Tình Dã vừa nói sổ sách không đúng, Lý Lam Phương lập tức liền ngắt lời: "Không đúng chỗ nào?"
Tình Dã khẽ liếc mắt nhìn bà ấy một cái nhàn nhạt nói: "Ngày 10 tôi đến đây, bắt đầu từ ngày đó tính đến cuối tháng là 21 ngày, tổng thu nhập là 4620, như vậy tính bình quân mỗi ngày thu được 220, cộng với 9 ngày trước ngày 10, tính ra thì ít nhất thu nhập hàng tháng cũng khoảng 6600, hơn nữa theo tôi quan sát nghỉ hè học sinh tới rất nhiều, đầu tháng 7 vừa mới nghỉ, nếu tôi đoán không sai, hẳn là sẽ nghênh đón một đợt người cao điểm, cho nên thực tế tháng 7 thu nhập vào hẳn là cao hơn mức trung bình này, ít nhất phải từ 7000 trở lên."
Nói xong cô nhìn về phía Lưu Niên, mọi người cũng đều nhìn về phía Lưu Niên, Lưu Niên nhớ lại một chút nói: "Hình như là như vậy, mới vừa nghỉ mấy ngày nay có rất nhiều học sinh tới."
Lý Lam Phương lập tức liền gào lên: "Chênh lệch nhiều như vậy, mấy ngàn tệ đấy, tụi mày tính không đúng à? Sao? Lưu Niên mày nói một chút xem?"
Lưu Niên vẻ mặt mờ mịt nói: "Tôi cũng không biết."
Lý Lam Phương chỉ vào Lưu Niên nói: "Mày sẽ không giả bộ bỏ vào túi mình chứ hả? Nhìn ngày thường cũng là một người rất thành thật mà nhỉ."
Năm xưa vừa nghe lời này, lập tức nóng nảy: "Tôi không có lấy tiền trong tiệm mà bà chủ Lý."
Lý Lam Phương còn muốn tiến lên chất vấn một phen, Tình Dã đưa tay cản lại, nhìn máy tính nói: "Đợi đã, dì trước hết nghe chi ra sau ngày 10, hai người Lưu Niên và Đỗ Kỳ Yến tiền lương là 2400, tiền nước tiền điện tiền than tổng cộng 1320, ngoài ra còn có chi phí phụ tổng cộng 329, dì ngày 11 tháng 7 lấy 300, ngày 14 lấy 200, ngày 17 lại lấy 300, ngày 18 lấy 126 dì nói là mua đồ ăn, sau đó ngày 20 lập tức lấy một ngàn, ngày 25 lấy 500, vừa rồi dì lấy 1205 còn lại, cũng chính là tháng này ngày 10 về sau dì lấy tổng cộng 3631, Lưu Niên, trước ngày 10 bà chủ có lấy trả tiền không?"
Lưu Niên bất an liếc mắt nhìn Lý Lam Phương, nói thật: "Hình như có lấy vài lần, bao nhiêu thì anh không rõ lắm."
Tình Dã "Ừ" một tiếng, nhìn về phía Lý Lam Phương: "Nghe nói dì cuối mỗi tháng đều lấy hết tiền thừa đi, hóa đơn sẽ được đưa ra vào đầu tháng, không cộng vào tiền mà dì lấy trước ngày 10, chỉ ngày 10 về sau tổng chi là 7680, cho nên 5380 vừa tính kia chắc chắn không đúng."
Hình Võ nghe Tình Dã phân tích như vậy, đột nhiên liền vòng qua khom người, cộng vào trước ngày 10 tháng này thu vào ít nhất 10 vạn, chẳng trách Tình Dã vừa rồi chắc chắn mà nói tính không đúng như vậy.
Lý Lam Phương lấy tiền không nói cho Lưu Niên, Lưu Niên cũng mơ hồ, cho nên thu chi mấy ngàn tệ kỳ thật là bị Lý Lam Phương lấy đi, đến nỗi bà ấy còn mỗi ngày kêu không có tiền, đại khái là bị bà ấy đem đi đánh cược, Hình Võ biết mỗi tháng Lý Lam Phương chơi mạt chược thua không ít tiền, nhưng chưa bao giờ biết bà ấy mẹ nó có thể thua đến tiền lương của mấy người.
