NEDA JACKSON hóa ra là một thiếu nữ hấp dẫn, vui vẻ khoảng hai mươi mấy tuổi với mái tóc bím dài xuống nửa lưng. Gracie liếc cái bím và ước gì cô cũng có thể hợp với kiểu tóc đó.
"Rất vui được gặp chị," Neda nói khi bước vào ngôi nhà thuê của Gracie. "Tôi đã tìm hiểu và tôi phải nói là tất cả các cô dâu rất thích bánh của chị. Một người trong số họ đã mời tôi ghé qua sau đám cưới. Mẹ cô ta đã để dành cho tôi một miếng bánh." Đôi mắt nâu của Neda mở lớn đầy sung sướng. "Ngon tuyệt. Tôi thích vị của cái bánh, mà tôi là người không thích ăn ngọt mấy. Chị đã cho gì vào đó?"
Gracie cười. "Rất tiếc. Bí mật nghề nghiệp. Tôi đã thử nhiều công thức khác nhau cả năm trời mới hoàn hảo được cái công thức tôi hiện đang dùng. Nó là công thức cho bánh trứng, tôi sửa đổi một chút để làm thêm bánh sô-cô-la và bánh bơ."
"Hiện giờ chị đang làm gì?" Neda hỏi.
"Cố giữ bình tĩnh, vì đây là mùa bận rộn nhất. Tôi có ít nhất 3 bánh cần làm mỗi tuần cho cả 11 tuần sắp tới. Rồi sẽ còn 2 bánh một tuần. Vài mẫu thì khá đơn giản chỉ cần 20 đến 30 giờ là xong. Vài mẫu thì phải gấp đôi thời gian đó."
"Nhưng chị làm một mình, phải không? Một ngày đâu có nhiều giờ thế."
Gracie gật. "Khỏi phải nói. Tôi tiết kiêm được thời gian nhờ làm các phụ kiện trang trí hàng loạt. Và nhiều cái có thể làm sẵn trước."
"Và chị tự làm hết. Thật tuyệt. Phải nói thật với chị, tôi từng gặp nhiều người làm bánh cưới mà làm ẩu rồi. Với giá tiền của mấy cái bánh này, tôi thấy thật bực khi họ làm thế."
Gracie dẫn đường vào phòng ăn nơi hàng trăm cái lá và hoa nằm trên các khay chồng lên nhau.
Neda bước lại gần. "Mấy cái này là gì? Hoa nhựa chị mua từ cửa hàng đồ chơi."
"Không, tôi làm chúng đó. Ăn được mà."
"Thật chứ." Neda tiến lại gần hơn và nhìn chăm chú. "Chúng làm bằng kem lạnh. Kể cả mấy cái lá nữa. Chị làm mấy cái lá phải không? Không phải mua chứ?"
"Tôi làm tay từng cái một đó." Gracie dẫn Neda trở lại bếp nơi cô có cái bánh đính hôn hai tầng để trên bàn bếp.
"Sao chị có thể phủ mặt bánh mịn như vậy?" Neda hỏi. "Đẹp quá."
"Mặt bánh được phủ bằng kem bơ lạnh. Rồi tôi phủ thêm một lớp kem mềm. Nó giúp cho mặt bánh mịn. Cạnh bánh thì được điểm các chấm nhỏ với 2 kích cỡ. Gracie chỉ cho Neda thấy cách cô làm nó. "Những bông hồng sẽ phủ chân bánh."
Cô cầm một cái bông hồng lên và nhẹ nhàng đặt vào vị trí của nó. "Làm thì không khó, nhưng tốn thời gian lắm."
Neda cười. "Chưa kể chị phải thiết kế kiểu bánh trước tiên rồi làm sẵn các phụ kiện trang trí."
"Làm vậy có ích lắm."
"Tôi chẳng bao giờ làm được vậy." Neda để cuốn sổ tay lên ghế rồi lôi trong túi ra cái máy ảnh. "Được rồi, để tôi chụp vài tấm hình chung chung, sau đó tôi sẽ chụp lúc chị đang trang trí cái bánh này."
"Được thôi."
Gracie trang trí cái bánh trong khi Neda đi vòng vòng chụp hình. Có thêm một cái bánh cưới đang để trên bàn nên Gracie trang trí cái đó luôn. Trong khi chụp hình thì Neda đặt câu hỏi với cô.
"Tại sao lại là bánh cưới?"
