Một tuần sau,
Sau bao ngày hồi hộp chờ đợi kết quả thi, Lam Anh sang nhà Linh Lung cùng xem điểm của hai người. Trên máy tính hiển thị “ Lam Anh đạt 615 điểm, Linh Lung đạt 600 điểm “, sau khi nhìn thấy kết quả cả hai ôm nhau mừng rỡ vì cả hai đều đủ điểm đậu trường đại học theo nguyện vọng. Vừa đúng lúc đó, Hạo Hiên từ công ty về.
Linh Lung thấy Hạo Hiên thì vui vẻ chạy đến ôm trầm anh mà nói:
“Cậu út! Cháu đủ điểm để vào trường cháu muốn rồi!”
Lam Anh quay sang nhìn, thấy vậy cô có chút buồn vì cô không có ai để chia sẻ chuyện vui này, từ nhỏ đến lớn chỉ có Linh Lung là quan tâm cô, là người thân mà cô yêu quý.
Lam Anh vẫn cố gượng cười mà nhìn về phía Linh Lung vẫn còn đang vui mừng ôm Hạo Hiên.
Hạo Hiên nhìn qua Lam Anh thấy cô đứng một mình không nói gì chỉ đứng đó gượng cười nhìn mình, anh quan tâm hỏi:
“Còn em thì sao?”
Lam Anh nở nụ cười trong khoé mắt cô vẫn đang rưng rưng nước mắt mà nói:
“C…Cháu cũng đủ điểm để đậu đại học rồi ạ!”
Linh Lung nhìn thấy cô khóc liền vội vàng chạy đến an ủi vỗ về cô:
“ Cậu khóc à! Đừng khóc, ngoan chuyện vui mà! Ngoan! Không khóc không khóc.” Nói rồi Linh Lung dẫn Lam Anh ra ghế ngồi để cô bình tĩnh lại.
Hạo Hiên ra phòng bếp pha 2 cốc nước cam cho hai người. Sau khi pha xong, anh cầm cốc nước cam mang đến đưa cho cô và dịu dàng nói:
“ Em uống tạm nước cam đi để bình tĩnh lại.”
Lam Anh cầm cốc nước cam từ tay Hạo Hiên e dè nói:
“ Cháu cảm ơn ạ!”
Vài phút sau, Linh Lung thấy Lam Anh đã bĩnh tĩnh lại, cô liền đứng dậy nói:
“Hôm nay, tớ sẽ bao cậu ăn một bữa, chúc mừng cả hai chị em mình cùng đã đạt được ước nguyện! Chắc 3 hôm nữa sẽ có giấy báo nhập học của chúng ta thôi! Dù hai ta có học khác trường có xa nhau đi nữa thì vẫn mãi là bạn, dù có quen bạn mới cũng không được quên nhau đâu đấy!”
“ Nhất định không quên! Cậu là người thân nhất của tớ, quên ai thì quên nhưng bạn thân nhất của tớ đây thì không quên được!” Lam Anh mỉm cười nhẹ.
Linh Lung kéo tay Lam Anh đi bỏ lại Hạo Hiên một mình ở nhà:
“ Đi thôi! Cậu muốn ăn gì, tớ sẽ chở cậu đi.”
Hạo Hiên nhìn theo chỉ có thể lắc đầu mà cười thầm rồi đi lên phòng của mình.
Trên đường đi, Lam Anh ngồi sau xe đạp mà Linh Lung đèo, cô thấy có quán ăn bán mì và bún đang khai trương bên đường thì kéo nhẹ áo sau lưng Linh Lung.
“ Hay chúng ta vào quán ăn kia ăn thử đi! Quán đó đang treo bảng khai trương kìa!” Lam Anh vừa nói vừa chỉ vào quán ăn nhỏ bên đường.
Linh Lung nhìn bên ngoài quán ăn có chút tồi tàn và sửa sang thì qua loa, sợ vào bị lừa nên Linh Lung nhìn Lam Anh hỏi để xác nhận lại:
“Cậu có chắc là muốn vào đây không? Tớ thấy nó không được uy tín cho lắm.”
Lam Anh xuống xe rồi vỗ nhẹ vai Linh Lung nói:
“ Không sao đâu! Nhìn vậy chưa chắc bên trong cũng vậy! Đi thôi!” Lam Anh xung phong đi trước vào quán ăn, Linh Lung thấy vậy chỉ có thể bất lực mà theo sau cô đi vào.
Bên trong quán ăn, dù có hơi thô sơ nhưng cách bài trí bàn ghế và quầy hàng thì có phần tinh tế, bàn ghế sạch đẹp không dính bụi, không gian sạch sẽ. Vừa vào đến bàn thì một cậu thanh niên da hơi ngăm cũng trạc tuổi hai người đi từ quầy hàng đến:
“ Chào hai bạn! Hai bạn ăn gì để mình làm!”
Lam Anh nhìn cậu thanh niên nói:
“Cho mình hai bát mì! Một bát không cho hành, bạn mình không ăn được hành.”
( Linh Lung bị dị ứng với hành lá. Lúc nhỏ cô ăn thức ăn có hành lá thì bị mẩn đỏ, sốt cao đến bệnh viện khám mới biết là bị dị ứng với hành lá. Về sau cô không dám động vào bất kì đồ ăn nào có hành lá).
Cậu thanh niên niềm nở nói:
“Đợi mình tý! Có ngay!” Nói rồi cậu thanh niên đó đi vào bếp làm.
Vài phút sau, bạn nam đó bưng ra hai bát mì nóng hổi đặt lên bàn cho hai người.
Linh Lung thấy cậu thanh niên đó vẫn còn rất trẻ mà lại ở đây bán mì một mình nên có chút tò mò hỏi:
“ Cảm ơn bạn! Mà trông bạn cũng bằng tuổi hai đứa mình, sao lại làm một mình ở quán ăn vậy, bố mẹ bạn đâu?”
Cậu thanh niên tươi cười trả lời:
“Mẹ mình đi ship mì cho khách rồi, bố mình đi lòng vòng bán bánh ở quanh con phố và ở cổng trường của mấy trường học chắc tầm tý nữa mới về.” Nói rồi cậu thanh niên quay trở lại quầy hàng.
Hai người lại tiếp tục bữa ăn, sau khi ăn xong thì Linh Lung ra quầy tính tiền rồi cả hai đi về.
Trên đường về, Linh Lung đèo Lam Anh, vừa đi vừa nói với giọng điệu làm nũng:
“ Lam Anh! Mai đi khu vui chơi giải trí không, lần trước gọi cậu đi cậu từ chối vì ôn thi, lần này thì không được từ chối tớ nữa! Tớ chỉ muốn được đi chơi với cậu thôi! Nha, đi nhá!”
Lam Anh thấy Linh Lung nài nỉ, làm nũng thì không chịu được liền nói:
“Thôi được rồi! Tớ sẽ cố gắng dành thời gian cả ngày mai để đi chơi với cậu được chưa!”
Linh Lung vui vẻ nói:
“Tớ biết cậu yêu tớ nhất mà! Cậu nhớ đấy, mai tớ đợi cậu, không được lỡ hẹn đâu!”
Buổi tối, Lam Anh nằm trên giường đang nghĩ đến chuyện có nên báo cho mẹ biết chuyện cô ấy đậu đại học không, liệu mẹ cô có vui mừng mà đối xử với cô tốt như anh trai cô, bỗng chợt suy nghĩ ấy cũng vụt tắt sau tiếng cãi vã ầm ĩ của cặp vợ chồng hàng xóm.
Hôm sau,
Buổi sáng trong lành với những tia sáng nhỏ bé len lỏi qua cửa sổ chiếu vào người Lam Anh khiến cô tỉnh giấc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo, cô mở ra là Linh Lung gọi điện đến:
“Cậu còn nhớ hôm qua hứa gì với mình không hả! Giờ này tớ vẫn chưa thấy cậu sang, đừng nói với tớ là cậu lại quên đấy nhé!”
“Thôi chết! Tớ quên, đợi tớ 10 phút”. Lam Anh choàng người dậy vội vàng vệ sinh cá nhân thay quần áo, đến nỗi cô quên cả làm bữa sáng cho gia đình như mọi ngày, cô chạy một mạch sang nhà Linh Lung.
Lam Anh vừa đến nơi thì thở dốc, Linh Lung thấy vậy thì phì cười nói:
“ Trông cậu kìa cần gì chạy vội vậy, khu vui chơi người ta mở đến tối mà.”
“ C…C…Cậu c…cho tớ xin 5 phút để thở đã!” Lam Anh nói không ra hơi.
Sau vài phút, thấy Lam Anh đỡ mệt, Linh Lung vừa nói vừa chỉ tay về hướng chiếc xe đang đậu sau lưng mình, bên trong có Hạo Hiên đang ngồi cầm lái:
“Hôm nay, cậu út tớ sẽ là tài xế riêng của chúng ta 1 ngày! Mọi chi phí đều do cậu út chi trả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...