Bóng đêm yên tĩnh, không gian vắng lặng. Hàng chục bóng đen bịt mặt bất ngờ xuất hiện, bọn chúng phi thân qua cổng tường rồi chạy hùng hục đến chính phòng. Ai nấy đều lăm lăm vũ khí trong tay, sát khí lan tỏa khắp Huyền Thương phái.
Một tên ra hiệu, bọn sát thủ liền chia ra làm hai nhánh. Một nhánh chạy vào trong chính phòng, một nhánh trèo qua tường để chạy tới dãy nhà ở trang viên phía sau, phòng của Đào trưởng môn.
Âm thanh vang lên nghe rất lạ tai, một vài người bỗng trúng tên rồi ngã lăn xuống đất. Không ngờ bị phát hiện, bọn sát thủ liền tức tốc nhảy xuống sân. Ba hộ vệ của họ Dương đang đứng trên mái nhà trang viên đối diện, họ là những người bắn cung. Cùng lúc đó, tiếng huýt còi báo động bị tấn công vang lên khắp nơi.
Nói về đám sát thủ dưới đất đang ở chính phòng, bọn chúng đang giao chiến với người Huyền Thương phái. Nhận thấy tình hình nguy nan, đám sát thủ tức tốc chia ra ba đám. Một đám giao chiến ở chính phòng, còn hai đám kia chia ra hai ngã tả, hữu, để lao tới trợ giúp đám sát thủ ở ngoài trang viên. Nhưng không ngờ ở hai ngã tả, hữu đã có nhị vị Trương trưởng lão chờ sẵn.
Trở lại đám sát thủ ở trang viên, bất ngờ bị cản trở bởi ba người của đoàn hộ vệ, nhưng một vài tên cũng đã lao tới được cầu thang. Đang tức tốc chạy lên thì nhị vị Lê trưởng lão xuất hiện.
“Giết.” Hai vị Lê trưởng lão hét lớn.
Hai bên lao vào chém nhau nhưng họ không hề hay biết đám sát thủ đó chỉ là mồi nhử. Trên mái nhà không biết lúc nào đã có hàng chục áo đen khác đứng trên đó. Bọn chúng nhanh chóng lộn người xuống lầu hai của dãy nhà rồi rút kiếm lao về phòng của Đào trưởng môn. Thì ra khi ba người của đoàn hộ vệ phi thân đi, bọn tập kích ở phía sau bản môn Huyền Thương phái đã tìm cách phi thân lên mái nhà.
Âm thanh vang lên, các cánh cửa phòng bật ra, Trần Ngọc Phi, Đỗ Bá Phương và Đinh Nguyệt Hàn đã chực sẵn ở đây. Họ nhanh chóng lao vào giao chiến với đám sát thủ. Đinh Nguyệt Hàn cầm cây thương trong tay, ra chiêu nhanh như chớp, ngọn thương nảy từ trái sang phải, rồi phải sang trái, liếc nhanh tới hạ sát tức thì ba tên áo đen.
Trần Ngọc Phi cũng không thua gì. Quyền pháp cũng lao đi vùn vụt vào ngực mấy tên sát thủ, khiến bọn chúng bị đánh bật ra sau. Một đám sát thủ nhanh chóng định tẻ ra hướng khác thì họ gặp Lê Thắng và hai hộ vệ khác khóa đuôi. Họ khom người xuống thủ thế, tay trái cầm khiên, còn tay phải thì cầm thương chĩa về phía trước.
Một vài tên sát thủ xông tới thì liền bị những ngọn thương vút tới đâm chết tức khắc. Một số tên khác thấy vậy liền vung kiếm chống trả. Lê Thắng nhanh trí đôi chiếc khiên tới trước hạ gục một tên, sau đó vịn vào thành lầu để phi thân ra khoảng không bên ngoài, rồi phi ngược lại vào trong, xuyên cây thương qua ngực một tên khác. Nhanh tay rút kiếm ra chém, tên thứ ba bị hạ gục ngay tại chỗ.
Hai hộ vệ còn lại khi thấy Lê Thắng phi thân đi thì nhanh chóng che lấp khoảng trống họ Lê để lại. Lê Tam, Lê Tứ vung khiên, nảy thương lao đi vùn vụt. Nhìn cách họ dùng thương rất khác xa người Huyền Thương phái sử dụng.
Đinh Nguyệt Hàn hai tay cầm thanh thương, liên tiếp thi triển võ công, y xuyên thương về phía trước rồi tức thì phi ngược lại ra sau. Y xoay vòng thanh thương tiến tới, nhìn ngọn thương xoay tròn trông rất đẹp mắt.
Bên cạnh y, Trần Ngọc Phi lúc này không còn dùng quyền nữa, họ Trần đã chắp kiếm rồi thi triển chiêu thức. Mặc dù như lão họ Đoàn đã nói, võ công họ Trần chưa thành thục, nhưng chừng đó cũng đã đủ y kết liễu đám sát thủ. Kiếm vung tới quá nhanh khiến nhiều tên gục xuống nhưng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đỗ Bá Phương bị thương nên vẫn ở trong phòng thủ thế, lúc nãy định giao chiến nhưng y lại bị họ Trần khuyên nhủ nên tịnh dưỡng vết thương. Lúc nào đến gay cấn, y cũng không được tham gia, mặt y toát lên vẻ buồn bã như bị bỏ rơi.
Đoàn người dồn bọn sát thủ từ hai phía, chẳng mấy chốc, cả đám bị hạ sát tại chỗ. Một vài tên thoái chạy, phi thân ra ngoài, nhảy xuống sân thì lại giáp mặt với ba hộ vệ phía dưới. Bên ngoài trang viên, người Huyền Thương phái đã bao vây khắp nơi, đám sát thủ co cụm lại rồi lần lượt bị tiêu diệt.
Sau khi hạ sát xong đám người áo đen, Trần Ngọc Phi ngạc nhiên. “Rất có thể mục tiêu của đám sát thủ là Đào trưởng môn. Tức là lúc này ngài có thể đang bị nguy hiểm.”
“Không xong rồi.” Đỗ Bá Phương thốt lên. “Dương huynh và Trần cô nương đâu.”
“Cách đây vài khắc, Đào trưởng môn đã mời họ tới nói chuyện.” Đinh Nguyệt Hàn đáp.
Trần Ngọc Phi hỏi nhanh. “Đó là ở đâu.”
“Ở phòng thư sách.” Đinh Nguyệt Hàn sửng sốt.
Cả nhóm người nhanh chóng chạy tới phòng thư sách. Khi bước tới, họ chỉ thấy đám sát thủ chết trên sàn, máu vương vãi khắp nơi. Biết chuyện càng ngày nguy hiểm, Đinh Nguyệt Hàn dẫn mọi người đi nơi khác tìm.
Trong lúc đó, đám sát thủ còn lại ở chính phòng sau khi bị hạ sát, nhị vị trưởng lão liền kêu các đệ tử thu dọn xác chết, sắp thành dãy trước sân và lục soát thi thể mong tìm được manh mối nào đó.
Đinh Nguyệt Hàn dẫn mọi người đi tìm Đào trưởng môn nhưng mãi không thấy. Họ hết cách nên đành đi về gặp các vị trưởng lão để xin ý kiến. Đang trên đường trở về thì một đám bóng đen thoáng qua. Đoán là đám sát thủ bịt mặt nên mọi người nhanh chóng đuổi theo. Trần Ngọc Phi nhanh chân nhảy tới trước mặt đám sát thủ, y rút kiếm ra, mắt nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
“Thân thủ quả là nhanh nhẹn.” Đỗ Bá Phương nhìn Trần Ngọc Phi thốt lên.
“Ba tên sát thủ kia, tụi ngươi có chạy đằng trời. Mau giơ tay chịu trói thì Đinh Nguyệt Hàn này còn tha mạng. Nếu không thì đừng trách ta độc ác.”
Ba tên sát thủ không nói gì, bọn chúng liền toan chạy hòng thoát thân. Trần Ngọc Phi thấy vậy nên vung kiếm nhưng chúng nhanh chóng né được. Mọi người liền đuổi theo để chặn lại.
Một tên phóng ám khí cản đường, Trần Ngọc Phi lộn người né. Khi nhìn lại thì thấy ba tên sát thủ đã chạy mất.
Đinh Nguyệt Hàn bước tới.“Trần huynh không sao chứ.”.
“Tại hạ không sao. Ta mau đuổi theo chúng kẻo không kịp.”
Đoàn người tức tốc phi thân theo ba tên sát thủ. Tìm một hồi nhưng vẫn không thấy đâu. Mồ hôi nhễ nhại trên y phục của họ.
Huyền Thương phái lớn thật, Đỗ Bá Phương nghĩ bụng.
Đào trưởng môn đang nói chuyện các vị trưởng lão thì thấy Đinh Nguyệt Hàn và mọi người đi tới nên ngài ra hiệu cho mọi người lui ra.
“Đinh nhi có kiếm được manh mối gì không.” Đào trưởng môn hỏi.
Đinh Nguyệt Hàn lắc đầu. “Dạ không, nhưng nãy giờ sư phụ cùng hai vị đây đi đâu vậy. Đệ tử và mọi người nãy giờ đi tìm mãi mà không thấy.”
Đào trưởng môn nhẹ nhàng đáp. “Ta và Dương thiếu hiệp cùng Trần cô nương đang ở phòng thư sách thì bọn sát thủ tới. Chúng ta giao chiến với nhau, sau đó chạy ra đây giúp sức cho mọi người. Mà sao Đinh nhi lại hỏi việc đó.”
“Đệ tử và mọi người trấn giữ ở phòng sư phụ thì đám sát thủ tới, biết sư phụ là mục tiêu của bọn chúng nên đệ tử mới đi tìm người.”
Đào trưởng môn cười lớn rồi tiến tới chỗ Trần Ngọc Phi và Đỗ Bá Phương. “Đào Huyền Sơn này xin cảm ơn các vị đã đến đây giúp đỡ tệ phái. Không biết Trần thiếu hiệp và Đỗ thiếu hiệp có dự định gì chưa. Nếu chưa thì xin ở lại tệ phái mấy hôm để lão phu báo đáp ân tình.”
Trần Ngọc Phi khẽ cười. “Đa tạ Đào trưởng môn đã quan tâm nhưng sáng mai, tiểu hạ và mọi người phải đi gặp người của Phi Sát bang để tìm thêm manh mối. Còn nhiều việc phải làm lắm ạ. ”
Đào Huyền Sơn ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Lúc nãy khi giao chiến với bọn sát thủ, lão phu nhận thấy rằng bọn chúng không đơn giản là đến đây gây chiến với Huyền Thương phái này, mà có thể còn nhiều điều ẩn ý khác. Đó là tính mạng này của lão phu và đặc biệt là Huyền Long Thương, vũ khí trấn môn của tệ phái.”
Đỗ Bá Phương ngạc nhiên. “Bọn chúng là ai. Đào trưởng môn, ngài có biết bọn chúng thuộc bang phái nào không.”
Đào Huyền Sơn lắc đầu. “Không, bọn chúng rất quái lạ. Không những biết võ công môn phái của lão phu mà cả nhiều bang phái khác nữa. Không chừng có thể các bang phái khác cũng đang gặp nguy hiểm. Cũng có thể bọn chúng đang nhắm tới vũ khí trấn môn của họ. Ngày mai lão phu sẽ cử Đinh nhi đi cùng các vị. Thôi khuya rồi, mọi người hãy về nghỉ ngơi, mai còn phải đi sớm.”
“Kính chào Đào trưởng môn.” Mọi người đồng thanh hô.
Mọi người đang đi về phòng thì Lê Thắng mới đi sát tới Dương Vũ. “Tướng quân không sao chứ.”
“Đệ không sao, cảm ơn Lê huynh” Dương Vũ khẽ cười.
Đêm khuya vắng lặng, trăng thanh gió mát, không khí yên tĩnh trở lại. Mọi người muốn chìm vào giấc ngủ để quên đi cuộc chiến ác liệt vừa xảy ra. Nhưng Dương Vũ, Lê Thắng và đoàn hộ vệ lại không ngủ, họ cùng nhau đối tửu, hình như đêm nay khó ngủ hơn mọi đêm. Khuôn mặt Dương Vũ vẫn đăm chiêu, buồn bã, nhìn về phía xa xăm nào đó. Y bất chợt thở dài rồi tựa vào cột gỗ sau lưng.
Sáng hôm sau, ánh nắng vừa lé rọi xuống sân thì cũng là lúc mọi người tranh thủ từ biệt Đào Huyền Sơn trưởng môn và mọi người ở Huyền Thương phái để ra đi.
Dương Vũ và đoàn hộ vệ đang giắt đồ lên ngựa, Lê Thắng cầm một thanh cây dài được bao bọc bằng lớp vải thô màu trắng quấn xung quanh. Y tiến tới đưa cho Dương Vũ, họ Dương giắt bên hông ngựa như hình ảnh mà thời gian qua y làm.
Đinh Nguyệt Hàn thì cột thanh thương giắt sau lưng. Trần Ngọc Phi thì giắt thanh kiếm bên hông. Đỗ Bá Phương thì mới được băng bó tay lại, trông vết thương như đã đỡ hơn nhiều.
Thuốc chữa trị của Huyền Thương phái thật hiệu nghiệm, Đỗ Bá Phương nghĩ rồi mỉm cười.
Đoàn người từ biệt xong thì rảo ngựa phi đi. Được một đoạn thì một con chim đại bàng ở đâu bay đến, Trần Thúy Ngọc huýt một tiếng, nó liền bay tới đậu trên vai của cô. Đoàn người phi ngựa ra khỏi Đỗ Động Giang thì thắng ngựa lại, Dương Vũ và đoàn hộ vệ rảo ngựa đi lên, chắp tay chào từ biệt.
“Dương Vũ xin cáo từ mọi người. Tại hạ còn nhiều việc phải làm nên xin từ biệt nhau ở đây. Thời gian qua tuy ngắn ngủi nhưng tại hạ vô cùng hạnh phúc khi được làm bằng hữu với các huynh đệ. Nếu có dịp hay có bất cứ trở ngại, khó khăn, nguy hiểm nào, xin cứ đến tìm, tại hạ sẽ tận tâm giúp đỡ. Mong có ngày huynh đệ chúng ta lại sát cánh bên nhau.”
“Lúc này là lúc đang cần giúp đỡ nhất, sao không ở lại giúp đi.” Trần Thúy Ngọc nói vọng lên.
Không khí buồn bã. Những nét buồn hiện rõ lên khuôn mặt của mọi người. Mới tìm được các huynh đệ cùng chí hướng với nhau thì đã từ biệt. Họ ước rằng có thể cùng nhau sát cánh bên nhau thì hay biết mấy.
Dương Vũ thấy nét buồn của mọi người nên nhanh chóng nói. “Xin cáo từ.”
“Cáo từ.” Mọi người đồng thanh đáp.
Họ Dương thúc ngựa lao đi. Lê Thắng và các hộ vệ cũng chắp tay chào rồi phi ngựa lao theo Dương Vũ. Trần Ngọc Phi sau khi nhìn đoàn hộ vệ thì thắc mắc trong đầu. Y thấy trên ngực áo của đoàn hộ vệ có thêu các kí tự số đếm, mà nó biểu đạt như tên của họ. Phải chăng tên họ được thêu trên áo hay họ lấy tên theo số kí hiệu đó. Trước giờ họ Trần không để ý, giờ khi từ biệt thì mới phát hiện.
Đêm qua khi nhìn Lê Tam giao chiến, họ Trần phải kinh ngạc thốt lên vài lần. Với không gian lối đi trên lầu nhỏ như vậy, cộng với kích thước của cây thương dài như thế nhưng Lê Tam vẫn thi triển nhuần nhuyễn, không bị vướng hay vấp phải một thứ gì. Chưa kể việc y dùng khiên tuyệt vời đến mức nào, không những dùng để phòng thủ, mà y còn dùng khiên để tấn công. Y xoay ngang tấm khiên lại, phang thẳng vào ngực mấy tên áo đen hay việc phóng khiên tới để trợ giúp cho Đinh Nguyệt Hàn. Lê Tứ cũng vậy, chẳng thua kém là bao, thậm chí y còn nhanh nhẹn hơn mấy phần. Trần Ngọc Phi có lần tới cầm thử chiếc khiên thì thấy nó nặng hơn nhiều loại khiên khác. Xem ra họ phải rất là khỏe.
Đợi đoàn hộ vệ đi khuất, Trần Thúy Ngọc cũng rảo ngựa tới chắp tay. “Tiểu nữ vừa được báo tin có chuyện gấp nên cũng xin từ biệt các huynh tại đây. Hẹn ngày tái mộ.”
“Hẹn ngày tái mộ.” Ba người đồng thanh hô.
“Giờ chỉ còn ba chúng ta, đi thôi nào, kẻo không kịp.” Trần Ngọc Phi buồn rầu nói.
Ba người phi ngựa lao đi. Lúc đầu họ định tới thành Đại La nhưng nhớ lại cuộc gặp với Phi Sát bang nên họ đổi hướng phi ngựa tới Đường Lâm. Tuy không nói nhưng cả ba người đều biết rằng họ đang buồn bã, hụt hẫng, trống vắng thứ gì đó. Nỗi buồn ấy biểu hiện lên gương mặt của Trần Ngọc Phi và Đỗ Bá Phương. Họ không ngờ lại từ biệt nhau khi quen nhau chưa được bao lâu, chỉ mới khoảng vài ngày nhưng lại dài như vài tháng. Họ không biết có còn gặp lại nhau nữa không. Càng suy nghĩ, chỉ càng khiến họ buồn thêm. Ba người dần dần khuất bóng sau cánh rừng.
Cuối cùng, sau một thời gian, ba người đã tới Đường Lâm. Trời đã tối, không khí rất vắng lặng, yên tĩnh. Nơi đây nổi tiếng nhất là tửu và bánh bỏng gạo. Cứ đi một đoạn thì mùi tửu phảng phất bay quanh. Sau khi té ngựa qua nhiều dãy nhà và những con đường, thì ba người cũng tới tửu lầu Tửu Gia.
Nhìn quanh không thấy người của Phi Sát bang nên Trần Ngọc Phi nghĩ bụng chắc nay mai họ mới tới. Nhưng chờ mãi một ngày, rồi hai ngày vẫn không thấy người của Phi Sát bang, Trần Ngọc Phi bắt đầu nghi có chuyện gì không ổn. Đang ngồi trên lầu uống trà suy nghĩ thì Đỗ Bá Phương và Đinh Nguyệt Hàn từ đâu chạy tới.
“Không xong rồi Trần huynh ơi.” Đỗ Bá Phương chạy vào với bộ dạng hoảng hốt.
Trần Ngọc Phi thấy Đỗ Bá Phương nên liền hối hả lên tiếng. “Đã xảy ra chuyện gì vậy Đỗ huynh. Bị người ta đuổi đánh ư.”
Nói xong Trần Ngọc Phi rút kiếm, nhún người qua, nhún người lại, tay lăm lăm cây kiếm, mặt tỏ vẻ lạnh lùng.
Đỗ Bá Phương quơ tay. “Không phải, là chuyện của Phi Sát bang. Bọn họ đến Vương Tiễn phái báo tin thì đã bị tập kích hạ sát.”
“Sao lại như vậy được. Đỗ huynh hãy kể lại cho tại hạ nghe sự tình như thế nào đi.”
Đỗ Bá Phương ngồi xuống, tay bưng ly trà uống một hớp rồi nói. “Chuyện là như thế này. Tại hạ cùng Đinh huynh đi thám thính tình hình thì nghe giang hồ đồn rằng người của Phi Sát bang bị tập kích khi đang trên đường từ Vương Tiễn phái về.”
Trần Ngọc Phi tò mò. “Chuyện đó huynh có biết ai làm không.”
“Là người của Hồng Quân tiêu cục làm.” Sau đó Đinh Nguyệt Hàn trầm ngâm nói tiếp. “Tuy vậy nhưng sao họ lại chọn Hồng Quân tiêu cục mà không phải Vương Tiễn phái hay các bang phái khác.”
Trần Ngọc Phi đáp. “Hồng Quân tiêu cục bị vu khống cũng bởi lẽ họ đã từng giết bọn Phi Sát bang. Mặc dù là sát thủ giả mạo nhưng giang hồ thì chưa hay biết gì về điều đó.”
Đinh Nguyệt Hàn gật đầu. “Trần huynh nói đúng nhưng thiết nghĩ những việc làm của Hồng Quân tiêu cục rất đáng nghi, cũng không thể loại trừ khả năng họ không dính líu. Ta cũng chỉ mới gặp bọn họ thôi, chưa thể tin tưởng được. “
Đỗ Bá Phương chem lời vào. “Tại hạ tin là tin Dương huynh. Còn việc Hồng Quân tiêu cục có làm hay không sau này ta tìm hiểu sẽ rõ.”
Ba người đang nói chuyện thì một đám người mặc y phục màu trắng chỉnh tề cầm kiếm bước vào tửu lầu. Đám người nhanh chóng ngồi xuống rồi thì thầm to nhỏ với nhau.
Với ánh mắt tinh tường Đỗ Bá Phương liền nhận biết được họ là ai. “Là bọn Phục Ma phái. Họ tới đây để làm gì.”
Phục Ma phái trước giờ trong mắt võ lâm toàn là điều tiếng xấu, chả có gì tốt. Thường xuyên nhiều lần gây sự với các bang phái khác, chuyên làm những chuyện mờ ám đen tối. Nhiều lần bị võ lâm truy hỏi nhưng do không đầy đủ chứng cứ nên chẳng buộc được tội gì. Do vậy khi thấy đám người này, Đỗ Bá Phương mới tỏ vẻ không thích.
Họ Đỗ nhìn cây kiếm để trên bàn của tên Phục Ma phái liền nghĩ tới bọn người này và Tích Lịch phái có liên quan đến nhau. Nhiều lần y phát giác thấy đám người này vào bản môn nhưng do lúc trước y chưa hiểu được nội tình, giờ thì y đã hiểu rõ bản mặt của tên lão tặc họ Đoàn đó.
Thảo nào tên lão tặc đó dùng kiếm. Phải chăng Đoàn sư phụ mất tích, có lẽ nào là hắn đứng sau mọi chuyện. Không xong rồi, sau chuyện này, ta phải tìm hiểu mới được, Đỗ Bá Phương nghĩ bụng.
Trần Ngọc Phi nhìn qua đám người Phục Ma phái một lúc rồi nói. “Các huynh này, đám người Phục Ma phái tới đây ắt có chuyện mờ ám, sao chúng ta không theo dõi bọn chúng nhỉ, biết đâu tìm được manh mối gì đó sao.”
Đỗ Bá Phương và Đinh Nguyệt Hàn gật đầu đồng ý. Sau khi đám người Phục Ma phái ăn uống xong thì họ rời tửu lầu, ba người nhanh chóng bí mật bám sau theo dõi. Sau nhiều lần rẽ qua mấy con đường, đám người Phục Ma phái bước tới một trang viên rộng lớn. Ba người lúc này mới ngước mắt quan sát và họ không tin vào mắt mình.
“Sao người Phục Ma phái lại vào Thanh Phong phái. Bọn họ có quan hệ gì với nhau, Đinh huynh có biết không.” Họ Đỗ thốt lên.
