Hình Võ xuống lầu đi tắm, lúc đi lên thì thấy Tình Dã đang ngồi trên giường làm việc trên máy tính, không khí mát mẻ đã lan tỏa khắp căn phòng, mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.
Trên đầu Hình Võ trùm chiếc khăn lông, tóc anh vốn không nhiều, tùy tiện lau hai lần là xong, liếc mắt nhìn thấy bên mép giường của Tình Dã có một đống quần áo lớn nằm trên mặt đất.
Anh mới mấy ngày không về, căn phòng đã bị cô gái này biến thành đống rác?
Hình Võ lạnh lùng cau mày, sau đó nhìn cô hất cằm: "Cô để nhiều quần áo như vậy trên mặt đất làm gì?"
Tình Dã cũng không ngẩng đầu lên trả lời: "Dơ."
"Dơ rồi cô không đem đi giăt, để trên đất sẽ sạch sao?"
Tình Dã ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh,cô không phải là không muốn giặt, ngày hôm qua cô có hỏi Lý Lam Phương máy giặt ở đâu, kết quả Lý Lam Phương đưa cô đến chỗ để máy giặt, mở cái nắp ra kêu cô đem quần áo ném vào là được, máy giặt là loại máy lồng đôi kiểu cũ đã bạc màu(*), cô duỗi đầu liếc mắt nhìn, bên trong còn có rât nhiều khăn lông dơ của khách trong tiệm cắt tóc dùng, trên mặt khăn còn dính vụn tóc, vách trong của máy giặt bám một lớp bụi bẩn, Tình Dã nghi ngờ một cách sâu sắc rằng quần áo của cô không giặt còn sạch hơn khi tụi nó bị ném vào bên trong.
(*) Máy giặt xả nước 2 trong một, gồm lồng giặt và lồng khử nước.
Việc giặt và khử nước có thể được thực hiện riêng biệt, nhưng khi giặt, việc lấy nước và thoát nước phải được thực hiện bằng tay.
Vì vậy cô không để đồ vào được, sau đó lấy quần áo bẩn đem về phòng, dù sao mấy ngày nay dù sao một ngày mặc một bộ mới, nói chung thì cũng đã sắp "đạn tận lương tuyệt."(*)
(*)Thành ngữ Trung Quốc là dàn xếp bằng bính âm, khi đạn được sử dụng hết trong trận chiến thì lương thực cũng bị cắt bỏ.
Đề cập đến một tình huống nguy hiểm không thể tiếp tục chiến đấu.
Từ "Văn bia của Zhaogong Zhaoxiu".
( Nôm na ý của Tình Dã là sắp hết đồ mặc rồi đóa.)
Hình Võ nhìn cô trầm mặc, ném chiếc khăn lông đến cạnh eo cô: "Ngại dơ à?"
"Không dơ sao?" Tình Dã hỏi lại.
Hình Võ bị cô dỗi không biết nói gì, hai năm trước anh còn đem máy giặt trong nhà mở ra rửa sạch, sau đó phát hiện mẹ anh lười kinh khủng, hầu như mỗi tối đem khăn lông khăn quàng cổ gì đó của khách nhét vào giặt, để cả đêm rồi mới lấy ra, mùi hôi quanh năm suốt tháng kia anh cũng lười đến phiền, cho nên anh đều tự mình giặt quần áo bằng tay.
Hình Võ bĩu môi, dùng ánh mắt chỉ vào mép giường: "Cô mang quần áo đã mặc qua rồi làm sao bây giờ?"
Không ngờ Tình Dã trả lời: "Không biết."
Thần mẹ nó không biết, lần đầu tiên Hình Võ thấy một người không thể tự chăm sóc bản thân như thể hợp tình hợp lý như thế, làm anh tức đến bật cười.
Anh đứng ở bàn làm việc một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng đi qua nhặt đống quần áo trên mặt đất đi ra ngoài, Tình Dã có chút ngạc nhiên hỏi anh: "Anh làm gì vậy?"
"Xuống lầu giặt quần áo, nhân tiện giúp cô giặt sạch, muốn cảm ơn thì quỳ xuống dập đầu ba cái rồi gọi tôi là ông nội đi.".
Ngôn Tình Hay
Âm thanh đã đi xa, Tình Dã ngồi trên giường sửng sờ nửa ngày, tuy rằng vốn dĩ ở nhà quần áo của cô đều là do người hầu giúp cô giặt, hơn nữa cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng người hầu cũng đều là nữ, huống hồ ba cô còn trả tiền lương.