Anh lạnh lùng nhìn Lý Lam Phương, Lý Lam Phương tự biết đuối lý, vừa rồi còn hoài nghi Lưu Niên, chính chân mình không đứng được, cũng không nói gì.
Lông Vàng nói tới: "Thật quá đỉnh! Em họ chỉ số thông minh này của em thật con mẹ nó chuẩn quá? Mới đến mấy ngày mà đã làm cho sổ sách trong tiệm rõ ràng như vậy?"
Dứt lời nhìn qua, Lý Lam Phương Lưu Niên cũng tò mò đi lên, Hình Võ đi tới phía sau Tình Dã, thấy trên bảng biểu mẫu excel của cô, ngày, trích yếu, thu vào, chi ra, số dư, tất cả qua tay đều rõ ràng rành mạch, việc nhỏ như đến mua kẹo trong tiệm hai mươi mấy tệ cô đều có ghi chú, hơn nữa Tình Dã tùy tiện bấm vài cái, lập tức là có thể lọc ra cắt tóc bao nhiêu tiền, uốn tóc bao nhiêu tiền, nhuộm tóc bao nhiêu tiền, hàm số tính toán, các mục số liệu mỗi cái vừa xem hiểu ngay.
Tuy rằng Tình Dã xem đây là thao tác bình thường, nhưng mấy người học tra còn chưa tốt nghiệp cấp 3 ở đây như Lý Lam Phương với Lưu Niên trong mắt đều thây cô rất trâu bò.
Ở đây người duy nhất có thể xem hiểu hàm số là Hình Võ, cũng tuyệt đối không làm được cẩn thận như Tình Dã như vậy, làm rõ ràng các mục, trong mắt anh hiện lên vài tia sáng yếu ớt.
Lý Lam Phương kêu bọn họ ăn cơm trước, để Lưu Niên cũng ở lại ăn, bọn họ chuyển ghế dựa của tiệm cắt tóc đến sân sau vây quanh bàn gỗ, Hình Võ đi trước đút bà nội ăn, buổi tối bà nội ăn khá ngon miệng, ăn cũng rất nhanh.
Không lâu sau lúc anh đi ra, Tình Dã nâng má ngồi bên cạnh bàn nghe Lông Vàng với Bàn Hổ ba hoa, ngu ngốc nói đến vô biên vô hạn, Lưu Niên nghe vẻ mặt sùng bái, Tình Dã vẻ mặt lại bình tĩnh.
Hình Võ đi qua đá ghế dựa ngồi xuống, Lý Lam Phương không cùng đám trẻ con xem náo nhiệt, xào xong đồ ăn bưng cơm đi vào xem TV.
Lông Vàng mở chai bia ra, Lưu Niên sống chết không chịu uống, kêu đắng, Lông Vàng cười hắn.
Vì vậy rót ba ly rượu, hỏi Tình Dã: "Này em họ, em muốn tới chút không?"
Hình Võ liếc hắn một cái: "Cô ấy nhìn giống sẽ uống rượu?"
Tình Dã nghe thấy lời này liền không phục: "Tôi sao lại không thể uống? Có phải trên loại bia này chỉ ghi cho học sinh cấp ba trong huyện thôi sao?"
Nói xong cầm cái ly dùng một lần đưa cho Lông Vàng: "Đầy ly."
Từ trước đến nay Lông Vàng chưa thấy qua cô gái nào nói anh Võ đến nỗi không rên lên được một tiếng, lập tức cười to không ngừng, nhận lấy cái ly rót đầy cho Tình Dã, Bàn Hổ cũng cười ha hả, Hình Võ lắc lắc đầu theo bọn họ.
Tình Dã cầm lấy ly rượu lên hào sảng nói: "Uống một cái."
Dứt lời ngửa đầu tỏ vẻ cung kính, Hình Võ cau mày, nói cô một câu: "Uống nhanh như vậy làm gì?"
Tình Dã uống một ngụm buông chén rượu nhìn anh khiêu khích: "Anh uống đi."
