Giải Phóng nay đã là thằng nhóc choai choai mười lăm tuổi.
Hắn rất cao, cao hơn so với bạn đồng chăng lứa; cũng rất rắn rỏi, nhưng không hề thô kệch.
Lưng hắn thẳng tắp, mặc bộ quân phục cũ đã giặt đến bạc phếch của bố, mái tóc đen dày và rối bù.
Ái Quân cũng cao lên, chỉ thấp hơn Giải Phóng một chút, mắt thanh mày tú.
Ái Quân mười lăm tuổi, so với Giải Phóng thì trầm tĩnh hơn nhiều.
Giải Phóng tặng cậu quân phục cũ, đó là phong cách ăn mặc thời thường nhất hồi ấy, có điều con trẻ nhà bình thường nào có kiếm được loại quân phục cũ chính tông này, mà mặc lên cũng chẳng mang lại được cái cảm giác bất cần như con nhà lính.
Giải Phóng muốn Ái Quân cũng mặc quân phục giống mình, ý của hắn là: của anh thì cũng là của em, chẳng phải em là con nuôi của bố mẹ anh à.
Nhưng Ái Quân thế nào cũng không chịu, chỉ mặc áo vải, khiến Giải Phóng tức đến nỗi phải vỗ đầu cậu một cái, mắng cậu là đứa nhóc bướng bỉnh.
Bố mẹ Giải Phóng cuối cùng cũng được điều về Bắc Kinh, cùng về còn có em gái của Giải Phóng.
Một cô bé bốn tuổi.
Cô nhóc có đôi mắt đen to tròn giống Giải Phóng, đôi má ửng hồng, cái miệng nhỏ tanh tách như tép nhảy rất là khéo.
Giải Phóng thật lòng rất thích nó, nhưng hắn không biết phải sống chung với cô nhóc thế nào, trừ bế nó lên xoay tròn, hắn chẳng biết làm gì nữa.
Bố mẹ tựa như đã trở thành người xa lạ, trong suốt quá trình từ trẻ con thành thiếu niên của Giải Phóng, họ đều ở cách xa ngàn dặm.
Khi trở về thì phát hiện, con trai bé bỏng ngày nào đã trở thành thiếu niên cao to, chẳng thể ôm vào lòng, chẳng thể thân thiết nữa, thậm chí âm điệu khi Giải Phóng gọi bố mẹ cũng trở nên mơ hồ.
Về cơ bản, con trai đã trở thành một cậu trai mà họ không quen biết rồi.
Giải Phóng cũng vậy.
Trên bàn ăn, mỗi lần thấy bố mẹ dỗ dành em gái, bón cho nó ăn, kể một số chuyện thú vị lúc nhỏ của nó, hoặc là nói chuyện đã thu xếp cho nó học trường mẫu giáo nào, Giải Phóng đều sẽ cảm thấy bản thân mình đã thành người thừa.
Giải Phóng ăn cơm xong là chạy qua nhà Ái Quân, đem theo chăn màn, và cả quần áo để thay.
Mẹ Tưởng nhanh tay cầm lấy chăn bông trong tay hắn, bật cười: “Gì thế này, chỗ mẹ nuôi còn chưa có chăn của con hay sao?”
Ái Quân ở một bên cười tít mắt: “Mẹ cứ kệ đi, anh ấy lên cơn ấy mà.”
“Chà, sao thế?” Mẹ Tưởng xoa xoa đầu Giải Phóng: “Có chuyện gì, cứ nói với mẹ nuôi.”
“Anh ấy uống phải giấm rồi, thấy bộ mẹ nuôi thương em gái mà bơ mình nên giận dỗi đó.”
Giải Phóng lao qua bắt Ái Quân.
Bàn về sức lực, Ái Quân không phải đối thủ của hắn, nhưng cậu nhanh nhẹn hơn, lượn lách tới lui trong phòng không để hắn bắt được.
