Loạn Chiến Giang Hồ

Nói đến Đinh Nguyệt Hàn, sau khi Đỗ Bá Phương té ngựa sang hướng khác, thì y tiếp tục phi ngựa tiến thẳng tới nhằm thoát khỏi sự truy sát của bọn áo đen.

Từ đây lên Y Sơn còn rất là xa. Cũng là ngựa, mà sao ngựa họ lại chạy nhanh, còn ngựa ta thì lại như thế này. Có khi nào Trần huynh mua ngựa rẻ tiền không ta, họ Đinh nghĩ ngợi.

Biết rằng cứ tiếp tục thì không thể chạy thoát nên họ Đinh bèn đổi kế hoạch. Thay vì chạy thẳng lên Hùng Sư đường thì y ghé ngang qua thành Lâm Trì trước. Mặc dù đường xa hơn nhưng cơ hội thoát thân lại cao hơn. Nghĩ vậy nên khi phi tới đoạn rẽ, nơi các biển báo chỉ đường bằng gỗ được đặt ở giữa đường, y té ngựa qua bên trái. Đám áo đen vẫn đuổi theo phía sau y. Trời bắt đầu chuyển sáng, y tháo bỏ bịt mặt vứt bên đường rồi tiếp tục quất ngựa phi nhanh về trước.

Bỗng trước mặt có đoàn người, thoáng nhìn y nghĩ rằng là đoàn bảo tiêu. Cố gắng nhìn cờ hiệu nhưng tối quá nên không thấy, gặng nhìn mãi thì y mới thấy được ba chữ.

“Lâm Trì Quân.” Họ Đinh thì thầm.

Là quan binh của thành Lâm Trì. Mà sao họ lại di chuyển giữa trời tối như thế này, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ.

“Các người là ai.” Đinh Nguyệt Hàn bỗng hét lớn.

Cả đám quan binh liền tuốt gươm quay lại thì thấy Đinh Nguyệt Hàn phi nhanh qua. Cả đám bất ngờ nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra thì lại thấy đám áo đen khác phi ngựa tới.

Hy vọng họ sẽ cầm chân đám áo đen được một chút, họ Đinh nghĩ bụng.

Quay lại nhìn không thấy ai đuổi theo, họ Đinh nghĩ đám áo đen chắc đã bị cầm chân tại đó. Y thúc ngựa phi nhanh tới thành Lâm Trì kẻo bọn chúng lại đuổi theo.

Một lúc sau, trời mờ sáng cũng là lúc y đã tới nơi. Thành Lâm Trì nằm gần đoạn sông nhỏ tên là Đảo Giang. Nơi đây trước kia là một cánh rừng dài nằm bên cạnh một con sông lớn. Tuy nhiên sau đó mạch sông chuyển hướng nên con sông lớn bị thu nhỏ lại, do vậy mới có tên là Đảo Giang.

Vùng đất được nới rộng ra do con sông thu hẹp lại nên người ta mới xây lên một ấp nhỏ bên bờ, với mục đích để khai thác gỗ và lâm sản. Tuy nhiên ngày càng tụ hợp được nhiều bản làng thì nạn cướp xảy ra nhiều hơn. Do vậy triều đình mới cất công nới rộng vùng sinh sống này ra, xây lên những bức tường thành xung quanh để bảo vệ. Quy tụ lại nhiều dân sinh hơn, quan binh trấn giữ cũng được thành lập và huy động tới. Chẳng mấy chốc thành Lâm Trì được hình thành. Nơi đây ngoài những đặc sản làm từ gỗ, thì còn có các lâm sản đặc trưng như áo da thú, trang sức làm từ động vật. Đặc biệt là các vật liệu vũ khí được chế tác từ gỗ, nổi tiếng nhất là tên và cung nỏ.

Đinh Nguyệt Hàn vào thành xong, y liền nhanh chóng đi mua một con ngựa khác để tức tốc lên đường.

Không biết Trần huynh với Đỗ huynh như thế nào rồi nhỉ, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ thầm.

Sau khi lựa được một con nâu mã có vẻ khỏe. Y quyết định đổi hướng vào tửu lầu Nguyễn Gia trước mặt để xem xét tình hình ra sao rồi đi tiếp.

Biết đâu ta lại nghe ngóng được gì thì sao, họ Đinh nghĩ.

