Loạn Chiến Giang Hồ
“Chúng ta phải đi nhanh thôi, thưa ngài.” Một tên thuộc hạ dìu một lão nhân bước đi. “Bọn chúng đánh lên tới nơi rồi.”
Gã vừa nói xong thì cũng là lúc một mũi tên bay tới xuyên thẳng qua cổ gã. Nhiều tên đi bên cạnh thấy vậy thì liền hoảng sợ và nhìn sang phía mũi tên bắn tới.
Gã họ Dương sau khi biết bắn mũi tên cuối cùng đi rồi thì liền vứt nỏ xuống đất. “Đi đâu mà vội vậy, Trần lão bá?”
Lão Trần Ngọc Minh nhếch môi. “Thì ra là ngươi.”
Những hộ vệ còn lại lập tức vây quanh lão họ Trần bảo vệ và hướng vũ khí về phía Dương Vũ.
“Trước giờ ta luôn thắc mắc kẻ nào có thể luôn đi trước ta chục bước như vậy.” Họ Trần cười khẩy. “Giờ thì ta đã rõ rồi.” Lão nhìn thuộc hạ của mình. “Các ngươi còn làm gì vậy, sao không mau chào Thái Tử đi.”
Bọn thuộc hạ nhìn nhau đầy khó hiểu rồi nhìn về phía họ Dương. Đây là gã Thái Tử trong truyền thuyết sao.
Họ Dương giờ mới nhớ đến thân phận trước kia của mình. “Ừ quên nhỉ, sao thấy Thái Tử mà các ngươi không chào?”
“Chả phải ngươi đã chết trên đỉnh Thiên Sơn rồi ư?” Một tên thuộc hạ nói lớn.
Dương Vũ nói khía lại. “Ta cũng tưởng đã giết chết chủ công của các ngươi trên đỉnh Thiên Sơn rồi mà. Sao hắn ta lại còn đứng đây nhỉ?”
“Đó là may mắn của ta thôi.” Lão họ Trần nhếch môi cười.
“Vậy hôm nay may mắn của ngươi xem như đã tận.” Họ Dương bĩu môi.
Dứt lời, đôi bên xông vào giao chiến. Với ngọn thương trên tay, họ Dương uyển chuyển xuất chiêu tựa như những ngọn gió đang nhảy múa. Lũ thuộc hạ đi theo bảo vệ tên Trần Ngọc Minh, tất cả đều không phải thân thủ tầm thường nhưng trước những đường thương tựa như ánh mai, cả bọn đều nhanh chóng bị hạ sát tại chỗ.
Lão họ Trần nhìn Dương Vũ thi triển chiêu thức mà lòng không khỏi thất kinh. Võ công của họ Dương bây giờ đã đạt đến mức xuất thần. Nếu năm xưa lão đã không thể giết được họ Dương thì liệu bây giờ có còn cơ hội. Đang suy nghĩ thì lão bất ngờ bị họ Dương phóng thẳng thanh thương tới ngay ngực.
Lũ thuộc hạ thấy tên nghĩa phụ bị trọng thương thì liền liều chết xông lên tử chiến. Nhưng họ Dương với thanh kiếm và chiếc khiên trên tay, gã nhanh chóng kết thúc cuộc chơi của tất cả mọi người trong nháy mắt.
Trần Ngọc Minh gượng người dậy bật cười.
Dương Vũ lúc này đi tới. “Ngươi vui lắm sao mà cười?” Họ Dương nghiến răng. “Để hiền tử Ngọc Phi của mình chết trên tường thành, người làm thân phụ như ngươi có còn nhân tính nữa không?”
Lão họ Trần lắc đầu. “Ngươi nghĩ mọi chuyện là do ta ư? Chính ngươi là người hại chết bọn họ.” Gã ngập ngừng cố gắng nói. “Đại La, chưa bao giờ là mục tiêu của ta cả. Là ngươi dụ họ tới và che giấu đi…”
Không để hắn nói hết câu, Dương Vũ vung kiếm chém phăng đầu tên Trần Ngọc Minh rớt xuống đất.
Năm đó, Dương Vũ cùng người của mình biến mất một cách bí ẩn. Đỗ Bá Phương và Nguyễn Phong Sơn cũng mất tích theo họ Dương.
Các vị tướng quân nỗ lực xua quân chiếm lại các thành trấn từ tay Hùng Thiên hội, và Nam Tấn Vương trên đường tiến quân đã bị phục binh nỏ bắn chết. Cả giang sơn bắt đầu rơi vào trạng thái hỗn loạn từ đó.
Có rất nhiều chi tiết và nhiều chuyện dấy lên nhiều nghi vấn, nhưng rốt cuộc cũng như bao vấn đề khác, mọi thứ đều không có lời giải đáp và tất cả đều là bí mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...