Sự cho phép của Vi Miễn có năng lực cực cao. Sau khi Dược Nhi hầu hạ Ngọc Lưu rửa mặt chải đầu, một nam nhân dáng người cao lớn ước chừng ba mươi tuổi, mũ áo chỉnh tề cung kính đến thỉnh Ngọc Lưu tới nội đường thượng tọa, dâng trà.
“Tổng quản Hà Sùng ((何崇): “Hà” nghĩa là “gì”, “Sùng” trong sùng kính) của Thủy Hội viên, dẫn tất cả người trong viên thỉnh an Ngọc công tử.”
Phía sau Hà Sùng là hơn mười hàng nam nữ, tối thiểu cũng gần trăm người, y phục sạch sẽ, mặt mũi lanh lợi, theo Hà Sùng cung kính vài chào Ngọc Lưu.
“Thỉnh an Ngọc công tử!”
Cả bọn đồng thanh khiến Ngọc Lưu chấn kinh, thiếu chút nữa đánh rơi trản trà trong tay. Không phải hắn chưa gặp trường hợp như vậy, chẳng qua bình thường, hắn đều là người cúi mặt hạ đầu.
“Từ giờ trở đi, ngươi chính thức trở thành người của ta. Hạ nhân trong viên tùy ý ngươi sai sử....”
Lời nói của Vi Miễn cứ quanh quẩn trong trí não Ngọc Lưu. Không thể tưởng được nam nhân kia không phải chỉ nói suông. Lời hứa hẹn không giống hứa hẹn này chỉ sau chưa đầy nửa canh giờ liền biến thành sự thật. Điều này làm cho Ngọc Lưu có loại lỗi giác tựa như đang trong mộng.
“Hà tổng quản, mọi người...... Miễn lễ!”
Sự tình tới quá đột ngột, Ngọc Lưu căn bản không đoán trước được có một ngày mình ngồi trên cao cho nhiều người bái lễ như thế. Hắn thân là nam kỹ, đã quen ánh mắt khinh thị của thiên hạ, chịu đủ chửi rủa cùng vũ nhục, cho dù là một cái tên khất cái trên đường cũng cao quý hơn hắn. Hắn nhất thời thụ sủng nhược kinh, đối mặt với những người này không biết nói gì cho phải.
“Ngọc công tử, Vi gia phân phó, từ sau hôm nay, nha hoàn tiểu tư đều phải nghe người sai sử. Bất kể là gì, chỉ cần không quá phận, mọi thứ trong viên người thoải mái hưởng dụng. Nếu có ai dám khinh thị người, không nghe người sai sử, người chỉ cần nói với ta.”
Một lời này của Hà Sùng giống như chậu nước lạnh tạt tỉnh Ngọc Lưu. Hắn dần dần tỉnh táo lại, ánh mắt thản nhiên lướt qua những người này, cuối cùng dừng lại trên mặt Hà Sùng.
Đây là một gương mặt nam nhân góc cạnh. Dù Hà Sùng đã cố gắng khống chế biểu tình hết sức đoan chính bình tĩnh, nhưng khóe mắt lại lộ vẻ khinh miệt coi thường. Biểu hiện này làm sao qua nổi mắt Ngọc Lưu. Vị Hà quản gia này dùng ngữ khí hết sức cung kính chỉ ra cho Ngọc Lưu thấy đãi ngộ hiện nay đều do Vi Miễn sủng ái hắn, cho nên làm người phải thức thời, đừng tưởng mình đang được sủng mà kiêu, bằng không sẽ chẳng có ai nghe lời. Hơn nữa, gã cũng chẳng cách nào quản được đám nha hoàn tiểu tư không nghe lời đó.
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, hết thảy những gì Ngọc Lưu đang có đều nằm trong tay Vi Miễn. Y cho hắn sinh, hắn có thể sống sung sướng, còn có người để sai sử hầu hạ; y muốn hắn tử, hắn sẽ ngay lập tức rớt từ thiên đường xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục.
Ngọc Lưu hơi nheo mắt, đối Hà Sùng lộ ra nét cười câu hồn. Cái này là hắn học được trong nam quán, chính là từ cái người bị hắn mật báo mà biến thành một cái xác không hồn. Nụ cười phong tình tuyệt thế làm điên đảo chúng sinh. Tuy Ngọc Lưu chỉ miễn cưỡng bắt chước được ba thành nhưng cũng đủ dùng rồi.
Dáng cười này, hắn tuyệt đối không dám thi triển trước mặt Vi Miễn. Bởi vì vô luận nụ cười câu hồn đến đâu cũng chỉ là diễn trò mà hắn không tin mình có thể qua mắt Vi Miễn. Nhưng đối phó với Hà Sùng này, như vậy là quá đủ.
Hắn không thể dựa vào Vi Miễn mãi. Ngọc Lưu không bao giờ để người khác nắm mình trong tay. Từ ngày rơi vào hố lửa nam quán, hắn đã dùng mọi thủ đoạn để có thể giữ chặt vận mệnh bằng chính bàn tay của mình. Vì điều này, hắn không ngần ngại ám hại những người bất hạnh như mình.
Hà Sùng quả nhiên thất thần, thẳng đến khi Ngọc Lưu kêu một tiếng “Hà tổng quản” mới hoàn hồn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, cụp mắt, cung kính thưa:”Ngọc công tử, không biết có gì phân phó?”
“Ta mệt mỏi suốt đêm qua. Đến giờ vẫn chưa ăn gì, muốn chút sơn trân hải vị. Không biết yêu cầu này có bị coi là quá phận không?”
Khi nói chuyện, hắn hơi ngả người về phía trước, vạt áo rộng thùng thình hé ra ngay trước mắt Hà Sùng một mảnh da trắng như tuyết, tản mát hơi vị u diễm.
Hà Sùng lắp bắp kinh hãi, dời mắt đi, cung kính nói: “Ngọc công tử, xin chờ một lát, ta phái người xuống bếp làm ngay.”
Vừa dứt lời, gã hô nha hoàn tiểu tư giải tán, vội vàng thối lui.
“Hì hì, Ngọc công tử, ngày lành của ngươi đến rồi.” Ban nãy có nhiều người, Dược Nhi không dám nói lời nào, lúc này người đã tản đi, nó liền cười hì hì chúc mừng Ngọc Lưu. Tiểu hài tử tuy chưa hiểu thế sự, chỉ cho là Ngọc Lưu từ chim sẻ hóa phượng hoàng, một bước lên trời.
“Tiểu hài tử, ngươi thì biết cái gì.”
Ngọc Lưu vỗ nhẹ đầu nó, lặng lẽ thở dài, ánh mắt trở nên mê võng. Trời biết khi nào Vi Miễn hết hứng thú với hắn. Phải tự lo đường lui cho mình thôi. Chí ít vị Hà tổng quản này là kẻ có khả năng nói trước mặt Vi Miễn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...