"Tôi thích làm bánh cưới. Tôi thích sự thử thách khi phải nghĩ ra kiểu mới. Tôi thích được góp phần vào ngày đặc biệt của đôi bạn."
"Có tai nạn gì chưa?"
Gracie thở dài. "Có người đã làm rớt tầng trên cùng của bánh. Anh của cô dâu đến lấy bánh, có 6 hộp khác nhau, tôi sẽ đến sau để xếp chúng với nhau, rồi tôi nhận được một cú điện thoại đầy hoảng hốt là tầng trên cùng với phụ kiện trang trí bằng thủy tinh thổi đã bị bể."
Neda nhìn cô chăm chú. "Rồi chị làm gì?"
Gracie cho thêm 3 bông vào vị trí. "Tôi đang làm một cái bánh khác cho hôm sau và nó cũng gần kích cỡ. Tôi làm một tầng trên mới và cho vô lò nướng cho cô dâu thứ hai rồi nhanh chóng đổi lớp phủ bánh trên tầng bánh tôi có sẵn, vì không có đồ phụ kiện như cũ nên tôi phải gọi một tiệm hoa. Đến lúc tôi tới điểm tổ chức tiệc cưới thì cô chủ tiệm hoa đã giao tới 5 chục bông hồng tiểu muội cùng tông màu với cô dâu."
Gracie rùng mình nhớ lại. "Nó là một cái bánh 3 tầng với trụ đỡ bánh ở chính giữa nên mọi thứ đều dễ bị để ý thấy. Tôi chỉ có chưa đầy một tiếng để sửa lại. Tôi gần như phải lôi hết đồ trang trí ra, để làm cho 2 tầng kia đơn giản hơn rồi cắt thân hồng tiểu muội đi, lấy nụ trang trí 2 tầng, tôi dùng các cánh hoa rớt ra rải trên bàn rồi trang trí thêm tầng trên cùng. Không ai biết hết trừ người trong gia đình."
"Thật là đáng lo." Neda nói.
"Tim tôi đập thình thịch."
Neda chụp thêm nhiều hình, hỏi thêm vài câu hỏi rồi nói là cuộc phỏng vấn đã xong.
"Tôi bị ấn tượng rồi," cô phóng viên nói. "Tôi thích tác phẩm của chị và tôi sẽ nói vậy trong bài viết." Neda thu dọn đồ nghề. "Tôi đã đính hôn. Tụi tôi đang tính làm đám cưới vào Giáng Sinh. Chị còn lịch trống để làm bánh cho tôi không?"
Gracie mỉm cười. "Tất nhiên. Để tôi đưa cho cô danh thiếp. Cô có thể gọi tôi vào tháng tới và chúng ta có thể bàn xem cô thích bánh thế nào. Bánh cưới vào mùa lễ rất đẹp, với những thiết kế có châu báu."
"Hay quá. Cám ơn chị. Chị rất đáng mến."
"Cám ơn cô."
Gracie dẫn cô phóng viên ra cửa rồi đưa ra xe. Khi họ đi gần đến chiếc Mustang của Neda, Gracie nhìn thấy có vài cái hộp nằm trên sân nhà cạnh xe của cô.
"Gì vậy nhỉ?" cô nói khi bước lại gần.
Khi cô nhìn thấy cái lô-gô quen thuộc của bột bánh làm sẵn, cô sững sờ.
"Cái gì vậy?" Neda hỏi.
Gracie không thể cử động, không thể thở. Cô chỉ có thể đứng nhìn trân trói hai cái hộp rõ ràng đã rơi ra từ chiếc Subaru của cô. Không có gì ngạc nhiên cả, khi mà phần sau xe nhồi nhét hàng trăm hộp bột bánh làm sẵn.
"Chị giỡn mặt hả?" cô phóng viên hỏi với vẻ ghê tởm. "Chị dùng bột bánh làm sẵn? Đó là nguyên liệu bí mật của chị?"
"Không! Mấy cái này không phải của tôi. Cô đâu có thấy chúng lúc cô tới. Tôi đã không dùng bột bánh làm sẵn từ lúc tôi 12 tuổi. Ai đó đã làm chuyện này."
Neda lắc đầu. "Phải rồi. Ai đó biết tôi sẽ đến và đoán là họ có thể gài chị như vầy. Quên vụ tôi nói chị làm bánh cưới cho tôi đi."
Gracie cầm hộp bánh lên. Nó vẫn còn nguyên. "Cô phải tin tôi."
