cô nói: "Lỡ như bị bắt, có nói cũng không ai tin đâu."
Cậu ấy tiến lên một bước, ghé sát vào cô hỏi: "Lo lắng cho tôi vậy sao?"
Cô lùi lại một bước.
"Cẩn thận xe kìa."
Cậu ấy nắm lấy cánh tay cô, kéo cô lại.
Ngay sau đó, một chiếc xe đạp lao vun vút qua sau lưng cô.
Cơ thể cô mất thăng bằng, má chạm vào cổ áo cậu ấy, suýt chút nữa thì ngã vào lòng cậu.
Quần áo hai người ma sát vào nhau, phát ra tiếng sột soạt.
Mùi hương quen thuộc xộc vào khoang mũi cô.
Tim đập thình thịch.
Không biết là do bị xe đạp dọa sợ, hay là do hành động vừa rồi của Bùi Tụng.
Chỉ nghe thấy giọng nói của Bùi Tụng vang lên bên tai: "Bản thân còn chưa lo xong, còn rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui