Editor: Gấu Gầy
"Trừ khi cái gì?"
"Trừ khi lão Khang đưa tin tức giả."
Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm lập tức tối sầm, hắn lấy lại điếu thuốc không thuộc về mình từ tay Diêm Dã, vừa đưa đến bên miệng thì khựng lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lão Khang không có xung đột lợi ích với cậu, anh ta cũng không có lý do gì để nói dối cậu."
Diêm Dã ăn phần cơm lam còn lại của Tiết Bảo Thiêm, ăn xong rồi ném vào thùng rác cùng với ống cơm của mình. Cậu lại ngồi xuống bên cạnh Tiết Bảo Thiên.
"Lão Khang và Thịnh Dữ có quan hệ vô cùng tốt."
Một câu nói mang đến thông tin cực sốc, Tiết Bảo Thiêm mặc dù mù chữ nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, hắn nghiêng đầu đón lấy ánh mắt sâu thẳm của Diêm Dã: "Ý cậu là chuyến đi này chúng ta đã bị người khác dắt mũi? Thịnh Dữ đã sắp đặt để gài bẫy chúng ta?"
Diêm Dã nắm tay Tiết Bảo Thiêm và dập tắt điếu thuốc trên tay hắn một cách rất tự nhiên: "Bởi vì mối quan hệ của Thịnh Dữ với nơi này nên khi nhận được thông tin này tôi cũng đã nghi ngờ nhưng cho đến nay đây là manh mối duy nhất về Nguỵ Hoa cho dù là một cái bẫy thì cũng phải thử xem sao."
Tiết Bảo Thiêm giơ tay đưa điếu thuốc lên môi phát hiện đã không còn chút lửa nào: "Mẹ kiếp..." Nắm lấy tay Diêm Dã ấn tàn thuốc còn ấm vào lòng bàn tay của cậu, Tiết Bảo Thiêm mắt trợn ngược hỏi: "Bây giờ làm sao chúng ta có thể xác định thông tin của lão Khang là thật hay giả?"
Diêm Dã cầm điếu thuốc trong tay, mỉm cười nhìn qua, trong mắt tràn ngập sự sâu xa không tương xứng với tuổi tác: "Thử một chút là biết."
Cậu lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Khang Đức, vừa viết tin nhắn vừa nói: "Mặc dù tôi không có thực quyền nhưng tôi vẫn còn cái mác Tổng giám đốc Diêm Việt. Mấy ngày nay, ông chủ của lão Khang cứ mời tôi đi ăn cơm, hôm nay tôi sẽ cho anh ta một cơ hội." Tin nhắn gửi đi xong, Diêm Dã ngẩng đầu nhìn Tiết Bảo Thiêm: "Bởi vì có liên quan đến Thịnh Dữ nên anh ta sẽ cảnh giác với tôi, lần này Tiết gia phải vất vả diễn một màn kịch cho người ta xem rồi."
Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm càng lạnh lùng, nhìn bóng ngọn núi như thứ khổng lồ đang lao xuống, cười nhẹ: "Vậy thì chúng ta đi thăm dò thôi nào."
Sau khi nghe dân ca và xem múa trống, Tiết Bảo Thiêm ngồi trên chiếc ghế tre, nhìn chân Diêm Dã bị hai thanh tre kẹp*.
(*Diêm Dã đang nhảy sạp.)
"Đệch." Hắn thấp giọng chửi: "Còn nói là luôn đứng đầu trong bài kiểm tra nội bộ, cấp độ này mẹ nó còn không giật được thứ hạng trong mấy cuộc thi thể thao dành cho người khuyết tật."
Khoé mắt liếc nhìn, bóng dáng cao đen rắn chắc như một bức tường áp vào người hắn, Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu, miệng nở nụ cười, lễ phép nói: "Triệu Tổng."
Người đến là ông chủ của An ninh Diên Tuyền, da đen mặt xấu, thân hình cường tráng như trâu rừng, lông mày bên trái đứt đoạn từ giữa, nhìn vào vô cùng hung dữ, trông như một kẻ bị vợ cắm sừng hay bị đào mộ tổ tiên.