Cất ngựa xong, y vào tửu lầu, đảo mắt nhìn quanh, y quyết định lên lầu hai ngồi.

Trên này quan sát động tĩnh là rõ nhất, y nói thầm trong đầu.

“Không biết vị huynh đài đây dùng gì nhỉ.” Tên phục vụ đi tới hỏi.

Cảm thấy đói bụng sau chặng đường gian khổ. “Cho tại hạ vài cái bánh bao và một ấm trà ngon.”

Tên phục vụ nhanh nhảu đáp lại. “Có ngay.”

Gã phục vụ bưng đồ lên xong, Đinh Nguyệt Hàn chưa kịp hỏi gì thì gã đã nhanh miệng. “Không biết huynh đài đây định đi đâu vậy.”

Họ Đinh ngạc nhiên. “Tại hạ định ghé Lâm Trì xong, sau đó định đi lên Cẩm Hồ. Mà sao huynh đây lại hỏi vậy.” Họ Đinh giả vờ nói láo.


“Thì dạo này giang hồ đang xảy ra đại họa, huynh đi đường nhớ phải cẩn thận. Kẻo không khéo lại bị tai bay vạ gió.” Tên phục vụ khẽ cười.

Cơ hội đây rồi, họ Đinh nghĩ thầm rồi nói. “Đại họa gì vậy, huynh có thể cho ta biết không. Tại mới tới nên ta không nắm được gì.”

Tên phục vụ nhìn Đinh Nguyệt Hàn. “Giang hồ dậy sóng, huynh mới đến nên để ta kể cho huynh nghe. Tính tới nay thì đã có rất nhiều bang phái bị thanh trừng.” Vừa nói tên phục vụ vừa xòe tay ra đếm. “Bạch Sơn phái này, An Hải môn, Tam Sơn hội, Chân Quang phái này. Huynh thấy dễ sợ chưa.”

“Sao lại thanh trừng như vậy, huynh có biết không.”

“Sao tên phục vụ tiểu tốt như tôi lại biết cớ sự hoặc nguyên do được.” Vừa nói tên phục vụ vừa nhép miệng cười.

Đinh Nguyệt Hàn gặng hỏi tiếp. “Thế còn Thần Vương phái có bị gì không. Các phái khác nữa như Linh Vương phái, Thánh Sơn phái.”

Tên phục vụ cầm ấm trà rót ra tách bưng uống rồi nói. “Linh Vương phái thì chưa biết sẽ ra sao. Thánh Sơn phái thì không biết. Còn Thần Vương phái ư, nghe đâu họ cũng bị tấn công nhưng cớ sợ ra sao thì ta cũng không rõ. Lẽ ra huynh đài đây phải rõ nhất chứ.”

Dứt lời, Đinh Nguyệt Hàn ngạc nhiên không hiểu vì sao hắn lại nói rằng mình biết. Mặt y bắt đầu toát mồ hôi.

Sao hắn ta lại biết được, mình nên làm gì đây, y thầm nghĩ. “Sao huynh lại nói vậy.” Đinh Nguyệt Hàn bất giác nhìn tên phục.

Tên phục vụ chỉ thanh côn đang nằm trên bàn. “Muốn người ta không biết thì huynh nên giấu thanh côn đó kỹ hơn. Có cần ta cho mượn vải để quấn lại không.”

Đinh Nguyệt Hàn như hiểu ra sự việc. “À, ra vậy nhưng mà…”

Chưa dứt câu tên phục vụ đã cướp lời nói tiếp. “Ta khuyên huynh, nếu muốn lên Hùng Sư đường thì đừng đi ngang qua Cẩm Khê. Hãy chọn đường khác mà đi.” Nói xong y bước đi.

Hắn ta biết mình định tính đi đâu luôn sao. Hắn là ai, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ ngợi rồi định cầm thanh côn muốn đi ra khỏi cái tửu lầu.

Tên phục vụ đi một đoạn thì bỗng quay lại nhìn họ Đinh khẽ cười. “À, Đinh thiếu hiệp này. Phi Sát bang gởi lời chào tới cậu.”

Hắn ta là người của Phi Sát bang sao. Ôi thiên địa thánh thần ơi, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ thầm.

Nhìn mặt họ Đinh có vẻ đã đỡ ngạc nhiên và lo lắng hơn. Y bắt đầu rót trà và ăn bánh bao. Sau khi nghe nói là Phi Sát bang thì y đã nhẹ nhỏm, tại sao, sao y lại bình thản như vậy. Hay là y đã tin tưởng Phi Sát bang qua những gì Đỗ Bá Phương và Trần Ngọc Phi kể lại.

Nếu không đi Cẩm Khê, cũng không đi qua thành Phong Châu thì chỉ còn đi tới thành Việt Trì rồi đi lên trấn Hoàng Sơn. Đoạn đường quá xa thì phải nhưng vì sự an toàn của Thần Vương côn thì đó là con đường tốt nhất hiện tại, Đinh Nguyệt Hàn suy tính trong đầu.

Sau khi ăn uống xong, y tính tiền rồi nhanh chóng tìm gã phục vụ lúc nãy. Gặng hỏi mãi nhưng chủ tửu lầu hay các phục vụ khác đều nói không biết.

Hắn ta không phải là phục vụ ở đây sao, họ Đinh lẩm bẩm trong bụng.

Một thời gian sau, họ Đinh cũng tới được thành Việt Trì.

Ôi rộng lớn thật, chắc không thua kém gì với Đại La nhỉ, họ Định nghĩ ngợi.

Thành Việt Trì, một trong những kinh thành lớn nhất thời này, tuy không sầm uất bằng Đại La hay kinh đô Cổ Loa nhưng so với những thành trì khác thì chưa chắc là thua. Thành Việt Trì nằm trên một đồng bằng phì nhiêu rộng lớn, được bao bọc bởi các lưu vực con sông và các dãy núi thấp. Nơi đây là một trong những điểm giao thương trọng yếu, nên không ngạc nhiên gì khi thấy dòng người đông đúc chen nhau đi trên những con đường.

Đinh Nguyệt Hàn vừa rảo ngựa đi vừa nhìn ngắm xung quanh, miệng liên tục ồ lên tấm tắc khen. Đây là lần thứ hai họ Đinh đặt chân đến đây. Lần đầu tiên gã tới thành Việt Trì lúc đó là khi còn nhỏ.


Gã bắt đầu nhớ lại, lúc đó gã cùng với Đào trưởng môn tới đây tham dự Đại Hội Võ Lâm. Gã rất được Đào trưởng môn cưng chiều, đi đâu cũng được dẫn theo, thích ăn gì thì Đào trưởng môn cũng mua cho. Nhớ lại đại hội năm ấy, trong một lần Đào trưởng môn bận việc nên gã được Lê trưởng lão dẫn đi chơi. Khi đi ngang qua trước Việt Trì Đệ Nhất tửu lầu, gã nhìn thấy một thiếu niên cỡ trạc tuổi bằng mình đang bị nhiều người đuổi đánh. Nhìn thiếu niên ấy ăn mặc rách rướm, trên tay đang cầm một cái đùi gà, vừa chạy vừa ăn.

Hắn ta ăn trộm sao, họ Đinh nghĩ thầm.

Dứt suy nghĩ thì tên thiếu niên đó bị bắt lại nhưng họ chưa kịp đánh hắn thì hắn đã nhanh chân chạy đi. Cứ ngỡ rằng hắn sẽ thoát được thì một thanh gậy phóng thẳng vào người khiến hắn mất đà ngã xuống. Đám người lao vào túm áo hắn ta đánh mấy bạt tay.

“Sao các người lại đánh anh ta dữ vậy.” Đinh Nguyệt Hàn bỗng thốt lên.

Đám người bỗng quay lại rồi chỉ mặt họ Đinh. “Ngươi là đồng bọn với nó phải không.” Tức thì họ chạy tới tóm áo họ Đinh tát tới tấp.

Cậu nhóc ăn trộm đó bất ngờ tung quyền. Đám người bị bắt ngờ tấn công nên bị đánh văng ra.

Hắn ta biết võ công ư, Đinh Nguyệt Hàn nghĩ thầm.

“Ranh con, ngươi dám đánh bọn ta ư.” Một tên trong đám hét lên.

Gã nhóc con ăn trộm bỗng thủ thế. “Đánh ta thì được, liên can gì mà đánh cậu ta kia chứ.”