Giải Phóng xù lông, ồn ào cười lớn, dọa sẽ nghiền nát Ái Quân.
Giải Phóng và Ái Quân, kể từ đó càng thêm như hình với bóng.
Giải Phóng vẫn là thủ lĩnh của đám trẻ, ngày nào cũng dẫn một đám nhóc choai choai đi khắp nơi gây rối.
Đó là mùa hè nóng nực năm 1968, đám thanh niên mặc quân phục, đeo thắt lưng rộng hai tấc, tay cài băng Hồng vệ binh (*), khí thế bừng bừng bắt đầu công cuộc tịch biên tài sản.
Hồng vệ binh
Chẳng qua chỉ là đám trẻ mười bốn mười lăm tuổi, vẫn còn đang trong giai đoạn vị thành niên cần được bảo vệ, ấy thế mà bọn chúng lại hết sức kiêu ngạo, với lòng nhiệt thành vô song để bảo vệ nền chuyên chính vô sản, bảo vệ đường lối cách mạng của giai cấp vô sản, bảo vệ chủ tịch Mao vĩ đại, bảo vệ giang sơn gấm vóc mà thế hệ lão thành cách mạng đi trước đấu tranh gây dựng nên.
Tháng tám đỏ máu ấy (*), bắt đầu có người bị đánh chết.
Tháng tám đỏ máu
Bố mẹ Giải Phóng ra mặt can ngăn, không cho hắn tham gia vào đội tịch biên tài sản nữa.
Giải Phóng cũng ý thực được sự đáng sợ của vấn đề, hơn nữa hắn đã có mục tiêu chú ý mới.
Hắn bắt đầu học ‘yêu sớm’.
Đám ‘anh em’ của hắn đã làm chuyện này đến là thành thục rồi.
Giải Phóng có gì học nấy, đã vậy còn kéo theo Ái Quân.
Lần nào sắc mặt Ái Quân cũng rất khó coi, Giải Phóng cũng chẳng để ý, đã bao nhiêu ngày rồi mà đều thế cả.
Giải Phóng nghĩ, thằng nhóc này lại giở chứng ương bướng rồi.
Hôm ấy, Giải Phóng, Ái Quân, và có cả Trần Đại Quân, mấy đứa đang lang thang trên đường.
Khi đi đến nhà hát Thiên Kiều, trước mặt có một cô gái mặc quân phục vàng đi qua, trông có vẻ lớn hơn đám Giải Phóng một chút.
Trần Đại Quân huých vai Giải Phóng: “Nhìn kìa.”
“Trông cũng bình thường.” Giải Phóng ra vẻ nói.
“Cũng được mà, đừng có kén chọn.
Mấy đứa ngon ngon đều bị Kháng Sinh (con chiến hữu cũ của bố Giải Phóng) cuỗm mất rồi, trong đám còn lại thì trông thế này đã là không tệ rồi.”
Giải Phóng đảo mắt.
Trần Đại Quân cười xấu xa nói: “Đừng bảo mày không dám nhé, sợ bị từ chối à?”
Kế khích tướng quả nhiên có tác dụng, Giải Phóng bảo: “Xem đây.”
Hắn lập tức đổi sang bộ dáng thật thà ù lì, cúi đầu đi qua đó.
Đến trước mặt cô gái, tựa như vô tình chạm mặt nhau rồi mừng rỡ nói: “A, là chị! Chị này, sao lâu lắm rồi không tới nhà em chơi? Mẹ em cứ hỏi chị mãi.”
Cô gái hoang mang nhìn hắn.
Giải Phóng tiếp tục ra vẻ nhiệt tình: “Chị không biết em à? Em là Ái Quân đây, Tưởng Ái Quân, nhớ chứ? Chúng mình từ bé đã chơi cùng nhau mà, cả anh Giải Phóng nữa?”