Tuy nhiên người này lại có cái tên rất đáng yêu, Triệu Tiểu Tuyền.
"Cậu em Tiết không định lên nhảy sao?"
Triệu Tiểu Tuyền lúc cười trông càng xấu hơn, hàm răng vàng khè như hạt bắp khét.
"Thanh niên nhiệt huyết thì mới chơi nổi mấy cái này, lớn tuổi rồi, không thể hòa nhập nổi với người trẻ". Tiết Bảo Thiêm thấy Diêm Dã liếc nhìn mình đăm đăm, dưới chân quả nhiên lại bị kẹp. Hắn chỉ vào Diêm Dã, nói đùa với Triệu Tiểu Tuyền: "Triệu Tổng cố ý để mấy em gái kẹp chặt Diêm Dã phải không, muốn cậu ấy ở lại làm con rể à?"
"Được vậy thì tốt quá, nhưng cậu em Tiết trông còn trẻ đẹp hơn cả Diêm tổng, nếu hai người ở lại, mấy cô gái trong buôn sẽ đánh nhau mất." Triệu Tiểu Tuyền cầm cốc tre lên: "Cậu em Tiết, tôi có thể mời cậu một ly không?"
Tiết Bảo Thiêm nhướng mày, cầm cốc tre lên: "Tôi kính anh, Triệu tổng."
"Uầy, ở đây không uống rượu như vậy đâu." Triệu Tiểu Tuyền dùng ngón tay cản lại cốc rượu tre mà Tiết Bảo Thiêm định uống, đổ một ít rượu gạo từ cốc của mình vào, rồi hạ thấp cốc của mình xuống: "Cậu em Tiết, cậu cũng chia cho tôi một ít rượu của cậu đi. Theo tục lệ ở đây, anh em tốt phải uống rượu với nhau như thế."
Tiết Bảo Thiên nhìn hàm răng bắp khét, trong lòng thầm chửi mười mấy câu, sắc mặt dần không vui, sắp không kiềm chế được cái mỏ.
"Nóng quá, có nước không?" Diêm Dã không biết đi tới khi nào, người đẫm mồ hôi giật lấy cốc rượu của Tiết Bảo Thiêm nói: "Rượu cũng được, tôi khát quá."
Cái ống tre cắt xiên nằm trọn trong lòng bàn tay Diêm Dã, mùi tre và rượu quyện vào nhau, yết hầu nổi bật lăn lên trượt xuống. Tiết Bảo Thiêm cau mày nhìn Diêm Dã uống hết rượu gạo trong cốc của mình.
Đặt cốc tre xuống, cậu lại nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Tiết Bảo Thiêm bắt chéo chân, nhướng mi: "Đang bàn về việc cho cậu nhập khẩu vào trong buôn."
Triệu Tiểu Tuyền cười khúc khích, theo tiếng nhạc âm thầm nháy mắt, các cô gái hiểu ý lại kéo Diêm Dã ra vừa hát vừa nhảy.
Triệu Tiểu Tuyền lấy ra một tờ giấy cuốn thuốc từ trong chiếc hộp bạc đặt trên bàn, trải rộng trong lòng bàn tay, nhặt mấy lá thuốc lá trong giỏ tre trải đều lên tờ giấy, sau khi dùng đầu lưỡi làm ẩm một bên, gã dùng hai ngón tay cuộn thành một điếu thuốc lá.
"Hút một điếu không? Lá mới năm nay là loại tốt nhất." Gã đưa điếu thuốc cho Tiết Bảo Thiêm.
Tiết Bảo Thiêm cắn răng cười từ chối: "Tôi không chịu nổi loại mạnh như vậy đâu."
Triệu Tiểu Tuyền gật đầu, dùng diêm châm điếu thuốc, hút hai hơi, nheo mắt nhìn làn khói cay cay hỏi: "Cậu em Tiết đang tìm người sao?"