“Đã ăn trộm rồi mà còn to mồm sao.” Dứt lời đám người đánh gã.

“Dừng tay lại.” Một người hét to.

Á, Lê trưởng lão tới rồi, họ Đinh nghĩ.

Té ra nãy giờ Lê trưởng lão bận mua bánh cốm cho họ Đinh ăn nên không thể cản đám người tới đánh y. Giờ Lê trưởng lão có mặt rồi, nhìn mặt họ Đinh hớn hở trở lại.

“Ngươi là ai, muốn ăn đòn sao lại đòi can thiệp vào chuyện của tụi ta.”

Lê trưởng lão bước lên dõng dạc nói “Ta là Lê Tam, trưởng lão của Huyền Thương phái.” Vừa mới nghe danh xưng, cả bọn run rẩy, chưa kịp mở miệng thì Lê Tam nói tiếp. “Có chuyện gì mà các ngươi dám đánh Đinh nhi của ta.”

Dứt lời, cả đám không nói liền ra hiệu bảo nhau bỏ chạy. Lê Tam thấy vậy liền quay sang nhìn họ Đinh rồi đưa bánh cốm cho y.

“Đinh nhi không sao chứ.” Lê Tam hỏi.

“Dạ không sao, thưa sư thúc.” Họ Đinh nhìn Lê trưởng lão khẽ cười.

Rồi y đưa mắt nhìn quanh để tìm tên thiếu niên ăn trộm lúc nãy thì đã thấy hắn ta chạy mất hút vào đám đông phía trước.

“Đi thôi Đinh nhi.” Lê trưởng lão nói.

Sau đó cả hai bước đi, họ Đinh vừa đi vừa ăn bánh, loại bánh mà y thích nhất, bánh cốm. Nhưng y đâu hề biết rằng, cậu thiếu niên ăn trộm gà ấy, đó chính là Trần Ngọc Phi lúc nhỏ. Mọi việc trên đời này, phải chăng đều có nhân duyên sắp đặt.

“Ê, coi chừng chứ.” Một tên hét to.


Trở lại với thực tại, xem chút nữa Đinh Nguyệt Hàn đã cưỡi ngựa va phải vào người đi phía dưới. Lúc này y đã rảo ngựa đến trước Việt Trì Đệ Nhất tửu lầu. Y nhanh chóng cất ngựa rồi lên tầng ba ngồi. Quan cảnh vẫn như xưa, chẳng thay đổi gì nhiều.

Ở đây thật rộng lớn, y đọc thầm trong đầu.

Đợi mãi, mới thấy tên phục vụ chạy lại, họ Đinh mới cất tiếng. “Cho tại hạ mấy cái bánh cốm và một ấm trà ngon.”

Tên tiểu nhị quay đi, lúc sau hắn bưng thức ăn và đồ uống lên.

Không biết hắn có phải là người của Phi Sát bang không ta, Đinh Nguyệt Hàn nhìn tên phục vụ rồi nghĩ bụng.

“Dạo này có chuyện gì mới không vậy huynh.” Họ Đinh nói.

Tên phục vụ nhìn họ Đinh. “Chuyện mới là chuyện gì hả huynh.”.

Sao không như lần trước nhỉ, họ Đinh nghĩ rồi nói tiếp. “Ý tại hạ là mấy chuyện gần đây của giang hồ hoặc chuyện của các bang phái đang tại trú ở đây. Có gì biến chuyển mới không.”

Lúc này tên phục vụ nghĩ ngợi một lúc rồi đáp. “Thì quanh quẩn vẫn là chuyện tranh chấp giữa tụi họ thôi, ta đây cũng không quan tâm lắm. À mà có lần ta thấy một đám người cầm vũ khí lên đây ngồi.” Tên phục vụ gãi đầu rồi nói tiếp. “Ta nhớ rồi, chúng là người của Hồng Quân tiêu cục thì phải. Mặt tên nào, tên nấy cũng lạnh lùng như băng. Ta chưa thấy bao giờ họ đi đông như vậy. Chắc là đi đánh nhau.”

“Sao huynh đài biết họ là người của Hồng Quân, huynh có biết họ đi đâu không.”

