Lúc Ngọc Lưu tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao bằng ba con sào.
Hắn lờ mờ nhìn thấy một bóng người, theo bản năng hô một tiếng “Dược Nhi”, không nghe thấy trả lời như dự đoán. Hắn bỗng thanh tỉnh, chống lấy thân thể ngồi dậy, cái chăn tơ tằm tuột xuống, lộ ra khuôn ngực trần trụi.
Mái tóc đen xõa xuống cần cổ duyên dáng, chảy tới vai, nổi bật trên làn da trắng nõn. Vi Miễn chậm rãi buông quyển sách trên tay, lẳng lặng đánh giá một màn động lòng người này, trên mặt là nụ cười thản nhiên, ánh mắt lại lạnh lẽo sắc bén như băng.
Đêm qua, y bại dưới tay vũ kĩ này. Lúc tỉnh lại, y cơ hồ phẫn nộ đến mức suýt bóp chết Ngọc Lưu đang say ngủ. Nhưng...... bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, nếu trách nam kỹ này lôi hết thủ đoạn ra hầu hạ ngược lại có vẻ như mình lòng dạ hẹp hòi. Thua một nam kỹ trên giường cũng không phải không thể chập nhận, chẳng qua y bất mãn việc từ đầu tới đuôi, chỉ có mình y trầm mê hoan lạc.
Vô luận là năm đó tranh đoạt điạ vị tộc trưởng hay sau này ứng thí làm quan gặp gỡ xã giao, Vi Miễn luôn chiếm quyền chủ động. Bây giờ trên giường bị một nam kỹ nho nhỏ đánh bại vừa làm tự tôn của y tổn thương vừa khơi dậy khao khát chinh phục trong y. Vậy nên y không bóp chết nam kĩ dám ăn gan hùm này, ngược lại cầm lấy một quyển sách, giở hai trang đã liếc nhìn Ngọc Lưu một cái. Sách đọc không vào mà người cũng không thấy, trong lòng tính toán.
“Vi gia, chào buổi sáng!”
Ngọc Lưu ngẩng đầu, hơi ngửa chiếc cổ duyên dáng, nhìn Vi Miễn ném sách đi tới trước mặt. Hắn nhẹ nhàng cắn môi, động tác rất nhỏ này lại giống như mời gọi Vi Miễn đến nhấm nháp mình.
Kỳ thật, hắn làm động tác khiêu khích này nhằm che giấu sự bất an. Vi Miễn ban ngày và Vi Miễn buổi tối trầm luân trong dục vọng hoàn toàn không giống nhau. Nếu nói Vi Miễn bị dục vọng thao túng là vưu vật xinh đẹp tôn quý tựa ánh trăng trong đêm thì Vi Miễn hiện tại chính là mũi dao hiểm ác, cho dù khoác vẻ tươi cười cũng có thể áp bách Ngọc Lưu run run nơi đùi phải.
Thương thế trên chân hắn chưa lành hẳn mà đã vận động quá mức. Đêm qua kỳ thật đã vượt qua cực hạn của hắn.
Ngón tay Vi Miễn xoa bờ môi Ngọc Lưu, dụng lực một chút, ép đôi môi hồng nhạt đỏ ửng lên như sung huyết, càng thêm phần diễm lệ.
“Đồ yêu tinh nhà ngươi......” Y cúi người xuống, thấp giọng thì thầm vào tai Ngọc Lưu “Ta coi khinh ngươi.”
Ngọc Lưu nói: “Hầu hạ ngài...... là bổn phận của ta. Không biết đêm qua có thỏa mãn ngài không?” Không phải hắn không thức thời, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao. Trải qua đêm qua, hắn đã biết nhược điểm của Vi Miễn.
Lẳng lặng nhìn Ngọc Lưu, Vi Miễn lặng yên một lát, một mạt cười nhẹ như mây khói, nét mặt dần dần giãn ra.
“Thật không ngờ. Không hổ là vũ kỹ số một thành Thượng Hòa. Từ giờ trở đi, ngươi chính thức trở thành người của ta. Hạ nhân trong viên tùy ý ngươi sai sử. Sau này, ta muốn biết vòng eo của ngươi có mềm mại như khi khiêu vũ không”
Vừa nói, tay y chậm rãi trượt từ môi lên đùi phải đang giấu trong đệm chăn của Ngọc Lưu. Lòng bàn tay cảm giác rõ ràng run rẩy không thể áp chế. Y nhìn đôi môi bị miết đỏ như cánh hoa trong nháy mắt mất đi huyết sắc, chỉ còn mạt cười nhàn nhạt như mây, tựa như mực vẩy trên bức tranh sơn thủy vốn bình thường chợt đậm lên.
“Nơi này không dụng lực mạnh được. Xem ra hôm đó ta xuống tay hơi nặng, nếu không đêm qua còn mất hồn hơn gấp trăm lần. Mau khỏi đi, ta không nhịn được nữa rồi.”
“Gia!”
Một tiếng gọi cung kính cắt ngang lời Vi Miễn.
“Có chuyện gì?”
Nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng như sứ của Vi Miễn lưu luyến ly khai đùi phải, Ngọc Lưu phút chốc thở phào nhẹ nhõm một hơi, đôi môi cánh hoa dần khôi phục vài phần huyết sắc, nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Bẩm, có Lục đại nhân đến bái phỏng.”
“Hôm nay tạm tha cho ngươi.” Vi Miễn nhéo … cằm Ngọc Lưu một cái, vẻ phong lãnh trong mắt biến mất, lại thay vào nét trào phúng như ẩn như hiện. Y hôn phớt lên môi Ngọc Lưu rồi mới phất tay áo xoay người, “Vi Việt, thỉnh Lục đại nhân vào đợi trong chính đường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...