Lông Vàng Bàn Hổ đều cầm lấy chén rượu, Hình Võ cũng ngẩng đầu một nhấp một ngụm, anh uống rượu rất khí phách, không giống Tình Dã một ngụm uống xong, Hình Võ thật sự giải thích hoàn mỹ thế nào là một ngụm.
Lý Lam Phương ăn xong đi ra lúc đặt bát thấy Tình Dã cũng uống rượu, có chút kinh ngạc nói: "Ôi trời, sao con lại cũng uống thế?"
Đặt bát xong đi ra lại không yên tâm dặn dò: "Mẹ đi đánh bài nhà bên, Võ Tử con để ý Tình Dã, đừng cho nó uống nhiều quá."
Hình Võ cà lơ phất phơ mà tựa lưng vào ghế ngồi nhướng mi: "Mẹ đi đi."
Rốt cuộc hôm nay Tình Dã không cần ăn đồ ăn của Lý Lam Phương nữa, tuy nhiên còn có rau om, mặc dù trông cũng không đẹp mắt, không thể so với vịt quay Bắc Kinh da giòn thịt nộn, nhưng ít nhất cũng coi như có tư vị.
Cô ăn rất ngon miệng, ăn không ít, Lông Vàng rót rượu cho cô, đẩy đậu phộng đến trước mặt cô: "Em họ, em ăn cái này đi, uống rượu phải ăn cùng cái này."
Tình Dã dùng đũa gắp một viên bỏ vào trong miệng, làm mấy tên con trai nhìn đến sửng sốt, ở nơi này bọn họ uống rượu ăn đậu phộng đều là mỗi người bóc cả nắm ném vào miệng, có bao giờ thấy có người ăn đậu phộng tinh tế như vậy.
Hoàn cảnh sống từ nhỏ đã bất đồng, cho dù ngồi trên chiếc ghế gỗ dài mục nát phá, Tình Dã vẫn thẳng lưng như cũ, tư thái ưu nhã, ngay cả bộ dáng uống rượu cũng đều là "cảnh đẹp ý vui", 4 tệ một chai bia đưa cho cô uống ra rượu vang đỏ 4000 tệ, không giống bọn họ những con người đại quê mùa, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng.
Vì thế nhìn đến Lông Vàng bọn họ đều cảm thấy có chút thú vị, mở miệng hỏi Tình Dã: "Em họ, họ của em thật hiếm đấy, tên cũng ít thấy, người nhà em như thế nào mà nghĩ cho em được cái tên này thế?"
"Tinh không vạn lí, ngôn ngôn thiện dã."
(*) Bầu trời quang đãng, lời nói mang ý tốt.
"Cái gì cơ? Có nghĩa là gì vậy?" Lông Vàng nghe lời giải thích này giống như trong cổ văn, cả đầu mù mịt, tinh không vạn lí thì hắn hiểu, nhưng tinh không vạn lí vì sao còn ngôn ngôn thiện dã, hắn thật không nghĩ ra.
Hình Võ cũng nghiêng đầu nhìn về phía Tình Dã, Tình Dã nhàn nhạt giải thích: "Làm cuộc sống trở nên tinh không vạn lí, lúc đó khi cõi lòng rộng mở, lời nói được nói ra, việc làm được làm ra đều là sự tích cực, con người mới có thể trở nên tốt hơn.
Đây là ba tôi lấy tên cho tôi, khi còn nhỏ ông ấy nói với tôi muốn trở thành dạng người gì, nhất định phải để cho bản thân bước lên con đường gì để đến cuối cùng có thể đi đến điểm cuối cùng."
Hình Võ cúi đầu uống một chén rượu, hàng lông mi dày che giấu đi ánh sáng trong mắt, tinh không vạn lí, ngôn ngôn thiện dã, nhưng trước muốn tinh không vạn lí, những vấn đề khiến anh trăn trở mấy ngày nay, hắn đột nhiên liền nghĩ rõ ràng, vì sao người ở đây thiện không được, mỗi ngày nói xấu khắp nơi, hận đời, tính toán chi li, cũng bởi vì nơi này cát vàng đầy trời, mặt trời chói chang dưới cách một tầng sương mù chiếu xuống, không có cách gì tinh không vạn lí, nói gì đến ngôn ngôn thiện dã?
Lưu Niên cái hiểu cái không hỏi: "Tình Dã này, em về sau muốn trở thành dạng người gì?"