Tên phục vụ chau mày. “Trời ơi, mặc dù họ không mặc y phục nhưng một vài người trong số họ từng bảo tiêu ghé qua đây, nên ta nhớ mặt mũi họ thôi. Còn đi đâu thì sao ta biết được. Chỉ thấy bọn họ ăn uống nhanh chóng rồi tức tốc phi ngựa đi.”

Đinh Nguyệt Hàn hỏi tiếp. “Huynh có thấy tên nào mặt trẻ trung hoặc trạc tuổi như tại hạ không.”

Lúc này hình như tên phục vụ rất bực dọc. “Sao nhà ngươi hỏi nhiều vậy.”

Vừa mới dứt lời, họ Đinh liền mò tay trên áo lấy ra vài cục gì đó, nhét vào tay tên phục vụ rồi khẽ cười. “Do tại hạ đang cần tìm hắn ta có chút chuyện nên mới hỏi. Huynh đài biết gì thì nói cho tại hạ nghe với.”

Tên phục vụ xòe tay ra nhìn mấy cục đó rồi cất đi, sau đó y mỉm cười. “À không, bọn họ tầm đã trạc tuổi trung niên như tiểu nhân đây. Nhìn họ da ngăm đen, nhiều tên có nếp nhăn với sẹo trên mặt. Nhưng không hề có tên nào trạc tuổi như thiếu hiệp đây hết. Ta thấy họ hình như đi về hướng Cẩm Khê thì phải.” Nói xong tên phục vụ xin phép lui ra.

Người Hồng Quân tiêu cục đi về Cẩm Khê làm gì ta. Dương huynh đang làm gì, ở đâu và có ý định gì, họ Đinh suy nghĩ.

Vừa nghĩ, y vừa ăn, rồi y nhớ lại chuyện mà Đào trưởng môn nói với y vào đêm bị sát thủ tập kích, cái đêm mà trước khi y lên đường cùng Đỗ huynh và Trần huynh.

“Giang hồ hiện đang rất là nguy hiểm, Đinh nhi nếu con cần gì thì cứ đến Phi Sát bang, họ sẽ đáp ứng yêu cầu của con. Ta đã sắp xếp, gởi gắm hết rồi nên con cứ yên tâm.” Lúc này Đinh Nguyệt Hàn mới ầm ừ nói hiểu.

Hoàng Sơn trấn, mình phải tiếp tục đi theo hướng đó thôi, họ Đinh vừa nghĩ, vừa bước ra khỏi tửu lầu. Trời sắp sập tối rồi, không biết có kịp đến Hoàng Sơn không.

Bây giờ y phải đi đường vòng lên Y Sơn nhằm tìm kiếm sự an toàn cao hơn cho mình. Dù rằng phải xa hơn đến mấy ngày đường nhưng y đành chấp nhận. Qua khỏi Hoàng Sơn trấn thì y sẽ tới Hiệp Hòa trấn, từ đây muốn lên Y Sơn, y bắt buộc phải qua làng Hòa Sơn bên dưới nữa. Tuy khoảng cách không xa nhưng chừng đó lại đầy hiểm nguy. Nhất là đang mang bên mình Thần Vương côn, một trong thập đại binh khí của võ lâm.

Không kịp rồi, họ Đinh nghĩ.

Trời đã sập tối và y vẫn chưa đến được Hoàng Sơn. Ngựa cũng đã bắt đầu thấm mệt, y tấp vào bên bìa rừng để nghỉ ngơi. Đâu đó tiếng chim kêu. Định nhóm lửa nhưng lại không đem theo đồ, y tựa người vào gốc cây để nghỉ.

Không biết Trần huynh và Đỗ huynh giờ ra sao nhỉ. Không biết có mệnh hề gì không nữa, nhất là Đỗ huynh, tay đang bị thương nữa kia mà, y lấy tay đập con muỗi đang đậu trên mặt rồi nghĩ tiếp. Sư phụ bảo ta nếu muốn hỏi tin tức gì thì đến tìm Phi Sát bang. Nhưng phải tìm ở đâu kia chứ. Thiện địa thánh thần ơi, sao con lại ngốc như thế này, sao mình lại không hỏi sư phụ chứ.