Hai ngày nay, Tiết Bảo Thiêm bị Diêm Dã giật thuốc mấy lần, lúc này sờ vào bao thuốc trống rỗng, hắn thầm mắng trong bụng, sau đó uống một ngụm trà Phổ Nhĩ: "Đúng vậy, chúng tôi đang tìm người, đây là địa bàn của anh, mong Triệu Tổng giúp đỡ."
"Tất nhiên rồi. Người cậu đang tìm là ai, kẻ thù hay người thân?"
Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm chợt lóe sáng: "Thịnh Dữ không nói cho Triệu Tổng biết tôi đang tìm ai sao?"
"Không." Vừa dứt lời, Triệu Tiểu Tuyền nhận ra mình bị hớ, lúng túng nói tiếp: "Việc này liên quan gì đến Thịnh Dữ?"
Tiết Bảo Thiêm hạ mắt, giọng nói mang theo sự phẫn nộ khó nhận ra: "Không có liên quan, Triệu Tổng, người tôi đang tìm là một tên lừa đảo. Người này đã lấy sạch gia sản của tôi." Hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm những tin tức liên quan đưa cho Triệu Tiểu Tuyền xem: "Chính là tên khốn này."
Triệu Tiểu Tuyền cẩn thận xem từ đầu đến cuối, ánh mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm cũng trở nên kỳ quái: "Tiết tổng, người cậu muốn bắt là một con cá lớn đấy!"
Tiết Bảo Thiêm từ 'cậu em Tiết" trở thành "Tiết tổng", thần thái của hắn cũng theo đó mà thăng hạng.
Khuỷu tay chống lên bàn, khóe môi cong lên, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự xem xét, Tiết Bảo Thiêm nói: "Là một con cá lớn, nếu Triệu Tổng bắt được con cá này, tôi sẽ chia cho anh ba mươi phần trăm."
Triệu Tiểu Tuyền nhìn lại số tiền trong tin tức liên quan, vẻ mặt không thể tin nổi: "Ba mươi phần trăm?"
Tiết Bảo Thiêm ánh mắt lạnh lùng: "Đúng, ba mươi phần trăm, ai giúp tôi bắt được Nguỵ Hoa, tôi sẽ chia cho người đó ba mươi phần trăm."
Triệu Tiểu Tuyền nhìn Diêm Dã đang bị các cô gái kéo đến trước đống lửa bập bùng nhảy múa, hỏi Tiết Bảo Thiêm: "Vậy Diêm tổng cũng đến đây để kiếm ba mươi phần trăm hả?"
Tiết Bảo Thiên cười khẩy: "Nếu không, anh cho rằng cậu ấy vì cái gì mà lại bỏ mặc công ty, ngàn dặm xa xôi cùng tôi chạy đến nơi này? Anh họ Thịnh Dữ của cậu ta tưởng rằng lừa được Diêm Dã một vố, nhưng không ngờ người ta lại đang chơi một ván cờ lớn hơn."
"Cậu cũng biết Thịnh Dữ...?" Triệu Tiểu Tuyền có chút ngạc nhiên.
Tiết Bảo Thiêm dùng ngón tay vẽ lên đùi gã một vòng, cười nửa miệng: "Tất nhiên Diêm Dã đã kể chuyện cười này cho tôi nghe rồi."
Triệu Tiểu Tuyền lại nhìn Diêm Dã: "Thì ra Diêm Dã biết Thịnh Dữ cắt một đơn hàng lớn của mình."
Cắt đơn? Tiết Bảo Thiêm suy tính, tỏ vẻ khinh thường: "Còn có thể lớn hơn đơn của tôi sao? Tầm nhìn của Thịnh Dữ đúng là hạn hẹp."
"Đơn hàng Thăng Tinh. Làm vệ sĩ riêng cho tổng giám đốc mới của công ty thương mại Thăng Tinh. Tiền chỉ là thứ yếu, quan trọng hơn là tạo được danh tiếng trong ngành."