"Tôi không nghĩ vậy. Thì ra chị chẳng có gì độc đáo hết. Lẽ ra tôi phải biết từ đầu."
Neda mở cửa xe, thảy cái túi vô, khi cô ấy quay ra, Gracie thấy máy ảnh trong tay cô ấy. Trước khi Gracie kịp cản, Neda đã chụp hàng loạt hình.
"Ồ, và đừng lo về bài báo. Chúng tôi là một tờ báo có tiếng," Neda nói khi leo vô xe. "Tôi không thể tin chị lại làm thế. Chị có biết là chị đã hủy hoại bao nhiêu đám cưới không? Thật là hèn. Chị đã có vẻ rất tử tế nhưng tôi đoán nó cũng giả dối như bánh của chị thôi. Chị có lẽ cũng chẳng tự làm mấy phụ kiện trang trí nữa. Đó là lý do tại sao chị chất đống trong đó. Chị đã mua chúng ở đâu đó."
Nói rồi Neda đóng sập cửa và lái đi. Gracie đứng nhìn theo. Chuyện này không thể xảy ra, cô tự nói với mình. Không thể.
Nhưng nó đã xảy ra, cô nghĩ khi nhìn cái hộp trong tay. Ai đó đã bẫy cô. Và chỉ có một tên cô có thể nghĩ tới:
Pam.
Nhưng ngay khi cô nói với mình là chẳng ai khác mất công làm thế, cô không thể nghĩ ra nổi một lý do nào Pam lại muốn gây ra chuyện này với cô. Chị ta đã hoàn toàn thân thiện và dễ chịu từ lúc Gracie quay lại thị trấn. Chị ta thậm chí còn cho cô thuê bếp.
Gracie cố kìm nước mắt khi thảy mấy cái hộp vô thùng rác. Rồi cô vô nhà, lấy túi xách, chắc chắn là các lò nướng đã được tắt rồi vội vã ra xe.
Riley kết thúc cuộc họp và đi về văn phòng của anh. Khi anh đi ngang cửa thang máy thì nó mở ra và Gracie bước ra. Anh nhìn nhanh gương mặt cô và biết điều tệ nhất - dù đó là gì - đã xảy ra.
"Chuyện gì vậy?" anh hỏi khi vòng tay ôm cô và dẫn vô văn phòng. "Ai đó bị đau hả?"
Cô lắc đầu rồi hít thở một cách khó khăn. "Mấy cái bánh. Em không biết tại sao chuyện lại vậy. Em chỉ kể vài người nghe thôi, đâu ai biết chính xách khi nào. Em nghĩ là Pam, nhưng tại sao? Chị ấy đã rất tử tế mà. Không thể là Jill, và em muốn nghi ngờ chị em em nhưng em đâu có nói họ biết. Đâu ai được nói gì khác ngoài chuyện của họ thôi."
Anh đẩy cô vô phòng rồi đóng cửa lại. Khi chỉ còn hai người và riêng tư, anh ôm cô vào lòng.
"Kể từ đầu đi em," anh dịu dàng. "Nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra."
Nhưng cô bật khóc. Dấu hiệu đầu tiên cho anh biết là một sự im lặng kéo dài, rồi cơ thể cô run lên và cuối cùng là anh nghe những tiếng nấc nghẹn ngào.
"Em tiêu rồi," vài phút sau cô mới nói được. "Tiêu thật rồi."
"Không thể nào," anh nói và hôn lên tóc cô. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Câu trả lời của cô là những tiếng khóc thảm thiết hơn. Riley chưa bao giờ thích phụ nữ khóc - nước mắt của họ dường như để điều khiển đàn ông. Nhưng với Gracie, anh thấy hoàn toàn khác biệt. Cô chẳng muốn gì từ anh cả - ngoại trừ cô có thể cần anh để xoa dịu nỗi đau của cô.
Cô sụt sịt. "Em cần khăn giấy."
Anh rút khăn tay ra đưa cho cô.
Cô chậm mặt rồi quay đi và xì mũi.
"Nhìn em khóc ghê lắm. Anh nên nhìn chỗ khác đi."
Anh lại ôm cô vào lòng. "Phải rồi, vì anh cặp với em chỉ do vẻ bề ngoài của em. Nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra nào."
"Hôm nay em có cuộc phỏng vấn với tạp chí cưới."
