Khi còn cách tiểu lâu chừng trăm bước, hắn dừng lại, nấp vội vào sau một gốc liễu cành lá sum suê.
Hai cỗ kiệu màu hồng phấn cơ hồ đồng thời đi ra từ chỗ vòng của nguyệt môn, lại cơ hồ đồng thời dừng bên ngoài tiểu lâu, rèm kiệu đồng thời bị nha hoàn vén lên, đồng thời bước ra hai mỹ nhân. Một trong hai người đó chính là người Ngọc Lưu từng gặp qua – Lục Nguyệt Như.
Vị mỹ nhân kia, tuy lạ mặt nhưng khuôn mặt như phù dung, mâu quang lưu chuyển, phong tình tứ phía, Có điều so với Lục Nguyệt Như vẫn kém một ít, thiếu đi vài phần đoan trang.
Đánh giá hồi lâu, Ngọc Lưu linh quang chợt lóe. Đúng rồi, mỹ nhân này đích thị là Chương tiểu thư. Ngoài nữ nhi của Chương tri phủ, nữ tử trong thành Thượng Hòa không ai có thể so sánh được với Lục Nguyệt Như.
Hừ, hai mĩ nhân tranh giành phu quân sao?
Ngọc Lưu khinh thường xoay người, xúc động ban nãy đã xẹp đi gần hết, hung hăng ngắt một cành liễu ném lên mặt hồ khiến đôi chim én đang chao lượn trên nước giật mình bay đi.
*
Hắn không muốn gặp Vi Miễn, nhưng Vi Miễn lại muốn gặp hắn.
Lại thêm năm ngày, Hà Sùng đột nhiên xuất hiện, phụng mệnh Vi Miễn mà đến, thỉnh Ngọc Lưu tới Thủy Tiểu trúc, chính là tiểu lâu hồng tường lục ngói lấp ló sau rặng liễu ven hồ nọ.
“Vi gia tỉnh rồi sao?” Ngọc Lưu kinh hỉ đứng dậy.
Hà Sùng cúi đầu, nói: “Dạ, nhưng là...... tình trạng của Vi gia không tốt lắm......”
“Không tốt? Không phải y đã tỉnh lại rồi sao?” Ngọc Lưu chấn động, cũng không chú ý ngữ khí của mình lúc này có bao nhiêu lo lắng.
“Khuya hôm qua, độc trong người Vi gia đột nhiên tăng lên, Kỷ thần y ở Tiểu trúc đợi suốt một đêm, không biết dùng cách gì mà sáng sớm nay Vi gia tỉnh dậy nhưng không nói gì, chỉ phân phó thỉnh Ngọc công tử tới đó.”
Trong đầu Ngọc Lưu ong lên một tiếng, trực giác cho biết có chuyện chẳng lành. Lập tức không nhiều lời, liền tới Thủy Tiểu trúc. Vừa vào cửa, Dược Nhi đã đón hắn vào. Dược Nhi vốn là dược đồng bên người Kỷ thần y, tạm thời ở đây chiếu cố Ngọc Lưu. Từ khi Vi Miễn trúng độc, Dược Nhi đã bị Kỷ thần y triệu đến bên người làm trợ thủ.
“Dược Nhi, thương thế của Vi gia ra sao rồi?” Ngọc Lưu vừa đi vừa hỏi.
Dược Nhi cúi đầu nói: “Sư phó không cho ta nói, Ngọc công tử tự mình hỏi sư phó đi.”
Ngọc Lưu dĩ nhiên thức thời, Dược Nhi đã nói vậy hắn cũng không hỏi nữa. Đi thêm vài bước đã vào phòng Vi Miễn. Đây là hắn lần đầu tiên tới phòng ngủ của Vi Miễn. Nếu là lúc bình thường chắc sẽ không khỏi đánh giá tỉ mỉ vài lần. Nhưng hiện nay không còn tâm trạng nào mà liếc ngang ngó dọc. Hắn nhìn thoáng một cái, thấy Vi Miễn đang nằm trên giường, mặt xám ngoét, toàn thân phù thũng.
“Vi gia?”
Ngọc Lưu biến sắc, kinh hô một tiếng, không dám tin vào mắt mình. Tuy đã sớm dự đoán bộ dáng của Vi Miễn sau khi trúng độc nhưng Vi Miễn trước mắt quả thực khiến hắn kinh hãi. Đây là nam nhân xinh đẹp tàn nhẫn lúc nào cũng cao cao tại thượng đó sao? Ngoài ánh mắt còn chút sắc bén trào phúng quen thuộc, nam nhân trên giường trông thật xa lạ.