Mà Hình Võ...!Tình Dã đột nhiên hét lên một tiếng: "Chết rồi!"
Dứt lời cô liền vội vã mang giày vào chạy xuống dưới lầu, nội y của cô còn chất ở bên trong, Tình Dã liều mạng chạy xuống sân sau vọt vào phòng tắm, thấy Hình Võ ngồi đối diện với thao nước, bên cạnh còn có một cục xà bông giặt quần áo, trong tay anh đang cầm một cái áo lót nhíu mày, giống như đang đối mặt với cái gì đó cực kỳ huyền bí.
Tình Dã vội vàng chạy tới giật lấy, mặt đỏ đến mức muốn nổ tung, quát vào mặt Hình Võ: "Anh làm gì vậy? Biến thái hả?"
Hình Võ bị cô mắng có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: "Tôi đang tự hỏi cái này có cần lấy miếng bọt biển giặt hay không?"
Tình Dã đẩy anh ra, lấy nội y của mình trong đống đồ ra, đầu cũng không dám ngẩng lên nói: "Mấy cái này để tôi tự giặt."
Nói xong liền chạy đi, cũng không thèm nhìn anh một cái, vẻ mặt đầy hoang mang lúng túng.
Khóe miệng Hình Võ nhếch lên, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo, có trời mới biết anh nửa điểm tâm tư vớ vẩn cũng không có, giúp cô giặt quần áo còn bị mắng biến thái? Lương tâm của cô gái này bị chó ăn rồi sao?
Hình Võ phát cáu mở ra vòi nước, mặc dù một bụng hỏa, vẫn cầm lấy váy của cô giúp cô giặt, vải quần áo của Tình Dã sờ lên rất tinh tế cao cấp, sức lực Hình Võ vốn lớn, cũng không dám chà mạnh như giặt quần áo của mình, sợ lại làm hỏng đồ của cô, đại tiểu thư trên lầu kia không chừng còn nổi giận đến thế nào, chỉ dám xoa nhẹ nhàng, quần áo của cô cũng không bẩn, còn có mùi hương của thiếu nữ.
Mùi hương thiếu nữ? Hình Võ khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đầu anh như thế nào sẽ nhảy ra cái từ này được nhỉ? Thật mẹ nó biến thái!
Một lúc sau, Hình Võ nghe thấy phía sau xuất hiện tiếng bước chân, Tình Dã lại chạy xuống, ném đôi giày da dính bùn vào bên cạnh Hình Võ: "Cái này cũng giặt."
Hình Võ thoáng nhìn, hóa ra là đôi giày cô mang đến đây vào ngày đầu tiên, bùn dính trên giày đều đã cứng lại, đã nhiều ngày như vậy còn chưa giặt?
Anh cuối cùng cũng mở mang kiến thức còn có người phụ nữ còn hơn cả mẹ anh, rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì đây, trong nhà có bốn người, trừ anh ra ba người phụ nữ đều không ai có thể tự chăm sóc bản thân mình?
Hình Võ chửi nhỏ một tiếng: "Ông đây đúng là thiếu nợ cô."
Tình Dã vừa đi ra ngoài vừa chầm chậm trả lời: "Vốn dĩ chính là do anh làm dơ."
Tốt, thật tốt, thật sự tốt.
Hình Võ giặt quần áo xong móc áo vào treo lên dây phơi ở sân sau, lên lầu trở về phòng lấy chìa khóa xe máy, Tình Dã nâng mi mắt hỏi anh: "Buổi tối quay trở lại Thuận Dị ngủ sao?"
Hình Võ đem điện thoại cất vào túi quần jean trả lời: "Nếu không thì sao?"
Tình Dã không lên tiếng, lúc Hình Võ mở cửa, cô nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Hình Võ quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, sau đó đóng cửa lại.
Mặc dù đại tiểu thư khó hiểu này từ trên trời rơi xuống cả ngày trưng đôi mắt trên đỉnh đầu, nhưng cũng không phải không biết tiến không biết lùi, không phải là một cô gái không hiểu chuyện, chỉ là đơn thuần không biết giặt quần áo.