Y thấy khát nên lấy bình nước uống một ngụm, rồi lại tựa người vào gốc cây suy nghĩ, hay mình vào trong Hoàng Sơn hỏi mấy tên ở tửu lầu được không nhỉ. Không, không được, giờ mà hỏi Phi Sát bang ở đâu thì phải chăng là bị điên rồi. Làm sao đây ta, Nguyệt Hàn ơi là Nguyệt Hàn, sao mày lại ngốc đến vậy. Suy nghĩ một hồi, y lăn ra ngủ hồi nào không hay.

Tờ mờ sáng, nắng chiếu vào mặt làm đánh thức Đinh Nguyệt Hàn bật dậy, y nhanh chóng lên ngựa phi tiếp. Không lâu sau y đã đến Hoàng Sơn trấn. Thị trấn này là điểm dừng chân cho các đoàn giao thương muốn tới Việt Trì. Trước ở đây chỉ có vài dãy nhà nhỏ và vài ngồi gia trang để cho người đi qua trú chân hoặc tạm nghỉ. Sau vì Việt Trì phát triển quá sầm uất nên trấn này được mở rộng ra và có tên Hoàng Sơn, ý chỉ ngọn núi nhỏ nằm giữa thành Việt Trì và Hiệp Hòa trấn.

Hoàng Sơn trấn này không có quan binh trấn giữ, đây là một điều rất kỳ lạ. Cũng có thể vì những hộ vệ của các tửu lầu thuê hay các chốn khuê các mướn quá nhiều, nhằm mục đích bảo vệ hoặc giải quyết những vị khách khó tính phá phách và không chịu trả tiền. Do vậy nơi này cũng bình yên hẳn, trộm cướp cũng khó lòng hoàng hoành ở đây.


Rảo ngựa vào trong, họ Đinh nhanh chóng tới tửu lầu ăn uống, đổi ngựa lần thứ hai, rồi lên tức tốc phi đi. Từ Hoành Sơn lên Hiệp Hòa cũng không xa lắm nên chỉ mấy buổi y đã tới nơi.

Không như Hoàng Sơn trấn ngập tràn những tửu lầu và chốn khuê các, Hiệp Hòa trấn chỉ có vài cái để khách tạm trú chân. Tuy nhiên, bù lại thì Hiệp Hòa trấn tụ hợp những chi nhánh của các thương hội đông hơn hẳn. Nơi đây trước kia là nơi tụ hợp giao dịch đầu trước khi xuống Việt Trì. Nay giao thương rộng mở, các đầu mối giao dịch ngày càng tụ hợp đông đúc, Hiệp Hòa là nơi các đoàn thương hội thẩm định giá chung của các vật phẩm trước khi xuất ra các nơi khác.

Cảm thấy sự an toàn ngập tràn, Đinh Nguyệt Hàn không nghỉ chân nữa mà lên thẳng Y Sơn. Khi đi ngang qua làng Hòa Sơn, y thấy quang cảnh dưới này thật yên bình.

Xong việc mình phải xuống đây tham quan mới được, y nghĩ.

“Bắt lấy nó.” Tiếng ai đó hét lớn.

Đang trên đường lên Hùng Sư đường thì bất ngờ Đinh Nguyệt Hàn bị tấn công. Sau tiếng hét, một đám người tay lăm lăm vũ khí bao quanh họ Đinh. Người người như muốn nuốt chửng lấy y. Thấy không hay, y bèn dịu mặt xuống khẽ cười.

“Tại hạ là Đinh Nguyệt Hàn, không biết các vị đây là.” Y chắp tay nói.

“Tụi ta không cần biết nhà ngươi là ai, mau đưa thanh côn đây để ta còn tha mạng. Nếu không thì đừng trách.” Một tên trong đám đứng trước mặt họ Đinh nói lớn.

Đinh Nguyệt Hàn bần thần, không ngờ đã đi được tới đây rồi mà còn gặp bọn này. “Các vị cứ bình tĩnh, xin đừng manh động, chắc là hiểu nhầm gì đó thôi.” Họ Đinh khẽ cười.

Một tên khác trong đám nói vọng vào. “Hiểu lầm cái con khỉ, người đừng giả bộ nữa. Các ngươi đâu, giết nó cho ta.”

Tức thì, cả đám xông lên quơ đao chém họ Đinh. Thấy tình cảnh như vậy không còn đường nào khác. Đinh Nguyệt Hàn cầm thanh thương giắt bên ngựa, y phi thân tung chiêu vào đám người đang chạy tới.