“Tại hạ cũng không hay. Nhưng chi bằng ở đây, sao ta không vào trong đó thám thính. Biết đâu ta nghe ngóng được gì sao.” Họ Đinh đáp.
Cả ba đồng ý, họ chạy tới sát thành tường rồi phi thân nhảy vào trong. Quan sát thấy yên ắng nên cả ba liền chạy tiếp. Không ngờ gặp đệ tử của Thanh Phong phái tuần tra đi tới, họ liền phi thân trèo lên mái nhà. Cả ba di chuyển nhẹ nhàng rồi nhảy qua mái nhà bên kia. Rón rén một đoạn nữa, chưa biết làm sao thì họ bỗng nghe thấy tiếng nói của mấy tên đi tuần tra ở dưới vang lên.
“Không biết họ vào trong phòng trưởng môn làm gì nhỉ. Mà thôi, đi nhanh lên, kẻo họ ở trong nghe thấy thì phiền.”
Đinh Nguyệt Hàn đoán rằng mái nhà mình đang đứng là phòng của trưởng môn Thanh Phong phái. Y liền lấy tay gỡ nhẹ miếng ngói ra nhìn xuống nghe ngóng.
“Nguyễn trưởng môn, giờ người định tính sao đây.” Một tên mặc y phục màu trắng, giọng khàn khàn nói.
Nam nhân trung niên ngồi ở giữa đáp. “Ta đang bận một số chuyện.”
Tên mặc đồ trắng nói tiếp. “Việc đó là của ngươi. Tụi ta không biết, cũng không quan tâm. Ngay ngày hôm nay ngươi phải cho tụi ta câu trả lời, để ta bẩm lại bang chủ.”
Gã nam nhân Nguyễn trưởng môn đó há lên một tiếng. “Vậy việc bẩm báo lại bang chủ là việc của các ngươi, liên quan gì đến ta.”
Tên ngồi bên cạnh gã giọng khàn khàn đập bàn hét lớn. “Tên Nguyễn Đức Kim kia, ngươi đừng có mà lên mặt. Bang chủ ta cất nhắc ngươi lên làm trưởng môn là phúc của ngươi, đã không biết hưởng mà còn phách lối. Ngươi có tin tụi ta kết liễu ngươi ngay tại đây không.”
“Ngươi có dám giết ta không.” Nguyễn Đức Kim giễu cợt đáp lại.
Đám người Phục Ma phái đứng dậy rút kiếm định lao tới chém Nguyễn Đức Kim thì gã mặc đồ trắng, giọng khàn khàn quơ tay bảo khoan, rồi y khẽ cười. “Nguyễn Đức Kim, ngươi phải biết rằng, Phục Ma phái ta đưa ngươi lên làm trưởng môn được, thì cũng có thể hạ ngươi xuống được. Ngươi nên nhớ, không nhờ bang chủ ta giúp đỡ thì ngươi có thể hạ bệ được Nguyễn Thanh Nhi chăng. Ngươi có thể làm vương ở đất Đường Lâm này được chăng. Bang chủ ta giao cho ngươi việc cỏn con như vậy mà ngươi cứ ầm ừ. Giờ ngươi định tính sao đây.”
Nguyễn Đức Kim nghe xong mồ hôi chảy đầm đìa. Y đưa tay lên lau mồ hôi xong rồi nói. “Thật tình ta cũng chưa biết làm sao. Các ngươi cho ta ý kiến, ta mới biết cách mà làm chứ.”
Gã giọng khàn khàn mỉm cười. “Vậy thì thế này. Tối nay ngươi chia đệ tử ra làm hai nhóm. Một nhóm lên Tam Đái đánh thẳng vào Du Nguyên phái, còn một nhóm xuống Bố Hải Khẩu đánh Lục Anh phái. Bang chủ đã cử một nhóm đệ tử theo ngươi để trợ giúp nên ngươi đừng lo. Chuyện này nhất quyết phải thành công, không thể thất bại như lần trước được.”
“Ta tưởng mưu kế của bang chủ Phục Ma phái phải thành công chứ. Ai dè lại thất bại.”
Nguyễn Đức Kim đang nói thì tên đập bàn lúc nãy, hắn ta hứ một tiếng rồi nói lớn. “Việc tập kích thất bại trước Huyền Thương phái, ta đây cũng không ngờ, chẳng qua bọn chúng được ai đó báo tin nên đề phòng trước thôi.”
Nguyễn Đức Kim nói tiếp. “Vậy còn vụ hạ sát người ở Cổ Loa thì sao.”
“Việc đó…” Y đang nói thì bất chợt phát hiện có người nghe lén ở phía trên, Trần Ngọc Phi chỉ vô tình ho nhẹ thế mà y đã phát hiện. “Nghe lén ư.” Nói dứt, y phóng cái tách ở trên bàn bay lên.
Ba người biết đã bị phát hiện nên vội nhảy sang chỗ khác né rồi ra hiệu cho nhau phi thân chạy trốn. Đám người Phục Ma phái chạy từ phòng Nguyễn Đức Kim chạy ra đuổi theo.
Trần Ngọc Phi vừa chạy, vừa móc mấy đồng tiền trong người ra phóng lui cản đường. Gã giọng khàn khàn phi thân né, rồi sẵn tay phóng thanh kiếm tới. Trần Ngọc Phi nghiêng người tránh, y lộn mấy vòng rồi đạp mạnh xuống đất lấy đà phi thân ra khỏi cổng tường Thanh Phong phái. Gã đuổi theo nhưng không còn thấy Trần Ngọc Phi nữa, chỉ mới nháy mắt mà họ Trần đã mất hút.
Đỗ Bá Phương thấy được nên thốt lên. “Không ngờ thân thủ Trần huynh lại cao cường đến vậy. Tại hạ đã hai, ba lần được chứng kiến nên phải nói là cả võ lâm này không đến mấy người hơn được huynh.”
“Đỗ huynh đã quá khen rồi, chỉ là chút công phu tầm thường thôi mà.”
Ba người nhanh chóng chạy về tửu lầu. Trần Ngọc Phi vừa bước vào đã nhanh tay bưng ấm trà lên uống một hơi, sau đó quay sang họ Đinh và họ Đỗ. “Xin lỗi các huynh, tại ta khát nước quá. Giờ chúng ta tính sao đây.”
“Vậy mọi chuyện như thế đã rõ rồi.” Đỗ Bá Phương nói lớn.
Đinh Nguyệt Hàn tức giận. “Không người bọn Thanh Phong phái và Phục Ma phái lại câu kết với nhau làm chuyện tày trời như vậy. Uổng công bao lâu nay chúng ta kết giao thâm tình với Thanh Phong bọn chúng.”
Trần Ngọc Phi tiếp lời. “Theo tại hạ suy nghĩ thì không chỉ có Thanh Phong phái tham gia vào chuyện này đâu, rất có thể còn các bang, phái khác nữa.”
“Trần huynh nói đúng, chuyện này e còn chứa nhiều điều bí ẩn bên trong. Giờ chúng ta có nên đi báo tin cho Lục Anh phái và Du Nguyên phái biết không.” Đỗ Bá Phương nói.
Đinh Nguyệt Hàn thở dài. “Bọn chúng đã biết chúng ta nghe lén, e rằng bon chúng sẽ thay đổi kế hoạch. Trần huynh có cao kiến gì không.”
“Theo tại hạ suy nghĩ thì cách hay nhất bây giờ là chúng ta tiếp tục theo dõi động tĩnh ở Thanh Phong phái. Bởi vì, chúng có thể thay đổi kế hoạch, cũng có thể y như kế hoạch đã định mà làm. Do vậy, ta cứ theo dõi, rồi tùy cơ ứng biến mà liệu.”
“Hay, quả là cao kế,” Đỗ Bá Phương cười lớn rồi nói tiếp. “Đinh huynh thấy sao.”
Họ Đinh khẽ cười. “Thì còn chờ gì nữa, Thanh Phong phái thẳng tiến nào.”
“Ấy, các huynh không ăn uống chút gì lót dạ sao.” Trần Ngọc Phi vừa chạy theo, vừa nói.
Ba người tiếp tục chạy tới Thanh Phong phái lặng lẽ quan sát xung quanh. Sau vụ nghe lén vừa rồi, hình như người của Thanh Phong phái tăng cường, ráo tiết tuần tra, kiểm soát, đâu đâu cũng thấy từng tốp, từng nhóm người đi qua, đi lại.
Cả ba định phi thân vào trong nhưng thấy tình thế không ổn, nên đành đứng bên ngoài quan sát động tĩnh. Một lúc sau, nhóm người Phục Ma phái từ trong Thanh Phong phái bước ra lên ngựa rồi tức tốc lao đi.
“Chúng ta có nên đuổi theo không.” Đinh Nguyệt Hàn thì thào nói.
“Kh..ô..ng.” Trần Ngọc Phi vừa nói vừa ngáp. Thấy Đỗ Bá Phương và Đinh Nguyệt Hàn quay sang nhìn mình với ánh mắt ngạc nhiên nên họ Trần khẽ cười. “Chỉ là ngáp thôi mà.” Vừa dứt lời thì y hoảng hốt nói tiếp. “Ấy, bọn chúng ra kìa.”
Một đoàn người mặc áo đen bước ra, hình như là người của Thanh Phong phái giả dạng. Đỗ Bá Phương lẩm bẩm đếm, Đinh Nguyệt Hàn lặng lẽ quan sát rồi quay sang Trần Ngọc Phi định nói gì đó, thì không biết họ Trần đã biến mất từ bao giờ. Họ Đinh định nói lại cho Đỗ Bá Phương nhưng rồi cũng thôi.
“Chuẩn bị xong chưa.” Một tên áo đen nói.
“Dạ xong rồi, thưa sư thúc.” Một tên áo đen khác đáp lại.
“Vậy chúng ta xuất phát.”
Nói xong, tên sư thúc rảo ngựa phi đi, cả đoàn người áo đen thúc ngựa phi theo. Họ Đinh và họ Đỗ đợi bọn chúng đi khuất rồi phi thân lao theo. Đám áo đen phi ngựa ở dưới, hai gã thì lúc chạy theo sau, lúc thì phi thân chạy trên các mái nhà. Đám áo đen phi ngựa tới cổng thành thì dừng lại. Một tên áo đen trong đám xuống ngựa, dúi vào áo tên tiểu tướng gác cổng một bịch gì đó, hình như là vàng. Tên tiểu tướng ra lệnh cho quân sĩ mở cổng, đám áo đen thúc ngựa phi tới.
Chưa biết làm sao, thì bất ngờ một tên áo đen từ đâu bước tới sau lưng họ Đinh và họ Đỗ. Gã vỗ nhẹ vào vai Đỗ Bá Phương. “Sao rồi, đi chưa.”
Đỗ Bá Phương và Đinh Nguyệt Hàn giật mình quay lại, định tung quyền thì gã áo đen tụt khăn bịt mặt xuống. “Là tại hạ, Trần Ngọc Phi đây.”
Thì ra gã áo đen là Trần Ngọc Phi, Đỗ Bá Phương hoảng hồn rồi thì thào. “Là Trần huynh sao, huynh đi đâu nãy giờ vậy.”
“Ta đi kiếm cái này nè.” Trần Ngọc Phi lao ra một đống đồ màu đen rồi nói tiếp. “Các huynh mang vào đi, nhanh lên, bon chúng sắp đi hết rồi.”
Mặc dù cả hai không hiểu gì nhưng Trần Ngọc Phi cứ thúc giục, cả hai không còn cách nào khác nên cũng tức tốc mang vào. Xong rồi họ nhìn quanh thì không thấy họ Trần ở đâu hết.
“Dưới này nè.” Trần Ngọc Phi thì thầm.
Cả hai nhìn xuống thì thấy Trần Ngọc Phi đang ngồi trên ngựa. Biết ý, cả hai phi thân xuống, leo lên lưng ngựa, lao đi theo sau Trần Ngọc Phi. Cả ba người phi tới thì thấy binh sĩ đang đóng cổng thành lại.
Đỗ Bá Phương liền nhau nhảu. “Làm phiền tướng quân, chúng tiểu nhân lo chuẩn bị một số thứ nên đi muộn, mong ngài thông cảm cho.”
Gã tiểu tướng gác cổng chau mày, tức giận nhưng không nói, gã quát lớn mấy tên binh sĩ. “Khoan đóng cổng, để chúng đi.”
Ba người chắp tay cảm ơn, rồi phi ngựa tức tốc đuổi theo đám áo đen. Phi ngựa một hồi, Đinh Nguyệt Hàn quay sang Trần Ngọc Phi. “Trần huynh kiếm đâu ra mấy thứ này hay vậy.”
“À, chuyện nhỏ ấy mà, ở tửu lầu Tửu Gia thứ gì chả có, miễn có tiền là được.”
Đỗ Bá Phương nói chem vào. “Sao huynh lại nghĩ ra kế giả dạng bọn áo đen vậy.”
Họ Trần khẽ cười. “Tại vì tại hạ thấy giả dạng bọn chúng sẽ hay hơn cho việc theo dõi. Có khi chen vào hàng ngũ bọn chúng cũng không sợ bị lộ. Chứ đi theo dõi mà không cải trang thì e rằng bọn chúng sẽ nhận ra chúng ta mất.”
Đinh Nguyệt Hàn ồ lên một tiếng rồi tấm tắc khen. “Hay, không ngờ Trần huynh lại cao kiến như vậy.”
Cả ba người cùng phá lên cười rồi bịt mặt lại. Đêm ở Đường Lâm cũng như mọi nơi khác, trăng không đủ xua tan đi màn đêm của trời đất, cũng không thể xua đi sự đen tối của lòng dạ con người.
Đám áo đen Thanh Phong phái này đang đi đâu, có như kế hoạch chúng đã bàn hay đã thay đổi kế hoạch khác. Ba người Trần, Đinh, Đỗ tuy còn thắc mắc nhưng họ vẫn phi ngựa theo. Đoàn người bắt đầu mất hút vào bóng đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...