Buổi sáng ngày hôm sau lúc Tình Dã xuống lầu, thấy đôi giày da nhỏ của cô đã được giặt sạch sẽ bóng loáng đặt trên bệ cửa sổ lầu một, sạch sẽ đến phát sáng, một chút bùn cũng không có, tuy nói rằng dẫm phải bùn cũng là vì Hình Võ, nhưng mà Tình Dã vẫn cảm thấy việc này của cô không nửa xu quan hệ với anh họ lưu manh kia, nói chung thì cũng không tệ như bề ngoài.
Nhưng sáng sớm Tình Dã vẫn chạy thật nhanh đem nội y của mình đi giặt sạch, không đủ mặc là một chuyện, quần áo bẩn đã được giặt sạch, quần áo nội y chất đống trên mặt đất cô không để ý không được.
Nhà Hình Võ không có máy giặt lồng ngang chứ đừng nói đến máy sấy, người ở đây giặt quần áo xong phơi khô tự nhiên trong sân, nhưng mà sân là xài chung, nội y của cô treo trong sân phơi, như vậy có chút bất lịch sự, Tình Dã rối rắm nửa ngày cũng không xuống tay được.
Sau khi Lý Lam Phương rời giường thấy Tình Dã ôm cái chậu đứng trong sân, nhìn cô nói: "Con phơi quần áo à? Đưa dì đưa dì, đợi lát nữa dì giúp con cùng nhau phơi."
Sau đó Lý Lam Phương thành thục giúp cô phơi nội y lên dây phơi, thế là ở sân sau hôm nay có một dãy váy đủ kiểu đủ loại màu sắc, còn có đủ loại kiểu dáng quần nội y, khi Hình Võ giữa trưa trở về đút cơm, còn không thấy xấu hổ ngẩng đầu lên một chút, lúc dọn bát không cẩn thận thoáng nhìn qua chiếc quần lót ren trắng nhỏ của Tình Dã, chợt một trận bực bội vô cớ nổi lên.
Vì thế anh đút bà nội ăn cơm xong liền rời đi, đầu cũng không quay lại một chút, khi Lý Lam Phương đỡ bà cụ trở về phòng, Tình Dã nghe thấy trong miệng bà nội nhắc mãi người nào đó, bà ấy nói chuyện mơ hồ không rõ ràng, Tình Dã cũng không biết bà ấy nói cái gì, sau đó lại nghe thấy Lý Lam Phương mắng: "Ngày nào đó mẹ chết con trai của mẹ cũng không hỏi mẹ một tiếng, lại còn nhớ hắn!"
Một lúc sau Lý Lam Phương thở phì phì đi ra, Tình Dã nhớ tối hôm qua Hình Võ nói ba anh một năm cũng không về được hai lần, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
"Ba của Hình Võ, đi đâu rồi ạ?"
Lý Lam Phương oán giận nói: "Chỗ nào có công trường thì chạy tới chỗ đó dọn gạch, nói là thị trấn bên cạnh xây dựng cao ốc, ai mẹ nó biết thiệt hay giả, còn không biết có phải hay không ở bên ngoài làm lão liều mạng, dì mỗi ngày mệt sống mệt chết giúp hắn nuôi con, nuôi mẹ già, tên đàn ông không có lương tâm đó đã nhiều năm như vậy, vậy mà từ trước đến giờ không thấy ông ta đem một phân tiền về nhà..."
Nhắc tới ba của Hình Võ - Hình Quốc Đống, Lý Lam Phương có thể một hơi mắng chửi thô tục mười phút mà không lặp đi lặp lại, Tình Dã nghe đến nỗi đau đầu nhức óc, chỉ có thể nói nhà nào cũng đều có kinh khó đọc, lúc ba cô còn tốt, cũng cả ngày đi khắp nơi xã giao, đủ mọi lý do không về nhà, đàn ông không màng việc nhà này, người có tiền hay người không có tiền thật không quan hệ gì.
Nhưng đối với việc Lý Lam Phương nói rằng bà quá mệt mỏi, Tình Dã vẫn duy trì giữ được thái độ, nếu khăng khăng nói rằng bà mệt, có lẽ cũng là do thức đêm chơi mạt chược đến mệt.
Buổi tối lúc Hình Võ trở về xách hai thùng cá Kim Long, Lý Lam Phương thấy lập tức kêu lên: "Mua loại dầu này làm gì? Mắc chết đi được, hai thùng chắc cũng tới 100 tệ đó? Trong nhà cũng không phải không có dầu."
Tình Dã ngồi ở bàn gỗ cúi đầu, Hình Võ đẩy Lý Lam Phương vào phòng bếp, nói: "Đem mỡ lợn ném hết đi, toàn ruồi bọ, cho người ăn à?"