"Ừ, rồi sao?" Anh đưa cô ra bộ so-fa ở góc phòng và kéo cô ngồi xuống cạnh anh. Rồi anh quay sang, đưa tay ôm mặt cô. "Em biết em sẽ rất đáng yêu, dí dỏm và lại có thêm một người hâm mộ em."
Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt xanh. "Anh nghĩ vậy hả? Cô ấy thậm chí còn nhờ em làm bánh cưới cho cô ấy. Cô ấy sẽ cưới vào tháng 12. Nhưng giờ thì..."
Giọng cô run lên và vai cô xụi xuống.
"Giờ thì sao?" anh dịu dàng hỏi khi đưa tay lau nước mắt trên má cô.
"Cô ấy đi về và em tiễn cô ấy. Cô ấy đã hỏi em về nguyên liệu bí mật, em không nói ai biết em đã cho gì vô bánh. Em đã tìm công thức đó rất lâu và nó rất ngon."
"Anh biết. Anh đã ăn bánh của em rồi."
Cô lại sụt sịt. "Rồi khắp nơi toàn hộp bánh. Ai đó đã để các hộp bột bánh làm sẵn trong xe em. Chúng còn rớt ra sân. Cô ấy nổi giận, chụp hình, gọi em là kẻ dối trá và giờ thì em tiêu rồi."
Cô gục mặt nức nở. Anh ôm cô sát vào người.
Người đàn ông trong anh muốn hứa là mọi thứ rồi sẽ ổn, nhưng anh thật không chắc điều đó và anh không muốn vờ vĩnh với Gracie. Việc kinh doanh của cô tồn tại là nhờ tiếng tăm và lời truyền miệng. Anh biết bài viết trên báo People đã giúp nghề nghiệp của cô thế nào, nếu tin đồn ra cô là kẻ lừa gạt, các khách hàng sẽ biến mất chỉ trong một đêm.
Sự bực bội dâng lên trong anh. Anh không biết làm sao để giải quyết vấn đề này và nhu cầu làm thế bừng bừng, mạnh mẽ trong anh.
"Ai đã làm chuyện này?" anh hỏi. "Ai muốn gài bẫy em? Có người làm bánh nào khác đã ganh tị vì em quá thành công không?"
Cô gục đầu trên vai anh và dùng khăn tay lau mặt. "Em không biết. Tụi em thật ra không có gần gũi lắm, không họp hàng tháng hay gì gì đó. Em cũng gặp vài người ở mấy hội chợ triển lãm đồ cưới. Họ khá đáng mến. Sao họ biết được em đang làm gì hay đang ở đâu chứ?"
"Những ai biết về cuộc phỏng vấn?"
"Anh, em, Jill. Em tin là nó sẽ kể Mac nghe nhưng anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện như vầy. Và Pam."
“Pam, vợ trước của anh?”
"Ừ ha. Chị ấy ở đó lúc em bắt điện thoại. Chị ấy đã rất mừng cho em."
"Phải rồi. Suốt đời Pam, cô ta chưa bao giờ mừng cho ai cả ngoài cô ta ra. Rồi, cô ta là kẻ tình nghi chính."
Gracie ngồi thẳng lên và nhìn anh. "Em đồng ý là trong tất cả những người biết chuyện, Pam là người duy nhất em không tin tưởng. Nhưng tại sao chị ta lại làm thế? Chị ta cần gì phải quan tâm là em sẽ được đăng báo trên tạp chí cưới? Nó quan trọng với em thôi, ngoài ra đâu có ai khác. Mà chị ta cũng đâu có tiệm bánh nào kình địch với em. Em thành công hay không thành công chẳng ảnh hưởng gì đến chị ta hết."
"Câu hỏi hợp lý. Nhưng đâu còn ai khác."
"Em biết." Gracie thở dài. "Em chỉ không hiểu. Tại sao chứ? Và giờ em phải làm gì?"
"Em có muốn chất vấn Pam?"
"Không hẳn. Em muốn bò về nhà và ước chuyện này chưa hề xảy ra. Được không?"
Anh vuốt tóc cô. "Gracie này, anh biết chuyện thật tồi tệ nhưng trường hợp tệ nhất sẽ là gì? Em sẽ không có một bài viết có lợi trên tạp chí cưới. Trước đây em đã làm tốt - không có bài báo này cũng đâu phải là tệ lắm?"
