Người trung niên có chút ngạc nhiên, ổng ta nhìn cô gái đứng trước đó không xa, một thứ gì đó xẹt qua mạch cảm xúc, chớp mắt ông ta cười nhạt nhẹ giọng ôn tồn
- Melanie, con tỉnh rồi sao?
Cô gái kia ho vài tiếng, khuôn mặt hơi tái, mắt tựa pha lê nhẹ chớp nặng trĩu nhưng khoé môi cô ta giờ hơi cong lên một đường mĩ miều
- Ba à, ba vẫn…còn biết đến cái tên này sao?
Giọng nói này, khuôn mặt, mái tóc và ánh mắt kia chính xác là Giao Uyên, đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên sự khinh bỉ cùng cực
- Con hỏi vớ vẩn gì vậy, sao ta lại không biết tên con gái ta chứ? Con đang bị bệnh nghỉ ngơi thêm một chút đi.
Người đàn ông trung niên đột nhiên hơi đơ, ông ta ngơ ra một lúc rồi cười mỉm bình tĩnh nói.
- Ba à, ba vẫn đang lầm tưởng rằng lần thứ hai xảy ra chuyện này, kí ức của tôi sẽ hoàn toàn biến mất ư?
- Sao con dám gọi tên ta…?
Người đàn ông nheo mắt nhìn, ông ta không biểu hiện gì nhiều, sự ấm áp bắt đầu mờ nhạt hiện lên trên ánh mắt ông ta dần dần là lạnh nhạt, dẫu biết người trước mặt đã nghi ngờ nhưng thái độ của ông ta vẫn rất bình tĩnh
- Ba thông minh như vậy sao có thể không biết câu nói của tôi có hàm ý?
Nói đến đây lòng mắt của cô có sự thay đổi, sự lạnh lẽo bắt đầu tràn lan khắp căn phòng chứa đầy ánh sáng.
Người đàn ông nâng mi mắt bình lặng lấp đầy bằng khí thế của một bậc đế vương uy quyền, ông ta không mấy quan tâm đến cấu nói trước của Giao Uyên chỉ chậm rãi nói lời lạnh nhạt
- Melanie con đừng có hỗn với ta.
Lần thứ hai này hình như đã thất bại rồi nhỉ, kí ức hồi xưa có vê con cũng nhớ rất rõ.
- Tôi chỉ muốn hỏi ông tại sao ông lại ra tay với mẹ tôi bác Nguyệt?
Giao Uyên chầm chậm di chuyển bước chân rồi dừng lại trước ông ta một khoảng cách lớn, cô cũng chẳng để tâm lời của ông ta.
Cô hiện tại vẻ yếu ớt nhưng trên người vẫn mang một vẻ quyền lực đầy bản lãnh.
- Ta trước đó nhớ không nhầm đã bảo con quên nó đi đúng không? Nếu không nghe lời thì đừng trách ta ra tay nhẫn tâm.
Nghe câu chất vấn của Giao Uyên, người đàn ông hơi chau mày cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu như cảnh cáo cô phải biết điều.
- Goldwin, ông nghĩ những chuyện tồi tệ đó có thể xoá nổi sao? Mẹ tôi vốn dĩ vẫn luôn là người bên cạnh ông, lo lắng cho ông vậy mà ông lại nhẫn tâm gϊếŧ chết bà ấy?
Goldwin nhìn xuống nền nhà, ông ta như thể đang che đi một ánh mắt không thể lộ diện, ông ta trở nên trầm mặc
- Ta…trong thế giới này không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu được, mẹ con không thể sống, và cả con.
Lời nói vừa dứt khuôn mặt ông ta trở nên tuyệt tình đến đáng sợ.
Giao Uyên môi hơi nhếch lên, lòng đau như bị xẻ.
Cố kiềm lại cảm xúc của bản thân, chớp mắt ổn định lời nói lạnh tựa băng lại tiếp tục vang lên giữa căn phòng trống
- Là vậy sao? Ông chỉ đang biện minh cho những tội lỗi của mình thôi, mẹ tôi bà ấy rất yêu ông, yêu đến mức dày xé tâm can đến mức mà ông bảo bà ấy bỏ tôi đi bà ấy vẫn chấp nhận…
Giao Uyên trầm giọng chậm nói, câu nói của cô khiến Goldwin có sự mâu thuẫn, ông ta im lặng, ánh mắt mắt đầu hiện lên một chút giác cảm
- Mẹ tôi phải chịu bao nhiêu ngày tháng trong căn phòng thí nghiệm tệ hại của ông, bà ấy là con người, không phải vật để ông thí nghiệm.
- Chính ông, người mà mẹ tôi một mực yêu bỏ cả sự nghiệp lẫn gia đình bạn bè, chính ông, ông là kẻ đã gϊếŧ chết bà ấy!
Giao Uyên khuôn mặt lạnh cô nói từng câu lại bước thêm một bước như thể muốn người đàn ông đang gượng đẩy lời ngoài tai kia phải thấu rõ từng lời.
- Câm mồm!
Goldwin lớn tiếng quát lên, ông ta cao tay hạ xuống gương mặt xinh đẹp khiến một bên má của cô vid vậy mà ửng đỏ khoé môi vì lực mà bị rách đến nhỏ máu, vị máu tanh lấn vào đầu lưỡi khiến Giao Uyên nhăn mặt khó chịu.
- Nực cười là cái chết của bà ấy dựng lên là vì tôi trào đời.
Giao Uyên sau cú tát mạnh của người đàn ông vẫn không khuất phục, khuôn mặt cô trước sau như một, mắt cô trùng xuống lặng như tờ không có một chút tươi mà nó ảm đạm đến cực hạn, khoé môi cô rỉ máu cũng không đau bằng lòng cô lúc này.
……
Ở một nơi khác tại Washington nước Mĩ, trước một thung lũng tươi màu hẻo lánh, như thể đây là chỗ cấm địa trên đất nước này vậy.
Bên ngoài chỉ thấy sự vắng vẻ, đây là một vùng đất câm lặng chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạt thổi qua.
Bên trong là những toà nhà kính hình vòng cung được xây riêng tách nhau vô cùng kín đáo.
Chúng dường như đều có một tên gọi riêng, nơi vô cùng rộng lớn này là bang Javerro, lãnh địa chính mà Cao Lãnh Khang làm chủ.
- Lão đại.
Chào mừng ngài trở về!
Khi Cao Lãnh Khang bước vào trong khu lớn nhất, tiếng đồng thanh của những người đứng đây vang lên cung kính.
Cao Lãnh Khang chỉ liếc qua những người đứng bên trong, chân vẫn một mạch đi thẳng đến cuối nơi đặt sẵn chiếc ghế độc tôn chủ quyền.
Phía dưới anh là một số người chỉ đạo các khu trong bang, một nam nhân bước tới cúi đàu thận trọng báo tin
- Lão đại, phu nhân theo chúng tôi đã điều tra thì người đang ở trong vùng của gia tộc Williams, gia tộc này rất bí ẩn muốn xâm nhập vào hệ thống bên trong phải mất khá nhiều thời gian ạ.
Nhật Nam đứng cạnh Cao Lãnh Khang nghe thấy lệnh anh ta liền lớn tiếng xuống
- Lão nhị, Lão tam và 4 thủ lĩnh ở lại còn đâu tất cả hãy lui xuống đi, Nữ hoàng và ngài Evans…và người mới sắp xếp cho họ chỗ nghỉ ngơi.
- Vâng thưa ngài.
Những người không có tên đều lui xuống, câu chàn chừ người mới của Nhạt Nam chính là Fidelma
- Gia tộc Williams, các người hãy cẩn thận, chúng không đơn giản.
Cao Lãnh Khang cho người lại nhưng chỉ nói một câu duy nhất xong bọn họ cũng phải tự giải tán về khu của mình.
- Lão đại là đang nhắc nhở chúng ta gia tộc kia rất nguy hiểm sao?
- Tôi thực sự muốn biết gia tộc bí ẩn đứng trước cả Miller sở hữu loại sức mạnh gì đến cả Lão đại cũng phải lên tiếng.
- Ngài ấy hình như biết gia tộc này thì phải.
- Lão đại luôn biết trước nhiều điều, ngài ấy chỉ là không muốn nói, luôn lạnh lùng như vậy chúng ta ai cũng biết?
Đám người này vẫn chưa vội về khu của mình, bọn họ đu trong hành lang, Corbas và Charles nhìn nhau bàn luận
- Thôi giải tán đi, ta nên đến khu M của Leyla xem tình hình thế nào.
Mathieu chỉ lạnh nhạt cất tiếng, hai người kiađều đồng tình chỉ riêng hai anh em Dylan vẫn vẻ im lặng.
- Tháng này nên sát hạch người trong bang rồi, a nhọc quá đi.
……
Quay trở lại căn phòng của Giao Uyên và người trung niên, hai người vẫn chưa kết thúc cuộc trò chuyện nhấn sâu bởi quyền lực và hận thù
- Tôi vẫn còn nhớ như in những lần ông hành hạ mẹ tôi đến chết đi sống lại, sao có thể là mất ngay lúc hạ sinh tôi?
Giao Uyên cười lạnh, lòng cũng lạnh ngắt khi đối diện với chính người cha ruột máu lạnh đã sát hại mẹ mình.
- Ngươi giờ chẳng khác nào dáng vẻ cao ngạo của cô ta nhìn thấy các ngươi ta chỉ muốn một tay bóp chết.
Goldwin lật trợn mắt sau câu nói vạch trần của Giao Uyên.
Miệng vừa nói ông ta vừa hung hăng đi đến bóp lấy phần cổ ngần của Giao Uyên.
Cô chau mày đưa hai tay yếu ớt kéo ra, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện mẹ mình lại không phản kháng tạo nhiều sức lực, giọng cô hơi run run không nhanh không chậm nói
- Ruốt cuộc…mẹ tôi đã làm gì hại đến ông?
- Mẹ ngươi, đồ đàn bà ác độc đó nếu cô ta không gϊếŧ người của ta thì tất cả mọi chuyện đã không xảy ra tồi tệ như vậy!
Càng nói ông ta càng bóp mạnh hơn như muốn cô gái này chết đi ngay tức khắc.
Giao Uyên bấu chặt lấy cánh tay ông ta, ánh mắt vô cùng hoài nghi một mực giữ giọng chất vấn
- Mẹ tôi khụ…sao có thể…người của, ông ư…?
Goldwin thấy vẻ mặt non nớt của Giao Uyên ông ta đột nhiên khựng lại nhìn lại thật kĩ màu mắt lẫn mái tóc đặc biệt kia, ông ta nghiến răng ghé sát cô ấn mạnh từng chữ
- Ngươi nghe cho kĩ, mẹ của ngươi Thẩm Đình là một kẻ gϊếŧ người!
Nói xong ông ta liền hất tay khiến Giao Uyên chỉ một lực mà ngã, ánh mắt ông ta đã trở nên phẫn nộ vô cùng.
- Khụ…khụ…lời, lời vu khống này có thể tin được sao? Ông đã gϊếŧ mẹ tôi thì bây giờ ông nói gì chẳng được?
Ngồi bệt dưới sàn, cô ôm ngực ho vài tiếng, nâng đôi mắt lạnh băng cô nhìn Goldwin đầy căm hận.
Thấy dáng vẻ thù hằn của Giao Uyên ông ta chỉ lạnh lùng nói một câu tuyệt tình
- Cô ta đáng bị như vậy! Còn ngươi một đứa nhóc yếu ớt không biết gì về thế giới bên ngoài thì có thể làm gì ta?
Goldwin lại trở về trạng thái ban đầu, cao ngạo uy quyền nói ra lời khinh thường cô gái trước mặt
Nghe ông ta nói thái độ Giao Uyên chỉ có vẻ hờ hững, nhếch môi đầy tuỳ tiện, ánh nhìn của cô từ đầu đến cuối chẳng hề có vẻ sợ hãi
- Đúng là như vậy…tôi không thể hạ gục ông nhưng Jordan, anh ấy sẽ huỷ hoại cả ông lẫn cái gia tộc hèn hạ này, các người chẳng phải đang lên kế hoạch trừ khử anh ấy sao?
- Hay là ngươi cũng biết quá nhiều thứ, nên ngươi cũng hãy chuẩn bị tinh thần đi Melanie.
Còn Jordan, nó đến mặt ta còn chưa từng thấy, muốn huỷ hoại ta e là sẽ rất cực.
Goldwin xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, ông ta tự đắc nói như thể phần thắng mình đã cầm chắc trong tay.
- Ông thật sự hiểu được con người của anh ấy sao? Có lẽ anh ấy đang đoán được rằng người của ông đang trà trộn vào bang của anh ấy.
Giao Uyên nâng bên mày thanh tú, cô tựa xuống chiếc bàn cạnh đầu giường khoanh tay rồi tiếp tục nói
- À, Fidelma cô ta là người ông mới mua chuộc từ đám người của chính phủ, mà Triệu gia nơi trước đây cô ta sống bị bọn họ đạp đổ lại có quan hệ thân thiết với Trương gia, cô ta hiện giờ đang có mặt trong số người thuộc hạ của Jordan.
- Ngươi…thì ra lại không ngu ngốc như ta nghĩ, thể loại như ngươi còn ngu hiểm hơn cả cô ta.
- Ba à, kẻ không vội là kẻ hay thắng cuộc.
Đây không phải bắt đầu, ba luôn là kẻ khó đối phó nhất, là kẻ luôn nắm thóp đối phương nhưng Golwin ba nên biết rằng chẳng có cái thắng nào tồn tại mãi trong nhiều cuộc chơi.
Giao Uyên đưa bàn tay xinh đẹp lên miệng nhẹ nhàng quệt đi lớp máu rồi cong môi mỉm cười đầy ẩn ý
Goldwin cắn răng, ông ta nheo mắt nhìn điệu bộ thách thức của Giao Uyên mà trầm lặng sau cùng ông ta quay người rời đi, trước đó bỏ lại một câu
- Ta cũng đang chờ đợi đấy, Bonnie chắc ngươi vẫn còn biết cô ta là ai.
Đôi đồng tử bỗng co lại, cô nhìn cánh cửa vừa khép lại một lúc lâu, Giao Uyên lại trầm giọng cất tiếng
- Duncan.
Sau tiếng nói của cô, một người đàn ông từ đâu bước ra, anh ta đứng trước cô một khoảnh cách nhẹ giọng cung kính
- Cô chủ có gì căn dặn Duncan?
- Điều tra người phụ nữ ông ta và nhắc tới, cả cái chết của bà ta.
- Vâng thưa cô chủ.
Giao Uyên khẽ gật đầu, người đàn ông nhìn cô xong cũng lui ra.
“Nút thắt trong chuyện này lại là kẻ ngoài cuộc, là nhân tình của ông ta sao? Ha, vì một kẻ ngoài mà gϊếŧ vợ, ông ta rốt cuộc còn tồi tệ đến mức nào nữa…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...