Biểu tình trên khuôn mặt hơi mập của cô gái rất nghiêm túc: “Chị không quen Tưởng Ái Quân nào cả, cũng không quen Giải Phóng.
Em nhận nhầm người rồi.”
Giải Phóng vò đầu ra vẻ ngốc nghếch: “Nhận…nhận nhầm ư? Không phải chứ, nhưng trông chị giống chị em thật đó.
Đều xinh đẹp, đôi má như trái táo đỏ.”
Cô gái bắt đầu cảm thấy sai sai, không để ý Giải Phóng nữa, quay đầu định đi.
Giải Phóng ngăn lại: “Đừng vậy mà, xem như tôi nhận nhầm thì chẳng lẽ chúng ta không thể kết bạn à? Đều là chiến hữu cách mạng, cậu học trường nào vậy?”
Cô gái tức đỏ cả mặt: “Tránh ra! Tôi không quen biết cậu.”
Giải Phóng ra vẻ chính đáng nói: “Lời này của cậu tôi không thích nghe gì cả.
Chủ tịch Mao nói: Chúng ta đều đến từ năm châu bốn bể, vì cùng một mục đích mà đến với nhau.
Chủ tịch Mao đã bảo chúng mình đến với nhau rồi, chúng mình sao lại không nghe lời lãnh tụ được chứ?”
Cô gái cứng họng, cánh tay rũ xuống khẽ run.
Bên này, Trần Đại Quân cùng mấy đứa trẻ khác đã cười bò cả ra.
Cô gái gần như sắp khóc: “Đồ lưu manh thối tha!” Dứt lời đẩy Giải Phóng ra một cách quyết liệt rồi bỏ chạy thật nhanh.
Đám Trần Đại Quân bắt đầu hô lên: “Lưu manh thối tha! Lưu manh thối tha!”
Giải Phóng trừng mắt, tụi nó liền im bặt.
Giải Phóng bật cười: “Thế đó, tán nó là cho nó mặt mũi rồi.” Đoạn thân mật khoác mai Ái Quân: “Nhỉ?”
Ái Quân nhún người hất tay hắn ra: “Lần sau tán gái thì tự dùng tên của anh đi!”
Giải Phóng cười hì hì: “Sao thế? Anh dùng tên em xíu không được hả?”
“Không được!” Ái Quân xanh mặt.
“Chà, dở chứng đấy à?”
“Dở chứng đấy, làm sao?”
“Em sao đấy?”
“Chẳng sao, nhìn cái đồ lưu manh anh thấy không vừa mắt!”
“Em mắng ai?”
“Ai lưu manh thì em mắng!”
“Anh lưu manh đấy, em đừng ở với lưu manh nữa!”
“Không ở thì không ở!” Ái Quân xoay người định đi.
“Tưởng Ái Quân, em thử đi mà xem!”
“Em không đi thử, em đi thật!”
“Em đi thì chúng ta không có anh em gì nữa hết!”
“Không thì thôi!”
“Tưởng Ái Quân!”
“Úc Giải Phóng! Em nói anh biết! Em bực anh lâu lắm rồi!”
“Anh biết ngay tiểu tử em cánh cứng rồi chứ gì? Thế thì cút đi!”
“Úc Giải Phóng! Anh nhớ kỹ lời anh nói hôm nay!”
Ái Quân nói xong, quay mặt bước đi.
Giải Phóng xông lên hai bước hét lớn: “Tiểu tử, em đừng có mà hối hận!”
Ái Quân quay đầu lại: “Úc Giải Phóng, anh cũng đừng hối hận!”
Giải Phóng mắt trông bóng lưng của Ái Quân, đột nhiên cảm thấy nản lòng.
Trần Đại Quân bước tới: “Lật mặt thật à? Vợ bé nhỏ của mày ấy?”
Trần Đại Quân lớn lên cùng họ từ nhỏ, rất quen thuộc với câu chuyện này.