Cô ngồi lên và nhìn anh. "Không, vậy không hẳn là quá tệ. Nhưng em e rằng đó chưa phải là trường hợp xấu nhất. Em hay làm bánh cho người nổi tiếng - chuyện này sẽ làm em mất họ. Và không có gì người ta thích bằng chuyện tai tiếng liên quan đến các ngôi sao điện ảnh hay truyền hình. Nếu Neda nói không hay về em trong tạp chí, em sẽ không sao, nhưng nếu cô ấy bán bài viết và hình ảnh cho các báo lá cải thì em sẽ hoàn toàn tiêu tùng."
Nỗi đau làm mắt cô như sẫm lại. Nỗi đau và cảm giác tuyệt vọng làm anh muốn trút giận lên ai đó - bất kỳ ai, miễn là cô sẽ cảm thấy đỡ hơn.
"Anh có thể làm gì không?" anh hỏi.
"Không gì cả. Nhưng cám ơn anh đã quan tâm." Cô đứng dậy.
"Anh tốt lắm, nhưng em phải đi thôi. Còn nhiều bánh phải làm cho xong trước khi việc kinh doanh của em trôi theo dòng nước."
Anh đứng dậy theo. "Em không biết nó sẽ như vậy mà."
Cô gật đầu. "Nếu em may mắn, nhưng em không tin vậy."
Trong khi nhìn cô bỏ về, bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm. Phải có gì đó để anh làm, cách nào đó để anh giải quyết chuyện này. Nếu không chuyện này thì là một chuyện nào khác, vì anh phải làm gì đó, anh không thể để Gracie đau đớn như thế.
Gracie chìm đắm trong công việc. Ngôi nhà dường như là nơi an toàn nhất và với nỗi lo là cô sẽ bị bêu xấu trên báo lá cải bất cứ lúc nào, cô thật cần được làm việc trong lúc còn có thể.
Cô tránh tất cả mọi người, kể cả Riley. Cô nói chuyện với Jill qua điện thoại nhưng không kể về cuộc phỏng vấn thất bại và cô tránh xa Pam với cái nhà nghỉ của chị ta. Thà cô phải xoay khay cứ 10 phút một lần hơn là gặp phải chị ta, cô nghĩ, vẫn không chắc Pam đã làm chuyện đó.
Ba ngày sau, thế giới tìm tới cô khi ai đó gõ cửa trước nhà cô. Cô đi ra hành lang và nhìn qua cửa sổ.
"Đúng cái mình cần," cô lẩm bẩm khi thấy mẹ cô đứng ngoài cửa. "Lại thêm một trận đòn tâm lý."
Nhưng không có cách để trốn khi mà xe cô đậu ngay trước sân nên cô chuẩn bị tinh thần đón chờ bài giảng sắp tới rồi mở cửa.
"Chào Mẹ," cô nói với sự hồ hởi cô không thật cảm nhận. "Mẹ khỏe không?"
"Bình thường." Mẹ cô bước vô nhà. "Không tốt lắm."
Gracie hít một hơi thật sâu. "Con rất tiếc khi nghe vậy. Thành thật thì con không quay lại đây để gây rắc rối nhưng dường như đó là những gì đã xảy ra. Rõ ràng, có cái gì đó mà còn không làm chủ được. Con nói thật, con cảm kích sự quan tâm của Mẹ nhưng lúc này con không thể nghe được thêm lời dạy dỗ nào nữa. Con không muốn nói về quan hệ của con với Riley, quá khứ của con, vấn đề của con hay đại loại như thế."
"Đó không phải lý do mẹ tới."
"Tốt." Tốt. Lại bàn thêm chuyện đám cưới. Phải chăng kế hoạch khỏa thân của Vivian đã hiệu quả?
Gracie dẫn lối đi vô phòng khách và chỉ bộ so-fa. "Mẹ uống gì không?"
"Không. Không cần."
Mẹ cô ngồi xuống bộ so-fa và chờ đến khi Gracie ngồi rồi mới nói.
"Mẹ xin lỗi," bà nói. "Mẹ ân hận hơn mẹ có thể nói với con. Mẹ là người mẹ tệ hại và là người không tốt. Mẹ ghét chính bản thân mẹ." Nước mắt dâng đầy trong mắt bà.
Gracie nghĩ vậy là cả bốn phụ nữ họ Landon đã phải rơi lệ trong mấy tuần vừa qua. Thật là một kỷ lục.
"Mẹ, con không biết mẹ đang nói gì."
