Bây giờ rất nhanh đã chuyển sang tháng tiếp theo.
Trong phòng họp của NOV
- Giám đốc Trương, cô đã thấy trang phục mới bên Ôn thị chưa? Nó rất giống với bản thiết kế của chúng ta vào tháng trước đã duyệt.
Phó giám đốc ngồi thẳng người nghiêm túc lên tiếng.
Trưởng phòng quản lí cũng nói thêm
- Có đổi trang phục B không ạ?
- Không cần, cứ theo kế hoạch ban đầu đi, sau hai ngày liền trược tiếp thêm trang phục B lên quảng bá thị trường.
- Nhưng mà Ôn thị đã ra mắt trước, chúng ta nếu tiếp tục sẽ bị các cánh nhà báo, cư dân mạng chỉ trích, khách hàng sẽ mất đi, thiệt hại này quá lớn, sao có thể chứ?
- Tôi bảo cứ tiếp tục đi, việc còn lại tôi sẽ xử lí, thiệt hại nặng nề tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Lời nói cô vừa dứt, các mọi người trong phòng nhìn nhau không ai lên tiếng, người con gái kia lấy tự tin đâu ra lại cược một ván lớn như vậy?
Đối với một số người cô vẫn trẻ người non dạ, thật thì nếu người khác bọn họ cũng sẽ không mấy tin vào.
- Tan họp, giám đốc Cương đến phòng tôi có việc.
- Được.
Nói xong cả hai người cùng đứng dậy rời khỏi phòng họp, Ngô Tu Kiệt nhìn mọi người xong nhìn cô, đây là chuyện lớn ảnh hưởng trực tiếp đến năng lực phát triển trong tương lai của công ty, anh ta thực sự cũng không dám tin.
Trong phòng làm việc của Giao Uyên
Hai người bên trong bàn qua nói lại gần nửa tiếng mới kết thúc.
Giám đốc Cương đi ra, trầm mặc nhìn chiếc kẹp file trên tay.
Anh ta nắm chặt lấy nó rồi bước tiếp.
- Vào đi.
Tiếng gõ cửa làm lay động Giao Uyên, cô chợt lên tiếng.
- Sếp, Ôn thị,…
Trần Hoạ Y lo lắng khẽ nói, Giao Uyên thở dài một hơi nhìn cô đáp
- Tôi biết rồi, cô có thể đến nói với ông ta rằng cho tôi một cuộc gặp mặt không?
- Được, thưa sếp.
Ngày hôm sau, sau khi trang phục mới của NOV được công bố, trên khắp trang mạng đều là vấn đề công ty của cô ăn cắp bản kế hoạch của Ôn thị, không dừng lại ở đó, những cánh báo giả khác còn thêm mắm dặm muối.
NOV sao chép bản thiết kế của tập đoàn Ôn thị
Công ty NOV dùng vải chất lượng kém còn đi sao chép bản thảo của tập đoàn Ôn thị.
NOV vẫn luôn là giả, luôn ăn cắp thiết kế của các cánh tập đoàn công ty khác để phát triển
……
- Giám đốc Trương, cô bảo thiệt hại dồn hết về cô vậy cô định thế nào đây hả?
- Khách hàng lần lượt rút đi, tần xuất công ty cũng sa sút rất nhiều.
- Đúng đấy, đúng đấy Giám đốc Trương thế này là thế nào đây hả?
- Cô mau nói gì đi….
Những người có chức trong công ty bắt đầu lên tiếng, bọn họ không thể chịu được sau khi cơn mưa mắng chửi của dân Trung Quốc cứ dồn dập vào công ty.
……
- Tất cả im lặng và lắng nghe!
Câu nói đi kèm ánh mắt sắc lạnh của cô khiến những câu nói nhỏ dần rồi tắt hẳn.
- Vài ngày nữa chuẩn bị buổi họp báo, tôi cùng Ôn tổng sẽ chính thức xác nhận.
- Ôn tổng sao?
- Cô ta nghĩ lão cáo già kia sẽ có mặt à?
- Cô ta lần này có quá ngạo mạn rồi không?
Bọn họ nghe xong lại bắt đầu bàn tán, không ai chịu tin những lời giả tưởng của cô.
Giao Uyên lại bước ra khỏi phòng họp trở về phòng làm việc của mình.
- Sếp cô gọi tôi có việc cần nhờ ạ?
Trần Hoạ Y đi vào, lúc nãy Giao Uyên gọi cô đến.
- Gián điệp T3 của tập đoàn Ôn thị.
Giao Uyên đứng quay lưng với Trần Hoạ Y, cô giọng lạnh lên tiếng, dáng vẻ điềm tĩnh nói từng chữ khiến gương mặt người con gái kia có chút biến đổi
- Sếp….ý sếp là?
- Đừng diễn kịch nữa, cô là người của Ôn thị.
Đúng không?
Cô quay người lại gương mặt không tỏ ra ý biểu cảm sắc thái nào.
Trần Hoạ Y nhìn thẳng vào đôi mắt không rõ ràng kia, cô ta lập tức trở mặt, dáng vẻ nhẹ nhàng mong manh cũn như hương khói mà biến mất.
- Sao cô biết?
- Dựa vào cuộc khảo sát và những thứ này.
Chìa tay, cô đưa đến trước mặt Trần Hoạ Y chiếc máy nghe lén và những tấm ảnh cô ta đang lén lút sao chép bản thảo.
- Cô…ngay từ đầu đã phát hiện?
- Thắc mắc? Đúng là vậy đấy, dựa vào cách làm việc của cô không hề giống một nữ nhân viên mới vào nghề như thông tin cá nhân của cô với cả diễn xuất của cô có thể qua mắt trợ lí Phong nhưng tôi thì không.
Dừng một chút cô dựa vào bàn làm việc khoanh tay nói tiếp
- Cô tỏ ra thân thiện, chiếm được thiện cảm của nhiều người nhưng ánh mắt lại lu mờ không chứa một tia cảm xúc thật.
Trần Hoạ Y kinh ngạc nhìn người con gái trước mặt, cô ta vậy mà lại nhìn ra một lỗ hở của cô lại là từ trong ánh mắt.
- Cô tưởng tôi là đứa trẻ chưa trải sự đời sao? Máy nghe lén đặt dưới gầm bàn, làm lộ liễu như vậy? Kinh nghiệm làm việc 4 năm của cô so với tôi mà nói thì, thật tệ đấy.
Kể cả là cô đối phó với 1 đứa trẻ thì cô cũng đừng gác lại cảnh giác chứ T2?
- Cô……tại sao biết nhưng vẫn làm như vậy?
- Tôi cố ý làm như vậy để giữ cô bên cạnh.
Nếu giờ cô quay lại con đường của cô lại chẳng khác gì mẹ cô.
Trần Hoạ Y nhướng mày nhìn Giao Uyên, cô nhẹ chớp mắt rồi đưa cho cô ta chiếc USB.
- Cô biết không? Mẹ cô, bà ấy sớm đã chết trong tay của Ôn Lạc Thần.
- Cô….cô làm sao biết được…!
Cô ta sợ rồi, cô ta thật sự sợ hãi trước lời nói này của Giao Uyên.
- Cô, bình tĩnh một chút.
Mẹ cô bà ấy hai tháng trước vốn gần như hồi phục hoàn toàn nhưng Ôn Lạc Thần đã làm trò đồi bại khiến bà ấy tử ngay giữa chừng.
- Không….không thể nào…!!!
Nghe xong những lời Giao Uyên nói, nước mắt Trần Hoạ Y rơi lã chã, cô ta tức giận định chạy đi nhưng bị Giao Uyên ngăn lại, cô lớn tiếng quát
- Y Y! Cô định làm gì vậy hả?
- Bỏ ra! Bỏ tôi ra! Tôi phải đi gϊếŧ chết ông ta!
- Không! Y Y cô đừng vội vàng.
Gϊếŧ ông ta thì nỗi đau của mẹ cô ông ta sẽ không thấu hết được.
- Hức…lão già khốn khiếp!!! Ông ta rõ ràng bảo nếu tôi ngoan ngoãn sẽ tha cho bà ấy mà hức…hức…
- Đừng khóc, cô bình tĩnh nghe tôi nói trước đã.
Giao Uyên cau mày nhìn Trần Hoạ Y khổ sở khóc thành tiếng, ngồi xuỗng đỡ cô ta ngồi lên ghế, cô lấy chiếc khăn rồi đưa cho cô ta, nhẹ nói
- Bây giờ không phải lúc khóc, cô còn mối thù chưa báo.
Trần Hoạ Y nhìn chiếc khăn giấy, tia đau lòng tự khắc có một dòng nước ấm chảy qua.
- Tôi phản bội cô….cô vẫn muốn giữ tôi ở lại công ty?
- Cô rất tốt nên tôi không tiếc vì điều này.
Trần Hoạ Y không hiểu Giao Uyên nhìn Giao Uyên, cô nghĩ con người kia muốn cũng chỉ là năng lực của cô mà thôi.
- Tôi sẽ làm theo ý cô, bằng mọi giá cô phải khiến Ôn Lạc Thần sống giở chết giở!
- Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng yên tâm tôi không có ý lợi dụng năng lực của cô, tôi chỉ nhờ cô làm một chuyện, đến khi xong việc Ôn Lạc Thần tuỳ cô xử lí, và tự do sẽ thuộc về cô.
Cô ta một lần nữa mở to mắt kinh ngạc, cô ta lại còn biết cô nghĩ gì.
Mà còn điều quan trọng Ôn Lạc Thần và sự tự do cô sẽ nắm giữ?
- Tại sao?
- Cái tôi muốn là tập đoàn của ông ta và lấy lại sự công bằng cho NOV, giờ tập đoàn của ông ta biến mất cũng là sự tổn hại tinh thần lớn nhất đối với ông ta rồi.
Mạng sống của okng ta thì tuỳ cô.
“Mạng sống? Mình nói hơi quá không? Cơ mà ông ta cũng gϊếŧ….”
Giao Uyên hơi rùng mình, chân mày hơi cau lại chớp mắt nhìn rồi tiếp tục nói
- Chiều nay tôi và ông ta có cuộc hẹn đúng không? Vậy chúng ta nên bắt đầu rồi.
- Được.
Trần Hoạ Y vẫn thắc mắc, Ôn thị lớn như vậy cô gái kia có cách nào khiến nó phá sản chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...