Lý Lam Phương còn muốn nói hai câu, bị Hình Võ chặn miệng: "Là ông chủ Tào cho."
Ông chủ Tào là ông chủ của Thuận Dị, ngày thường đều ở thị trấn không ở đây, ông ta tin tưởng Hình Võ với Răng Nanh, cửa hàng đều cho bọn họ quản lý, Răng Nanh đã bỏ học sớm, mỗi ngày ở trong tiệm, khi Hình Võ không đi học ngày thường cũng toàn ở bên kia.
Lý Lam Phương vừa nghe ông chủ Tào cho, không cần tiền, cũng không nói thêm gì nữa.
Lúc ăn cơm, Tình Dã có chút khác thường, từ đầu tới cuối đều chôn đầu không nói lời nào, cơm nước xong không nói một tiếng liền lên lầu, cả người đều có chút kỳ lạ.
Hình Võ ngẩng đầu hỏi Lý Lam Phương: "Cô ấy làm sao vậy?"
Lý Lam Phương vẻ mặt tức giận: "Nói đến việc này liền tức, quần lót của Tình Dã bị người ta trộm."
"Hả?" Hình Võ có chút kinh ngạc, lúc giữa trưa trở về ăn cơm còn thấy treo ở trong sân, bị trộm?
Lý Lam Phương cố ý lớn tiếng mắng: "Cũng không biết là cái thứ gì không biết xấu hổ, nội y của con gái cũng đi trộm, làm ra cái chuyện thiếu đạo đức này cha chết mẹ nát, cái loại gì đẻ ra lai hỗn tạp với chó..."
Càng về sau Lý Lam Phương càng mắng thô tục càng khó nghe, còn cố ý đối với đầu sân ba nhà bên kia mắng, tựa hồ nhận định là cái người nào không biết xấu hổ trong ba nhà kia trộm đồ.
Hình Võ cau mày, sân sau này ngày thường tới rất nhiều người, có khách của tiệm cắt tóc đi vệ sinh, có người chơi mạt chược còn có hàng xóm đi xem chơi mạt chược, còn có người của ba nhà, khó mà biết rốt cuộc ai làm ra chuyện thiếu đạo đức này, nhưng xem ra cô nhóc kia tức giận không nhẹ.
"Vậy cô ấy mặc cái gì?"
Lý Lam Phương nói: "Không có việc gì, đợi lát nữa mẹ lấy của mẹ cho nó mặc trước."
Hình Võ nhướng mày liếc xéo: "Cô ấy sẽ mặc của mẹ?"
Lý Lam Phương thờ ơ nói: "Có liên quan gì, mẹ đều giặt sạch có gì mà không thể mặc."
Hình Võ "Tê" một tiếng, nhìn mẹ anh với ánh mắt kỳ lạ: "Mẹ không cân nhắc vấn đề kích cỡ sao?"
Lý Lam Phương giống như vừa mới phản ứng lại: "Đúng nhỉ."
Hình Võ thật mẹ nó phục luôn, anh còn có thể nghĩ đến vấn đề này, Lý Lam Phương thật giống như cùng thiếu tâm nhãn.(*)
(*) là từ vựng tiếng Trung, là từ lóng phổ biến ở miền Bắc, dùng để chỉ những người làm việc gì mà không có căn cứ và không cân nhắc hậu quả.
Hình Võ than một tiếng, lấy trong người ra 200 tệ đưa cho Lý Lam Phương: "Ngày mai mẹ lên phố giúp cô ấy mua hai bộ mới đi."
"Mẹ mua? Mẹ làm sao biết nó muốn mặc loại gì?"
"Mẹ cũng không biết, chẳng lẽ con mẹ nó biết?" Hình Võ cãi lại với Lý Lam Phương.
Lý Lam Phương lấy trả tiền nói: "Ngày mai không rảnh, đã đồng ý với vợ Triệu mặt rỗ đi hỗ trợ, con trai bà ấy không phải muốn cưới vợ sao?"
"Liên quan cái rắm gì đến mẹ?"
"Bàn xong rồi, ngày nào cũng cùng nhau đánh bài, người ta kêu mẹ, mẹ còn xấu hổ không dám đi đó, để Tình Dã mặc của mẹ trước, tuần sau mẹ đi thị trấn sẽ mua giúp nó."
Hình Võ lạnh mặt giật lấy hai trăm tệ, bỏ đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...