"Mẹ hiểu." Chuẩn bị kỹ lưỡng hơn Gracie lúc cô khóc, mẹ cô lôi từ trong bóp ra một gói khăn giấy nhỏ. "Mẹ cố phớt lờ tất cả nhưng mẹ không thể. Cứ y như mấy năm về trước. Mẹ biết mẹ đã làm gì và mẹ không muốn làm vậy lần nữa. Mấy con mụ quỷ đó đi chết đi."
Gracie chớp mắt. Cô chắc là cô chưa từng nghe thấy mẹ cô chửi thề trước đây. Chắc chắn. Nhưng họ đang nói về ai và mấy người đó đã làm gì?
"Không phải là họ mà là mẹ." Mẹ cô hít một hơi thật sâu. "Ôi Gracie, con luôn là một đứa bé vui vẻ, sáng dạ. Rồi ba con mất và thế giới của con sụp đổ. Con là con gái rượu của ổng mà." Bà cười gượng. "Là cha mẹ không nên thiên vị, mà nếu có thì cũng không nên nói ra nhưng ai cũng biết ba con thương con nhất. Và khi ổng qua đời, con đã rất lạc lõng."
Gracie nuốt nghẹn. Cô nhớ ba cô. Ông luôn luôn dành thời gian cho cô, cô nhớ cách họ luôn cùng nhau làm gì đó. "Con nhớ ba rất nhiều."
"Mẹ biết. Mẹ đã lo lắng nhưng nghĩ con sẽ ổn thôi. Rồi thằng bé Riley dọn đến bên cạnh và con đeo dính nó. Mẹ biết lý do là con vừa mất ba và cần một người đàn ông trong đời, mẹ nghĩ nó sẽ qua thôi, nhưng nó không qua đi."
Cảm giác ấm áp trong lòng Gracie tan biến. "Mình đã nói chuyện này rồi mà mẹ."
"Mẹ biết. Ý mẹ là vầy. Chuyện vượt ngoài khả năng kiểm soát quá nhanh và tất cả đều biết con thích nó. Mọi người bàn tán, rồi những bài báo. Con trở thành huyền thoại. Nhiều người nghĩ vậy thật đáng yêu nhưng vài phụ nữ trong trấn không tốt như thế. Con thì quá sáng tạo và họ thì quá tàn nhẫn. Họ cười con và cả mẹ nữa. Mẹ thấy bị xấu hổ, như là mẹ không thể kiểm soát con gái mẹ. Mỗi tuần đều có một câu chuyện mới về Gracie."
Gracie cảm thấy mặt nóng bừng. Cô chưa bao giờ nhìn nhận hành động của mình từ vị trí của mẹ cô. "Con xin lỗi," cô thì thầm.
"Đừng. Con còn trẻ con và đó là mối tình đầu của con. Mẹ lẽ ra nên biết cách lo liệu. Mẹ lẽ ra nên nói với họ là con là con mẹ và mẹ ủng hộ con. Nhưng mẹ lại cố bắt con thôi đi và nó không hiệu nghiệm, rồi Pam có thai và đám cưới vội vàng. Mẹ biết mẹ phải đưa con ra khỏi trấn để khỏi có chuyện xảy ra."
Gracie gật đầu khi nhớ lại nỗi đau bị gửi đi.
"Nhưng cũng vô ích," mẹ cô nói tiếp. "Ở đám cưới của Pam và Riley, mọi người chỉ nói về con. Họ cá nhau là con có xuất hiện không, rồi họ kể lại các câu chuyện về con mà họ thích nhất và bàn tán về chuyện con đã yêu thằng bé với cả trái tim thế nào. Vài người thì ngưỡng mộ nhưng vài người khác thì không tử tế thế."
Gracie nhăn mặt. "Con đâu biết chuyện đó."
"Mẹ không kể để làm con đau nhưng để giải thích. Lỗi là của mẹ. Mẹ không nghĩ mẹ có thể đương đầu với những lời chế nhạo nữa, khi cô con đề nghị nuôi con, mẹ đã đưa con đi vì mẹ ích kỷ và nhu nhược. Và mẹ rất tiếc."
Mẹ cô lại bắt đầu khóc. "Mẹ đã nhớ con rất nhiều. Mỗi ngày mẹ đều định gọi điện để kêu con về, nhưng rồi ai đó lại nói gì đó và mẹ lại nhớ lại mọi chuyện. Cùng với thời gian mọi chuyện cũng lắng dần và mẹ thấy nhẹ cả người. Nhưng trong lòng mẹ thấy quá xấu hổ vì đã quá nhu nhược. Mẹ để những người mẹ gọi là bạn tác động đến mẹ và vì thế mẹ mất đi đứa con gái."