Tình Dã cười nhạt: "Tôi sao? Cụ thể thì tôi vẫn chưa nghĩ xong, nhưng mà tôi hẳn là sẽ hướng về học viện đại học Toronto mà nỗ lực, tôi cảm thấy tôi về sau có thể kiếm rất nhiều tiền, cho nên yêu cầu học tập phải có hệ thống cơ cấu kinh tế và các khái niệm kinh doanh."
Một bàn con trai đều cười, cư nhiên còn có người tự tin mà nói về sau chính mình còn có thể kiếm rất nhiều tiền, ngay cả khóe miệng Hình Võ cũng nhếch lên.
Bàn Hổ nói: "Không, nhưng mà cái này, Toronto, không phải ở nước ngoài sao?"
"Canada." Tình Dã nói cho hắn.
Bàn Hổ với Lưu Niên đều há hốc mồm nhìn chằm chằm cô, ở cái nơi đình Trát Trát nghèo nhất cái thị trấn nhỏ không được tuyến mười tám này, xuất ngoại đối bọn họ mà nói giống như là nằm mơ, dù đã xem trên TV, nhưng chưa từng nghĩ tới cùng chính mình hoặc là người bên cạnh có quan hệ gì với điều này.
Cho nên một câu "Canada" làm cho bọn họ nhìn Tình Dã, ánh mắt đều rất kinh ngạc.
Hình Võ rũ mắt yên lặng, đây cũng là lần đầu tiên anh nghe Tình Dã nói dự định sau này sẽ xuất ngoại du học, kỳ thật sau khi xem qua hình ảnh cuộc sống trước kia của cô, việc đi du học nước ngoài ở bọn nhóc như cô cũng chẳng có gì lạ, chẳng qua lúc này chính tai nghe Tình Dã nhắc tới, Hình Võ bỗng nhiên có cảm giác mình và cô là hai người của hai thế giới khác nhau.
Lúc Tình Dã uống đến ly thứ ba gương mặt đã phiếm đỏ, gương mặt trắng mịn nhàn nhạt đỏ ửng, khi cười rộ lên bên môi điểm xuyết một cái lúm đồng tiền đáng yêu, giống như bầu trời sau cơn mưa, loá mắt lộng lẫy, còn mang theo vài phần khinh thường kiêu ngạo, bóng đèn mờ nhạt chiếu xuống, cả người tựa như trắng đến phát sáng.
Cô cùng những người con gái ở đình Trát Trát lớn lên bất đồng nhất là, cô dám nghĩ dám nói, giống như một cô gái châu báu, cô có vô số trải nghiệm mà dường như lạ lẫm đối với bọn họ, ví dụ như khi cô ngồi trực thăng vượt qua hẻm núi hiểm trở, còn có cô cùng với ba mình ngồi khinh khí cầu suýt chút nữa đụng trúng một con chim, đến nỗi bọn Bàn Hổ nghe say sưa, hoàn toàn giống như đem cô trở thành nữ thần, sùng bái mà nhìn cô.
Qua một hồi, âm thanh nói chuyện của Tình Dã rõ ràng không bình thường, nhiều hơn vài phần nghịch ngợm kiêu ngạo của cô gái nhỏ, Hình Võ ngẩng đầu nhìn cô một cái, phát hiện đôi mắt to của cô lấp lánh pha chút mê ly mờ hồ.
Lúc Tình Dã lại cầm lên chén rượu chuẩn bị cùng Bàn Hổ bọn họ uống, Hình Võ rốt cuộc nhịn không được giơ tay đè ép cổ tay cô xuống: "Uống nhiêu đó được rồi."
Tình Dã đang cùng bọn họ cao hứng, lúc này Hình Võ giống như quét bay sạch niềm vui của cô, cô bất mãn mím môi, nghiêng đầu trừng anh: "Tôi còn có thể uống, anh đừng có quản tôi."
Hình Võ sửng sốt, không biết có phải lỗ tai mình có lỗi hay không, vừa rồi âm thanh của Tình Dã mềm như bông, giống như đang làm nũng với anh, còn bĩu môi? Này mẹ nó rốt cuộc là do cô say? Hay là chính mình say?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...