Loạn Hồng Vũ Trần

Quả nhiên mấy ngày sau Vi Miễn không tới. Vậy mà Ngọc Lưu lại cảm thấy vài phần buồn bã mất mát. Hôm nay Hà Sùng tới vấn an, hắn theo thường lệ nói chuyện phiếm với gã vài câu, do dự hồi lâu mới hỏi:”Hà tổng quản, Vi gia ngày nào cũng đi sớm về muộn. Dạo gần đây bận rộn lắm sao?”

Hà Sùng cúi đầu thúc thủ, cung kính đáp: “Vi gia là hồng nhân trước mặt Hoàng Thượng, phụng mệnh đại thiên tuần thú, quan viên lớn nhỏ khắp nơi nịnh hót lấy lòng. Một ngày không đại yến cũng tiểu yến, gặp gỡ giao lưu vô số.”

“Thì ra là thế.” Ngọc Lưu trầm ngâm một lát, chợt cười lạnh, “Chắc trong phủ đám đại nhân đó đều có tiểu thư khuê nữ?”

“Túy xuân hồng” loại xuân dược này không vô duyên vô cớ có người hạ chơi.

“Chuyện này...... Hà Sùng không biết.” Hà Sùng sửng sốt, nhãn thần lóe lên.


“Vậy hôm ta bị thương, Vi gia dự yến tại phủ nào, chuyện này chắc ngươi biết.” Ngọc Lưu nhìn Hà Sùng chằm chặp, trên miệng mang cười, khóe mắt lại phiêu đãng một mạt lãnh ý.

“Chuyện này......” Trán Hà Sùng toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt Ngọc Lưu lúc này chẳng hiểu sao có vài phần tương tự Vi Miễn, rõ ràng là cười nói nhưng lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.

“Nghe nói Hà tổng quản có rất nhiều tai mắt. Thủy Hội viên này đã tiếp đãi bao nhiêu quan to quý nhân, chút việc nhỏ này lẽ nào không biết?”

Hà Sùng lặng yên một lát mới nói: “Ngọc công tử, Hà Sùng là tổng quản Thủy Hội viên. Quản lý nội sự trong viên là bổn phận của ta. Những chuyện bên ngoài thì không nên hỏi ta. Lý nào Ngọc công tử không hiểu?”

Ngọc Lưu đang tươi cười, khóe môi chợt đóng băng.

“Hà tổng quản, ngươi thực khéo miệng. Không có chuyện của ngươi. Lui xuống đi.”

Trong mắt Hà Sùng hiện lên một mạt kinh diễm, vội vàng cúi đầu xuống, hành lễ rời khỏi phòng. Thân ảnh của gã vừa khuất, Ngọc Lưu liền thu lại nụ cười. Bàn tay lấp trong ống tay áo nắm chặt đến trắng bệch.

Đây là khuất nhục. Hà Sùng nhắc nhở hắn, vô luận là xuất phát từ thiện ý hay từ nguyên nhân khác đều làm cho Ngọc Lưu cảm thấy nhục nhã. Bổn phận của Hà Sùng là cai quản nội sự trong viên. Vậy thì bổn phận của hắn là gì? Bổn phận của một nam sủng chính là hầu hạ chủ nhân thật tốt. Những việc khác không đến phiên hắn, cũng không phải việc hắn có thể quản.

Trước kia hắn là nam kĩ, hiện tại hắn là nam sủng, sau này thì sao?


Hà Sùng không nói không có nghĩa là Ngọc Lưu không có cách nào nghe ngóng được. Dược Nhi tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại có thể tự do ra vào Thủy Hội viên. Tiểu hài tử hỏi thăm tin tức kỳ thật là chuyện phi thường dễ dàng bởi vì người bình thường không có tâm phòng bị tiểu hài tử.

Đêm hôm đó, mở tiệc chiêu đãi Vi Miễn chính là quan lớn nhất thành Thượng Hòa ── tri phủ Chương Đức Hoài.

Ngọc Lưu tức khắc hiểu ngay. Thiên kim tiểu thư nhà Chương phủ có dung mạo ngang ngửa Lục Nguyệt Như. Mà cũng chỉ có Chương tri phủ mới dám cùng Lục Chính Đường tranh nữ tế.

Nghĩ đến đây, trong đầu Ngọc Lưu đột nhiên hiện lên một ý niệm. Không đúng, nếu là tranh nữ tế, Chương tri phủ dù hồ đồ tới đâu cũng không nên dùng lại xuân dược này. Tuy làm như vậy quả thật có thể làm cho Vi Miễn không thể không nhận nợ, nhưng một khi chuyện truyền ra ngoài, Chương tiểu thư cũng khỏi nhìn mặt người đời, ngay cả thể diện Chương tri phủ cũng hoàn toàn mất hết.

Không phải tranh nữ tế, như vậy...... Chẳng lẽ là mưu hại Vi Miễn? Bỗng nhiên nghĩ đến việc Vi Miễn trước khi vào thành Thượng Hòa đã tiền trảm hậu tấu mấy phạm quan, sắc mặt Ngọc Lưu tái đi. Vị Chương tri phủ kia tự nhiên không phải loại gì tử tế.

Giờ này khắc này, hắn mới ý thức được, tình cảnh của Vi Miễn cực kỳ nguy hiểm.


Khó trách, bằng tinh lực hơn người của y mà gần đây thường lộ vẻ mệt mỏi, ôm hắn ngủ mê mệt không biết gì. Chỉ lúc rượu vào mới đem hết dục vọng và toan tính không thể nói ra ngoài phát tiết lên hắn.

Tuy nhiên, cho dù hiểu được điểm này, Ngọc Lưu cũng không có nổi nửa điểm biện pháp. Hắn không thể ra khỏi Thủy Hội viên. Dù muốn mang thân phận cựu hồng bài nam quán đi nghe ngóng những ân khách cũ để tìm hiểu tin tức cũng không được.

Hắn chỉ có thể ngồi chờ Vi Miễn lại xuất hiện trước mặt. Nhưng trong lúc chờ đợi lo sợ bất an, hắn nhận được tin Vi Miễn gặp chuyện.

Trong dòng người rộn ràng trên phố xá sầm uất, một mũi tên không biết từ nơi nào phóng tới, cắm vào tay phải Vi Miễn. Mũi tên kia vốn nhắm vào chỗ yếu hại của y nhưng y đột nhiên nghiêng người né cái đòn gánh của người bán hàng rong mà may mắn tránh được một kích trí mệnh.

Có điều, trên mũi tên có tẩm thuốc độc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui