Đã trôi qua mấy ngày, Giao Uyên cảm thấy vết thương đã gần như hồi phục hẳn, cô đã quyết định trở về Trung Quốc hôm nay.
Ở trên máy bay tư nhân của Cao Lãnh Khang, Giao Uyên đã tính toán chi li về cuộc sống của cô hiện tại.
Đầu tiên là việc trả ơn đi…dù sao thì cô đã ăn nhờ ở đậu đến cả công việc còn là của anh họ chủ quản.
Tất cả những thứ này đều là bất đắc dĩ thôi.
Nhưng vì vậy công việc này cô sẽ tận tâm, dốc toàn bộ sức lực.
NOV là một công ty lớn và ổn định hơn những công ty khác nhưng mà vẫn chưa vững và không mấy ảnh hưởng trên thương trường và khách trên thị trường.
Những bộ trang phục cô mới ra mắt trước đó đã khiến công ty có tai tiếng hơn.
Cô đã tính rằng sẽ khiến công ty phát đạt hơn, trong đầu cô giờ đã có một số mẫu trang phục mới, cô sẽ cố gắng hoàn thiện sớm để ra mắt thị trường.
Shine tháng sau dự định cũng có mẫu ra mắt mới, điều này cô đã nắm được vì vị boss kia của cô đã thông báo.
“Sắp tới sẽ bận lắm đây…haizz, Có nên mua nhà riêng không? Chứ đà này cứ ở nhà anh ấy mãi cũng thật là mất mặt đi.
Ba nói phải tự lập mà…Nhưng mà tiền, mình lại không có……”
- Tiểu thư, cô muốn đến thẳng Quảng Châu hay về Bắc Kinh trước ạ?
Một người con trai cất tiếng hơi cúi đầu cung kính hỏi cô.
- Về Bắc Kinh trước.
- Vâng thưa tiểu thư.
“Trở về mà không gặp bác trai thật không phải phép a.
Là ba chủ nhà mà”_Giao Uyên nhìn ra cửa sổ, phía xa là một mảng thành phố nhỏ bé.
Cuối cùng, sau một ngày trên máy bay cô đã hạ cánh trở về Trung Quốc an toàn, không có trở ngại gì.
Bước xuống máy bay, bây giờ mới là 1 giờ chiều cô nhìn cảnh trước mắt cơn gió nhè nhẹ thoáng thổi vào thân ảnh kiên cường xinh đẹp.
“Trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đến lúc phải trưởng thành rồi.
Trương Giao Uyên, bắt đầu cuộc sống trưởng thành thôi nào!”
Ánh mắt kiên định, cô dảo bước đi đến chiếc xe rolls-royce màu đen sớm đã đứng đây chờ cô trở về.
“Cao Lãnh Khang có vẻ rất chu đáo?”_Giao Uyên ngẫm, cô nhấc một bên lông mày nhìn chiếc xe phái trước
- Tiểu thư, mời.
- Được.
Không lâu sau chiếc xe đã trở cô tới trước cổng Cao gia.
- A! Tiểu thư! Tiểu thư về rồi!
- Tiểu Nhiên, sao lại la lớn như vậy chứ?
Yên Nhiên để ý thấy Giao Uyên đang đi vào trong, cô hớn hở la lớn lên, mọi người bên trong cũng lần lượt chạy ra kể cả Cao Văn Lạc.
Giao Uyên mỉm cười nhìn mọi người.
- Uyên nhi, con về rồi đấy à?
Cao Văn Lạc cũng cười, giọng ông có nghiêm hẳn nhưng có phần dịu đi, ông nhàn nhạt cười lên tiếng.
- Vâng con về rồi ạ, con có mua chút đồ cho mọi người đây.
À thôi mọi người vào trong đi, đứng ngoài này mãi cũng không tốt a.
- Được, vào trong thôi.
Tại lâu đài của Louisa, bây giờ tại đây là 1 giờ sáng vì Trung Quốc và Hoa Kỳ chênh lệch nhau 12 giờ.
Trong phòng của Cao Lãnh Khang, ngoài anh ra còn có 3 người nữa
- Thế nào?
- Lão đại, Simran hắn hình như tạm dừng kế hoạch của mình rồi.
Charles lên tiếng ngay sau khi Cao Lãnh Khang hỏi.
Anh ta vốn đi cùng chị mình nhưng do một số lí do nên phải ở lại nơi đó tìm thứ Louisa cần.
Trong thời gian ở đó, cậu ta nhận lệnh của Cao Lãnh Khang giám sát Belov Simran.
- Hình như? Tạm?
Cao Lãnh Khang vốn dĩ không thích những điều không chắc chắn.
Anh cau mày khi nghe Charles nói.
- Ý tôi là hắn ta hôm qua mới dừng kế hoạch của mình.
- Có vẻ như hắn lại thay đổi kế hoạch rồi, cho người điều giám sát nhất cử nhất động của bọn chúng đi_Dylan nói, gương mặt anh không biểu hiện gì
- Hắn thay đổi? Chẳng lẽ không xuất hiện?
- Belov Simran vốn không sợ chết.
Cẩm long là thứ hắn sợ nhất, số hàng này đối với hắn giống như cẩm long.
- Lão đại…, ý ngài là…Hắn ta bị mất cẩm long? Không thể nào, thứ đó chỉ có mỗi hắn chạm vào được thôi mà?
“Mất cẩm long…? Không phải mất mà là hắn bị uy hiếp bởi thứ đó!”
Lâm Văn Trạch ngồi đó cũng bật người dậy, anh hơi cau mày nhìn Cao Lãnh Khang nói
- Vậy là hắn không phải tự nhiên mà muốn số hàng đó.
Hắn bị người đứng sau tiêu khiển? Tên đó muốn dùng hắn như món đồ để đối đầu với chúng ta trước?
- Nghĩ kĩ xem ai là người có thể làm điều này.
Cao Lãnh Khang nhàn nhạt đáp lại, anh đã sớm biết được nút thắt trong vấn đề này và anh còn biết người đứng sau là ai.
- Lão đại, cậu biết rồi?
- Ừm.
Kẻ đối đầu với chúng ta không ít nhưng kẻ dai nhất vẫn là….
Cao Lãnh Khang nói giữa chừng lại ngừng, Dylan nhìn anh, đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu anh ta
“Đại Hổ?”
- Đại Hổ?
Lâm Văn Trạch cất tiếng, bầu không khí khá ngột, Cao Lãnh Khang trước sau như một gương mặt lạnh tanh như tảng đá bức cực.
- Lí nào lại như vậy? Lão ta ngầm hành động trước sao?
Charles khá bất ngờ khi nghe thấy cái tên này.
Cao Lãnh Khang dần trở nên lạnh lùng hơn, ánh mắt thâm hiểm sâu không thấy đáy nhẹ lướt qua như một vết rạch vào khoảng không yên tĩnh.
- Cứ để ông ta đi trước một bước.
Ông ta cử bao nhiêu tôi diệt bấy nhiêu.
Cuộc chơi của tôi và ông ta lại sắp bắt đầu rồi.
- Giao Uyên, ở đó có chuyện gì sao? Con ở đó rất lâu.
Cao Văn Lạc ngồi trên ghế salon trong sảnh lớn của Cao gia, ông cất giọng hỏi, dáng vẻ vẫn tôn nghiêm như thường.
- Không có gì đâu ạ, bọn con, ừm chỉ là vô tình gặp đối tác ở bên đó, xong rồi bọn con bla bla… Bác vẫn khoẻ chứ ạ?
Giao Uyên bắt đầu nguỵ biện để trả lời câu hỏi của Cao Văn Lạc.
Ông xua tay nhàn nhạt nói, vô tình có sự uỷ khuất trong lời
- Thôi dù sao cũng là công việc.
Cái thằng nhạt nhẽo kia nó lúc nào cũng chỉ có công việc công việc suốt.
Nó rất ít khi về nhà, ta ở một mình cũng quen rồi.
- À vâng….Bác Lạc, cháu mua mấy hộp tổ yến cho bác nè.
Quản gia Trần cũng có nha, ông cho người làm một phần yến chưng hạt sen táo đỏ trong phần ăn của bác Lạc hộ cháu nhé.
- Cảm ơn cô thưa tiểu thư.
Tôi sẽ dặn người làm chuẩn bị ngay ạ.
Quản gia Trần đứng không xa nghe thấy cô gái nhỏ có quà tặng mình thì cũng không thể không vui mừng.
- Vâng cứ thế đi ạ.
- Về là được rồi còn mang đồ gì chứ, ta có thể tự mua mà.
- Bác à, tự mua khác mà cháu mua cho bác là khác.
Cháu biếu bác cái này không phải là còn hơn tự mua sao ạ?
- Ừm ừm.
Cháu đúng là khôn khéo giống hệt mẹ cháu.
Cao Văn Lạc cười, nhẹ xoa đầu cô rồi nói một câu tán thưởng.
- Cái này là anh họ mua cho bác đấy ạ.
- Ồ, trà búp vàng sao? Lần đầu tiên ta thấy nó mua đồ cho ta đấy, loại trà này lại còn rất hiếm.
Ánh mắt ông hiện lên tia nghi ngờ, ông hơi cười nhìn vào hộp trà trên tay.
Giao Uyên vội giải thích xong cũng nhanh chóng tẩu thoát.
- Là anh ấy mua thật đó ạ.
Bác ngồi đây nhé, cháu lên phòng thay đồ đã ạ.
- Được.
Giao Uyên đứng dậy nhấc chân rời khỏi sảnh Cao gia.
Cô đi hơi nhanh lên cầu thang phía trước.
- Aiya, khi nào mới có thể gọi là phòng chả mình đây, mình luôn cảm thấy rất ngại khi ở nhờ nhà bác ấy như vậy a.
Cuộc sống đúng thậ không dễ dàng mà…
Về đến phòng Giao Uyên nằm phốc lên giường, mùi hương hoa oải hương lại thoang thoảng hiện lên khắp gian phòng khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...