Tiết Bảo Thiêm sửng sốt trong lòng, nhưng không biểu lộ sắc mặt: "À, tôi biết, Thăng Tinh, công ty thương mại lớn nhất khu Hoa Bắc. Nhưng dù quy mô doanh nghiệp có lớn đến đâu, Diêm Dã đến đó không phải vẫn là một vệ sĩ nhỏ bé thôi sao? Làm sao bằng việc tìm người cho tôi, tìm được rồi thì tiền vàng chất đống."
Ánh mắt của Triệu Tiểu Tuyền bị tiền tài làm cho mờ mắt, sau một lúc, cái đầu to của gã tiến lại gần: "Nếu tôi giúp Tiết tổng bắt được người, thật sự có thể nhận được ba mươi phần trăm hả?"
"Ừ."
"Nói suông không tính, chúng ta phải ký hợp đồng."
Tiết Bảo Thiêm nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay Triệu Tiểu Tuyền, đáp lại: "Được thì được, nhưng tôi chỉ sợ lão Khang nhận lầm người, chúng ta hợp sức với nhau cuối cùng thành công cốc."
Trong lúc nói chuyện, Tiết Bảo Thiêm quan sát Triệu Tiểu Tuyền, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên khuôn mặt gã, muốn từ đó xác định tin tức về Nguỵ Hoa là thật hay giả.
Tuy nhiên, Triệu Tiểu Tuyền lại đang tìm người trong đám đông: "Khang Đức đâu?"
Tiết Bảo Thiêm cũng nhìn ra ngoài, lông mày nhảy lên, Diêm Dã ở đâu không thấy.
Sâu trong rừng trúc, lá xanh như mây, từng lớp sóng xanh và màn đêm bao phủ lên ngôi nhà sàn.
Tiết Bảo Thiêm tựa vào cửa sổ hút thuốc, nửa người nhô ra ngoài cửa sổ tre, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng.
"Đậu má," Hắn chửi thề một cách hỗn loạn, "Mẹ kiếp... không sợ người khác nhìn thấy à..."
Thanh niên cao lớn không còn kiềm chế, từ phía sau ôm lấy, hôn lên thái dương của hắn, giọng nói khàn khàn trầm thấp lan toả trong đêm, khiến người ta nghe hoang mang đôi chút: "Yên tâm, tôi đã kiểm tra xung quanh, không có ai hết."
Gió nhẹ lay động khu rừng, từ dưới lên trên, nhẹ nhàng vuốt ve thân trúc, thỉnh thoảng tại chỗ nối giữa đốt tre sử dụng một chút sức, thân trúc thon dài cao ngất liền lay động cành lá, phát ra tiếng xào xạc.
Điếu thuốc trong tay bị kẹp đến biến dạng, Tiết Bảo Thiêm rít một hơi sâu rồi hỏi: "Cậu làm gì lão Khang rồi? Đánh hắn à?"
Diêm Dã cười nhẹ: "Không đến mức đó, tôi hứa cho hắn một số thứ rồi bỏ đi." Bàn tay thanh niên hướng lên trên, bóc lớp vỏ ngoài của măng, xoa nắn phần lõi thơm mềm.
Măng là măng mới, không lớn nhưng ngon, vừa tay đầy đặn.
Diêm Dã dùng sức, Tiết Bảo Thiêm có hơi nhộn nhạo, hắn cắn điếu thuốc vào miệng, đưa tay ra đẩy, nhưng lại bị người ta ôm chặt, đè lên ngọn măng non.
"Tiết gia có muốn nghe tiếp hay không?"
Tiết Bảo Thiêm tức giận, cắn điếu thuốc nói không rõ ràng: "Có khỉ khô gì nói mẹ ra đi."
"Vậy nói cho tôi biết trước, sao anh lại mềm quá vậy?"
"Mềm bà nội cậu!"