Ánh mắt Vi Miễn chậm rãi lướt qua người Ngọc Lưu. Tuy không nói gì nhưng Ngọc Lưu đã hiểu được ý tứ của y, nén sợ hãi, bước tới bên giường. Trong lòng hắn dậy lên một cảm giác buồn bã nặng nề không nói nên lời, giống như một cơn gió mạnh quất vào khiến hắn có loại lỗi giác như đang đeo đá ở chân.
“Vị này là Ngọc công tử?”
Không đợi Ngọc Lưu đến gần, từ sau rèm bước ra một nam tử tầm ba mươi tuổi, râu dài, mắt sáng như sao, thân thể tiêm gầy hữu lực, mang vài phần tiên phong đạo cốt.
Ngọc Lưu lúc trước chỉ tập trung vào Vi Miễn trên người, nam tử này đột nhiên xuất hiện khiến hắn hoảng sợ, khẽ áp trái tim vừa nảy lên mấy nhịp, trong đầu hắn linh quang chợt lóe, vội hỏi: “Ngọc Lưu bái kiến Kỷ thần y.”
“Ngọc công tử khách khí rồi. Xin mời ngồi.”
Mời Ngọc Lưu ngồi xuống, Kỷ thần y cũng tọa hạ trên ghế thái sư.
Ngọc Lưu nhìn Vi Miễn nằm trên giường một cái, lại phát hiện y đã nhắm mắt lại mới dám ngồi xuống bên Kỷ thần y.
“Kỷ thần y, không biết thương thế của Vi gia.....”
Kỷ thần y vuốt râu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Lần này thỉnh Ngọc công tử lại đây đúng là vì vết thương trúng độc của Vi gia. Đêm qua không rõ vì nguyên nhân gì mà vết thương đột nhiên phát tác nghiêm trọng. Lão phu trị bệnh cứu người hai mươi năm, chưa từng gặp qua xà độc nào quái dị như vậy. Bất đắc dĩ mới phải dùng đến độc môn thủ pháp, tạm thời kích phát tinh lực của Vi gia để áp chế độc tố giúp cho Vi Miễn tạm thời có thể bảo trì thanh tỉnh trong sáu canh giờ, nhưng......”
Nói tới đây, Kỷ thần y ngừng lại một chút, liếc nhìn Ngọc Lưu một cái.
Ngọc Lưu giỏi xem mặt đoán ý, chủ động dò hỏi: “Nhưng làm sao?”
Kỷ thần y lúc này mới tiếp tục nói: “Độc môn thủ pháp này của lão phu mặc dù có thể giúp Vi gia tỉnh táo lại nhưng lại có nhược điểm. Đó là trong vòng 6 canh giờ, nếu không thể loại bỏ độc tố, hễ quá một canh giờ thôi mà kịch độc công tâm, lúc đó thuốc và kim châm cũng vô hiệu.”
“Cái gì?” Ngọc Lưu kinh hãi, thất thố đứng bật dậy, đẩy ngã cả ghế dựa. “Chẳng…chẳng phải... Vi Việt đang đi tìm độc xà sao? Trong vòng sáu canh giờ, hắn có thể trở về kịp không?”
Kỷ thần y thở dài một hơi, nói: “Mặc dù Vi Việt có về kịp, lão phu cũng không kịp điều chế giải dược, cho nên...... trước mắt chỉ có một phương pháp khả dĩ có thể thử nghiệm một lần. Có điều phương pháp này rất nguy hiểm, lão phu cũng không dám chắc chắn sẽ thành công.”
Ngọc Lưu hít sâu một hơi, chậm rãi bình phục tâm tình, hắn không biết bản thân tại sao lại kích động như thế, tranh thủ lúc dựng ghế lên, điều chỉnh lại sắc mặt bình tĩnh.
“Không biết là phương pháp gì? Nguy hiểm như thế nào?”
Kỷ thần y lại vuốt râu, nói: “Phương pháp này, chờ người tới đủ lão phủ sẽ nói cả thể.”
Ngọc Lưu ngạc nhiên, chính không biết lời này của có ý gì. Vừa lúc đó, Dược Nhi lại đẩy cửa tiến vào, theo sau là hai mỹ nhân châu ngọc kêu lanh canh, bước chân nhẹ nhàng, không phải Lục Nguyệt Như và Chương tiểu thư thì còn ai vào đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...