“Ta chỉ có một mình, chẳng ai chuyện trò, không ngủ được nên ngồi ngắm trăng thôi. Ai biết Vi gia tận hứng ăn uống ở chỗ nào, e rằng chẳng thiếu người bồi tiếp cho nên vui chơi đến giờ mới về.”
“Ngươi thật không bỏ qua cơ hội làm mình làm mẩy nào. Chẳng lẽ là đang ghen sao?” Vi Miễn cười to, một phen ôm ghì thắt lưng Ngọc Lưu, hít lấy hít để hương thơm trên cổ hắn: “Mùi hương trên người ngươi còn dễ ngửi hơn loại dong chi tục phấn kia.”
“Nguyên lai là đi uống rượu hoa. Chẳng hay Vi gia ngài thưởng cho bọn dong chi tục phấn bao nhiêu bạc? Ít nhiều gì ngài cũng nên thưởng cho ta nữa mới phải chứ.”
“Ngươi á?” Vi Miễn đột nhiên trầm mặt xuống, hai tay đang ôm Ngọc Lưu bỗng siết chặt: “Một văn tiền cũng không.”
Ngọc Lưu hơi biến sắc, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao không?” Ngừng lại một chút, hắn hạ giọng: “Không lẽ Vi gia cảm thấy Ngọc Lưu hầu hạ không chu toàn? Ngài cũng biết, hôm qua......là lần đầu tiên của ta...... Khó tránh khỏi bỡ ngỡ, sau này......”
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị Vi Miễn đặt lên giường hôn như mưa.
“Nơi này...... Cả nơi này nữa...... đều là của ta, từ đầu đến chân, ngay cả một sợi tóc, cũng là của ta, Lưu nhi...... Ngươi không có gì của mình hết, toàn bộ ngươi đều là của ta......”
Dục vọng chiếm hữu trắng trợn như một tòa núi lớn, Vi Miễn bổ nhào vào Ngọc Lưu, hôn tới tấp khiến hắn cơ hồ không thở nổi.
Hết thảy của hắn đều thuộc về Vi Miễn.
Sắc mặt Ngọc Lưu ngày càng khó coi. Không dám ra mặt phản bác, chỉ có thể siết nhàu đệm giường. Hết thảy của hắn thuộc về chính hắn. Ở nam quán nhiều năm, nhìn không biết bao nhiêu kết cục bi thảm của tiểu quan khờ dại, hắn hiểu hơn ai hết chân lý: trên đời này, ngoài chính bản thân mình ra, không thể tin tưởng ai, không thể phó thác cho ai. Để sống tốt hơn, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vô luận dưới tình huống nào, hắn cũng sẽ không đem bản thân mình giao thác vào tay người khác, cho dù là người cường thế như Vi Miễn cũng không thể làm hắn cúi đầu khuất phục. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, dù cho khối “ngọc” này chỉ là loại ngọc thấp kém nhưng Ngọc Lưu chưa bao giờ buông tay. Chính tín niệm này đã chống đỡ cho hắn suốt sáu năm qua.
Tận sâu đáy lòng Ngọc Lưu có lẽ cũng có phần ngu ngốc. Giống như vô số tiểu quan khờ dại trong nam quán, hắn tin một ngày nào đó có thể rời nơi ấy, tự do tự tại, sống cuộc đời mình thích, không bị kỳ thị.
“Sao vậy, hình như ngươi không chú tâm tới lời ta nói?”Vi Miễn phát hiện Ngọc Lưu lơ đễnh, dừng động tác, nheo đôi mắt phượng, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Chân còn đau không?”
Ngọc Lưu thân thể đột nhiên run lên, kinh hãi nhìn Vi Miễn, thấy y không làm gì mới cụp mắt, thấp giọng nói: “Hôm qua đại phu nói vết thương chưa hoàn toàn bình phục, lẽ phải dùng dược tĩnh tâm điều dưỡng thêm năm rưỡi nữa mới khỏi hẳn. Chính là bị ngấm nước lạnh, e rằng khi trái gió trở trời sẽ lên cơn đau xương.”
Hắn cố tình né tránh câu hỏi của Vi Miễn.
Vi Miễn cũng không truy cứu, cười nhẹ nói: “Là ta sơ suất. Tối nay, ta sẽ hảo hảo bồi thường ngươi.” Lời còn chưa dứt, y đã xé toạc quần áo hắn thành hai mảnh lộ ra thân thể đầy hôn ngân. Dấu vết ân ái mãnh liệt đêm qua vẫn hằn trên cơ thể, dưới ánh trăng càng thêm kiều diễm.
Ngọc Lưu có chút bất an, vừa cử động thân mình đã bị Vi Miễn chế trụ không thể nhúc nhích. Hắn đang định nói chuyện thì cánh môi đã bị Vi Miễn áp lấy, đầu lưỡi hung hăng tàn sát trong khoang miệng hắn.
Hồi lâu sau Vi Miễn mới nhả môi hắn ra, thì thầm bên tai: “Ngươi không mặc quần áo còn xinh đẹp hơn bình thường.”
Lúc Vi Miễn nói, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, tỏa ánh sáng mông lung trên khuôn mặt y tựa một tấm khăn che mặt mỏng manh mị hoặc.
Ngọc Lưu nhìn đến thất thần. Thẳng đến khi hạ thân đau nhói mới hoảng hốt hoàn hồn. Vi Miễn không đợi hắn hoàn toàn tỉnh táo lại đã mãnh liệt xỏ xuyên qua. Cả hai cùng rơi vào vực sâu hoan lạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...