Giải Phóng lẩm bẩm: “Nhóc chết tiệt, giở chứng với tao!”
12
Trong ký ức của Úc Giải Phóng, đây là lần đầu tiên hắn cãi nhau với Ái Quân.
Trẻ con chơi với nhau như đám thú nhỏ, sao có thể không ồn ào cãi vã, thậm chí là đánh nhau.
Nhưng Giải Phóng và Ái Quân từ thuở đầu đinh đã chơi cùng nhau, nhiều năm như vậy mà chưa một lần cãi vã.
Giải Phóng xây xẩm mặt mày, chốc lát nhớ lại nhiều thật nhiều điều tốt đẹp về Ái Quân.
Ái Quân ấm áp, Ái Quân rõ ràng nhỏ hơn một chút lại vẫn luôn nhường nhịn mình, Ái Quân trông bên giường bệnh của mình hồi bé, Ái Quân đến một viên kẹo cũng phải để dành lại cho mình.
Giải Phóng bắt đầu hối hận gần như ngay lập tức.
Nhưng cùng lúc hắn cũng hơi bối rối, hắn không rõ vì sao Ái Quân lại tức giận như thế, không rõ cơn giận của cậu đến từ đâu.
Đám con trai thằng nào chẳng lang thang trên phố rồi tán gái thế này, khắp đường to ngõ nhỏ chỗ nào chẳng có.
Trần Đại Quân cũng tán, Ái Quân trông thấy còn cười rũ rượi, vậy mà đế lượt mình lại không được là sao?
Giải Phóng hối hận muốn đi tìm Ái Quân.
Nhưng Ái Quân thế mà lại bơ hắn.
Mấy ngày liền, cậu trông thấy hắn cũng làm như không, cúi đầu bước qua, mái tóc mới gội vẫn còn ướt sũng, dính vào sau gáy, từng giọt nước nhỏ xuống ướt cả cổ áo.
Giải Phóng tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn kéo tên nhóc này qua làm này làm kia một trận.
Giải Phóng mất mặt, cũng dứt khoát nghếch mặt không để ý Ái Quân nữa.
Cứ thế, hai đứa bơ nhau chừng nửa tháng.
Giải Phóng tiếp tục hô mưa gọi gió trong thành phố, hắn trượt patin với đám bạn, rồi đấu đá bừa bãi trên sân trượt patin, gây chuyện thị phi, và càng hăng hái tán gái hơn.
Có một lần nọ trên sân trượt, hắn thấy một cô gái rất xinh đẹp cười một cách kỳ quái, chầm chậm trượt lại gần, hắn nở nụ cười xấu xa: “Thế này chẳng phải là đang quyến rũ anh đây à.” Đoạn xách giày trượt lắc vai tiến lên.
Cô gái mặc kệ hắn, Giải Phóng lòng xốn xang, vừa thấy không cam vừa bực bội, ấy thế mà lại giơ tay ra tính túm bím tóc con gái người ta.
Ai ngờ một thanh niên cao lớn xuất hiện phía sau, trông có vẻ như là bạn của cô gái, người này không nói hai lời vung nắm đấm về phía Giải Phóng, vừa nhanh vừa mạnh.
Giải Phóng không kịp tránh, bị đánh ngã ra đất, một mắt lập tức chuyển sang màu xanh.
Giải Phóng bò dậy muốn lao qua liều mạng, bị đám Trần Đại Quân ôm eo giữ lại.
Thì ra tụi nó đã sớm nhận ra, thanh niên cao to trông có vẻ hay cười này chính là Thẩm Vệ Cách nổi danh thành phố Bắc Kinh.
Hắn cùng đồng bạn kia không giống với đám Giải Phóng, mà là bang phái động đao kiếm liều mạng chân chính.
Mặt mũi Giải Phóng sưng vù, không dám về nhà, chỉ đành loanh quanh bên ngoài.
Trong lúc vô thức hắn nhận ra mình đã đến trước cửa nhà Ái Quân.
