Loạn Đả Thiên Hạ
- Ông nói ông chính là dược sư?
Bạch Nguyệt Ly xoa trán. Chứng kiến những hành động của lão từ nãy đến giờ khiến cô phải nhức đầu. Khó khăn lắm mới thả ra một câu.
- Đúng à
Hàn Kha nghe câu hỏi thì lập tức gật đầu lia lịa hưng phấn trả lời.
- Sao ta có thể tin được?
Bạch Nguyệt Ly tỏ vẻ không tin nhìn khiến lão tức giận. Từ đâu xuất hiện mười mấy bình hồ lô bằng ngọc. Cô hiếu kì mở ra xem, Hàn Kha thấy vậy thì khóe miệng cong lên.
- Tất cả đều là Dưỡng Nhan đan và Hoàn Lực đan. Chắc ngươi cũng biết cái này đi?
- Ân.
- Dưỡng Nhan đan tác dụng cũng như tên. Hai loại đan dược thập phẩm này có tác dụng bảo trì, tăng thêm nhan sắc, nghe nói chỉ cần uống một viên thì xấu nữ cũng biến thành mỹ nữ đệ nhất. Đây là đan dược rất nhiều chị em phụ nữ mơ ước. Còn Hoàn Lực đan thì làm tăng thêm ma khí trong người, uống vào có thể vượt cấp trở thành cao thủ. Bất kể là ai, chỉ cần có ma khí thì chắc chắn không thể bỏ qua Hoàn Lực đan. Nhưng từ xưa đến nay chưa có ai luyện thành công cả và cách luyện loại đan dược này cũng bị thất truyền. Nhưng ta lại có thể luyện được, ngươi có thấy lạ không. Nhớ năm xưa...
Thấy vẻ mặt ngu ngơ của Bạch Nguyệt Ly, Hàn Kha bắt đầu đắc ý nói một tràng câu dài tiểu sử của mình.
Nhân lúc lão đang say sưa thì cô mở hết hồ lô ra, ăn từng viên từng viên bỏ vào miệng, nghe câu chuyện ngày xửa ngày xưa của ông. Hàn Kha không hề phát hiện ra đan dược bị ăn mà còn nghĩ rằng cô rất khâm phục và ngưỡng mộ mình nên càng kể hăng say hơn.
Phải nói là câu chuyện của lão dài thật, kể mãi mà cũng chưa hết. Cô cứ bỏ từng viên vào miệng, cầm lọn tóc đùa nghịch. Một lúc sau thì mắt cô lim dim, ngáp một cái rõ to nhưng Hàn Kha vẫn không phát hiện. Lão vẫn cứ say sưa, liếng thoắng, nhập tâm nhớ về thời niên thiếu.
- ... Và ta đã trở thành một huyền thoại luyện dược sư. Ngươi thấy có giỏi không?
Cuối cùng câu chuyện cũng đã kết thúc, lão vui vẻ xoay mặt lại hỏi cô. Thấy cô không trả lời, tiến lại xem thì phát hiện ra một chuyện động trời.
- Đan dược của tôi!!! Đâu mất hết rồi!!
Lão như muốn khóc. Đan dược này lão luyện khó khăn lắm mới có được vậy mà... Lão chợt nghĩ tới một khả năng, quay sang nhìn Bạch Nguyệt Ly thì thấy cô đang ngủ. Từ miệng cô có vệt nước trắng chảy ra, chân bắt chéo lại, ngày khò khò. Hoàn toàn không có một cái gì giống với tiểu thư đài các hết. Lão lay lay, lắc người Bạch Nguyệt Ly.
- Nha đầu ngươi đem đan dược của ta đi đâu rồi!!!
Ồn ào, cô từ từ mở mắt ra. Ập vào mắt chính là khuôn mặt già nua, hốt hoảng của Hàn Kha. Cô miễn cưỡng ngáp một cái, vươn tay lau nước miếng trên miệng.
- Kể xong rồi hả?
- Nha đầu, ta hỏi ngươi. Rốt cuộc mấy bình đan dược của ta đâu hết rồi??
Ông thả Bạch Nguyệt Ly ra, lo lắng hỏi. Cô nghe vậy thì chỉ tay vào bụng.
- Ở đây.
- Cái gì??? Ngươi nuốt hết rồi!!!!!
Lời nói này như sét đánh ngang tai. Đan dược trị giá nghìn vàng, cầu còn không được, chỉ muốn nâng niu, cất giữ như bảo vật vậy mà...vậy mà...nha đầu này lại...ăn không thương tiếc. Thấy vẻ mặt của lão Bạch Nguyệt Ly khó chịu.
- Không phải chỉ là mấy viên đan dược thôi sao. Tôi còn chưa nói ông luyện cái gì mà lạt xèo à, có chút tí ăn không no gì hết.
Lạt xèo...chút tí..."RẦM" Sét đánh thêm lần nữa. Đây rõ ràng là đả kích lão mà. Từ khi gặp cô ông luôn gặp đả kích. Cái nào cũng như sét đánh. May mắn thân thể lão vẫn còn khỏe, ma khí trong người dồi dào nếu không chắc đã phụt máu mà chết rồi. Thử hỏi ngoài cô ra còn có ai làm ổng bị như vầy hay không à.
- Thôi thôi. Ta là người độ lượng không tính toán mấy cái chuyện này đâu.
Bạch Nguyệt Ly khoát khoát tay tỏ ra độ lượng, xoa trán nói. Thế mà vì câu nói này xém tí nữa Hàn Kha phun máu ra mà ngất xỉu ngay tại chỗ. Sao lão lại xui xẻo đến vậy cơ chứ.
- Mà không phải ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ hay sao!
- Đúng...đúng vậy.
Lão cố trấn định lại. Nghe cô nhắc mới nhớ tới mục đích lần này của mình.
- Vậy cô...
Hàn Kha còn chưa nói xong Bạch Nguyệt Ly đã xen vào nói.
- Muốn nhận ta làm đồ đệ thì cũng phải có thành ý một chút. Ít nhất phải có bảo vật hay thứ gì đó quý báu. Nhìn ông xem, không mang một cái gì cả.
"Phụt" Hàn Kha chính thức phun máu. Có phải nha đầu này khắc lão không à. Cứ lần này tới lần khác đả kích lão. Ăn hết mười mấy bình đan dược rồi mà còn dám nói như thế. Lão cảm thấy thật xui xẻo mà, sao lại chọn trúng cái con nha đầu xấu xa này chứ. Thiên à, có phải lão đã tạo nên nghiệt gì hay không mà ông lại ban cái con nha đầu này cho lão chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...