Gracie không biết nghĩ sao. Cô như ngây ra. "Mẹ đâu có mất con."
"Có, mẹ đã mất con. Con và mẹ không gần gũi lắm, rồi con giận mẹ vì chuyện mẹ đã làm và mẹ đáng bị vậy, mẹ không có lời bào chữa nào hết. Mẹ quá nhu nhược và dại dột. Mẹ xin lỗi, Gracie. Mẹ rất ân hận." bà áp tay lên miệng. "Và mẹ là người mẹ tệ hại vì cuối cùng trong ba đứa con gái thì con lại là đứa ra hồn nhất. Vivian thì quá được nuông chiều thành ích kỷ, Alexis thì chỉ giỏi làm ầm ĩ. Mẹ nghĩ là do mẹ, lỗi của mẹ."
Gracie ra cạnh mẹ cô và ôm lấy bà.
"Không sao rồi mẹ." Cô nói.
"Không, nó không phải. Mẹ đã mất con và hoàn toàn là lỗi của mẹ. Mẹ rất ân hận."
Gracie ôm chặt lấy bà. "Con cũng ân hận. Con chưa bao giờ có ý định làm mẹ xấu hổ hết."
"Là mẹ, không phải là con. Con chỉ là một đứa bé đang đau khổ. Lẽ ra mẹ phải thấy điều đó."
Gracie cho là điều đó có thể đúng nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ái ngại. "Mẹ nhớ nhắc con đừng bao giờ thích ai nữa," cô nói.
Mẹ cô cười gượng. "mẹ nghĩ con đã qua giai đoạn đó rồi."
Gracie lùi lại và nhìn bà nghi ngờ. "Mấy tuần trước mẹ đâu có nghĩ thế."
"Đúng nhưng bây giờ thì mẹ hiểu ra rồi. Nếu Riley Whitefield làm cho con vui vẻ thì con cứ tiếp tục quen nó đi." Gracie nửa mong trái đất nứt đôi và những chú lùn với mũ chóp nhọn nhảy ra. "Thật ư?"
Mẹ cô gật đầu. "Mẹ không muốn mất con lần nữa, Gracie ạ. Mẹ biết chúng ta không thể lấy lại những gì đã mất nhưng mẹ muốn chúng ta cố thử gần gũi nhau lại. Mẹ sẵn sàng để kiên nhẫn và cố lấy lại niềm tin nơi con."
Gracie cảm thấy tim cô như phồng lên. "Ôi Mẹ ơi. Được mà."
"Không cần phải là bây giờ, nhưng mẹ muốn vậy." Họ lại ôm nhau.
"Điều gì khiến mẹ thay đổi suy nghĩ?" Gracie hỏi.
"Alexis và Vivian ghé qua hôm trước và mẹ nhận ra rằng một phần của gia đình không có mặt. Mẹ cảm thấy buồn lắm và không kềm được nước mắt. Mẹ muốn chúng ta lại gần gũi như trước. Mẹ hi vọng con cũng muốn vậy."
Gracie gật, nó có thể mất một thời gian cho cô thay đổi cách suy nghĩ nhưng cô sẵn sàng cố gắng.
Mẹ cô siết lấy cô rồi thả cô ra. "Được rồi, bây giờ mẹ đã trút hết vấn đề với con rồi, còn con thì sao? Việc làm bánh thế nào?"
"Có vài rắc rối mẹ à."
"Ví dụ như?"
Cô lưỡng lự vài giây, không chắc cô muốn kể ra nhưng rồi hít một hơi thật sâu.
"Con có một cuộc phỏng vấn với phóng viên tạp chí cưới cách đây mấy ngày."
"Tốt quá."
"Không hẳn đâu mẹ."
Gracie kể cho bà nghe mọi chuyện đã xảy ra.
Khi cô kể xong, mẹ cô có vẻ sững sờ. "Ai lại có thể để mấy hộp bánh ở đó?"
"Con không biết nữa. Không ai biết về cuộc phỏng vấn trừ con, Riley, Jill và Pam.”
Môi mẹ cô cong lên. "Pam là một mụ phù thủy. Sao con lại dây với nó?"
Gracie không nhịn được cười. "Đúng là mẹ nhạy bén."
Mẹ cô xua đi lời khen với cái vẩy tay. "Mẹ chưa bao giờ thích Pam. Chẳng ai thích. Nó chỉ biết có nó. Nhưng sao nó lại muốn hại con?"
"Đó là câu hỏi ăn tiền."
"Mẹ sẽ hỏi xung quanh," mẹ cô nói. "Có lẽ ai đó đã nghe được gì đó. Không may là Vivian đã không lên kế hoạch đãi tiệc ở chỗ nhà nghỉ của Pam. Mẹ sẽ vui vì được liên tục hủy đám cưới để làm nó rối lên."
Gracie nhăn nhó. "Chuyên đám cưới..."
"Không phải chuyện của con mà," mẹ cô nói. "Trừ việc phải gọi vài cú điện thoại thì nó cũng chẳng là chuyện của mẹ nữa. Mẹ đã mệt mỏi phải đứng ra can thiệp cho Viv rồi. Nó cần phải trưởng thành hơn và gánh lấy hậu quả việc nó làm."
"Thật ư?"
"Mẹ thề." Bà lại ôm lấy cô. "Còn bánh không?"
"Tất nhiên rồi. Đi mẹ."
***
Riley đọc kỹ bản báo cáo của thám tử tư lần nữa. Không có gì. Không có dấu hiệu của tên nhà báo bí ẩn, hay ông thị trưởng đang có kế hoạch gì. Riley thậm chí kêu tay thám tử tư theo dõi Pam mấy ngày và tới giờ cô ta luôn là một công dân mẫu mực.
Thật là bực mình, anh nghĩ khi lái xuyên Los Lobos. Anh chẳng biết thêm chuyện gì đã xảy ra so với trước lúc thuê tay thám tử. Tệ hơn nữa là anh không biết ai có động cơ để hại Gracie.
Và anh không thể giải quyết vấn đề đó, nên anh cần phải giải quyết chuyện khác. Đó là lý do anh đậu xe trước cửa văn phòng bảo hiểm của Zeke trước giờ đóng cửa và đi vô trong.
"Cậu ta có ở đây không?" Riley hỏi người phụ nữ ngồi ở bàn tiếp tân.
"Có. Tôi sẽ báo ai... Ồ, ông Whitefield. Tôi sẽ báo ông tới."
Riley mỉm cười với chị ta. "Không cần đâu. Tôi tự vào được."
Anh đi một đoạn ngắn tới phòng Zeke rồi đẩy cửa bước vào mà không gõ trước.
Zeke nhìn lên. "Chào sếp. Anh làm gì ở đây?" Zeke liếc tờ lịch. "Tôi bỏ lỡ cuộc hẹn nào sao?"
"Không." Riley đi thẳng ra bàn Zeke và ngồi lên mép bàn. "Anh có biết là tôi đã xuôi theo miền Bắc khi rời khỏi Los Lobos không?"
Zeke cau mày. "Không. Tôi cần biết không?"
Riley nhún vai. "Không hẳn. Tôi theo tàu đánh cá ở Alaska, công việc rất cực, nhiều giờ. Tôi chỉ là một thằng bé đến từ một thị trấn nhỏ. Tôi chẳng biết cái quái gì về thế giới bên ngoài. Nhưng tôi học rất lẹ. Sau khi đánh nhau với nhiều gã to lớn hơn, lão luyện hơn, sau khi bị dần cho nhừ tử nhiều lần, tôi đã học được cách tự bảo vệ mình."
Zeke rục rịch trên ghế. "Có lẽ đây không phải là thông tin có lợi cho cuộc tranh cử."
"Nhưng nó thú vị. Ở giàn khoan còn tệ hơn. Chỗ ở hạn hẹp, toàn người quen thích gì làm nấy, khi đã có đánh nhau thì phải kéo dài vài giờ."
"Anh muốn đập ông thị trưởng?"
"Không. Tôi đang nghĩ đánh với anh."
Mắt Zeke mở lớn. Anh ta vội vàng đứng dậy. "Tôi? Tôi đã làm gì?"
"Anh đã giữ bí mật và tôi nói cho anh biết - tôi không thích thế. Nó làm vợ anh không vui, điều đó không ảnh hưởng gì tới tôi nhưng chị ta nói với Gracie và làm Gracie không vui. Gracie có ảnh hưởng với tôi. Toàn bộ chuyện rắc rối với mấy tấm hình bắt nguồn từ anh. Tôi không thể giải quyết những rắc rối khác trong cuộc sống của Gracie nhưng cái này thì được. Anh hay đi đâu vào buổi tối và khi ở đó thì anh đã làm cái quái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...