Giải Phóng rề rà bên ngoài hồi lâu rồi cắn răng bước vào.
Vừa vào sân liền thấy mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng thả chậu nước trong tay xuống, kéo Giải Phóng qua.
Thấy vết thương trên mặt hắn bèn nhanh tay nhóm lửa luộc trứng.
Chờ tới khi trứng chín, mẹ Tưởng quấn quả trứng vào khăn tay, chườm nóng lên mắt Giải Phóng.
Giải Phóng không nhịn nổi nữa, hỏi bà: “Ái Quân đâu mẹ?”
Mẹ Tưởng đáp: “Nó với mấy đứa bạn học xin các thầy cô về nông thôn tham gia thu hoạch vụ hè rồi.”
“Gì cơ?” Giải Phóng kinh ngạc.
Ái Quân đi rồi, ấy thế mà hắn không hề hay biết.
Giải Phóng cảm thấy ngứa răng lắm, thằng nhóc chết tiệt này, đủ lông đủ cánh rồi, bỏ đi không một tiếng nào, nữa chữ cũng chẳng nói với mình.
Mẹ Tưởng thấy Giải Phóng tức đến nhăn cả mặt, nghiến răng kin kít thì không nhịn được cười: “Giải Phóng này, con với Ái Quân cãi nhau à?”
“Không…” Giải Phóng vẫn còn lập lờ.
Mẹ Tưởng thuận tay xoa đầu hắn: “Còn không chịu nhận, đã bao lâu con không qua nhà mẹ nuôi ăn mì xào tương rồi? Với cả thằng bé kia lúc đi trông cứ ủ rũ như quả cà héo.”
Không biết tại sao, Giải Phóng nghe bảo Ái Quân không vui thì lại thấy mừng: “Thật á mẹ nuôi?”
Mẹ Tưởng bảo: “Ai lừa con làm gì? Cái mặt nó cứ dài thượt ra ấy.”
Giải Phóng bật cười.
Hôm ấy Giải Phóng ở lại nhà mẹ nuôi, hắn thật sự không muốn về nghe bố giáo huấn.
Giải Phóng mất mặt trước Thẩm Vệ Cách, vốn tính báo thù, thậm chí liên tục mấy ngày còn nhét con dao bếp vào eo, lùng sục khắp nơi tìm Thẩm Vệ Cách.
Trần Đại Quân hay tin thì sợ hết hồn.
“Mày có biết không,” nó nói với Giải Phóng: “Thẩm Vệ Cách một mình chấp mười tên, từng đâm chết người đấy.
Mày thù oán gì với hắn vậy?”
Trần Đại Quân sợ Giải Phóng tìm Trần Đại Quân làm chuyện hồ đồ gì thật, bèn kéo hắn đi chơi mấy trò mới lạ.
Hai năm nay bố Đại Quân thăng tiến rất nhanh, ông có một chiến hữu trước kia nay phụ trách trường bắn, Đại Quân dẫn Giải Phóng đến bắn chơi.
Hôm sau lại đưa hắn đi nhảy dù.
Đây là lần đầu tiên Giải Phóng nhảy dù.
Khi hắn rơi từ trên cao xuống, tiếng gió rít bên tay, cảnh tượng trước mắt trở nên như trôi nổi trên mặt nước khiến điều hắn cảm thấy không phải niềm vui được bay lượn, mà là nỗi sợ hãi khi sa ngã.
Hắn như biến thành một hạt giống bồ công anh, tuy tự do tự tại nhưng lại trôi nổi vô định, không gốc chẳng rễ, thứ gì cũng không giữ được.
Lúc rơi xuống, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Giải Phóng là: Ái Quân, Ái Quân.
Vừa chạm đất, Úc Giải Phóng đã quyết định.
Hắn phải về nông thôn tìm thằng nhóc chết tiệt Ái Quân này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...