Diêm Dã bật cười: "Tôi nói liền đây." Bàn tay vẫn xoa nắn ngọn măng non, cành trúc vẫn bị gió thổi rì rào, Diêm Dã tập trung nói, "Lão Khang nói đúng là sáu ngày trước có thấy một người đàn ông rất giống Nguỵ Hoa, nhưng vì chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt qua khe cửa, nên không thể chắc chắn người đó là Nguỵ Hoa. Trở về công ty, lão Khang vô tình để Triệu Tiểu Tuyền biết được, mà Triệu Tiểu Tuyền và Thịnh Dữ lại có quan hệ không tồi, nên Triệu Tiểu Tuyền đã nói chuyện này với Thịnh Dữ. Sau đó như anh đã tìm hiểu, Thịnh Dữ sử dụng thông tin không chắc chắn này để buộc tôi đi."
"Anh họ của cậu thật là biết tính toán, tách cậu ra, cắt đứt đơn hàng của cậu, tôi nghĩ có khi hắn còn bêu rếu cậu thành một tên khốn chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà không coi thường lợi ích chung của công ty, để cậu bị cô lập và khó nhận được sự ủng hộ." Tiết Bảo Thiêm khẽ nghiêng người trong vòng tay của Diêm Dã, "Nhưng hắn không sợ chúng ta thực sự bắt được Nguỵ Hoa sao?"
"Lão Khang chỉ nhìn thoáng qua, không có gì chắc chắn, nên Thịnh Dữ mới đặt cược là anh ta nhìn lầm." Diêm Dã cúi đầu cắn ngọn măng non, trả lời trong hơi thở nặng nề, "Cái này không quan trọng, quan trọng là tin tức của Lão Khang không phải là giả, mặc dù không chắc chắn là Nguỵ Hoa, nhưng chúng ta vẫn còn hy vọng."
Tiết Bảo Thiêm đẩy cái đầu kia ra: "Không quan trọng? Thịnh Dữ sắp trèo lên đầu của cậu ỉa luôn rồi kìa."
Diêm Dã nhíu mày hôn hắn: "Tiết gia, văn minh lịch sự chút đi, nói gì nghe ghê muốn chết."
Tiết Bảo Thiêm né tránh nụ hôn, tức giận rèn sắt không thành thép: "Cái thứ nhát gan như cậu, sau này đừng gọi Diêm Dã Trương Thỉ gì cả, cứ gọi quách là Tĩnh Tâm* đi, uống một liều ngừng luôn kinh nguyệt."
(*Thuốc đông y có tác dụng điều hoà kinh nguyệt.)
Diêm Dã mỉm cười bất lực, ôm ghì lấy hắn: "Vậy xin Tiết gia giúp tôi trả thù." Cậu thấp giọng, "Chuyện phiếm đã nói xong rồi, chúng ta vào việc chính đi."
"Mẹ nó đừng có giỡn mặt với tôi, cậu..."
Gió dần mạnh lên, thổi qua rừng trúc, cuốn lên từng tầng lá. Cây trúc lúc đầu chỉ nhẹ nhàng đu đưa, sau đó lại lắc lư dữ dội, cuối cùng không chịu nổi gió mạnh, dù không cam lòng, cũng chỉ có thể ngã nghiêng chìm nổi.
Thân trúc rền rã đung đưa, vẫn còn ngoan cường chống đỡ, nhưng chính nhờ sự cứng rắn dẻo dai, lại khiến người ta càng muốn bẻ cong và làm hỏng nó.
Ngẩng đầu đón cuồng phong, Tiết Bảo Thiêm ngay thời khắc này dường như cảm thấy, trái tim của mình tưởng chừng như rất đầy, nhưng kỳ thực lại hoang tàn lạnh lẽo, trong cái lạnh đã bị đốt cháy, có người cẩn thận nâng niu hắn vào lòng, dịu dàng gọi hắn là "bảo bối".
Lần đầu tiên hắn không chửi mắng cách gọi này, mà trở tay ôm cổ Diêm Dã.
"Trương Thỉ." Hắn hay gọi cậu như vậy trên giường, "Hôn tôi đi."
"Nếu hôn tốt... Tiết gia sẽ dạy cậu cái khác..."
—-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...