Đinh Nguyệt Hàn vung thương, tựa như sóng biển dâng trào, như núi đổ ầm xuống mặt đất. Đám người dính chiêu bị văng ra xa, người phun máu đầm đìa. Một vài tên không may mắn thì bị ngọn thương liếc ngang giết chết tại chỗ. Hai bên giao chiến dữ dội, một mình họ Đinh đấu với hàng chục người. Tình cảnh thật nguy khốn.

Là người của Bạch Hổ đường, họ Đinh thầm nghĩ.

Hai bên tung chiêu thức đối nhau khiến bụi đất văng lên mịt mù. Tên Bạch Hổ đường mới ra chiêu, gã mặc y phục trắng, giữa ngực có thêu hình đầu hổ màu vàng. Gã cầm thanh đao được quấn vải đỏ quanh cán. Hai người đang giao đấu thì xuất hiện thêm một tên phi thân tới vung chiêu vào họ Đinh.

Bị bất ngờ, Đinh Nguyệt Hàn trở thương quay sang đỡ, đồng thời tung cước vào tên đó. Giờ thì là hai đấu một. Quần thảo một hồi, hàng loạt chiêu thức được thi triển, ai cũng bắt đầu thấm mệt. Hai cánh tay của Đinh Nguyệt Hàn đã rướm máu. Biết không thể nào kéo dài mãi được nên tên một tên hét lên, y gọi tất cả những người đang đứng lao vào hạ sát Đinh Nguyệt Hàn.

Thấy họ Đinh bộc lộ sơ hở, một gã tung chiêu vào họ Đinh. Nhanh trí, Đinh Nguyệt Hàn trở thương lại đỡ chiêu nhưng kình lực quá mạnh nên đánh văng y ra xa.

Lần này thì nguy rồi, họ Đinh thầm nghĩ.

Vừa dứt ý nghĩ xong thì thấy đám người đã vung đao tới trước mặt. Trong nháy mắt, đám người bị đánh văng ra. Không biết từ đâu một đám người khác kéo đến, cả đám mặc y phục màu trắng, giữa ngực thêu chữ “Trung” màu đen, ai cũng đều cầm đao, một số ngoại lệ thì cầm đại đao.

“Đinh nhi không sao chứ.” Một người trạc tuổi đứng bên cạnh họ Đinh lên tiếng.

Đinh Nguyệt Hàn ngẩng mặt lên nhìn rồi khẽ cười. “Dạ không sao, thưa Trương đại hiệp.”

Người đó là Trương Duy Nghĩa, hiền tử của Trương Duy Đức trưởng môn của Thần Vương phái. “Giết hết bọn chúng cho ta.” Họ Trương hét lớn.

Dứt lời, hai bên lao vào giao chiến. Họ Trương cũng phi thân tới. Đinh Nguyệt Hàn chống thương đứng dậy, y định lao tới giúp nhưng vì đang bị thương nên đành đứng nhìn. Lần lượt đám người Bạch Hổ đường bị hạ sát. Trương Duy Nghĩa cầm thanh côn táng chết nhiều người tại chỗ.

Sau đó, họ Đinh được đưa lên Hùng Sư đường chữa trị vết thương. Y thuật lại toàn bộ mọi chuyện cho Trương Duy Nghĩa và mọi người nghe về sự tình của Thần Vương phái.

“Lão già Lê Duy Hiếu phản tặc, Duy Nghĩa này mà không giết ngươi, ta thề chết không nhắm mắt.” Họ Trương tức giận đập bàn nói lớn.

Lão nhân ngồi giữa chính phòng liền khẽ nói. “Nghĩa nhi, bớt nóng giận đi.”

Nghe lão nhân nói, họ Trương liền thay đổi sắc mặt, sau đó y cung kính. “Nhạc phụ thứ lỗi cho Duy Nghĩa ạ.”

Lão nhân đứng dậy, chắp tay ra sau lưng rồi đi tới nói giọng quyết đoán. “Nghĩa nhi hãy chuẩn bị phát lệnh cấp chiến. Ngày mai chúng ta sẽ xuống núi ứng cứu Thần Vương phái. Hùng Quang Hưng này không thể không tái xuất rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui