Loạn Lạc
Tại Thảo Nguyên Vô Tận,ánh trăng chiếu gọi khắp thảo nguyên
" Tuyên ca,Cẩm Nhi không cần huynh công danh gì hết. Muội không muốn huynh gặp nguy hiểm " Nạp Lan Bảo Cẩm một thân bạch y đầy sự thuần khiết,hai tay nắm lấy tay áo của một nam tử thanh y khác
" Cẩm Nhi,Nạp Lan Vương luôn muốn gả muội cho Dịp Dạ Hiên. Nếu ta không ra chiến trường lập công danh sẽ không thể lấy muội. Cẩm Nhi,Dịp Dạ Tuyên ta nhất định phải công danh hiển hách mới có thể rước muội về Tuyên vương phủ " Nam tử thanh y này chính là Dịp Dạ Tuyên,Tuyên vương của Đông Nguyệt quốc. Y vốn cùng Nạp Lan Bảo Cẩm lưỡng tình tương duyệt,thế nhưng y lại là hoàng tử do phi tần sinh ra không giống như Dịp Dạ Hiên là con trai ruột của Chính Cung Hoàng Hậu. Thân phận của y vốn không bằng Dịp Dạ Hiên vì thế Nạp Lan Kiên luôn muốn gả Nạp Lan Bảo Cẩm cho Dịp Dạ Hiên
" Tuyên ca,chiến trường rất nguy hiểm,lỡ như huynh xảy ra chuyện Cẩm Nhi cũng không muốn sống nữa " Hai mắt của nàng ửng đó,từng giọt lệ rơi xuống. Kì thật nàng và Dịp Dạ Tuyên là yêu nhau trong bí mật,nàng biết phụ vương luôn muốn gả nàng cho Dịp Dạ Hiên nên nàng luôn không dám nói ra. Nàng từng nghĩ đến việc sẽ bỏ trốn cùng Dịp Dạ Tuyên thế nhưng nàng lại lo cho phụ vương nên không đành lòng
" Cẩm Nhi,ta hứa nhất định sẽ quay về,đón nàng thành vương phi của Tuyên Vương phủ,đợi ta " Dịp Dạ Tuyên nắm lấy hai tay tay nàng,nở một nụ cười thật tươi để khích lệ nàng. Thế nhưng nàng lại vẫn rất sợ,nàng sợ sẽ mất Tuyên ca
" Cẩm Nhi,sau khi ta đi không biết khi nào quay trở về,thế nên hôm nay ta muốn cùng nàng thổi một khúc nhạc thật hay,được không" Hai hàng mi của Dịp Da Tuyên nhướn lên,gò má khẽ động đậy,khóe môi cười khẽ ánh mắt thâm tình nhìn Nạp Lan Bảo Cẩm
" Được " Nói xong Nạp Lan Bảo Cẩm dùng thắt lưng của mình,dưới anh trăng huyền ảo này múa một điệu thật tinh mỹ. Tà áo của nàng khẽ bay trong gió,điệu nhảy thấm thoáy như sương. Còn Dịp Dạ Tuyên dùng Bạch Ngọc Tiêu thổi một khúc thật êm dịu. Tiếng tiêu dịu dàng ấm áp như trên thiên đàng
Khung cảnh tuyệt mỹ thế này e là còn đẹp hơn cả bồng lai tiên cảnh. Sau khi khúc Tương Tư kết thúc,Dịp Dạ Tuyên cùng với Nạp Lan Bảo Cẩm chung một con ngựa cùng nhau cưới khắp Thảo Nguyên Vô Tận này
Sáng hôm sau
Dịp Dạ Tuyên trong bộ giáp sắt uy mãnh đang thống lĩnh hơn năm vạn đại quân của Đông Nguyệt quốc từ thành Bạch Du tiến ra biên giới giứa Đông Nguyệt và Tây Tạng. Gần đây Tây Tạng đang có ý đồ muốn gây chiến với Đông Nguyệt vì thế Dịp Dạ Tuyên mới thỉnh cầu Đông Hoàng được lãnh binh tiêu diệt Tây Tạng để có thể lập chiến công
" Hóa ra đây chính là Tuyên vương đó sao,cũng rất anh tuấn và uy mãnh đấy chứ "
" Đúng vậy a,tôi thấy Tuyên Vương cũng không kém Hiên vương đâu"
" Đúng thế đó,hi vọng lần này Tuyên vương có thể chiến thắng trở về "
...
Xung quanh đám bách tính xì xào bàn tán xôn xao,nàng đang cảm nhận được trên người Dịp Dạ Tuyên có một áp lực rất lớn vì thế nàng nhanh chóng chen lấn chạy lên Túy Tiên quán,từ trên cao nhìn xuống. Khi thấy y gật đầu khẽ cười mới khiến nàng yên tâm
" Giá,xuất phát " Tiếng lãnh binh của Dịp Dạ Tuyên uy mãnh khiến vang lên. Đoàn người ngựa đã xuất phát,vậy là nàng đã phải xa Tuyên ca một thời gian rồi. Nàng chỉ có thể ho vọng y nhanh chóng quay về,quay về rước nàng. Năm nay nàng 15 tuổi,vậy là chỉ còn hai năm là nàng đã phải lấy Dịp Dạ Hiên
Thời gian trôi nhanh,ánh ban mai lúc sáng đã không còn mà thay vào đó chính là hoàng hôn. Nạp Lan Bảo Cẩm một mình đứng dưới Thảo Nguyên Vô Tận
" Tuyên ca,muội đợi huynh,huynh nhất định phải bình yên quay về " Nàng tựa vào cây cổ thụ cao to kia,ngước nhìn lên trời,khẽ mỉm cười sau đó quay sang phía bên cạnh rồi đau lòng nhắm mắt lại dần dần ngủ thiếp đi. Nhớ lúc trước nàng luôn ở dưới gốc cây này tựa vào Tuyên ca cùng ngắm mặt trời lặn. Thế nhưng giờ đây chỉ còn một mình nàng khiến nàng có chút không quen
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...